Edit: Nhím
Beta: Dung, Lam
Phổi của Kiều Nhiễm hít thở không thông, đầu đau tới mức như sắp vỡ ra. Ngũ quan xinh đẹp thường được người hâm mộ khen ngợi khoa trương tựa như tiên nữ bắt đầu biến dạng.
Tóc cậu ta ướt đẫm mồ hôi, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, chưa bao giờ cậu ta thấy hoảng sợ đến vậy.
Nặc Nặc quả thật đang mỉm cười, bờ môi mỏng khẽ cong lên, dường như không dám để lộ ra sự ngọt ngào mà Dụ Dao mang đến, vì sợ cái thứ gọi là thần linh đi qua nghe thấy mà cướp mất.
Anh có dung mạo đẹp đến lạ thường, lại bị thứ tình cảm như thế phủ lên, khiến cho anh trông càng thêm hiền lành, ấm áp, thậm chí còn khiến người khác đau lòng.
Nhưng cũng là anh, ở cùng một thời khắc đó, ngón tay trắng nõn thon dài giống như thép đúc, tùy ý bóp cổ một người nào đó. Cho dù đối phương có nghẹt thở giãy dụa đến mức nào, anh cũng không có chút cảm giác, khuôn mặt cũng không hề có lấy một tia dao động.
Vừa hung hăng tàn nhẫn, nhưng lại ngây thơ dịu dàng.
Kiều Nhiễm rợn tóc gáy, toàn bộ ý chí đều bị anh hủy diệt..
Cậu ta sinh ra đã là một cậu ấm, tính cách dễ xúc động lại chưa từng chịu thiệt thòi, vậy nên bất luận về thể lực hay tâm lý cũng dần dần sụp đổ.
“Đừng… Làm ơn…” Kiều Nhiễm chịu thua, mở miệng nói: “Tôi không… không đuổi, anh đi nữa…”
Nặc Nặc nghiêng nghiêng đầu, anh cao hơn Kiều Nhiễm rất nhiều, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mang theo sự kiêu ngạo trời sinh vốn có.
Chân Kiều Nhiễm mềm oặt ra như bông.
Cậu ta đang lảm nhảm cái quái gì vậy chứ. Cậu ta nào có bản lĩnh đuổi người ta đi! Có khi là người ta đuổi thằng cổ cậu ta đi thì có ấy!
Cậu ta hối hận rồi, cậu ta không nên khinh thường tên ngốc này.
Chị ơi cứu em với, cái tên ngốc chị dẫn theo rốt cuộc là tên quái vật nào vậy!
Kiều Nhiễm nghĩ tới Dụ Dao, cuối cùng cũng cảm thấy chút hy vọng, cậu ta khóc lóc, cố gắng nắm lấy cổ tay Nặc Nặc, nặn từng chữ: “Dụ… Dao ở gần, gần đây. Nếu chị ấy đi tới thấy anh như vậy… Thì… Chị ấy cũng sẽ sợ anh…”
Không khí chìm trong tĩnh lặng.
Nặc Nặc sững sờ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi tay của mình.
Dao Dao… Sẽ sợ anh.
Ở phòng khách cách đó chưa đến mười mét, Dụ Dao đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha đơn, đọc một quyển kịch bản căn bản vốn không thể nào tưởng tượng được thành cảnh phim, một tay cầm nó đưa cho người ngồi đối diện, bình tĩnh hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút. Các người có thực sự nghĩ rằng logic của câu chuyện này là hợp lý không?”
Trên mặt cô không chút cảm xúc, nhưng đạo diễn và biên kịch hiểu rất rõ. Vị trước mặt, người trước đây đã từng nhận được vị trí ảnh hậu, tuyệt đối không phải dạng dễ đối phó.
Hai người nhìn nhau, đạo diễn hắng giọng giải thích: “Cô Dụ, có thể cô không hiểu quá nhiều về thể loại phim của chúng tôi. Chỉ là phim chiếu mạng thôi mà, cũng không phải chiếu ở trên rạp chiếu phim, khung truyện cũng chỉ là điều kiện thứ yếu. Chủ yếu là phải có được tuyến tình cảm máu chó, cùng những câu thoại đầy kích thích, và thêm cả những cảnh quay mà người ta không dám nhìn, như vậy là đạt chuẩn cho bộ phim rồi.”
