Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Sáu giờ sáng, khu nội trú ở tầng cao nhất của bệnh viện trung tâm thành phố, vốn chính là tầng VIP, bệnh nhân ít lại yên tĩnh, bây giờ nửa cái hành lang bị cảnh sát phong tỏa, súng lục canh phòng nghiêm ngặt, trông coi đến mức phòng thủ nghiêm mật, y tá đi qua đều phải được kiểm tra rõ.
Không khí ngột ngạt trang nghiêm, không ai dám mở miệng nói một câu.
Nhưng trong hoàn cảnh hít thở không thông như vậy, có một người có thể xưng là lười biếng ngồi trêи hàng ghế dài bên trong dây cảnh giới, hai mắt hơi khép lại, lưng chống lên tường, hai chân gầy gò khỏe khoắn mở ra, mảnh lớn vết máu trêи áo sơ mi trêи người khô lại, ống tay áo được xắn lên, từ khuỷu tay đến cổ tay bên phải đều được quấn băng vải trắng.
Âm thanh bánh xe giường bệnh từ xa đến gần, anh nâng mắt lên, bên trong đó còn ngưng tụ sự tàn bạo chưa tiêu tan sạch sẽ.
Dung Thiệu Lương mang theo máy thở, được đẩy vào phòng bệnh chuyên dụng, lúc đi ngang qua Dung Dã, anh lạnh nhạt nhìn chằm chằm mấy giây, ngoại trừ khóe miệng cong lên thì không động đậy một chút nào.
Một chút ý cười ấy vừa lạnh nhạt vừa xa cách, cảnh sát canh giữ ở hành lang nhìn thấy mà có chút phát lạnh, lại không nhịn được mà yên lặng cảm khái.
Dung Dã này, anh ở trong đội cảnh sát hình sự và tổ trọng án đã sớm như sấm bên tai, cảnh sát vẫn luôn nghi ngờ phía sau nhà họ Dung có sản nghiệp đen tối khổng lồ, nhưng Dung Thiệu Lương làm người cực kỳ cẩn thận xảo quyệt, cảnh sát hoàn toàn không tìm được chỗ để đột phá, không thấy được chứng cứ thực tế, càng khỏi nói đến chuyện lập án bắt giữ.
Mãi đến khi Dung Dã bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt.
Ban đầu Dung Dã là đối tượng quan sát trọng điểm bị theo dõi, dù sao thì tiếng xấu của Dung nhị thiếu còn đó, theo như lời đồn thì quả thật là đốt giết cướp giật không có chuyện gì mà anh không dám làm, kết quả là cảnh sát theo dõi anh trong thời gian rất lâu, điểu gây sửng sốt là họ không bắt được một chút vấn đề nào.
Dung Dã có trình độ học vấn cao, còn từng rèn luyện tắm máu trong quân đội, trêи người có hơi thở học thuật, nhưng rõ ràng là sát khí nặng hơn.
Khi đó cánh sát cấp lãnh đạo đều nhất trí nhận định anh là phần tử phạm tội máu lạnh trời sinh, vừa thông minh trấn định, giơ tay chém xuống, đạt được hết mục đích mà còn không hoàn toàn lộ ra sơ hở, độ nguy hiểm quá cao.
Kết quả là chẳng ai ngờ rằng, một cỗ máy hủy diệt khiến cho người ta lo lắng đề phòng như vậy thế mà lại chủ động liên lạc với cảnh sát, tự tay đánh nát hào quang không ai bì nổi của nhà họ Dung.
Nửa năm trước, Dung Dã đã thông báo với cảnh sát.
“Có thể tôi sẽ gặp nguy hiểm, nếu như bỏ mình thì sẽ cho người giao cho các anh những chứng cứ phạm tội mà tôi có thể lấy được, nhưng vẫn chưa đủ để lật đổ nhà họ Dung.”
“Nếu như không giao cũng không liên lạc, các anh cần phải kiên nhẫn chờ, có lẽ thời gian sẽ không ngắn nhưng tuyệt đối không đừng manh động.”
Cấp lãnh đạo tín nhiệm Dung Dã, kiềm chết từ đầu đến cuối, không đánh rắn động cỏ.
