Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Người duy nhất.
Phải, cả thế giới trống trải vô biên, số người lên hàng tỷ, anh chỉ có một mình cô.
Bắt đầu từ đêm mưa đó được cô nhặt, bên cạnh Nặc Nặc chưa từng có những người khác, anh theo thói quen mà đi theo cô, ỷ lại vào cô, mà cô thì cũng trầm mê vào sự dành riêng tuyệt đối này, vô tình hay cố ý mà đã hạn chế sự xã giao bình thường của anh.
Nhưng anh đã sớm không phải là cún con rơi xuống nước như trước kia, thiếu hụt năng lực sinh tồn, nhất định phải dựa vào cô mới có thể sống được, anh có quyền nhận thức lại thế giới này, tiếp xúc với nhiều người trừ cô ra.
“Hành vi theo dấu ấn” vẫn còn tồn tại sao, anh đã trưởng thành rồi cũng vẫn là không phải cô thì không thể sao?
Có phải vì những ham muốn ích kỷ của chính cô hay không, muốn độc hưởng anh nên mới dẫn đến việc cô mê hoặc chính mình, cũng mê hoặc luôn Nặc Nặc, khiến Nặc Nặc cho rằng anh không có cô thì không được.
Dụ Dao mơ hồ đã biết được mình đang để tâm vào chuyện vụn vặt nhưng cô không kiềm chế được.
Hiện tại cô giống như một thiếu nữ vị thành niên vừa nếm được mùi vị của yêu đương, cô loạng choạng đi đường, lảo đảo, run sợ lại bối rối, nhìn thấy một vài thứ không xác định đều muốn cố chấp mà truy vấn ngọn nguồn, tìm kiếm một đáp án xác thực.
Nghĩ tới những thứ này, Dụ Dao càng xác định phải đưa Nặc Nặc đến trung tâm nghệ thuật, bản thân cô một mình vào đoàn phim, tạm thời tách ra mấy ngày, cho nhau một khoảng tự do đầy đủ.
Nặc Nặc vẫn đứng ở nơi đó, cố gắng cười đến đẹp mắt, anh bị đẩy ra rồi cũng không dám cách cô quá gần, sợ bị từ chối thẳng thừng hơn, cánh tay anh đè lên ngực, anh nhỏ giọng gọi cô: “Dao Dao, tôi không thở được, em dỗ dành tôi có được không?”
Dụ Dao bị nụ cười ậng nước mắt kia của Nặc Nặc đâm đến mức đau nhức, anh thật sự rất dễ làm cho người ta mềm lòng, một câu nói, một ánh mắt, cô đều không có sức chống đỡ.
Chỉ cần đối mặt với anh, sự tỉnh táo sẽ tan rã.
Dụ Dao mím môi, cũng không thể tốt hơn anh, cô không nói ra được lời nhẹ nhàng, che giấu ngoảnh mặt đi: “... Muộn quá rồi, đi ngủ sớm một chút thì sẽ không khó chịu nữa, tôi đã tìm xong nơi học cho anh rồi, sáng mai mang anh đi xem thử.”
Cô ở lại phòng khách thêm một phút cũng là sự khiêu chiến, vội vàng đi về phòng ngủ, lúc đi ngang qua chiếc giường trải drap giường cún con ở cửa, Nặc Nặc đuổi theo với bước chân bất ổn, anh kéo lấy cổ tay cô, dù cho đã cố hết sức đè nén giọng điệu nhưng cũng vẫn không giấu được tiếng khóc nho nhỏ: “Dao… em dỗ tôi, dỗ tôi một câu.”
Một câu thôi thì anh sẽ không đau đớn đến vậy nữa.
Dụ Dao rất rõ Nặc Nặc muốn nghe điều gì.
Đừng sợ, tôi chỉ cần anh.
Tôi sẽ không để người khác ôm nữa, chỉ có anh là có thể.
Bất kể là xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ không xa nhau, Nặc Nặc đối với tôi là quan trọng nhất, không ai có thể thay thế.
Nhưng những lời này, sau trận tiếp xúc da thịt hoang đường lệch quỹ đạo kia, cô không thể nói với anh một câu nào nữa.
Dụ Dao rút tay ra, đè Nặc Nặc đến bên chiếc giường nhỏ ngồi xuống, cúi đầu muốn nói hai câu dặn dò nghiêm túc với anh.
