Em Có Thể Nuôi Anh Không?

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Sau khi đi đến cửa hàng thú cưng, Dụ Dao vẫn không nhìn thấu Dung Dã, không biết rốt cuộc là anh có để ý hay không, trong lúc nhất thời cũng không đưa ra được phán đoán chuẩn xác.

Nặc Nặc vẫn luôn là thuộc sở hữu riêng của cô, lại cảm giác dần thoát khỏi khống chế thế này khiến cô vô cùng khó chịu.

Không nghĩ tới tất cả sự bình tĩnh ngoan ngoãn chỉ là biểu hiện giả dối trước ngày giông bão, trong khoảnh khắc đột nhiên bị anh đặt trêи ván cửa tùy ý xâm chiếm, Dụ Dao mới hiểu được anh ghen tuông rốt cuộc hung ác đến cỡ nào.

Hung ác đến mức hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mà Nặc Nặc sẽ làm.

Nhưng trong miệng vẫn nói lời chua xót cầu khẩn của cún con.

Sự tương phản to lớn khiến Dụ Dao hỗn loạn, thân thể cô lại có bản năng tự nhiên, rất khó kháng cự lại anh, rất nhanh cô đã bị kéo rơi vào vực sâu, đến đêm khuya thì mệt bở hơi tai mà sắp ngủ thϊế͙p͙ đi bất cứ lúc nào.

Cô cố gắng bày tỏ một chút kháng nghị, muốn từ trong ngực anh giãy ra ngoài cũng không thể làm được, thật không dễ gì mới tách ra được một khoảng cách ngắn đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo về, từ phía sau ôm lấy cô đến mức chặt không kẽ hở.

Dụ Dao bủn rủn đến mức không ngóc đầu lên được, không thể không tạm thời từ bỏ lý trí, thôi… trước tiên cứ xem anh là Nặc Nặc, chuyện còn lại thì đợi ngày mai rồi nói.

“Nặc Nặc… thả lỏng một chút.” Cô nửa mê nửa tỉnh, không tự chủ mà mang theo ý nũng nịu: “Chặt quá, sẽ đau.”

Nhưng hai cánh tay này cũng không nghe lời cô nói.

Chờ hô hấp của Dụ Dao trở nên đều đặn trở lại, bình yên ngủ trong sự giam cầm của khuỷu tay anh, Dung Dã mới từ trong bóng tối mở mắt ra, hôn tóc cô một cái rồi lại lưu luyến hôn nhiều lần lên thái dương cô, không nỡ dừng lại.

Không ôm chặt thì cô sẽ đi mất.

Không giả vờ không giấu giếm thì có lẽ thêm một phút cô cũng sẽ không giữ anh lại, có lẽ tiếp theo đó cả mối tình này cũng sẽ khiến cô cảm thấy hối hận, thậm chí là buồn nôn.

Anh vẫn luôn biết, chỉ là hôm nay lại bị Dao Dao nhấn mạnh nhiều lần, người cô yêu là Nặc Nặc, mà anh, sau khi bóc đi thân phận của Nặc Nặc thì còn không bằng một người bình thường, anh là ma quỷ mà từ nhỏ đến lớn đều khiến cô kiêng kỵ và rời xa.

Sự sai trái và hiểu lầm trong nhiều năm tháng như vậy, trước khi anh chưa vì cô mà báo thù, chưa giải quyết hết sự uy hϊế͙p͙ của nhà họ Dung thì một câu anh cũng không nói ra được.

Nói thì thế nào?

Bởi vì sự bất đắc dĩ của anh, tình yêu thầm kín mà anh cố chấp đè nén, cô nhất định sẽ lập tức tiếp nhận Dung Dã đang thay thế Nặc Nặc, chấp nhận cả việc sự an toàn của bản thân đều không đảm bảo được, lại còn liên lụy đến cô sao?

Huống chi anh không hy vọng Dao Dao biết được chuyện của Dụ Thanh Đàn rồi lại đau khổ thêm một lần, tất cả chân tướng đen tối nặng nề để bản thân anh gánh chịu là đủ rồi.

Anh không chỉ muốn để hai cha con kia trả giá đắt mà cũng muốn để Dung Thiệu Lương mãi mãi ngậm miệng, nắm toàn bộ nhà họ Dung trong tay, anh mới có tư cách trở lại trước mặt Dao Dao, một lần nữa làm quen với cô.