Quả nhiên, sau khi Dung Dã mất liên lạc thì lại lần nữa trở về, rạng sáng mấy tiếng trước, cảnh sát toàn lực phối hợp với Dung Dã tiến hành màn thu lưới cuối cùng, anh đi theo tổ trọng án và đội đặc chiến xuất cảnh.
Trước khi đi, mọi người đều biết Dung Thiệu Lương và hai cha con kia rất có thể sẽ được ăn cả ngã về không, Dung Dã nguy hiểm tính mạng, ngay cả anh cũng căng thẳng đến mức tay đổ đầy mồ hôi nhưng lúc xông vào phòng làm việc của cao ốc tập đoàn kia, cảnh tượng đáng sợ ngoài dự đoán.
Người nhà họ Dung đã nửa điên rồi, không để ý tới “Làm giả hiện trường Dung Dã tự sát, để anh gánh tội thay”, người cháu đích tôn kia cầm dao đâm vào động mạch cổ của Dung Dã, Dung Dã nghiêng đầu né tránh, mũi dao rơi xuống cánh tay, trượt thẳng đến cổ tay, máu tươi như trút.
Một giây sau, cũng trong khoảnh khắc bọn họ vừa mới cầm súng đá tung cửa, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện, bàn tay đẫm màu của Dung Dã lưu loát cướp lấy con dao kia, cổ tay đã hoàn toàn nhuộm đỏ vừa nâng lên, trực tiếp ấn bàn tay bỉ ổi của anh trai anh lên bàn, không chớp mắt mà đâm lưỡi dao xuống, xuyên qua một cách sinh động.
Trong phòng đầy tiếng kên rêи và tiếng kêu gào thảm thiết, trêи mặt Dung Dã dính máu, anh cười nhẹ nhàng nâng mắt, đối diện với một loạt họng súng đen ngòm, anh thậm chí còn cà lơ phất phơ mà nhướng mày: “Các anh cảnh sát, tôi cực kỳ tuân thủ pháp luật, không lấy mạng người, tôi còn chờ về nhà cưới vợ.”
Bây giờ anh ta nghĩ đến hình tượng đó còn có chút run bắn cả người.
Sự tàn nhẫn ác nghiệt lóe ra từ trong xương cốt của Dung Dã, tất cả mọi người nhà họ Dung chồng chất lại cũng không đủ cho anh chơi.
Đây cũng chính là Dung Dã kiên định đứng về phía cảnh sát, việc đâm tay này được xem như là anh phòng vệ chính đáng, bằng không nếu thật sự đứng ở phía đối lập, số lượng lực lượng cảnh sát có gấp mười lần thì đoán chừng cũng khó giải quyết được Dung nhị thiếu đã thật sự nổi điên.
Cảnh sát đứng ở hành lang bệnh viện, thở phào một hơi, một lần nữa đặt ánh mắt trêи người Dung Dã.
Dung nhị thiếu vẫn yên lặng ngồi trêи ghế dài kia, trong tay siết chặt điện thoại, màn hình lóe lên nhưng vẻ mặt anh đã không còn là sự lạnh lùng trước đó, nơi khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa… sự ngọt ngào khi được người ta cưng chiều?!
Cảnh sát ngạc nhiên híp mắt, hình như anh ta đang… xem Weibo?
Hơn nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ thong dong đi ra từ phòng bệnh của Dung Thiệu Lương, lấy khẩu trang xuống rồi khẽ nói: “Bệnh nhân bị kϊƈɦ thích mạnh dẫn đến sốc, hiện tại đã tỉnh rồi, có thể nói chuyện, ông ấy yêu cầu gặp Dung Dã.”
Dung Dã chậm rãi nâng tầm mắt lên: “Đúng lúc, tôi cũng có lời muốn nói.”
Cảnh sát thấy Dung Thiệu Lương không chết, trong lòng cũng thả lỏng, đồng ý cho Dung Dã đi vào trước.
Trong phòng bệnh, Dung Thiệu Lương ỉu xìu giống như trong một đêm liền sắp rảo bước vào quan tài, ông ta trừng mắt nhìn Dung Dã, trêи tay có ghim kim còn muốn bắt lấy cái gì đó nện về phía anh.