Dụ Dao gật đầu: “Vậy nên so với nguyên tác, anh đã thêm hai nhân vật nữ phụ mới vào, câu chuyện tình yêu một với một vốn tốt đẹp giờ lại trở thành tình yêu từ bốn phía. Những điểm cao trào và thủ đoạn trong cốt truyện đã bị cắt bỏ và thay thế bằng một phong cách phương Tây đầy kịch tính vã đẫm mùi máu tanh. Rồi đến cuối cùng, nam nữ chính lại quay về với nhau, trong khi trong lòng anh ta vẫn nhớ đến hai người phụ nữ mà anh ta không có được đó sao?”
Những nội dung này không được nhắc đến trong kịch bản ban đầu mà cô nhận được trước đó.
Vẻ mặt biên kịch vô cùng xấu hổ, vốn dĩ anh ta không cảm thấy kịch bản có gì không ổn. Nhưng bây giờ khi anh ta bị Dụ Dao chỉ trích như thế, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, giọng điệu của anh ta trở nên cứng nhắc.
“Dụ Dao, chúng tôi gọi cô là cô Dụ chỉ là phép lịch sự, cô đừng quan tâm quá nhiều như thế. Nếu thực sự có bản lĩnh thì ai mà thèm tới đây quay bộ phim này chứ. Cô chẳng khác gì một con hổ mất nanh không còn lựa chọn nào khác cả, nếu đã đến đoàn làm phim của chúng tôi thì dừng lại việc khoa tay múa chân chỉ bảo đi!”
Trong thâm tâm nhà biên kịch cũng biết rằng, những gì Dụ Dao nói là đúng.
Bản gốc bộ phim của họ lúc bấy giờ rất nổi tiếng, là một tác phẩm kinh điển lớn thuộc thể loại kinh dị. Nhưng dù tác phẩm có kinh điển đến thế nào, thì cũng không thể chịu nổi nếu gặp phải công ty mua bản quyền không đáng tin cậy. Quá lâu không khai máy, độ hot của nguyên tác cũng đã qua từ lâu, mặc dù có rất nhiều fan cứng nhưng cũng khó có thể tạo nên làn sóng thứ hai.
Công ty không có được lợi nhuận, không có tiền và nhân lực để làm một bộ phim bom tấn, chỉ muốn nhanh chóng sản xuất bộ phim chiếu mạng chi phí thấp. Kiếm được chút nào thì kiếm, căn bản không thèm quan tâm tới mấy việc tôn trọng nguyên tác gì đó, cũng chẳng ôm quá nhiều hi vọng gì với bọn họ.
Dụ Dao nhìn sắc mặt của nhà biên kịch là có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Tên của bộ phim này là , nguyên tác là một tác phẩm kinh dị thuần túy của Trung Quốc mang đậm hơi thở dân gian truyền thống, tạo nên một bầu không khí độc đáo.
Kèn xô na vừa thổi, tiền giấy liền bay lên, quan tài được trang trí bằng hoa tú cầu, màu đỏ chói lọi chen chúc với màu trắng đen, trong lễ đường không có một bóng người, ngoại trừ một đám đầu giấy cười toe toét và những con gà sống đẫm máu.
Muốn quay một bộ phim như vậy cũng chẳng cần hùn quá nhiều tiền, mà thay vào đó thứ cần thiết là những cảnh cảm xúc sâu sắc, cách bố trí không gian trong cảnh quay đặc sắc, đạo diễn có khả năng vượt trội, và diễn viên có khả năng diễn đổi trắng thay đen.
Cô đã đến, lại đóng vai chính của , vậy thì cô không thể thua, càng đừng nói gì tới việc cải biên câu chuyện.
Hơn nữa… Cô phải kiếm nhiều tiền hơn để còn nuôi con.