Cô đã là của anh rồi thì cả đời này đến chết cũng là của anh, đến lúc đó thì cầu xin cũng được, dính chặt lấy cũng được, mạnh mẽ chiếm đoạt cũng được, anh đều sẽ chiếm cô làm của riêng, không có khả năng buông tay.

Màn hình điện thoại của Dung Dã sáng lên.

Anh cầm lên, ánh sáng xua tan đi vẻ tươi đẹp, làm hiện ra khuôn mặt lạnh lùng sắc bén.

“Anh, Dung Thiệu Lương đồng ý rồi, buổi tối ba ngày sau nhưng địa điểm yêu cầu thì do ông ta quyết định.”

Dung Dã dự đoán được, anh đưa ra lời đồng ý.

Ban đầu trước khi rời khỏi nhà họ Dung, anh lấy được phần lớn chứng cứ phạm tội của hai cha con, bị tiêm thuốc vào người, đồng thời cũng kéo Dung Thiệu Lương ăn trêи ngồi trước vào cùng, để hai cha con tin tưởng, Dung Thiệu Lương muốn tiêu diệt bọn họ, sẽ không cho một đồng gia sản nào.

Thế là hai cha con quyết tâm, dứt khoát kéo luôn cả người cầm quyền tối cao nhất của nhà họ Dung xuống ngựa, Dung Thiệu Lương không có bao nhiêu sự phòng bị, cũng tự kiêu nhận định rằng bọn họ không dám, đương nhiên là không có kết cục tốt lành gì.

Dung Thiệu Lương bị tiêm vào loại thuốc giống như anh, ông ta đã lớn tuổi cộng thêm sự tức giận sôi sục, tình trạng rất không tốt, bị hai cha con bí mật không chế lại, bọn họ tuyên bố với bên ngoài là ông ta sinh bệnh mất trí rồi danh chính ngôn thuận mà tiếp quản tập đoàn.

Như trong dự đoán của anh, Dung Thiệu Lương lâm nguy trải qua một khoảng thời gian như cái xác không hồn, nhưng lão hồ ly dù sao cũng là lão hồ ly, nào có dễ dàng rớt đài như vậy.

Một khoảng thời gian trước đó, hai cha con cho rằng đã đủ lâu rồi nên buông lỏng cảnh giác, bỏ bê việc quản lý không chế Dung Thiệu Lương, lão hồ ly có được cơ hội, trở lại bình thường dưới sự sắp xếp của thân tính, sau khi tỉnh táo, người đầu tiên ông ta muốn tìm chính là anh.

Dung Thiệu Lương hiểu rất rõ, toàn bộ nhà họ Dung thì chỉ có con dao nhỏ được bồi dưỡng từ nhỏ là anh đây biết được tất cả chân tướng, có thể đoạt lại quyền hành thay ông ta.

Nhưng Dung Thiệu Lương không biết, người tên là Dung Dã này trong hai mươi mấy năm qua trông như là công cụ mà ông ta có thể hoàn toàn nắm giữ và khống chế, một khi quay về nhà họ Dung thì sẽ cùng đưa bọn họ vào chỗ chết.

Dung Dã úp điện thoại xuống, anh nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy Dụ Dao còn đang ngủ say.

Anh không còn thời gian nữa… buổi tối ba ngày sau, anh nhất định phải quay về làm nhị thiếu nhà họ Dung của trước đây, gặp mặt Dung Thiệu Lương, lấy được sự tín nhiệm của lão hồ ly, bảo vệ tốt cho Dụ Dao, một mình quay lại vũng bùn kia.

Sắc trời vừa mới hừng sáng, Dụ Dao bị cuộc gọi của Tống Lam đánh thức, người đại diện Tống dùng tốc độ nói nhanh chóng: “Phim chiến tranh tình báo đã được đổi sang đạo diễn lớn mạnh hơn đạo diễn Triệu gấp mấy lần, em là diễn viên nằm trong nhóm tuyển chọn đầu tiên, vòng thử vai đầu tiên vào lúc tám giờ rưỡi sáng, còn hai tiếng nữa, tranh thủ.”

Lúc ấy Dụ Dao lập tức tỉnh táo.

Cô nói thích kịch bản của phim chiến tranh tình báo không chỉ là một cái cớ tùy tiện mà cũng là lời thật lòng, hiện tại mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, phim đã có bước ngoặt mới, cô cũng không muốn bởi vì những xoắn xuýt không có kết luận trong lòng mình mà bỏ lỡ.