Nhưng chưa bắt được gì mà bản thân đã thở đến nổi không thể hô hấp được.
Dung Dã túm cái ghế, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, không đợi Dung Thiệu Lương mở miệng, anh đã gọn gàng dứt khoát mà hỏi: “Ông đều can thiệp vào giấy tờ của tôi đúng không? Nếu như không phải lúc làm Hứa Nặc không tra ra được tin tức vân tay hộ khẩu thì tôi còn không biết, ngay cả thân phận ‘Dung Dã’ đều là giả.”
“Lúc trước tôi hẹn gặp Dụ Dao, trời xui đất khiến bị công ty quản lý của cô ấy truyền ra, ông biết được.” Anh nói tiếp: “Thế là ông nhân lúc tôi thân bất do kỷ liền thuận tiện đẩy một cái, làm cho tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Dụ Dao đều vững tin là Dung Dã phong sát cô ấy, vì sao ông làm vậy? Khi đó ông rất tự tin, không cần lấy cô ấy khống chế tôi, cũng không cần quan tâm tôi có nhược điểm tình cảm hay không.”
“Ông chỉ vẻn vẹn bởi vì không thể chấp nhận được loại không bằng chó mèo như tôi có thể đạt được hạnh phúc, đúng không?”
Trêи trán Dung Thiệu Lương nổi gân xanh, ông ta không phản bác.
Dung Dã có được đáp án, mỉm cười gật đầu: “Được, tôi không còn lời để nói, ông hỏi đi, thời gian của tôi có hạn, còn phải đi thu dọn cục diện rối rắm của nhà họ Dung, dù sao cũng còn nhiều sản nghiệp chưa bị làm bẩn như vậy, chúng đều đang đợi tôi tiếp nhận.”
“Đúng rồi, còn chưa nói cho ông biết,” Anh nghiêng đầu một cái: “‘Công ty y tế mới’ mấy năm trước bắt đầu cạnh tranh thị trường với nhà họ Dung, còn từng bị ông xem như cái đinh trong mắt, cũng là công ty của tôi.”
Cho dù dứt bỏ nhà họ Dung, anh cũng có được vốn liếng có thể nuôi nổi bà xã.
Sức lực của Dung Thiệu Lương đã được dùng đến cực hạn, ông ta bỗng nhiên xì hơi, đầu nâng lên ngã xuống gối, ông ta khàn giọng hỏi: “... Rốt cuộc là mày bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào?”
Vẻ mặt Dung Dã tĩnh mịch: “Từ lần đầu tiên, khi tôi không thể không dùng tay mình dây vào những thứ bẩn thỉu kia.”
Cổ áo anh hơi mở, cổ và hàm dưới tái nhớt sắc bén: “Tôi biết, một khi tôi dính vào thì đời này cho đến chết, tôi cũng không có tư cách có được thứ duy nhất tôi muốn nữa.”
Dung Thiệu Lương thở nặng.
Dung Dã cười yếu ớt, trong mặt mày hiện lên sương mù thanh mát: “Ông ngoại, ông không tưởng tượng được, người không được tính là sâu kiến trong mắt ông cũng có báu vật, tiền quyền, thân phận, sản nghiệp của ông, còn có sinh mạng của tôi, so với cô ấy từ đầu đến cuối đều không đáng một đồng.”
Trong đôi mắt đục ngầu của Dung Thiệu Lương lộ ra sự chết chóc, ông ta nghiến răng nghiến lợi thì thào ra tên của Dụ Dao.
“Đừng gọi hai chữ này, ông không xứng,” Dung Dã hơi cúi người, giơ điện thoại lên, trêи đó là Weibo của Dụ Dao, anh chuyển màn hình cho Dung Thiệu Lương, ép ông ta nhìn, hai mắt anh cong lên: “Ông có thể tin không? Cô ấy yêu tôi.”
“Cơ hội gặp mặt của chúng tôi ít như vậy, tôi có quá nhiều chuyện đè nén không nói, tôi giấu giếm cô ấy, ức hϊế͙p͙ cô ấy, thậm chí là cả internet đều đang nói cho cô ấy biết, tôi là kẻ thù hại chết bố mẹ cô ấy.”