Thế nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của đoàn làm phim, không phải chỉ cần cô ý kiến vài câu đã có thể thay đổi được. Có thể lay chuyển quan điểm của mọi người, một là phải thật sự mang lại lợi ích, hai là phải thực sự nhìn thấy cái lợi trước mắt.
Dụ Dao mỉm cười, vô cùng thân thiết mà hỏi: “Không biết đợi tới khi bộ phim quay xong, hai vị sẽ được chia bao nhiêu tiền lợi nhuận vậy?”
Cô xinh đẹp, lúc lạnh lùng thì có cảm giác rất xa lạ, nhưng một khi cười rộ lên thì lại đầy vẻ quyến rũ. Đạo diễn không thể không nói một con số đại khái, còn biên kịch thì không nói gì, phần mà anh ta được chia còn thấp hơn số đó.
Dụ Dao dứt khoát nói: “Không bằng như vậy đi, tôi cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian của đoàn phim. Tôi sẽ coi cảnh quay đầu tiên trong buổi tối hôm nay làm trận đấu quyết định. Tôi sẽ làm một phiên bản theo ý muốn của các người và sau đó là một phiên bản khác theo ý tưởng của riêng tôi.”
Nụ cười trên môi cô biến mất: “Đến lúc đó xem kết quả. Nếu bản của các anh tốt, tôi tuyệt đối sẽ không có thêm bất cứ ý kiến gì nữa. Nhưng nếu bản của tôi tốt hơn, vậy thì chúng ta sẽ phải tăng ca để thay đổi lại kịch bản, thay đổi ít hay nhiều thì tôi không nói trước được, ít nhất thì ——”
Khi đạo diễn và biên kịch đang định bác bỏ thì lại bị câu nói tiếp theo của Dụ Dao chặn họng.
“Có thể nhân đôi số tiền chia lợi nhuận của các anh lên gấp mười lần.”
Những điều Dụ Dao nên nói cũng đã nói xong, trong lòng cô nhớ đến Nặc Nặc, gật đầu bỏ lại một câu “Hẹn gặp lại sau ở phim trường”, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Hành lang không một bóng người.
Dụ Dao nhất thời không nói ra được cảm giác của mình lúc này. Cô có chút vui mừng vì Nặc Nặc thực sự đã ngoan ngoãn trở về phòng đợi cô. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, lại có một cảm giác mất mát mơ hồ mà cô không thể giải thích được.
Cô đã quen với việc cún con bám lấy mình ở khắp mọi nơi, nhưng khi anh thực sự ngoan ngoãn biến mất, cô lại không thể thích ứng kịp.
Căn phòng ở trên lầu, đúng lúc Dụ Dao đóng cửa, đang định đi về phía cầu thang, thì ở một góc nào đó không xa ngay phía sau cô đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ầm của một vật nặng nào đó từ trên cầu thang rơi xuống, ngay sau đó là tiếng kêu run rẩy của thiếu niên trẻ tuổi.
… Nặc Nặc?
Trái tim Dụ Dao thắt lại, không chút nghĩ ngợi lập tức xoay người chạy tới.
Đợi đến khi cô chống tay vào tường, định nhìn vào trong, thì cô mới nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là giọng của Nặc Nặc, mà hình như là—
Kiều Nhiễm loạng choạng lảo đảo, từ trên bậc thang bảy tám chín mười nào đó lăn xuống đất, cuộn tròn trên mặt đất ôm lấy cổ mình. Cậu ta muốn khóc thành tiếng, nhưng giọng nói lại khàn vô cùng.
Vừa nãy lúc cậu ta lấy Dụ Dao ra làm phao cầu cứu, Nặc Nặc quả thực có chút thả lỏng nhưng anh hoàn toàn không thả anh ta ra. Mà chỉ đợi đến khi có tiếng mở cửa phòng khách vang lên, Nặc Nặc mới theo bản năng thu tay về, khiến cho anh ta đứng không vững ngã lăn trên đất.