“Được.” Cô quyết đoán đồng ý: “Bây giờ em chuẩn bị ngay.”

Dụ Dao quay người lại, Dung Dã đang nhìn cô, anh sáp tới cuộn mình trong ngực cô, yêu thương mà nắn bóp ôm ấp, anh mang theo giọng điệu ngọt ngào ngoan ngoãn của Nặc Nặc, có chút khàn khàn mà thì thào: “Sau này Dao Dao sẽ có rất nhiều phim tốt, có thể lấy được giải thưởng cao hơn, đứng ở đỉnh cao.”

“Em đến đỉnh cao làm gì?” Ngón tay cô luồn vào tóc anh vuốt ve: “Anh có nhớ không, em quay lại đóng phim là vì nuôi anh.”

Dụ Dao nhìn anh chăm chú, mơn trớn cánh môi hơi trắng của anh: “Kiếm bao nhiêu tiền cũng là vì nuôi Nặc Nặc.”

Dung Dã nắm chặt đầu ngón tay của cô, đặt lên mặt vuốt ve.

Không chỉ như vậy.

Dao Dao yêu quý nghề này, nếu như không phải Dụ Thanh Đàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như không phải vì cái gọi là “Dung nhị thiếu phong sát” thì Dao Dao vốn nên lên như diều gặp gió, có được mọi thứ cô nên có.

Anh muốn trả lại những thứ này cho cô.

Cảm giác nguy cơ của Dụ Dao càng ngày càng nặng, cô không nhịn được mà véo khuôn mặt của Dung Dã: “Mau dậy đi cùng em, mặc kệ em ở đâu, anh cũng phải đi theo.”

Dung Dã ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh không chớp mắt mà nhìn qua Dụ Dao: “Anh và Dụ Dao không rời một tấc.”

Tống Lam đã sớm đến đón ở dưới lầu, đối với nhà ở của Dụ Dao, cô ấy quả thật nhìn mà than thở, ở trêи xe không khỏi nói: “Chỗ này cũng quá đơn sơ rồi, chị sắp xếp cho em đổi chỗ ở mới? Tốt xấu gì thì an ninh cũng tốt hơn một chút.”

Dụ Dao nở nụ cười, lắc đầu từ chối một cách uyển chuyển: “Tụi em đang tiết kiệm tiền, chờ nhận được khoản cát xê thứ lai là có thể mua nhà kết hôn rồi.”

Dung Dã nắm tay Dụ Dao trong lòng bàn tay, vuốt ve vân da nhỏ mịn trêи da cô, giọng nói thấp đến mức nghe không rõ: “Ừm, chúng tôi kết hôn, tôi muốn… kết hôn với Dao Dao.”

Tống Lam khϊế͙p͙ sợ đến mức hít vào một hơi khí lạnh, không ngăn được mà quan sát Dung Dã từ gương chiếu hậu.

Dung… nhị thiếu này rốt là suy nghĩ thế nào vậy, thật sự cho phép Dụ Dao nói chuyện cưới gả với một người đẹp ngốc nghếch à?! Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi, không phải Dung nhị thiếu có loại ɖu͙ƈ vọng thế tục kia với Dụ Dao sao?!

Nơi Dụ Dao thử vai nằm ở một khách sạn vườn hoa, sân bãi rộng rãi, lúc cô bận rộn, sự chú ý cũng chưa từng rời khỏi Dung Dã.

Dung Dã đứng ở vị trí cách cô không xa, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trêи mặt cô, có mấy lần lơ đãng mà ánh mắt chạm nhau, Dụ Dao đều cảm thấy run sợ.

Ánh mắt anh quá nồng đậm, cứ không nhúc nhích mà bình tĩnh nhìn cô như vậy, hòa với một chút tuyệt vọng và nặng nề khó nói nên lời, giống như là ngày mai sẽ không nhìn thấy được nữa.

Sau đó anh rất yên tĩnh mà ngồi ở một bên, lấy ra quyển vở nhỏ ghi chép công việc lớn nhỏ của cô rồi cúi đầu viết chữ.

Dụ Dao không biết anh viết cái gì nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy được ngón tay anh căng đến mức khớp xương trắng bệch, sức lực của ngòi bút lớn đến nỗi có thể rạch rách mặt giấy.