“Nhưng mà…”
Đáy mắt Dung Dã đỏ ngầu, cuồn cuộn sóng ánh sáng, môi lại giương lên, cười đến hồn nhiên.
“Cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ tôi.”
“Cô ấy tin tôi.”
“Vào lúc tối tăm nhất, cô ấy muốn tôi.”
Trong căn phòng bệnh này, thế giới của Dung Dã giống như đột nhiên bị cắt đứt.
Vực sâu mãi mãi không có kết thúc rời xa anh.
Anh được một đôi tay kiên định mềm mại giữ thật chặt, kéo anh vào vòng ôm mà anh dốc hết mọi thứ để khát vọng.
Chạng vạng tối đầu mùa hè, Dụ Dao ngồi trong phòng bao tràn ngập khói lửa của cửa hàng thịt nướng, được một đám người vây vào giữa.
“Ngọn Núi Mộng Mơ” thuận lợi vượt qua thẩm tra, sắp lên sóng, dự đoán doanh thu phòng vé đã lên một tầm cao mới, đoàn đội chế tác chính vô cùng phấn khởi, kéo Dụ Dao ra ngoài ăn cơm, còn chọn món thịt nướng bình dị gần gũi, bia đầy bàn, bọt khắp nơi.
Trong bữa tiệc có mấy người uống nhiều, nói đến tin tức trọng đại bùng nổ nhất gần đây, thao thao bất tuyệt.
“Nói đến thì, cho tới hôm nay tôi cũng không dám tin chuyện này, lúc đầu cho rằng đủ để lật đổ rồi, kết quả nó còn có thể kϊƈɦ thích hơn! Dung Dã quả là thần, đời này tôi chưa từng sùng bái ai, Dung Dã làm tôi hoàn toàn phục rồi.”
“Sức một người đó mẹ nó! Ngoại trừ có cảnh sát phối hợp, anh ta hoàn toàn không có viện trợ từ bên ngoài, làm sao làm được, trong hoàn cảnh sống cũng thành vấn đề kia, anh ta có thể tận diệt ba đời ông cháu Dung Thiệu Lương.”
“Buổi tối còn ở trêи mạng thóa mạ, hận không thể chém Dung Dã thành ngàn mảnh, quay đầu trời vừa sáng, mẹ nó, anh ta là thần.”
“Mọi người nhìn thấy rồi chứ, hôm kia cảnh sát chính thức thông báo, liệt kê từng tội danh của nhà họ Dung, loại này thật sự được xem là tội lớn ngập trời rồi, bước tiếp theo là đợi mở phiên tòa tuyên án, hiện tại Dung Dã bận xử lý chuyện sau này của tập đoàn, anh ta là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Dung, lại thêm sản nghiệp trong tay bản thân anh ta, giới tư bản này chính thức trở trời rồi.”
“Nói đùa, trở trời cái gì, trước kia không phải Dung Dã cũng ngang như cua sao? Bắt đầu từ ngày Dung nhị thiếu lộ diện thì có từng sợ hãi ai chứ, trời cũng không lớn bằng anh ta.”
Người đầy bàn vỗ bàn cười to, dồn dập gật đầu tán đồng.
Có vài ánh mắt cẩn thận chuyển qua trêи mặt Dụ Dao.
Dụ Dao rũ mắt, bưng nước trái cây lạnh lên uống một ngụm, vẫn luôn không lên tiếng.
Mọi người không đành lòng nhắc đến chuyện của Kiểm Sát Trưởng Dụ và bác sĩ Trình, sợ làm Dụ Dao thương tâm, thế là chủ để dần được chuyển tới chuyện bát quái.
“Ôi, mọi người có biết không, rạng sáng ngày đó Dung Dã nhận phỏng vấn, nói cô gái nhỏ đó, rốt cuộc là ai vậy.”
“Chuyện này thì ai mà biết được, trừ phi Dung Dã từ mình công khai, có điều tối quá hoàng hốt rồi, loại người như Dung nhị thiếu thế mà lại có cô gái yêu mến, còn dịu dàng như vậy, trời ạ, lúc ấy anh ta mang một thân máu me nói câu nói đó, đẹp trai đến điên mất.”