Kiều Nhiễm ngước lên, nhìn thấy Dụ Dao đang đến gần thì không thèm quan tâm đến sự xấu hổ nữa, nhanh chóng đứng dậy, khó khăn nói: “Chị Dao! Chị có hiểu rõ con người anh ta không? Anh ta suýt bóp chết em đấy!”
Dụ Dao sửng sốt.
Kiều Nhiễm chật vật lên tiếng tố cáo, Nặc Nặc đứng trên bậc thang cao nhất, hai tay nắm chặt lại, xương tay trắng nhạt lộ ra. Anh chậm rãi quay đầu nhìn Dụ Dao, hàng mi dài hơi run rẩy, ánh mắt chào đón, vừa có chút ươn ướt lại vừa có chút hoảng loạn.
Anh muốn cầm lấy khăn choàng của Dụ Dao, bàn tay vươn ra một chút rồi lại thu lại, nắm chặt, trên chóp mũi có chút đỏ đỏ.
Kiều Nhiễm nhìn thấy sự tương phản giữa kẻ muốn giết người lúc nãy và đứa trẻ dễ thương vô tội bây giờ, suýt thì ngốc ra đấy luôn, vội vàng ngồi dậy, chỉ vào Nặc Nặc rồi nói: “Chị! Em không nói dối chị đâu! Chỉ vì em tùy tiện nói hai câu với anh ta thôi mà anh ta đã động thủ với em rồi! Anh ta không chỉ bị bệnh tâm thần thôi đâu, mà còn rất bạo lực! Chị không thể giữ anh ta lại được!”
Để chứng minh điều, đó cậu ta liền kéo cổ áo mình xuống. Đáng tiếc là chất lượng chiếc áo len khá tốt, nên không có để lại rõ vết hằn trên cổ cậu ta.
Kiều Nhiễm quá lo lắng, trừng mắt nhìn Nặc Nặc rồi hét lên: “Giả bộ cái gì! Anh——”
“Nói đủ chưa?”
Kiều Nhiễm giật mình ngạc nhiên nhìn về phía Dụ Dao, người vừa ngắt lời anh. . Truyện Truyện Teen
Dụ Dao tiến lên một bước, túm lấy tay của Nặc Nặc, cởi khăn choàng ra đưa cho anh, để anh cầm.
Anh tựa như tìm được tổ ấm vốn dĩ không dám quay về của mình, bàn tay có chút run rẩy nhưng vẫn nắm chặt lấy, đi gần tới phía Dụ Dao, khẽ cúi đầu, dùng đôi mắt long lanh ngơ ngác nhìn cô chằm chằm.
Dụ Dao nhíu mày: “Chuyện giữa hai người cũng nên để Nặc Nặc nói vài câu xem sao.”
Cô nghiêng đầu nhìn Nặc Nặc: “Chuyện gì vậy?”
Giọng Nặc Nặc có chút khàn khàn, cực kỳ ngoan ngoãn mà nói: “Em đợi Dao Dao, cậu ta đánh em, nói em là đồ ngốc, đuổi, em đi.”
Sắc mặt của Kiều Nhiễm lúc này cực kỳ đặc sắc, cậu ta cắt ngang: “… Sau đó thì sao, anh tiếp tục nói chuyện sau đó đi!”
Nặc Nặc chớp chớp mắt, đôi mắt trong sáng vô tội: “Em đau, cho nên em đụng lại cậu ta một cái.”
Anh giật nhẹ chiếc khăn choàng của Dụ Dao, giọng mũi trầm khàn nhẹ nhàng: “Chỉ là chạm một cái rất nhẹ thôi, chỉ là một cái một cái thôi mà.”
Khi anh nói “Một cái một cái”, đôi mắt cún con của anh trừng lớn, cực kỳ tròn, giọng nói nhẹ nhàng đi, nhưng lại chọc thẳng vào trái tim của Dụ Dao.
Kiều Nhiễm tức chết mất, anh ta thật trắng trợn! Lại dám đổi trắng thay đen như vậy!
Hay là… Anh ta thực sự cho rằng bản thân ra tay còn nhẹ nhàng chán?!
