"Em nói gì vậy Dương, em không sợ chúng nó đánh em hay sao?" Otis rất lo lắng cho em trai
"Mày dám nói như thế về em tao sao?" chị Hoàng Yến tức giận, tiến lại hai tay liên tục tát vào mặt của Dương. Khiến miệng của Dương chảy máu. Trên mặt in dấu i ngón tay.
"Otis làm ơn đừng đánh em ấy nữa, tôi xin chị đấy"
"Im miệng, nếu không tao đánh cả mày nữa đấy" Chi ta trừng mắt nhìn Otis
" Tất cả lỗi đều do thằng Võ Đình Nam gây ra." Chị ta lấy điện thoại gọi cho nam "Võ Đình Nam đúng không?"
"Đúng rồi cho hỏi ai vậy" Nam đang ở nhà ba mẹ
" Chị gái của Hoàng Yến"
" Chị gọi cho tôi làm gì, tôi không có gì để nói với em gái của chị cả, đừng tìm đến tôi"
" Thật vậy sao, không lẽ cậu không muốn biết hai anh em nhà họ Đỗ đang ở đâu sao?" chị đại cười lớn trong điện thoại
" cô cô đã làm gì hai em ấy" Nam là bắt đầu lo lắng, tức giận. Một người là anh của vợ một người là vợ của cậu
" Nếu mày lo lắng cho tụi nó thì hẹn tới nhà hoang, gần khu chợ lớn, nhớ là phải đi một mình. Nếu mày dám bảo cảnh sát, gọi thêm người, thì tao không chắc chắn chúng nó có còn nguyên vẹn để trở về hay không đâu" chị ta cảnh cáo Nam
Nam vì lo lắng cho hai em ấy, nên không dám manh động mà một mình tới đó. Không dám báo cảnh sát, cũng không dám gọi thêm người.
Ở nhà hoang
Otis là bác sĩ nên trên người lúc nào cũng có một con dao mổ, loại nhỏ thường đem theo bên mình, để dùng vào những việc cấp bách. Nhưng vì cậu bị trói tay ra sau lưng, con dao mổ thì nhỏ, sợi dây thừng của chúng thì quá lớn và chắc. Nên việc cắt dây trói tốn quá nhiều thời gian
Nam một mình tới nhà hoang. " tao đã tới đây rồi tụi mày hãy thả hai em ấy ra"
" sao anh lại tới đây bọn chúng sẽ đánh anh chết mất" Otis lo lắng khóc sưng hai mắt
" đừng lo cho tụi em, anh mau đi đi, tụi em không sao. Anh xã nghe lời em mau đi đi" Dương khóc và nói trong vô vọng
" Tụi mày cũng tình cảm quá nhỉ. Để tao xem tụi mày tình cảm được tới đâu."
" Tụi bây, Đánh thằng đó cho tao." chị ra lệnh cho bọn đàn em đánh Nam
Đám đàn em đánh vào chân Nam lên ngã quỳ xuống đất. Tụi nó dùng chân lên mặt, đạp lên tay...
" Làm ơn đừng đánh vào chân anh ấy. Anh ấy còn phải nhảy nữa. Đừng đánh vào mặt anh ấy, làm ơn đừng đánh vào miệng anh ấy còn phải hát. Tôi xin các người làm ơn đi." Dương hạ thấp giọng cầu xin.
Otis chỉ ngồi im ở đó, hai hàng nước mắt rơi. Nhưng cậu đang cố gắng cắt sợi dây thừng đang trói tay cậu.
Nam bắt đầu không ngồi yên chịu trận nữa. Cậu đã vùng dậy đánh trả lại chúng nó, một vài thằng bị đánh ngã xuống đất.
" Mày dám đánh trả sao" tên đã rút con dao ra để đâm Nam..
Từ sau lưng tên tỉnh dậy rút con dao trong túi ra. Chạy về phía lưng của nam, lúc này Otis cũng đã cắt được dây trói. Otis thấy vậy liền chạy tới "anh Nam cẩn thận" Cậu đứng che trước lưng của Nam, con dao đâm thẳng vào ngực của cậu, máu chảy ra rất nhiều, vì nhát dao đâm trúng tim. Otis ngã xuống, Nam hoảng hốt chạy tới đỡ Otis nằm xuống "Otis em em sao em lại đỡ cho anh làm gì? Cậu ôm cơ thể vào lòng mà khóc" Anh có gì tốt đẹp để em phải vì anh mà hy sinh như thế"
" Anh Nam em tình nguyệt hi sinh vì anh, em không trách anh gì cả. Dù chuyện này có lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, em vẫn sẽ làm như vậy. Vì em không muốn, người em yêu phải chết trước mặt em. Em nghĩ là em sẽ không qua khỏi rồi. Có chuyện này em muốn nhờ anh, anh hãy thay em chăm sóc em trai của em và ba mẹ của em nữa. Anh Nam nếu có kiếp sau em là người gặp anh trước anh sẽ yêu em đúng không?
Nam nghẹn lời không nói được câu nào, chỉ gật đầu để cho em yên tâm
"anh Hai anh đừng có bỏ em, anh đi rồi một mình em phải sống sao. Ba mẹ sẽ sống sao, anh nhẫn tâm bỏ em và ba mẹ đi sao. Anh đừng đi mà" Dương òa lên khóc thiệt to
"Em trai của anh, anh xin lỗi em, xin lỗi ba mẹ. Nhưng chắc là anh không qua khỏi rồi. anh làm bác sĩ nên anh biết, tình trạng của anh. Xin lỗi ba mẹ con con trai bất hiếu. Em hãy giúp anh chăm sóc ba mẹ, giúp ba quản lý công ty." vừa dứt câu thì cánh tay ôm Nam từ từ rơi xuống đất... Nam tức giận tột độ, " tao sẽ không tha cho tụi mày "." Đỗ Hoàng Dương ngồi im đó đợi anh, em không được xảy ra chuyện." Nam như vừa tiếp thêm được sức mạnh đánh tụi nó tơi bời hoa lá.
Hoàng Yến không hề biết cả Nam cũng bị bắt. Giờ cô ta chạy tới đẻ xử Dương không ngờ Nam lại ở đây, người lại bị thương.
" Sao anh lại ở đây, sao anh lại bị thương" Hoàng Yến chỉ muốn xử người kia thôi không hề muốn đụng tới Nam.
" Cô lại còn giả bộ không biết sao? Chính người của cô bắt hai em ấy tới đây uy hiếp tôi. Tôi vì cứu hai em ấy nên đành chịu thôi." Nam tức giận, muốn xé nát khuôn mật giả vờ vô tội đó của Hoàng Yến.
Bọn đàn em được lệnh chị đại vẫn tiếp tucn đánh Nam
" Tất cả lỗi là do cậu Đỗ Hoàng Dương, cậu đi chết đi là vừa. " Hoàng Yến cầm lấy chiếc gậy sắt chạy lại đập vào người Hoàng Dương nhưng không thể ngờ, người bị thương lại là Nam, anh đã kịp thời đỡ gậy đó cho Dương. Chiếc gậy trúng ngay phần đầu, gáy và lưng của Nam. Máu chảy rất nhiều.
Hoàng Yến hoảng hốt buông cây gậy sắt xuống đất. "không phải tôi không phải tôi"
"Anh xã, anh mau tỉnh lại nhìn em đi. Nhanh lên, anh ơi." Lúc này Dương cũng đã cởi được dây trói chạy tới ôm Nam mà khóc.
Bọn kia bỏ chạy hết
Dương vội vàng chạy khắp tìm điện thoại "Làm ơn cho xe cứu thương tới đây, có người bị thương nặng
"Thư ký Song nhanh lên, tới đây cứu chúng tôi nhanh lên"
Thư ký Song hốt hoảng chạy đi tìm chủ tịch "Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi."
"Hai cậu chủ bị người ta bắt, đánh bị thương nặng...."
"Nhanh lên chuẩn bị xe cho tôi. Bắt hết bọn chúng lại đem lột da hết cho tôi... Dám đụng tới đưa con trai bảo bối của ta sao?"
Chủ tịch và người của thư ký Song tức tốc tới nhà hoang...
"Anh ơi, mau mở mắt ra nhìn em đi. Anh hưa sẽ mãi yêu em, bảo vệ em mà. Sao giờ anh lại im lặnh nằm đó, anh ơi, amh còn nợ em đam cưới đấy. Anh.. Anh.. Anh đi rồi ai hát em nghe, anh đi rồi ai yêu thương em. "
"Anh hai anh nghe thấy em goi không, anh vân còn sốnh mà đúng không. Amh chỉ ngủ xíu thôi mà. Anh sẽ tỉnh dậy găp ba và mẹ nữa chứ. Hai người không được bỏ em đi đâu... Nghe không hả." Hoàng Yến đáng ra tôi không nên bỏ qua cho cậu hết lần này, đến làn khác"
(Nói sơ nè. Gia đình Hoàng Yến khá giả nhung ba của Hoàng Yên là đại ca Chợ Lớn(ngầm) . Nên việc chị em nó có đàn em là chuyện quá bình thường. Bọn đàn em đó không ngán việc giết người đâu)