“Vậy chị Dao Dao thì sao?” Có cô gái kϊƈɦ động hỏi: “Cũng trong rạng sáng ngày đó, chị đột nhiên công khái nói có người yêu, tụi em đều tò mò chết rồi, là ai là vậy! Thẩm tổng sao? Hay là người khác? Dù thế nào thì cũng sẽ không phải là bạn trai cũ! Người hâm mộ CP Bạch Ngọc tụi em còn có thể có đường sống không!”
Không ai dám tìm tòi nghiên cứu nhiều về tình cảm của Dung Dã, cũng không với tới được.
Nhưng Dụ Dao thì không giống như vậy, cô ở ngay bên cạnh, hỏi thế nào cũng được.
Dụ Dao vén tóc mai rũ xuống, để ở sau tai nhỏ nhắn trắng như men, cô nâng cằm lên cười cười: “Tôi còn đang suy nghĩ, rốt cuộc có cần tiếp tục yêu anh ấy nữa không.”
Trêи bàn lập tức xôn xao, bọn họ quấn lấy cô truy hỏi.
Dụ Dao mím môi, rót cho mình non nửa cốc bia, hừ lạnh.
Yêu anh ấy làm gì.
Cún con đáng chém ngàn đao, nên kéo ra ngoài rồi treo lên đánh, đánh tới khi anh khóc xin tha thứ.
Từ rạng sáng hôm đó đến bây giờ, sắp một tuần qua đi, ngay cả tin tức liên quan đến anh cũng đã thay đổi mấy vòng, từ lúc anh tắm máu đứng trước ống kính, đảo ngược một cách kinh trời, rửa sạch tất cả tiếng xấu cho đến lúc anh mặc âu phục giày da tham gia buổi họp báo chính thức, công khai toàn bộ chân tướng, trong khoảng thời gian này, tổng cộng chỉ gửi cho cô một tin nhắn.
“Chờ anh.”
Chỉ có hai chữ này, hết rồi.
Không gọi điện thoại, cũng không xuất hiện, Dung nhị thiếu bôn ba không ngừng một giây trong lời nói của người khác dường như không có quan hệ gì với cô cả.
Ghê gớm, có bản lĩnh thì đừng đến tìm cô nữa, làm ông lớn trong giới tư bản của anh đi thôi, sau này lại liên hôn môn đăng hộ đối, chẳng phải là hoàn mỹ sao, tại sao cô phải tức giận.
Hốc mắt Dụ Dao hiện ra một chút màu hoa đào ẩm ướt, cô giơ ly rượu lên: “Tửu lượng của tôi không tốt, chỉ uống một chút, về phần chuyện yêu đương… xem anh ấy có thể dỗ được tôi hay không rồi tôi quyết định có còn cần anh ấy nữa không.”
Sau khi bầu trời tối đen, bữa liên hoan này mới chưa hết thòm thèm mà tan cuộc, Dụ Dao uống ít nhưng cũng có chút men say rất nhỏ.
Trợ lý lái xe đến bên ngoài khu cư xá, lúc chuẩn bị đi vào cửa lớn, cô đột nhiên nói: “Đến đây tôi, tôi tự đi vào.”
“Không được đâu chị Dao Dao.” Trợ lý vội vàng nói: “Trời mưa rồi.”
Dụ Dao nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mưa vẫn chưa tính là lớn, lộp độp mà lướt qua kính thủy tinh, cô rút ra chiếc dù dự phòng: “Không có yếu ớt như vậy, đúng lúc để tôi tỉnh rượu một chút, đi mấy bước là đến rồi.”
Trợ lý còn muốn nói gì đó, Dụ Dao đã đẩy cửa xe ra, chống dù lên đi vào trong mưa.
Giọt mưa vỗ lên mặt dù, thuận theo phần rìa giống như hạt châu mà rơi xuống, bước chân của Dụ Dao không nhanh, cô nhìn chằm chằm vào mép váy và mũi giày của mình, đôi môi đỏ nhẹ nhàng động đậy, rất nhỏ giọng mà mắng Dung Dã.