Dụ Dao trừng mắt nhìn Kiều Nhiễm rồi kéo Nặc Nặc ra phía sau lưng, nói: “Nếu cậu bị thương rồi thì mau đi tìm trợ lý tới bệnh viện đi. Hoặc là cảm thấy ở đoàn phim này quá buồn chán thì bây giờ rời đi cũng không muộn đâu. Còn nếu muốn ở lại thì cậu nhớ cho chị, nhất định phải xin lỗi Nặc Nặc cho tử tế.”
Sau khi nói xong, Dụ Dao kéo Nặc Nặc lên trên tầng, nhưng suốt cả quãng đường đi cô không mở miệng nói một lời.
Những lời của viên cảnh sát Trần Lộ năm lần bảy lượt vang vọng bên tai cô.
“Anh ta rất nguy hiểm”, “Nhân cách của anh ta vốn đã là một tên tội phạm trời sinh rồi”, “Anh ta ở bên ngoài rất dễ gây hại cho xã hội, phải được đưa về để kiểm soát”…
Khuôn mặt của Kiều Nhiễm đầy nước mắt oan ức nói: “Anh ta suýt bóp chết em.” Quả thực là cô có nhìn thấy một phần vết đỏ trên cổ anh ta.
Đưa Nặc Nặc về phòng, Dụ Dao không vào trong mà đứng ở cửa nói: “Buổi tối tôi có một cảnh rất quan trọng nên không thể nghỉ ngơi được. Bây giờ tôi sẽ đến phim trường để lấy trang phục.”
Nhìn thấy rõ sự lo lắng trong mắt Nặc Nặc, giọng cô dịu đi: “Anh mới đến đây ngày đầu tiên, cũng chưa kịp làm quen với cảm giác đông người, vậy nên anh ngủ trước đi, tôi tự đi là được, ngày mai anh sẽ đi theo tôi.”
Dụ Dao xoay người muốn rời đi, Nặc Nặc dùng đầu ngón tay móc lấy cổ tay áo của cô, lúc này đây, không khát vọng gì hơn được cô chạm vào.
Biết rằng không được phép, anh khó khăn nói: “Dao Dao, sờ… Sờ sờ đầu.”
Có thể sờ sờ đầu được không?
Anh thậm chí còn cúi lưng, một bên thái dương hướng gần đến bên cổ của cô, anh muốn cô chạm vào anh.
Chỉ một chút thôi.
Hương thơm thảo mộc tự nhiên trên người anh len lỏi vào cơ thể cô.
Dụ Dao vô thức nhấc tay lên, định chạm vào gáy anh anh, không biết tại sao cô lại nhịn lại, từ từ rút tay trở về ấn vào vai anh, rất cố gắng mới đẩy được ra: “Anh đừng làm phiền, tôi không có thời gian.”
Nhịp thở của cô có chút gián đoạn. Lần này cô không ở lại lâu hơn chút nào nữa, cô liên hệ với nhà thiết kế trang phục của đoàn, sau khi xác định chỗ hẹn thì đi thẳng tới đó.
Trường quay rất gần khách sạn, là một ngôi nhà cũ đã bỏ hoang nhiều năm ở một thị trấn nhỏ. Đoàn phim liên hệ với chính quyền địa phương để thuê sử dụng tạm thời, bên kia còn đặc biệt nhắc nhở chú ý vấn đề an toàn liên quan tới cơ sở vật chất. Vậy thì cũng đủ hiểu ngôi nhà kia cũ thế nào.
Căn nhà cũ cao ba tầng, có sân, diện tích không quá nhỏ, nhưng lại ngập tràn hơi thở của ma quỷ, rất thích hợp với bộ phim này.
Tâm trạng của Dụ Dao như rơi xuống đáy khi nhìn thấy bộ trang phục.
Cô không quá quan trọng về giá trị, nhưng rất quan tâm đến vấn đề vệ sinh.
Kết quả là đồ hóa trang, bộ nào bộ nấy trông cũng cực kỳ ghê tởm. Nhất là bộ phải mặc vào buổi sáng ngày mai, bên trong đã bẩn đến mức không thể nào nhìn nổi, cho dù hôm nay sau khi kết thúc công việc, cô thức đêm giặt quần áo thì hôm sau cũng chắc chắn không mặc được.
Dụ Dao cầm lên nhìn một cái rồi ném sang một bên, cô bực bội đến mức không để ý đến một bóng người đi theo mình, đứng một mình trong bóng râm bên cổng sân.
Kiều Nhiễm cũng có mặt ở phim trường, cậu ta đã rửa mặt, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn chút sợ hãi, cậu ta đi tới bên cạnh Dụ Dao, lẩm bẩm: “Chị Dao Dao…”
Dụ Dao ngước mắt lên nhìn anh: “Kiều Nhiễm, Nặc Nặc là chị cam tâm tình nguyện mang tới đây. Anh ấy cũng không phải là thằng ngốc như trong lời mấy người nói. Nếu cậu còn muốn nói về vấn đề này thì tốt nhất là đừng nói nữa.”
Kiều Nhiễm nghẹn lại một lúc lâu, cuối cùng chua xót cúi đầu nói: “Chị, em sai rồi. Nhưng em không hiểu, rốt cuộc chị coi anh ta là gì vậy chứ? Chị cứ nuôi anh ta mãi như thế sao? Coi như là việc này em không có quyền nhúng tay vào, nhưng những việc anh ta có thể giúp được ở trên trường quay thực sự rất ít, vẫn nên để anh ta ở nhà thì hơn. Em sẽ giúp chị tìm một người có khả năng tốt hơn…”
Nặc Nặc đuổi theo Dụ Dao tới đây, vừa nhìn thấy Kiều Nhiễm xuất hiện là anh lại không thể kiềm chế được, muốn tiến lại gần Dao Dao.
Anh vừa lo lắng tiến đến gần, thì nghe thấy những lời của Kiều Nhiễm.
Lần thứ hai rồi…
Cậu ta bảo Dao Dao thay người.
Tại sao Dao Dao… Vẫn không từ chối chứ.
Có phải chị ấy cũng nghĩ anh không tốt như vậy không…
Chân tay Nặc Nặc như bị băng xuyên thấu xương, đông cứng lại, không thể cử động. Cứ như vậy đứng trong bóng râm không ai phát hiện, lặng lẽ dõi theo bóng lưng của cô.
Đạo diễn đang lớn tiếng chào hỏi các diễn viên có mặt ở đây nên Dụ Dao không thể không đi tới, trước khi cất bước, cô hạ giọng như tự nhủ với mình mà nói: “Tôi có thể coi anh ấy là cái gì chứ. ”
“Coi anh ấy như là một đứa trẻ.”
“Chẳng bấy lâu nữa sẽ rời đi.”
Gần một tiếng sau, đạo diễn đã sắp xếp xong việc buổi tối. Dụ Dao quay lại lấy trang phục, dù có ghê tởm đến mấy thì cô cũng phải thử, nhưng đến khi bước tới chỗ bàn để quần áo, lại phát hiện quần áo trên mặt bàn đã bay màu mất tiêu.
… Quần áo biến mất rồi?
Dụ Dao vội vàng đi tìm người phụ trách trang phục hỏi, anh phụ trách trang phục vừa cười vừa nói: “Vừa rồi lúc mọi người đi họp, trợ lý của cô đã đến lấy trang phục đi rồi, chính là cậu bé siêu cấp đẹp trai kia nha! Nhưng mà có vẻ tâm trạng của cậu ta không được tốt cho lắm, đôi mắt đỏ ngầu, hình như vừa khó thì phải.”
Nặc Nặc đến đây sao?
Dụ Dao nhanh chóng nhớ lại tình hình lúc đó, đầu cô ong ong một lúc.
Có phải anh đã nghe thấy gì hay không? Anh lấy quần áo của cô đi làm gì cơ chứ!