Anh lại ôm chặt cô, hoảng loạn nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên hướng về phía cô, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ uyển chuyển dưới ánh mắt, cánh môi nho nhỏ mở ra, mơ hồ để lộ ra đầu lưỡi màu hồng, biết rõ là không có khả năng nhưng anh cũng hèn mọn cầu xin cô cho một cái hôn.
Loại tư thái mê người muốn gì thì lấy, tùy tiện đẩy ngã là có thể ăn sạch đối với Dụ Dao mà nói chính là rượu và thuốc mạnh nhất, sao cô có thể nhịn được.
Cô tự biết không chống đỡ nổi, qua loa dặn dò một câu “Ngủ đi” rồi chạy về phía phòng ngủ đóng mạnh cửa, dựa lưng vào tường hít sâu, khắp cơ thể là sự mỏi mệt và chộn rộn.
Con mẹ nó, nếu như không ở riêng thì sớm muộn gì cũng đại khai sát giới mà lăn lên giường, cô cũng không phản đối chuyện làm trước yêu sau, nhưng tuyệt đối không thích hợp với mối quan hệ giữa cô và Nặc Nặc.
Sức lực trêи đùi của Dụ Dao bị mất đi, cô tạm thời không rời khỏi cánh cửa, khom lưng để làm dịu lại thì lập tức nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nhỏ nhẹ.
Người nào đó đội chăn của mình, ngồi bên ngoài cửa phòng của cô, thân thể dựa vào góc tường, đầu dán vào trêи cánh cửa phòng cô, anh bất lực lại không có tiếng động mà cuộn mình ở nơi gần cô nhất.
Dụ Dao sợ rằng một khi cô lựa chọn đi ra ngoài thì đêm nay sẽ cua xe đến mức khó mà khống chế được phương hướng, cô buồn bực, cũng dứt khoát trải chăn nệm nằm dưới đất, dù sao thì cũng có hệ thống sưởi sàn nhà, cô nằm xuống ở vị trí cách anh một cánh cửa, cưỡng ép nhắm mắt lại.
Thật không dễ gì mới nhịn được đến hừng đông, Dụ Dao đứng dậy mở cửa, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng lúc người bên ngoài lay động ngã về phía cô, cô vẫn không nhịn được mà đỡ vào lòng.
Mẹ nó, sao lại thơm tho như vậy, dầu gội đầu hay là sữa tắm ở trêи người anh vừa mềm vừa lạnh, anh mê man bất động thì cũng có thể là một vũ khí hủy diệt.
Rõ ràng là cô cũng dùng cùng loại nhưng vì sao chó tinh lại cực kỳ có sức mê hoặc.
Dụ Dao nhấc Nặc Nặc lên, hung ác khẽ đá anh: “Không được chơi xấu, nên chuẩn bị ra ngoài rồi.”
Trung tâm nghệ thuật của Hàn Lăng Dịch chỗ nào cũng tốt, chỉ là cách nhà Dụ Dao quá xa, đón xe đi cũng phải một tiếng đồng hồ, gần như là khoảng cách anh đầu sông em cuối sông.
Dụ Dao ngồi ở ghế phụ, để Nặc Nặc ngồi một mình ở đằng sau, cách mấy phút liền nhìn anh từ kính chiếu hậu, mỗi một lần nhìn sang, Nặc Nặc đều không chớp mắt mà nhìn bên mặt của cô, anh rất ít nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng sẽ trầm giọng gọi một tiếng “Dao Dao”.
Trước khi xuống xe, Dụ Dao quay đầu nói với Nặc Nặc: “Tôi đã tới kiểm tra trước rồi, nơi này rất thích hợp với anh, ngoại trừ điêu khắc gỗ thì còn có thể học được cái khác, hẳn là anh biết rõ kỹ năng sinh hoạt, tri thức cơ bản, trước kia tôi dạy không được tốt, quá thô thiển, lần này anh đều có thể học.”
Trêи mặt Nặc Nặc mất đi vẻ hồng hào, anh nhẹ giọng phản bác: “Chỉ có em dạy tốt, không ai có thể so sánh được.”
Dụ Dao im lặng một lát, tránh né đề tài này, nghĩ đến những tính nguy hiểm tiềm ẩn kia của Nặc Nặc, cô lại dặn dò anh: “Tôi còn có việc bận khác, lúc không có ở đây thì anh phải phối hợp, đừng công kϊƈɦ người bên cạnh, nhưng nếu như có ai dám bắt nạt anh thì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Cô mang theo Nặc Nặc xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Lăng Dịch.
Hàn Lăng Dịch đặc biệt dành thời gian qua đây, anh ấy đứng đợi bên ngoài cửa lớn của trung tâm nghệ thuật, nhìn thấy bóng dáng Dụ Dao từ trong xe đi ra, đáy mắt anh ấy tràn ra ý cười, lúc chuyển mắt lướt qua Nặc Nặc, con ngươi co lại một cái thật nhỏ.
Nặc Nặc không ăn mặc kín kẽ như trong tấm ảnh, cho dù cách khá xa thì cũng có thể nhìn thấy tướng mạo được bảy tám phần.
Tướng mạo càng chói mắt nổi bật hơn so với trong dự đoán, tùy tiện liền có thể cướp đi sự chú ý của một người, bao gồm cả Dụ Dao cho tới nay đều lạnh nhạt không có cảm giác với người nào.
Chẳng mấy chốc Hàn Lăng Dịch đã khôi phục như thường mà tiến lên nghênh đón, cùng Dụ Dao duy trì khoảng cách khiến cô thoải mái, không có chút mờ ám nào mà dịu dàng cười nói: “Cậu ta là trợ lý nhỏ của em à? Anh nhìn thấy trong tin tức, yên tâm, anh sẽ coi cậu ta là em trai, thay em chăm sóc thật tốt.”
Trái tim căng chặt của Dụ Dao thả lỏng không ít.
So với những người khác, cô càng tin tưởng Hàn Lăng Dịch hơn, tính tình anh ấy tốt, bản thân đã từng là người bệnh tâm lý, có thể hiểu được vấn đề của cộng đồng những người thiếu hụt về tâm trí, sẽ không dùng ánh mắt khác thường để nhìn Nặc Nặc, hơn nữa quen biết nhiều năm như vậy, Hàn Lăng Dịch đáng tin, luôn để cô thấy như gió xuân ấm áp.
Hàn Lăng Dịch không đến gần Dụ Dao mà lựa chọn đứng bên cạnh Nặc Nặc, nói với ánh mắt bình thản: “Dụ Dao, em sắp vào đoàn phim rồi, có rất nhiều việc đều phải chuẩn bị, bận gì thì làm đi, giao em trai cho anh, nếu như buổi tối em không kịp tới đón thì để cậu ta ở lại, phòng ở đều được sắp xếp xong rồi.”
Vừa mới nói xong, mi mắt rũ xuống từ đầu đến cuối của Nặc Nặc đột nhiên nâng lên, màu lưu ly lấp lóe bên trong đó phảng phất như tàn nhẫn rơi vỡ vụn trong mấy chữ đó, anh không thể tin được mà nhìn về phía Dụ Dao, môi run lên một cái, miễn cưỡng cắn lấy, hàm răng trắng dùng sức lõm vào, lập tức đỏ lên.
Dụ Dao thốt lên: “...Tới đón.”
Nặc Nặc nhìn cô chằm chằm mấy giây rồi mới che đậy hai mắt đầy tơ máu, khẽ thở hổn hển gật đầu.
Dụ Dao thở dài, cô thật sự định để Nặc Nặc ở lại một ngày xem sao, đã lén lút bỏ đồ rửa mặt và đồ lót sạch sẽ của anh vào túi, nhưng đối diện với đôi mắt như vậy, cô nhất thời nói không nên lời.
Vài ngày nữa là cô phải vào đoàn phim rồi, phim trường ở Vân Nam xa xôi, chuyến này đi tới đi lui thế nào cũng phải mất hai tuần, thời gian quá dài, cô không thể nào để một mình Nặc Nặc ở nhà được.
Mặc dù anh có năng lực hành vi nhưng trước giờ chưa từng chân chính sống một mình, huống chi là nửa tháng, cô nhất định phải sắp xếp cho anh đến một chỗ ở ổn thỏa.
Dụ Dao sắp xếp xong cho Nặc Nặc thì không ở lại thêm mà rời đi, biết được Nặc Nặc đang ở phía sau nhìn theo, cô chịu đựng không quay đầu lại.
Đợi sau khi cô đi rồi, vẻ mặt Hàn Lăng Dịch lạnh đi đôi chút, anh ta ở một bên đẩy gọng kính màu vàng, quan sát Nặc Nặc đã lấy mũ và khẩu trang xuống từ đầu đến chân, còn chưa bày tỏ ra phản ứng gì liền chợt đụng phải ánh mắt anh quét tới.
Lạnh lẽo hung ác, so với lúc có Dụ Dao thì giống như hai người khác nhau.
Nặc Nặc hoàn toàn không dừng lại trêи người anh ta, Hàn Lăng Dịch mới thở phào một cái, buồn cười lắc đầu, cho rằng anh ta sinh ra ảo giác.
Anh ta gọi người phụ trách Tiểu Đường trẻ tuổi tới trông coi Nặc Nặc, thấp giọng dặn dò: “Lúc Dụ Dao hỏi thì nói cậu ta rất thích ứng, ở chung vui vẻ với các cậu, giữ cậu ta qua đêm, đừng để Dụ Dao tới đón.”
Tiểu Đường nghi hoặc gật đầu rồi tiến lên bên người Nặc Nặc, không đợi cậu ta mở miệng, Nặc Nặc đã thấp giọng hỏi: “Làm xong bao nhiêu, mới có thể về nhà?”
Tiểu Đường nghe giọng điệu của anh, cũng không biết thế nào mà trong lòng chua xót, cậu ta gãi đầu nói: “Cái đó… anh mới học về điêu khắc gỗ, làm xong… mười lăm cái mô hình cơ bản là có thể đi rồi.”
Cậu ta muốn dùng chuyện này để cản trở Nặc Nặc, cái gì mà mô hình cơ bản, thật ra đều là một đống đồ phức tạp, đừng nói là tân thủ, người từng học mà một ngày làm xong bảy tám cái cũng đã là cực hạn rồi, mười lăm cái là chuyện không có khả năng.
Nghe nói tâm trí của Nặc Nặc cùng lắm chỉ là một thiếu niên, hẳn là có thể lừa gạt được, làm không hết thì đương nhiên là phải ở lại.
Nặc Nặc không nói thêm gì nữa, anh ngồi vào góc yên tĩnh nhất, trải ra tranh mô hình mà trêи mỗi bàn đều có rồi im lặng cầm dao lên, Tiểu Đường hoàn toàn không dám đi qua đó, cũng không hiểu vì sao một người bệnh trông thuần khiết đẹp đẽ nội liễm lại có khí chất khiến cho người ta rùng mình.
Suốt cả ngày, Nặc Nặc không ăn không uống, thậm chí là không hề động đậy một chút nào, con dao trong tay chưa từng dừng lại, khiến cho toàn bộ học sinh của lớp khắc gỗ đều đến vây xem anh.
Một đám nữ sinh điên cuồng đỏ mặt dậm chân, nhưng không có một ai dám lên tiếng chọc anh, cũng không có can đảm chụp lén.
Mặt trời lặn rất sớm, sau khi trời tối, những học sinh khác lần lượt được đón đi, chỉ có Nặc Nặc ở đây, khắc xong cái cuối cùng.
Tiểu Đường ngơ ngác nhìn tinh phẩm có thể so với đồ do dây chuyền sản xuất ra, cậu ta đã sớm ngây ngốc, Nặc Nặc đứng dậy, tùy ý xoa xoa bàn tay bị dao cắt ra rất nhiều vết thường, một mình đi tới cửa, anh ngồi trêи thềm đá, nhìn qua phương hướng mà Dụ Dao sẽ đến.
“... Bên ngoài lạnh lẽo, anh vào trong đi.” Tiểu Đường thăm dò nói: “Phía sau có căn phòng, anh đi nghỉ ngơi đi.”
Nặc Nặc lắc đầu: “Cô ấy tới đón tôi, tôi có nhà, tôi không phải là không có ai cần.”
Bước vào tháng chạp, cách Tết xuân cũng không còn lại bao nhiêu ngày, đã đến thời điểm lạnh nhất, anh cố chấp mà trông coi trêи bậc thang lạnh lẽo, tóc bị gió thổi mà giương lên, giống như chiếc kim nhỏ đâm vào da, quần áo ở trong gió bay lên rồi rơi xuống, phác họa lấy thân thể gầy gò.
Dụ Dao đã ngồi gần hai tiếng đồng hồ trong quán cà phê bên cạnh trung tâm nghệ thuật.
Cô tìm cho bản thân rất nhiều việc để làm, buổi chiều còn nhận được tiền cát xê kỳ trước, cô cầm tiền đi đến trung tâm thương mại mua mấy túi quần áo và vật dụng cho Nặc Nặc, cuối cùng đều đưa về nhà, không mang đến một món nào.
Chỉ là ở ven đường nhặt được một viên đá hình đám mây, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô cảm thấy Nặc Nặc sẽ thích, cô liền thuận tay nhét vào trong túi, bây giờ đã sờ đến nóng lên.
Tiểu Đường nói Nặc Nặc rất tốt, lý trí nói cho cô biết nên nhẫn tâm để anh ở đó qua đêm, nuốt lời thì nuốt lời thôi, nhưng cô vẫn cố định ở chỗ này, không rời đi được.
Cà phê quá đắng, Dụ Dao bóc một chiếc kẹo que trêи bàn rồi ngậm lấy, điện thoại bỗng nhiên rung lên, nhìn thấy là số của Tiểu Đường, cô vội vàng bắt máy, Tiểu Đường mang theo tiếng nghẹn ngào nói: “Chị Dụ Dao, chị vẫn là tới đón anh ta đi, em nhìn mà thấy khó chịu quá.”
Dụ Dao không dừng lại một giây nào, đứng lên theo phản xạ rồi chạy ra khỏi quán cà phê, xông thẳng vào cửa lớn của trung tâm nghệ thuật, nhìn thấy bóng dáng của Nặc Nặc trong gió, cô mới đứng vững bước chân, cố giả vờ bình tĩnh đi qua.
Những học sinh khác đều đã được đón đi rồi, chỉ có Nặc Nặc của cô là không có ai đón.
Chân dài của Nặc Nặc kéo dài xuống phía dưới, hai chân giẫm trêи bậc thang thấp hơn anh mấy bậc, mặt mày bị tóc trêи trán lộn che phủ, khuôn mặt trắng đến mức giống như ngọc lạnh, môi lại đỏ.
Dụ Dao đi đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Sao anh ---”
Cô chỉ nói mấy chữ, bên hông liền bất ngờ bị một cánh tay ôm lấy, anh rất lạnh, cô không phản khác được, ngã ngồi trêи đùi anh, không có cách nào khống chế được mà té dựa vào ngực anh.
Nhịp tim mạnh mẽ xen lẫn trong tiếng gió, từng tiếng từng tiếng chấn động đến mức lý trí người ta muốn vỡ tan.
Dụ Dao cố hết sức chống đỡ anh, để tránh kề sát quá mức, hai tay Nặc Nặc để ở bên hông cô, anh cúi xuống nhìn cô, hô hấp hỗn loạn mà dựa gần tới, đôi môi mang theo ý lạnh thấu xương của đêm đông, lạnh lẽo tới gần cô, lúc gần như sắp hôn, anh lại dừng lại.
Dụ Dao nắm chặt vạt áo của anh, nhất thời không tích tụ nổi sức lực tránh thoát.
Nặc Nặc lại chỉ rút kẹo que trong miệng cô, nước đường có chút ướt át đọng bên môi cô, trong mắt anh tuôn ra ánh sáng ảm đạm, anh dùng ngón cái chậm rãi lau đi cho cô.
Bàn tay Dụ Dao run lên, ngay sau đó cô nhìn thấy Nặc Nặc ngậm lấy kẹo qua mà cô đã ăn qua.
Không phải hôn, nhưng trong phút chốc nào đó còn kϊƈɦ thích giác quan của Dụ Dao hơn cả hôn.
Hơi thở của cô trở nên nhanh hơn, cô hốt hoảng muốn xuống khỏi người anh, Nặc Nặc lại dùng một tay phủ lên gò má cô, ánh mắt dừng lại trêи bờ môi ướt át đỏ thắm của cô, anh thấp giọng nói một cách không lưu loát: “Dao Dao, sau này… đừng bôi cái này.”
Dụ Dao ngẩn ra, màu son không đẹp sao, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy?”
Nặc Nặc cúi người, ôm chặt cô giống như muốn khảm cô vào trong xương cốt, anh vùi bên tai cô khàn giọng nói: “Bởi vì, tôi muốn hôn.”