Vòng thử vai thuận lợi thông qua, đoàn làm phim sắp xếp lịch trình cho Dụ Dao cực kỳ dày đặc, dày đến nỗi một người kính nghiệp như cô cũng cảm thấy bực bội, nhưng tính kỹ thì lại không tìm ra được khuyết điểm gì.

Công việc một ngày đến gần rạng sáng mới kết thúc, Dụ Dao mệt đến mức treo trêи người Dung Dã, mơ mơ màng màng đi tìm điện thoại trong túi.

Điện thoại được chỉnh chế độ im lặng, cô nhìn cột thông báo mới phát hiện ra Lục Ngạn Thời thế mà lại gọi điện thoại tới.

Còn có một tin nhắn Wechat của anh ta: “Có thời gian thì gọi điện thoại lại cho anh, nói với em chuyện quan trọng.”

Dụ Dao không để ý đến anh ta.

Từ lần đó tỏ tình bị từ chối, Lục Ngạn Thời liền giống như bị đả kϊƈɦ nặng nề, nghe nói là đã quay về kế thừa gia sản.

Tiểu Lục tổng hoàn toàn không nhận thức được vấn đề trọng tâm, giống như cảm thấy bởi vì điệu bộ quần là áo lượt không tiến bộ kia mới dẫn đến việc mình theo đuổi thất bại, thế là anh ta thay đổi hoàn toàn, nhận lấy không ít việc làm ăn trong nhà, người cũng chững chạc hơn một chút nhưng Dụ Dao không tin tính tình một người sẽ hoàn toàn thay đổi.

Hôm nay bỗng nhiên lại xuất hiện liên lạc với cô, có thể có chuyện gì đứng đắn chứ.

Ôn chuyện cũ thì cô không muốn, ai rảnh.

Dụ Dao không nhắc đến chuyện đó với Dung Dã, thuận tiện xóa lịch sử ghi chép, để anh ghen thì anh nhưng cô sẽ không dùng người đàn ông từng có gút mắc với mình để ép anh, quá thấp kém, cô cũng không đành lòng.

Mặc kệ anh thay đổi thế nào, thứ duy nhất Dụ Dao không nghi ngờ chính là tình cảm của cô đối với anh.

Hai ngày liên tục, tiết tấu của đoàn phim rất nhanh, thời gian ăn cơm uống nước của Dụ Dao đều chật kín, đừng nói là nghĩ cách để cún con lộ tẩy, ngay cả thời gian nói thêm mấy câu cũng không có.

Mãi đến ngày thứ ba, đoàn làm phim tạm thời có biến động, kịch bản ban đầu được nghiên cứu thảo luận thay đổi đến tối, thời gian ban ngày liền trống.

Dụ Dao xoa tay, không chờ nổi nữa, nói gì thì cũng phải nhân ngày hôm nay xé toang lớp ngụy trang của Dung Dã, để tảng đá lơ lửng trong lòng rơi xuống, cùng lắm thì uy hϊế͙p͙ dụ dỗ đi thẳng vào vấn đề, cô cũng không tin là không đạt được mục đích.

Nhưng cún con của cô đã phát điên.

Những dự định được đặt ra của Dụ Dao đều không dùng được một cái nào, từ lúc ăn sáng xong, cùng đi vào phòng bếp rửa chén, cô từ phía sau ôm lấy eo Dung Dã, lúc bắt đầu chuẩn bị đặt câu hỏi thì tất cả đều lệch khỏi quỹ đạo.

Anh vội vàng không kịp chuẩn bị mà xoay người, ôm cô lên bàn nấu ăn, run rẩy mà hôn từ môi xuống đến xương quai anh, rồi lại đến dưới cổ áo, lôi kéo mở ra, hoàn toàn bị anh không cho từ chối mà chiếm đoạt.

Sự lạnh lẽo và nóng bỏng đồng thời ập tới, Dụ Dao không nhịn được mà kêu một tiếng rồi cắn mu bàn tay của mình.

Ánh quá biết cách làm thế nào để cô mất khống chế mà phóng túng, mỗi một điểm có thể khuấy động thủy triều nóng bỏng của cô đều nằm trong bàn tay anh.

Đầu gối của Dụ Dao bị túm lấy nâng lên, thân trêи của cô kê trêи gối dựa, vai dựa vào vách tường sau lưng, có vài chai lọ bị cô đụng phải phát ra tiếng vang đinh đang, cô ngoảnh mặt làm ngơ, thêm dùng sức cắn bản thân, ngăn cản sự kϊƈɦ thích mới mẻ không chịu nổi này.