Còn một lúc nữa phim mới bắt đầu quay, Dụ Dao vội vàng về khách sạn, người trong đoàn phim cơ bản đã đi ra ngoài nên hành lang cực kỳ yên tĩnh. Khi cô đến gần phòng của Nặc Nặc, tiếng nước chảy lọt qua khe hở cửa cửa truyền vào trong tai Dụ Dao, khiến thần kinh cô lập tức trở nên căng thẳng.
Nặc Nặc đang ở trong phòng tắm, hai tay đỏ rực lên vì nước lạnh. Đầu ngón tay bị chiếc khóa kim loại trên trang phục làm xước vài mảnh da, lộ ra vài tia máu nhức mắt.
Dao Dao không thể mặc quần áo bẩn này được.
Chỉ cần anh giặt sạch hết mọi thứ rồi phơi khô, thì anh sẽ không phải là gánh nặng của cô rồi.
Anh vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát được, nên phải hỏi cô lao công của khách sạn rất lâu mới hiểu được cách giặt của từng bộ. Anh lại mượn thêm rất nhiều chậu, sau đó dùng tay giặt từng bộ một.
Sau khi giặt xong, Dao Dao sẽ không muốn đuổi anh đi nữa.
Không gian phòng tắm rất hẹp, chỗ nào cũng có chậu lớn chậu nhỏ, một cái không có chỗ để thì được đặt trên giá treo khăn tắm.
Tay Nặc Nặc vừa xước vừa đau, khi cầm lấy cái chậu kia thì trơn quá, không cầm chắc được nên cái chậu rơi xuống, nước lạnh dội lên người anh.
Người trong gương ướt đẫm.
Nặc Nặc xoa xoa những giọt nước trên mi rơi xuống, tiếc nuối cởi chiếc áo trên người mình ra, nhưng cánh cửa đang đóng bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Dụ Dao không hề phòng bị, tim như muốn ngừng đập.
Đèn trần trong phòng tắm không quá sáng, chỉ nhàn nhạt chiếu vào người trước mặt.
Không khí lạnh dần, xung quanh tràn ngập không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, dáng người cao gầy của anh đã lấp đầy mọi giác quan của cô.
Dòng nước từ chóp mũi của anh nhỏ xuống xương quai xanh ngang, lướt qua bờ ngực trắng nõn, mát lạnh, rồi từ từ chảy xuống cái eo thon với những vết sẹo nông. Cọ xát qua làn da trơn mịn cho tới mép chiếc quần tây đen, tấm vải đã thấm ướt ra những vệt nước lớn.
Đôi mắt anh thuần khiết đến mức khiến trái tim người khác phải ngứa ngáy. Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dần bị một tầng sương mù bao phủ.
Máu trên người của Dụ Dao như dồn hết lên trên đỉnh đầu.
Nặc Nặc bước lên vũng nước trên sàn nhà, từng bước đi về phía cô.
Dao Dao…
Em biết giặt quần áo rồi.
Còn có thể học làm thêm nhiều thứ khác nữa.
Chị nhìn em đi, khen em một chút đi, em không phải là một thằng ngốc mà.
Nặc Nặc tiến lại gần, đôi mắt long lanh ươn ướt, nhưng nhiệt độ ở cơ thể lại tương phản, được đằng chân mà lân đằng đầu tiến tới xâm nhập vào trong cô.
Cổ họng Dụ Dao nhẹ nhàng di chuyển.
Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại có thể vừa ngoan, vừa đáng thương, lại vừa trong sáng, vừa quyến rũ chết người như vậy.
Dụ Dao không thể chịu được kích thích, vô thức lùi về phía sau.
Nặc Nặc tưởng là cô bỏ đi nên vội vàng kéo cô lại, hai tay cô nhất thời mất tự chủ đè lên phần thân trên trần trụi của anh, da thịt anh nóng như lửa đốt.
Trong khoảnh khắc thân mật ấy, nhịp tim của Dụ Dao tăng nhanh.
Nặc Nặc cúi đầu xuống, hơi thở của anh quấn lấy hơi thở của cô.
Giọng anh khản đặc, ở bên tai cô thì thầm từng chữ.
“Dao Dao… Chị cần em là được, đừng cần ai khác nữa mà.”