Lúc đi sắp đến cửa khu nhà mình, Dụ Dao giơ dù lên, xác nhận phương hướng, sợ mình say rượu đi nhầm, nhưng vào lúc vừa nâng dù lên, ở vị trí quen thuộc khắc vào xương nào đó đột ngột lộ ra một màu trắng lạnh, tiến vào trong tầm mắt của Dụ Dao.
Dụ Dao sửng sốt, dừng lại tại chỗ, tiếng tim đập trong nháy mắt liền ầm vang, từng chút từng chút nặng nề gõ vào màng nhĩ.
Cơn mưa lại lớn hơn một chút.
Cô nắm chặt cán dù, hít sâu hai cái, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, chờ mấy giây, cô mới lại nâng dù lên, nín hơi nhìn qua đó.
Trời tối đen rồi, màn mưa như dệt, bên cạnh hòm quyên góp cao lớn kia có một bóng dáng ngồi an tĩnh ở đó.
Dưới người anh là hai cái két sắt, cho dù thân ở trong mưa nhưng cũng không lộ vẻ chật vật.
Quần dài áo sơ mi ướt đẫm dán lên người anh, bao lấy dáng hình thon dài, phía trêи cổ áo, làn da giống như sương, yết hầu đang im lặng nhấp nhô, cằm kéo căng, màu môi rất đỏ, trong đôi mắt ẩn chứa nước màu mực và chảy xuống, tóc đen ướt đẫm, có chút uốn lượn, dán trêи chiếc trán như ngọc lạnh.
Giống như yêu quái sinh ra từ màn đêm, đang mở mắt nhìn cô chằm chằm.
Ngực Dụ Dao chập trùng, cô mím môi, chuẩn bị xem như không biết mà trực tiếp đi qua trước mặt anh.
Dung Dã ở trong mưa, ngón tay siết chặt, anh cười đến mức trông hào sảng lại dịu dàng.
Trong một tuần lễ này, anh gần như không có thời gian ăn ngủ, bận rộn không ngừng một giây nào, xử lý sạch sẽ nhưng việc nên giải quyết tiếp nhận của nhà họ Dung cùng với những chuyện mà cảnh sát bên kia còn cần phối hợp giúp đỡ.
Chờ lấy được tất cả tài sản sản nghiệp nên thuộc về anh, anh dùng hai cái két sắt này, ném tất cả những gì có thể mang đi vào trong đó rồi chạy đến bên ngoài cửa nhà Dụ Dao.
Sinh mệnh, tình cảm, thân thể và tinh thần, cuộc đời từ nhỏ cho đến xế chiều của anh, đã hoàn toàn là vật sở hữu của cô.
Dụ Dao nắm tay đến mức khớp xương trắng bệch, đi ngang qua Dung Dã, không ngừng lại, không để ý tới anh.
Cô đếm ngược số giây, lúc sắp đi ra khỏi phạm vi của Dung Dã, bên hông đột nhiên có một cánh tay ướt sũng đưa qua, ôm cô túm trở lại, ôm chặt.
Trong lòng Dụ Dao căng lên, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là ai vậy, tôi biết anh sao!”
Dung Dã chậm rãi thấp người, nửa quỳ xuống, giống như đêm mưa lúc trước, anh đưa tay ôm lấy chân của cô: “Là A Dã, cún con mới của em.”
Dụ Dao rút chân ra ngoài, anh dán vào đến bất chấp, giọng nói trầm khàn mang theo ý cười: “Mặc dù cún con lần này có chút hung ác, nhưng chỉ cần em sờ một chút, nó sẽ rất ngoan.”
Cô nhịn một chút, vẫn không nhịn được, mà cúi đầu xuống nhìn anh.
Trêи khuôn mặt mê hoặc tràn đầy vệt nước, thuận theo đuôi mắt anh mà chảy xuống, lại không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Anh mang tất cả tài sản đến cho em rồi.”
Dung Dã ngửa mặt lên nhìn cô chăm chú, vừa quấn quýt si mê lại kiêu ngạo, khoa trương.
“Cho nên chủ nhân à, cả đời sau này, em có thể nuôi anh không?”