Ánh mắt cô ʍôиɠ lung, cô cụp mắt nhìn qua Dung Dã, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mực và cái trán trắng lạnh của anh vùi xuống.

Môi lưỡi anh nóng như vậy, thỏa thích tra tấn cô, thỉnh thoảng anh nâng mắt lên, màu đỏ tươi nóng bỏng trong đôi mắt kia giống như ném cô vào trong biển lửa.

Dụ Dao không đếm hết được anh đã gọi tên của cô bao nhiêu lần, hai chữ giống như ma chú có thể cầm từ người ta cả đời, nhiều lần khàn khàn tràn ra từ trong cổ họng của anh.

Phòng bếp, phòng tắm, bệ cửa sổ, sô pha nhỏ trong phòng ngủ, buổi chiều khi quay lại trêи giường, Dụ Dao khát khô đến mức cần anh tới cho uống nước.

Một buổi chiều, cô nhất định phải dùng để ngủ và nghỉ ngơi thì mới có thể chèo chống công việc của buổi tối, đương nhiên là không có tinh thần sức lực để ép hỏi anh bất kỳ điều gì.

Dụ Dao mở mắt nhìn anh.

Nặc Nặc của cô, vừa ửng hồng vừa tái nhợt, màu trắng ấy lộ ra từ sâu trong làn da, bởi vì đổ quá nhiều mồ hôi, bị chà đạp quá dữ mà tóc mái của anh ẩm ướt tạo ra một chút độ cong xoắn lại, càng có vẻ đẹp đẽ yếu ớt, cũng mang theo cảm giác sắc bén khiến cô thấy xa lạ.

“Hứa Nặc.” Dụ Dao gọi cả tên lẫn họ của anh: “Anh đang sợ cái gì.”

Dung Dã không lên tiếng, bàn tay che trêи mắt cô: “Dao Dao ngoan, nên nghỉ ngơi rồi, bảy giờ là phải đưa em đến đoàn làm phim.”

Sau một hồi, anh buông lỏng bàn tay đang ôm lấy Dụ Dao rồi xuống giường đi đến bên cạnh bàn, viết chữ vào cuốn vở đã bị xé đến rất mỏng.

Anh không thể biến mất không còn tăm hơi, bảo cô làm sao chấp nhận được.

Cũng nên cho cô một lời khai báo.

Nói trước mặt thì anh không làm được, càng sợ mình không đi được, anh đã thử quay video hai lần nhưng đều sẽ thất thố, cuối cùng chỉ có thể viết tay, giống như lúc trước khi anh dùng nét bút non nớt cầu xin cô yêu anh.

Trong ba ngày qua anh đã viết quá nhiều lần, đều ném hết đi, hiện tại còn không viết thì sẽ không có cơ hội nữa.

Lúc Dụ Dao đến đoàn làm phim thì đã là bảy giờ rưỡi tối, đạo diễn liệt kê cuộc nghiên cứu thảo luận kịch bản vào hàng việc riêng tư bí mật, địa điểm nằm ở một phòng hội nghị với phạm vi nhỏ, trợ lý của những diễn viên đã được định khác cũng không thể đi theo.

Cô cũng không thể đặc biệt một mình để Dung Dã ở bên cạnh.

Dụ Dao ngồi ở hàng phía trước, mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng Dung Dã đi từng bước một ta ngoài, gầy gò lại cô đơn lạnh lẽo, trong lòng cô giống như đang có một loại dự cảm nào đó.

“Nặc Nặc,” Cô nhẹ nhàng gọi anh: “Chờ em ở bên ngoài, ban đêm em có việc nói với anh.”

Bỗng nhiên cô liền nghĩ thông suốt rồi.

Mặc kệ anh đang sợ cái gì, quan trọng sao? Cô chỉ cần ở trước mặt nói cho anh biết, thân phận thực tế của anh là ai cũng không quan trọng, trêи người có bao nhiêu gánh nặng cũng không sao, cô đều nguyện ý nghe anh nói ra, có phải anh…. sẽ không sợ đến vậy nữa không.

Dung Dã quay đầu lại, cười với cô.

Sắc trời giống như chợt sáng, lại giống như một đôi mắt màu lưu ly đang chậm rãi khép lại, sự chấn động trong nháy mắt đó khiến Dụ Dao mãi đến mười mấy phút sau khi cuộc hội thảo bắt đầu đều không thể bước ra khỏi nụ cười ấy.

Giọng nói của đạo diễn trở nên hỗn loạn, Dụ Dao cảm nhận được điện thoại rung lên mới nhớ tới mình quên tắt chế độ im lặng.

Cô tưởng là Nặc Nặc, nhanh chóng ở dưới bàn lấy ra nhìn, không nghĩ tới người gửi Wechat là Lục Ngạn Thời, ba tin nhắn đầu khiến cô giống như rơi vào hầm băng.

“Dụ Dao, đã qua lâu như vậy, cuối cùng anh cũng tra được, cái chết của người bố Dụ Thanh Đàn của em có liên quan đến Dung Dã.”

“Nặc Nặc bên cạnh em kia, em có từng hoài nghi thân phận thật của anh ta không? Hai mươi phút trước, anh nhìn thấy anh ta rời khỏi khách sạn vườn hoa mà em đang họp.”

“Hiện tại ngoài cửa chỗ em có mấy người anh ta sắp xếp giám thị em, nếu như em muốn biết rốt cuộc anh ta là ai thì bây giờ anh dẫn em đi nhìn tận mắt.”

Trừ những tin đó ra thì có một tấm hình mơ hồ, là một chiếc Cullinan màu đen đậu bên ngoài khách sạn.

Phần kính ở ghế lái không được tính là quá tối, mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ của tài xế.

Là Dung Dã hại cô rơi xuống nước mà cô từng thấy trong nhà riêng.

Dụ Dao nắm chặt điện thoại, hít sâu hai cái để cho bản thân mình ổn định rồi đứng dậy tìm cái cớ khẩn cấp nói với đại điện, đạo diễn thấy sắc mặt cô khó coi thì thuận lợi cho đi.

Cô đi đến trước cửa chính, từ khe hở nhìn thấy Tống Lam trong đại sảnh, bên cạnh tống lam còn có hai cô gái giống trợ lý đi theo, ngoài ra còn có mấy người đàn ông vốn không thuộc đoàn làm phim phân tán ở khắp nơi.

Tống Lam không nên ở đây.

Những người này cũng không nên.

Dụ Dao lùi lại một bước, mang vẻ mặt như thường mà chọn một cánh cửa nhỏ khác, cửa nhỏ thông đến hành lang, ra khỏi khách sạn phải quanh co xa xôi nên cơ bản không ai đi.

Cô ra ngoài thì lập tức gọi điện thoại cho Nặc Nặc, lúc bấm số tay đang phát run.

Rốt cuộc Nặc Nặc có thân phận gì! Làm sao lại bị Dung Dã mang đi! Bố của cô… bố của cô không phải vì bệnh mà tự sát sao?!

Không kết nối được.

Điện thoại của Nặc Nặc tắt máy.

Dụ Dao cắn chặt hàm răng, nhắm mắt bình tĩnh hai ba giây rồi gọi cho Lục Ngạn Thời: “Anh biết cái gì!”

Giọng nói của Lục Ngạn Thời từ trong ống nghe truyền ra: “Anh ở cửa sau của khách sạn, em muốn biết thì anh dẫn em đi xem, chậm thêm nữa thì có thể đến không kịp.”

Sau khi tỏ tình bị từ chối, anh ta suy nghĩ lại rất lâu, cố gắng rèn luyện bản thân, từ bỏ tật xấu trước kia, cũng thông qua điều tra nghe ngóng mà mơ hồ cảm thấy chuyện của Dụ Thanh Đàn không đơn giản như vậy, điều kiện của Nặc Nặc càng không giống một người bị vứt bỏ ở bên ngoài.

Ngay cả thái độ của Trình Hoài Sâm đối với Nặc Nặc cũng được giữ kín như bưng.

Nhưng thời gian dài như vậy qua đi, việc điều tra của anh ta không có chút tiến triển nào, cũng không tìm thấy manh mối gì.

Nhưng vài ngày trước, người của anh ta giống như phá vỡ được trở ngại, đột nhiên có manh mối, biết được chân tướng khiến anh ta khϊế͙p͙ sợ, dù cho chân tướng này đúng lúc giống như là bị người ta chủ động dâng lên, anh ta cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nhất định phải khiến Dụ Dao cảm kϊƈɦ.

Dụ Dao ngồi vào trong xe, giọng nói cực kỳ khàn: “Anh ấy đang ở đâu, lập tức đưa tôi qua đó!”

Lục Ngạn Thời nhìn bên mặt của Dụ Dao, mím môi.

Anh ta chưa từng thấy cô quan tâm một người đến thế, nghe được tin tức liền ở ranh giới mất khống chế, vậy đợi chút nữa cô tận mắt nhìn thấy thì sẽ lại có phản ứng gì.

Lục Ngạn Thời đau lòng cho cô, lại có chút khuây khỏa.

Người kia lời Dụ Dao trong nhất thời thì sao, chờ một lát nữa bộ mặt thật bị lộ thì còn không phải là muôn đời muôn kiếp không trở lại được à, anh ta mới là người có thể bảo vệ cho Dụ Dao.

Lục Ngạn Thời không nói nhiều, giẫm chân ga, chạy ra khỏi khách sạn.

Hoàng hôn giáng lâm, trêи đường là ánh đèn lóe sáng.

Lục Ngạn Thời lái xe chạy tới bên ngoài một cái sân tư nhân được cải tạo thành hội sở, tay Dụ Dao càng nắm càng chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt, nếu như Dung Dã dám làm gì Nặc Nặc, cô…

“Đến rồi, đừng lên tiếng.” Lục Ngạn Thời thấp giọng nói: “Hôm nay hội sở được dọn dẹp rồi, không có khách khứa khác, anh biết được tin này cũng không dễ, mua chuộc hội sở càng không dễ, bây giờ đưa em lặng lẽ đi vào, chờ đến tám giờ rưỡi, em vừa nhìn sẽ hiểu rõ sự việc, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng lộ mặt.”

Dụ Dao không nhịn được mà nghiêm nghị: “Anh biết chuyện gì không thể nói thẳng ra sao? Bố tôi và Dung Dã lại có quan hệ gì!”

Lục Ngạn Thời muốn nói lại thôi: “Dụ Dao, anh nói thì em sẽ không tin, em nhất định phải thấy tận mắt.”

Đầu Dụ Dao đau như muốn nứt ra, cô gọi điện thoại cho Nặc Nặc một lần cuối cùng, vẫn không liên lạc được, cô nhìn mấy chữ “Con trai cưng” mà hoảng hốt cảm thấy, có thể cô cũng không kết nối được cuộc gọi này nữa.

Lục Ngạn Thời đưa Dụ Dao đi vào từ cửa hông của hội sở, bên trong đó, lầu ba là phòng bao, lầu hai là sân thượng, lầu một có thiết kế tương tự với quầy bar cao cấp, là sân bãi rộng rãi có diện tích lớn, tối nay được cố ý bố trí, xung quanh được dọn sạch, chỉ có ghế sô pha hình tròn bày ra ở giữa là vô cùng bắt mắt.

“Bọn họ ở lầu một, em ở chỗ này là an toàn nhất, có thể nhìn thấy.”

Dụ Dao và Lục Ngạn Thời gian nan ngồi xôm bên trong lan can lầu hai, trước người có vật cản che chắn, ánh mắt thì có thể nhìn thấy hướng cửa chính và ghế sô pha dưới lầu, cũng nghe được âm thanh bên dưới.

Sự nhẫn nại của cô đang khô cạn, thần kinh bị kéo căng đến một mức độ, giọng nói bị đè tới cực thấp: “Lục Ngạn Thời, rốt cuộc là anh muốn cho tôi nhìn cái gì ---”

Không đợi giọng nói dứt lời, ở lầu một liền vang lên tiếng bước chân, Dụ Dao xoay qua, ánh mắt bất ngờ nhảy lên một cái, nhìn thấy một bóng dáng già nua đi tới, phía sau đó có nhiều người đi theo.

Cô đã từng thấy người này, trước kia khi cô đi theo Trình Hoài Sâm, sau đó lại ở trong tin tức, đều từng thấy.

Là người cầm quyền của nhà họ Dung, Dung Thiệu Lương, cũng là ông nội của Dung Dã.

Dụ Dao sửng sốt, nhìn Dung Thiệu Lương được ngồi ta đỡ đi đến một bên ghế sô pha tròn rồi ngồi xuống, ông ta gõ gậy trêи mặt đất: “Dung Dã còn chưa tới?”

Có người khom lưng trả lời: “Nhị thiếu ở ngoài cửa.”

Không gian to như vậy dâng lên sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông, chỉ có tiếng gậy ba toong gõ từng tiếng xuống đất, đập vào màng nhĩ của Dụ Dao, cô bỗng nhiên hoảng hốt, hoảng đến không chịu nổi, lan can mài rách đầu ngón tay mà cô cũng không nhận ra.

Lục Ngạn Thời không hề báo trước mà đưa tay che miệng cô.

Dụ Dao đang muốn nổi giận thì lại có tiếng bước chân truyền đến.

Quen thuộc đến mức mỗi ngày cô đều nghe, khắc vào nơi sâu trong tiềm thức nhưng cũng lạ lẫm đến nỗi cô chưa từng quen biết.

Tất cả động tác của cô giống như bị ngưng lại, sửng sốt mấy giây, cô nắm chặt lan can để bản thân tỉnh táo lại, cúi đầu xuống, đôi mắt phiếm hồng nhìn về phía cửa vào.

Âm thanh càng ngày càng gần, xay nghiền ý chí của cô.

Một đôi chân thẳng tắp thong dong rảo bước đi vào, được ống quần đen thẫm cẩn thận bao bọc.

Đôi chân này cũng từng mặc quần tây tương tự, vui vẻ theo cô đi tham gia tiệc mừng thọ, dính đầy mảnh thủy tinh vỡ đưa cô rời khỏi lồng giam, ở trong phòng khách sạn mê hoặc cô.

Hô hấp của Dụ Dao dừng lại.

Người kia đi qua chỗ rẽ, đèn trần giống như sáng lên thêm mấy chục lần, chùm sáng dồn dập tập trung về phía cô.

Cao lớn thẳng tắp, bộ âu phục nhìn từ xa cũng biết là rất đắt đỏ, ve áo bên trong lỏng lẻo để mở hai cúc áo, để lộ ra cái cổ gân cốt lưu loát, bên trêи yết hầu chập trùng là đường quai hàm như được bút vẽ miêu tả phác họa.

Ánh mắt Dụ Dao run rẩy, lại dời lên trêи một tấc.

Đó là khuôn của người yêu cô.

Từng sờ từng hôn, mấy tiếng trước còn từng mặc sức vì cô mà đổ mồ hôi ẩm ướt.

Mặt mũi đẹp đẽ câu người xinh đẹp nhất, cũng sắc bén nhất, lúc trước mềm mại vô hại, vào thời khắc này bị xé đi lớp mặt nạ, một người đàn ông mà cô chưa từng nhìn thấy giẫm lên mảnh vỡ của Nặc Nặc đi tới.

Chỉ là giẫm vào nơi này một bước, bầu không khí liền đóng lại thành băng, tiếng hít thở cũng theo đó mà biến mất, loại khí chất tàn bạo và sát phạt sâu trong xương cốt không thể phai mờ cũng không tiếp tục che giấu thêm nữa, làm cho người cả phòng gục đầu xuống, không thể đối mặt với anh.

Anh dừng lại bên ngoài ghế sô pha tròn, bên môi giương lên.

Dụ Dao cắn nát môi, vội vàng chuyển ánh mắt tìm kiếm về phía sau, cô nhìn thấy rồi! Dung Dã là cô nhìn thấy lần trước ở nhà riêng đang đi theo sau lưng anh cách đó không xa, cho nên chắc chắn anh ta sẽ không phải --- [Gc: LAECTNAK]

Suy đoán vô cùng sống động lại không dám tin tưởng đang treo trêи mạch máu của Dụ Dao.

Làm sao có thể, Nặc Nặc của cô, làm sao có thể là ---

“Ông nội.”

Giọng nói khắc vào trong xương tủy cô.

Xa cách trong trẻo lạnh lùng, cô từng vô số lần nghĩ tới, không như rừng cây thông bị tuyết lớn bao trùm, lạnh lùng lại rét buốt, mỗi lần giọng nói như vậy nói lời tâm tình ngây thơ với cô đều cực kỳ mê hoặc.

Dung Thiệu Lương quay đầu, nhìn khuôn mặt anh rồi cười một tiếng ngắn ngủi: “Dung Dã, đã lâu không gặp.”

Thanh đao bị treo lên rơi xuống, chặt đứt một tia hy vọng cuối cùng của Dụ Dao.

Ai cũng không phải là Dung Dã.

Người trước mắt này, người đi theo cô, yêu cô, giấu giếm cô, từng lần từng lần lên giường với cô.

Mới thật sự là Dung Dã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio