Em Có Thể Nuôi Anh Không?

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Con trai cưng muốn cái gì mà Dụ Dao không thể cho, huống chi là lời tâm tình đâm thẳng vào trái tim như vậy, Dụ Dao ôm anh, nhẹ giọng đồng ý “Cho cho cho”, lại cảm thấy vai và lưng của anh vô cùng căng cứng, không giống với phản ứng bình thường anh nên có.

Nếu là lúc trước, cô chủ động nói những chuyện này với anh, cún con sẽ kϊƈɦ động đến mức nhào lên người cô, hận không thể kêu áu áu, cực kỳ đáng yêu, nhưng hôm nay Nặc Nặc có chút khác thường.

Nhắc đến kết hôn… anh không vui sao.

Sao lại giống như là buồn bã vậy.

Lúc Dụ Dao muốn hỏi, Dung Dã ôm cô nói: “... Nằm mơ cũng muốn kết hôn với Dao Dao, không thể làm hôn lễ quá nhỏ, nữ minh tinh của anh, phải vô cùng nở mày nở mặt, để người khác đều hâm mộ, không ai dám chế giễu em.”

Anh rất có tiền, Dao Dao thích thì anh đều có chồng đến trước mặt cô.

Cũng không cần vất vả tiết kiệm tiền đặt cọc cho một căn nhà nhỏ, nhà có lớn hơn nữa anh cũng cho được.

Hôn lễ không cần tiết kiệm, ở đảo hay lâu đài cổ, chỉ cần cô có thể vui vẻ thì ở đâu cũng là của cô.

Anh lại không phải là người cô muốn kết hôn.

Tình yêu của Nặc Nặc trong trẻo sáng ngời.

Nhưng tình yêu của anh… âm u, vặn vẹo, kiềm chế, cực đoan, trời long đất lở, đối với cô mà nói đều là gánh nặng và nguy hiểm.

Một câu nói đó của Dung Dã đã xua tan đi sự bất an của cô, nói nửa ngày hóa ra là con trai Nặc nhà cô đang xoắn xuýt sợ mình không đủ thể diện, sợ làm cô mất mặt.

Ngón tay mềm mại của cô vuốt lọn tóc anh: “Nặc Nặc tốt nhất trêи đời, ai dám cười em thì đánh gãy chân chó kẻ đó.”

Thời gian nghỉ của Dụ Dao có hạn, cô nắm bắt thời gian thay quần áo khác, Dung Dã đi theo cô quay về phim trường.

Trước khi đi, anh giống như là vô tình mà kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt đảo qua bên ngoài, sau khi Nguyên Lạc và Giang Hoài bị kϊƈɦ thích rơi xuống thì đã trốn đi, không gây phiền phức cho anh, trêи điện thoại có tin nhắn do hai người gửi tới, anh xem rồi xóa hết, không để lại một chút dấu vết nào.

Lúc đến phim trường, bọn họ đang quay phần diễn làm bác sĩ về sau của nam chính, diễn viên nam trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đi vào trong ống kính, thân cao chân dài thật sự có chút đẹp trai, Dụ Dao thề, cô cũng chỉ nhìn nhiều thêm một cái mà thôi.

Sự chú ý của Dung Dã hoàn toàn ở trêи người Dụ Dao, anh thấy thế thì mím đôi môi mỏng lại, màu mắt trở nên tối đi, nhân lúc Dụ Dao đi quay phim, anh cho người ta vụng trộm đưa tới một bộ áo sơ mi quần tây và đồng phục bác sĩ hợp số đo của anh.

… Trái tim anh quá chật, Dao Dao chia cho người khác một ánh mắt thôi anh cũng không muốn tiếp nhận.

Dụ Dao đang trong lúc quay phim tinh thần tập trung nhưng vẫn cảm nhận được có cái gì đó, chỉ khi đạo diễn hô cắt, loại cảm giác bao vây che trời lấp đất đối với cô thuộc về Nặc Nặc liền hết sức rõ ràng, cô không cần giương mắt tìm cũng có thể chuẩn xác không sai mà định vị anh đang ở đâu.

Ánh mắt của anh giống như có bản chất, vừa trầm vừa mải mê mà dừng trêи người cô, nhìn đến mức bên tai cô không nhịn được mà nóng lên.

Nặc Nặc vốn thích dính lấy cô, cô quen thuộc đồng thời hưởng thụ, nhưng không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không mà bắt đầu từ lúc chân chính tiếp xúc da thịt, anh dường như trở nên lo được lo mất.

Có đôi khi đón lấy một ánh mắt, anh liền cứ ổn định mà nhìn cô như vậy, giống như là xem mỗi một phút thành tận thế mà trôi qua.

Dụ Dao lắc đầu, là cô nghĩ quá phức tạp nhỉ…

Chỉ là cảm giác an toàn của Nặc Nặc chưa đủ mạnh, tình yêu cô trao vẫn chưa đủ nhiều.

Phần diễn của Dụ Dao cũng sắp hoàn thành, buổi tối về khách sạn tương đối sớm, cô nghĩ tới chuyện trước đó đã đồng ý với bạn trai là ngủ với anh, trong lòng giống như có cây cỏ dại, quấy nhiễu đến mức đứng ngồi không yên.

Đến cửa phòng, hoàn toàn không cần cô nói, thân thể nóng bỏng sau lưng gần sát vào cô, trong khoảnh khắc liền dính lấy chen vào trong phòng cô, giành giật từng giây ôm lấy cô.

Dụ Dao dung túng xoa lưng anh, thực sự là… càng ngày càng không thể rời đi.

Trong lúc bước chân rối loạn, điện thoại của Dụ Dao liên tục rung lên hai lần, cô thoáng thấy hình như là Wechat của đạo diễn, sợ đoàn làm phim có chuyện gì, cô khó khăn rút tay ra từ trong ngực Dung Dã, mở khóa màn hình.

Là hai đoạn tin nhắn thoại.

Cô không nghĩ nhiều, thuận tay nhấn mở, giọng nói trầm thấp giống như làm tặc của đạo diễn vang lên.

“Lần trước tại phòng quan sát của nhà ma, không phải cô muốn biết bệnh tâm lý khi còn bé của Dung Dã được ai trị liệu sao, gần đây tôi vẫn thật sự để ý giúp cô nghe ngóng sâu hơn.”

“Nghe nói là… một đoàn đội tâm lý rất nổi tiếng vào lúc ấy, bác sĩ trưởng họ Trình, là một đại mỹ nhân, đứa trẻ đi trị liệu là con gái của cô ấy, chỉ có thể biết được chừng đó, chuyện riêng tư bí mật hơn nữa thì tôi thật sự không đủ trình độ.”

Dụ Dao ngẩn ngơ, nhất thời không nhận ra được hai cánh tay đang ôm cô thiêu đốt cứng rắn đến mức nào.

Những tin tức này đã đủ để chứng minh suy đoán hoang đường kia của cô là thật, bệnh nhân giống như ác ma của năm đó đúng là Dung Dã, trong hai năm cô đều không thể cảm hóa anh ta một chút nào, trưởng thành rồi thì anh ta lại nhiều lần gây khó dễ cho cô, xem ra khi đó trong lòng ghi hận với cô, đến bây giờ vẫn chưa hết?!

Dụ Dao dần dần hoàn hồn mới ý thức được hơi thở bên tai vừa nóng vừa nặng, ôm lấy tay người yêu giải thích: “Chính là… Dung Dã trong ‘Dung Dã là chó’ kia, người hại em rơi xuống nước cũng là anh ta, chỉ là em không nghĩ tới tụi em còn có ngọn nguồn khi còn bé.”

Dung Dã cúi thấp đầu, cắn bên cổ cô, trầm giọng hỏi: “Chán ghét anh ta như vậy à?”

Dụ Dao nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt tiểu ác ma, bóng dáng lẻ loi trơ trọi trước khi chia tay ấy, đã nhiều năm như vậy rồi, rõ ràng ngay cả tướng mạo anh ta cô cũng chưa từng thấy rõ nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thể quên được sự bi thương trong phút chốc ấy, cô cũng không chán ghét, chỉ là…

Được rồi, Nặc Nặc quá để ý, sẽ ghen tuông, những chuyện mờ mịt này, chi bằng cô vẫn đừng nói.

Dụ Dao thuận theo đó mà gật đầu: “Em trị liệu cho anh ta hai năm, tụi em chưa từng nói chuyện một câu nào, ngày thất bại cuối cùng ấy, anh ta làm em bị thương, anh xem ---”

Cô để lộ ra một vết thương rất nhạt nơi cổ, giống như cánh hoa đào nát: “Còn chưa mờ sẹo, để lại sẹo cho con gái, quả thật là không đội trời chung.”

“Ai biết được anh ta trưởng thành rồi thì càng xấu xa hơn, ỷ vào thân phận mà tùy tiện đè ép người khác, tiếng xấu lớn đến mức ngay cả ngành giải trí cũng nghe thấy, hại em thảm như vậy.”

Nhớ tới khoảng thời gian không có phim để quay kia, cộng thêm thù hận vì rơi xuống nước và bọn họ để mắt tới Nặc Nặc, Dụ Dao không khỏi tổng kết những cảm giác chân thực: “Nhắc đến hai chữ Dung Dã là em tức giận, cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”

Tầm mắt mỏng manh của Dung Dã nóng rực, anh bướng bỉnh quấn lấy cô hỏi: “Nếu như… anh ta thích em thì sao?”

Dụ Dao chưa từng suy xét đến khả năng này, nhớ lại rất nhiều chuyện mình trải qua, cô sửng sốt một lát rồi buồn cười xoa xoa mặt anh.

“Không thể nào.”

“Thích một người thì làm sao lại có biểu hiện như vậy? Cho dù là thật thì cũng không tránh khỏi hơi đáng sợ.”

“Yêu thích bình thường thì nên giống như anh ---”

“Trực tiếp, thẳng thắn, nhiệt tình, lấy trái tim ra trao gửi.”

“Nếu Dung Dã dùng cách như vậy để thích em, vậy thì em chỉ có thể sớm đuổi anh ta đi.”

Sự trầm mặc có chút ngột ngạt kéo dài một lát, lúc Dụ Dao lo lắng cho rằng có phải anh đang âm thầm khó chịu hay không thì Dung Dã cười đến mức ngoan ngoãn như bình thường, giọng điệu non nớt ngọt ngào: “Ừm, anh đuổi anh ta đi cho Dao Dao.”

“Không muốn nói đến anh ta, quên anh ta đi…” Anh khàn giọng cọ vào tai cô: “Dao Dao muốn anh.”

Dụ Dao đã mặc phục trang hơn nửa ngày, nhất định phải tắm rửa, cho dù cún con sẽ quấn quýt đi theo vào thì cũng hiếm có khi an phận như vậy, cô tự tắm rửa sạch sẽ, bọc khăn tắm chui vào chăn mền, có chút thẹn thùng mà che nửa khuôn mặt lại.

Đợi mười mấy phút, sau khi tiếng nước ngừng lại, người đi ra từ phòng tắm khiến cô bỗng nhiên mở to hai mắt, hô hấp ngừng lại.

Đèn khách sạn không được tính là sáng, chiếc đèn giống như đuổi theo ánh sáng mà chiếu xuống, rơi trêи áo khoác trắng dài tới đầu gối của người đàn ông trẻ tuổi.

Đồng phục của anh vuông vức đến mức kỹ lưỡng, bên trong là áo sơ mi trắng đã cài tất cả các cúc áo, ve áo chặt khít trói buộc lấy chiếc cổ thon dài và yết hầu chập trùng của anh, dưới áo khoác dài là ống quần đen thẫm bao lấy một đôi chân dài thẳng tắp.

Dụ Dao nắm chặt chăn, khí huyết cấp tốc dâng lên.

Đây là cái gì?!

Đây là hình tượng mà cô không tốn tiền liền có thể nhìn thấy sao!

Rốt cuộc là ai dạy anh?! Sao anh có thể không thầy cũng tự thông tỏ mà chơi lớn như vậy! Có từng nghĩ đến sức chịu đựng của thiếu nữ ngây thơ vừa ăn mặn là cô không?!

Dung Dã đi chân đất, từng bước một đi đến bên giường rồi quỳ một gối tại mép giường, hai tay vùi vào trong chiếc chăn ngổn ngang, anh mang vẻ mặt ngây thơ mà tới gần cô.

“Dao Dao…” Giọng nói anh khàn khàn: “Anh mới là bác sĩ của em, đừng nhìn người khác, nhìn anh được không.?

Dụ Dao nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy rõ tóc mái của anh còn đang ướt sũng nhỏ nước, khuôn mặt tươi đẹp đến mức trong trẻo sạch sẽ, ngược lại sinh ra một loại yêu khí nào đó dụ dỗ con người sa đọa.

Cổ áo của anh quá chặt, yết hầu nhấp nhô có chút không lưu loát, rõ ràng là cấm ɖu͙ƈ nhưng lại càng mê hoặc hơn so với cởi ra.

“Chặt quá…” Dung Dã cúi đầu, chỉ cách môi Dụ Dao một khe nhỏ, dùng giọng điệu cún con mà cô yêu nhất, giống như luống cuống mà yêu cầu cô: “Dao Dao cứu anh, mở ra cho anh.”

Dụ Dao thầm mắng mình chưa từng thấy việc đời, bàn tay cũng đang run rẩy, có chút thô bạo mà giật cổ áo của anh ra, cô bọc chăn mền ngồi dậy, xoay người đè anh xuống dưới.

Dung Dã nằm ngửa trêи giường, chiếc áo bác sĩ tán loạn, áo sơ mi cũng mở ra, môi hồng răng trắng, anh ngoan ngoãn, ngơ ngác, vô tội nhìn cô chăm chú: “Anh lên mạng học, cái từ ngủ này, hóa ra còn có từ thay thế khác…”

“Dao Dao ở trêи anh.”

“Dao Dao… ân ái với anh.”

Dụ Dao chịu được nữa thì không phải là người, cô đẩy anh lên gối, biết rõ tai anh nhạy cảm, cô vẫn hung hăng trêu chọc, cô nghe thấy tiếng hơi thở của anh trầm thấp ngột ngạt rời rạc thì không khỏi thoáng ngẩng đầu.

Dung Dã mở mắt trừng trừng nhìn cô, ánh sáng trong con ngươi lóe lên rồi lại tắt, anh quay đầu, cho cô một bên tai duyên dáng trắng nhạt còn lại, khàn giọng cầu xin cô: “Bà xã, nhanh một chút, bên này cũng muốn.”

Anh cong khóe miệng lên: “Bờ môi cũng muốn.”

Dụ Dao bị ép đến phát điên, hôm nay không ăn tươi nuốt sống anh thì uổng công cho cô làm chủ nhân và bạn gái lâu đến vậy rồi.

Nhiệt độ cơ thể hừng hực giao hòa, chăn mền nhăn nhúm rơi xuống sàn nhà, Dụ Dao được một đôi tay nóng bóng của anh nâng lên, quyền chủ động lại đổi chủ vào lúc cô ý loạn tình mê, vết thương giống như cánh hoa đào nhỏ ở cổ cô bị môi lưỡi ʍút̼ mạnh.

Trong sương mù, có người hành động điên cuồng, giọng nói nặng nề khàn khàn nhiều lần thì thào: “Thích em, cả đời này anh ta… chỉ thích em.”

“Ngọn Núi Mộng Mơ” mà Dụ Dao quay chỉ là một phim lẻ, phần diễn tổng thể không được tính là nhiều, hai ngày sau cô chính thức hoàn thành công việc, nghi thức được làm sôi nổi, đoàn làm phim chuẩn bị bánh kem cho cô, cô kéo tay Dung Dã cùng nhau cắt bánh.

Cùng một ngày, phim “Minh Hôn” lên sóng, Dụ Dao không có thời gian xem nhưng tin tức trêи điện thoại đã sắp phát nổ rồi, cô bớt thời giờ để lướt Weibo, bị đủ loại tin truyền miệng càn quét màn hình, tài khoản marketing cũng đã cắt số liệu trong một tiếng đồng hồ rồi báo cáo, thậm chí còn đưa lên cả chủ đề nóng, “Thời đại của Dụ Dao quay lại rồi.”

Dưới bầu không khí này còn có một đám người chăm chỉ không ngừng mỉa mai chuyện tình cảm của cô, sợ cô bay quá cao.

Dụ Dao xắn tay áo lên, gặp cái nào là trả lời cái đó.

“Sự nghiệp cất cánh, tình cảm ngu xuẩn.”

--- “Chúng tôi rất bình thường, người ngớ ngẩn là bạn đấy.”

“Lần sau phỏng vấn, xin các phóng viên hỏi Dụ Dao xem, tìm bạn trai ngốc nghếch rốt cuộc là trải nghiệm gì.”

--- “Bạn tự hỏi mình trước xem, làm đồ ngốc là trải nghiệm gì.”

“Vừa nghĩ tới Dụ Dao là một người yêu đương mù quáng đi hẹn hò với một bệnh nhân mất trí, tôi liền không muốn xem phim của cô ấy nữa.”

--- “Rất tốt, dù sao bạn cũng xem không hiểu đâu.”

Dụ Dao trút giận bằng mấy lời rồi tắt Weibo, cũng mặc kệ người khác bàn tán thế nào, cô bắt đầu cân nhắc đến mấy hợp đồng phim mới mà cô đã nhận được.

Trong lòng cô nghiêng về phía phim chiến tranh tình báo có hai nữ chính có thể bắt đầu quay vào một tháng sau, kịch bản tốt nhân vật tốt, đạo diễn nổi tiếng, đoàn đội cũng đủ tiêu chuẩn, chỉ là thời gian có chút gấp gáp.

Nhưng con trai nặc nhà cô có thể mỗi ngày đi theo đoàn, từ sáng đến tối ở bên cô, cô hoàn toàn có thể không vướng bận gì mà quay phim, ra sức kiếm tiền.

Người yêu ở gần trong gang tấc, đi đến đâu cũng là hẹn hò.

Hợp đồng của phim chiến tranh tình báo là thông qua sự hỗ trợ giật dây của đạo diễn phim “Ngọn Núi Mộng Mơ”, sau khi nghi thức hoàn thành công việc kết thúc, đạo diễn tự mình tìm tới cô nói: “Đạo diễn Triệu có danh tiếng lớn hơn tôi, tôi và ông ấy cũng không được tính là quá quen, ông ấy chủ động tìm tôi hỏi về cô, cơ hội lần này rất tốt, cô hãy nắm chặt.”

“Trong hai nữ chính đã xác định một người, còn thiếu cô, rất gấp.” Ông ta nói: “Vừa rồi đạo diễn Triệu bảo tôi nói cho cô biết, buổi tối hôm nay ở Tinh Vân Trai có một bữa tiệc riêng tư, ông ấy muốn cô qua đó gặp mặt nói chuyện, dẫn theo bạn trai cô nữa.”

Dụ Dao nhíu mày lại.

Tinh Vân Trai là nhà hàng dành cho hội viên nổi tiếng ở Kinh Thành, bình thường người trong giới muốn ra vẻ thì đều đến đó ăn, lẽ ra gặp mặt nói chuyện là rất bình thường, ăn cơm cũng không có gì, nhưng cố ý nhấn mạnh mang theo Nặc Nặc thì khó tránh khỏi có chút kỳ lạ.

Đạo diễn an ủi: “Tôi đoán bọn họ cũng là nhiều chuyện, muốn gặp người nhà một chút mà thôi, không nhiều người, chỉ có đạo diễn Triệu, cộng thêm hai nhà đầu tư, các cô đi đi, đừng bỏ lỡ.”

Dụ Dao suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mình quá nhạy cảm, bảo mang theo bạn trai thì có lẽ đã chứng minh được đó là một bữa tiệc quang minh chính đại.

Cô cũng nói cho Dung Dã biết: “Nặc Nặc, buổi tối cùng em đi ăn bữa cơm, gặp mặt đạo diễn và nhà đầu tư của phim tiếp theo.”

Dung Dã hơi cúi người, hôn chóp mũi cô: “Được, anh mua váy cho Dao Dao.”

Dụ Dao cười gật đầu, đi gặp người ngoài thì nên trang điểm một chút, nhất là bạn trai nhà cô, đẹp trai như thế, không dễ gì mới kéo ra ngoài biểu diễn được, quần áo nhất định phải làm nổi bật lên khuôn mặt của anh.

Buổi chiều ở cửa hàng mua sắm xong, Dụ Dao chen vào phòng thay đồ, tự tay thay cho Dung Dã bộ âu phục mà cô chọn, cô nghiêng đầu xem xét anh từ đầu đến chân hai vòng, cắn môi đỏ, trong đầu đầy chuyện xấu.

Xong đời, cô bị cún con háo sắc lôi kéo rồi, thấy anh mặc âu phục giày da liền muốn lột ta.

Quả nhiên là người theo hệ cấm ɖu͙ƈ tình sắc nhất, người mặc âu phục áo sơ mi, ve áo cài chặt là quyến rũ nhất.

Dung Dã cúi người phủi mép váy của cô, nghe cô nói về bữa tiệc riêng vào buổi tối, đuôi mắt hẹp dài ngưng tụ vẻ tàn khốc.

Bảy giờ rưỡi tối, Dụ Dao và Dung Dã đến Tinh Vân Trai, phòng bao Đình Vân Các ở lầu ba.

Hai nhân viên phục vụ đẩy chiếc cửa khắc hoa hai cánh, ba người đàn ông đang cười nói ở bên trong đồng thời quay đầu, đều sững sờ.

Một người là đạo diễn họ Triệu trông hơn bốn mươi tuổi, hai nhà đầu tư lớn nhất thì trẻ hơn một chút, ngoài ba mươi, đều xem như là người có máu mặt trong giới đầu tư, bình thường không ít lần đầu tư vào phim truyền hình và điện ảnh, số lần bị chụp hình hẹn gặp nữ minh tinh cũng không ít.

Diễn viên nghệ sĩ mà bọn họ từng thấy nhiều không kể xiết, nhưng trong khoảnh khắc cửa mở ra thì vẫn ngẩn ngơ.

Dụ Dao mặc một chiếc váy thêu màu xanh sẫm, phác họa ra thân hình nhỏ nhắn một cách thỏa đáng nhưng lại không có chút hở hang nào, mái tóc dài như mực tùy ý xõa xuống sau lưng, một khuôn mặt quá xuất sắc dung hợp sự trong trẻo lạnh lùng và quyến rũ, không có chút mâu thuẫn.

Người đàn ông mà cô dùng cổ tay tuyết trắng kéo đi…

Chính là đồ ngốc mất trí bị loan truyền đi với khí thế hừng hực.

Tướng mạo được xưng là tuyệt sắc, chỉ là ánh mắt đơn thuần, đúng là đồ ngốc, nên bị giẫm đạp.

Đạo diễn Triệu vẫy tay: “Dụ Dao, tới chào hỏi Lương tổng và Giang tổng.”

Dụ Dao cũng tỉnh bơ giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Hứa Nặc.”

Đạo diễn Triệu thấy cô không phối hợp, sắc mặt tối đi: “Ngồi đi.”

Nơi bàn tròn có bảy tám chỗ ngồi, Dụ Dao ngồi ở vị trí cách ba người một khoảng, Dung Dã rũ mắt, ấm áp, lương thiện, vô hại mà nắm lấy tay cô, ngồi ở bên cạnh cô.

Mở đầu là màn chào hỏi liên miên bất tận, Dụ Dao nghe xong vài câu, lại xác định Lương tổng và Giang tổng chính là hai vị được gọi là ông lớn nhiều lần bị chó săn chụp được ảnh gặp riêng nữ minh tinh, trong lòng cô đã đề cao cảnh giác.

“Dụ Dao, đừng chỉ nói mà không hành động, kính Lương tổng và Giang tổng một ly đi.”

Dụ Dao vừa muốn mở miệng, Dung Dã đã nâng ly rượu được rót đầy lên, đích thực là Nặc Nặc với nét mặt ngoan ngoãn đơn thuần kia: “Dao Dao không thể uống rượu, tôi thay cô ấy.”

Đạo diễn Triệu không có ý cười, Lương tổng và Giang tổng thì lại cười khinh miệt, cũng không giả vờ nữa.

“Dụ Dao, làm rõ vị trí của mình đi, cô cùng lắm chỉ được xem là vừa xoay người, một vai diễn của phim chiếu mạng mà thôi, phía trêи còn lo không chừng ngày nào đó Dung nhị thiếu lại cho cô thêm một lần nguy hiểm, hôm nay để cô ngồi ở đây đã là cho cô mặt mũi rồi.”

“Cho dù ông ngoại Trình Hoài Sâm của cô ở đây thì tôi cũng sẽ nói như vậy, trong mắt tôi, nhà họ Trình không được tính là cái gì cả, huống chi các cô còn cắt đứt quan hệ. Dụ Dao, ra ngoài lăn lộn thì sao có thể không có chỗ dựa được, con đường cô đi cũng không dễ dàng, không bằng làm theo nhu cầu đi.”

“Có biết vì sao bảo cô mang theo bạn trai không? Bởi vì muốn giúp cậu ta thấy chút việc đời.”

Lương tổng lắc lư cái ly, quan sát Dụ Dao một cách càn rỡ: “Cô cũng nhìn cho kỹ, trong giới chính là tàn khốc như thế, một tên ngốc làm trợ lý thì phải trơ mắt nhìn cô dựa vào người khác để gặp may.”

Ông ta vứt ra một bản hợp đồng, một tờ chi phiếu, ném tới trước mặt Dụ Dao: “Phim chiếu rạp với chế tác lớn, một trong hai nữ chính, quay rồi thì lấy giải xoay người, có quỳ xuống cầu cũng không được, cô theo giúp tôi và Giang tổng sung sướиɠ, tiền và phim đều là của cô, ký kết vào đoàn bất cứ lúc nào.”

Dụ Dao cắn chặt hàm răng, tiện tay nhặt lên cái chén sứ muốn nện ra giữa bàn ăn.

Dẹp mẹ nó đi!

Dung Dã nắm chặt cổ tay cô, xương ngón tay siết chặt, anh nâng tầm mắt lên: “Dao Dao, sẽ làm tay bị thương.”

Anh vừa dứt lời, giống như là có dụng cụ tinh vi thúc đẩy, cửa không thiếu một giây mà bị gõ vang, nhân viên phục vụ đi vào, cung kính nói: “Cô Dụ, trước sảnh có người quen tìm cô.”

Ngực Dụ Dao còn đang chập trùng, cô nhíu mày quay đầu lại: “Tìm tôi?”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ nói một cách chắc chắn: “Đối phương nói là nhìn thấy cô, có việc gấp, nhất định phải mời cô gặp mặt một lần, ở sảnh là không gian mở, không cần phải lo lắng.”

Dụ Dao nắm lấy khuỷu tay của Dung Dã: “Chúng ta đi, không cần phải nói nhảm nữa!”

Ba người đàn ông trêи bàn đều đang cười lạnh, Lương tổng nói: “Dụ Dao, không biết điều như thế, cô đi ra khỏi cánh cửa này thì cũng đừng hòng quay phim khác nữa.”

Dung Dã nghe lời đứng dậy theo Dụ Dao, che chở cô đi ra khỏi phòng bao, sau khi đi mấy bước, anh xoa lưng cô trầm giọng nói: “Dao Dao đừng nóng giận, anh muốn dùng nhà vệ sinh ở đây, em đi qua đó trước, anh đến tìm em ngay.”

Nhân viên phục vụ cũng đang thúc giục gấp rút, Dụ Dao đành phải gật đầu, tự trách mình đã để Nặc Nặc nhìn thấy mặt ghê tởm như vậy trong giới: “Em ở trước sảnh chờ anh.”

Dụ Dao được đưa đi qua chỗ rẽ, tiếng bước chân xa dần.

Dung Dã đứng tại chỗ, chờ cô rời đi hoàn toàn rồi anh mới chuyển động cổ, trong động tác đơn giản, lớp vô hại non nớt từ đầu đến chân bị xé rách không còn lại gì, một anh khác từ trong lớp ngụy trang đối với Dụ Dao không nhanh không chậm bước ra, anh dùng một tay mở hai cúc áo ở trêи cùng của áo sơ mi, xoay người lại.

Cửa phòng bao không được đóng kín, đoạn đối thoại khó nghe ở trong đó từ khe hở truyền đến.

Nhân viên phục vụ ngoài cửa khom lưng đối mặt với tấm thảm, căng thẳng đến mức không dám lên tiếng, mở cửa ra cho Dung Dã rồi lại ngoan ngoãn đóng chặt.

Ba người đàn ông trong bữa tiệc nghe thấy âm thành thì không hẹn mà cùng im lặng, Lương tổng nhìn thấy rõ người tới là ai thì muốn mắng lời thô tục, nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không nói ra được, cứng ngắc kẹt trong cuống họng.

Phòng bao có diện tích không nhỏ, giờ phút này lại giống như bị rút sạch khí oxi, chỉ còn lại sự ngạt thở.

Người thì vẫn là người đó nhưng trong nháy mắt, sự hồn nhiên giữa hai đầu lông mày của anh đã mất sạch, chỉ còn lại cảm giác áp bách khiến người ta vô cùng sợ hãi, bị ánh mắt của anh nhàn nhạt quét qua, da thịt như muốn lột đi một lớp.

Dung Dã đi về phía vị trí vừa rồi Dụ Dao ngồi, nơi đó vẫn còn bản hợp đồng và chi phiếu bị ném qua.

Đôi môi đỏ nhạt của anh vểnh lên, trầm giọng cười một tiếng.

Ba người bên bàn đồng loạt đứng lên, hoảng hồn bất định mà nhìn anh.

Không biết mâm xoay giữa bàn tròn bị ai đẩy, có một chén kim loại lớn đựng thịt bò được chuyển đến trước mặt Dung Dã.

Anh đưa tay, cầm bản hợp đồng và chi phiếu được lấy ra để uy hϊế͙p͙ Dụ Dao ném vào trong đó giống như ném rác, một tiếng “ầm” vang lên.

Anh thuận tay cầm hộp que diêm dài một bên dùng để làm nóng nồi nước, ngón tay trắng lạnh như ngọc rút một cây ra, hơi rũ mắt xuống quẹt diêm rồi tùy tiện hất vào trong chén, ngọn lửa cháy phừng lên, trong vài giây đồng hồ liền cháy thành một chùm cam đỏ chói mắt.

Ánh lửa cháy lớn, mãnh liệt nhảy múa, rọi chiếu khuôn mặt sắc bén của Dung Dã.

Anh ngước mắt, giọng nói hời hợt lạnh lùng khϊế͙p͙ người, lại mang theo vài phần ý cười hờ hững.

“Lặp lại lần nữa, muốn bà xã tôi làm thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio