Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao rất nóng, cô mặc vốn không nhiều, thậm chí được xem như là mát mẻ, áo trễ vai được hai vai mỏng manh kéo căng, để lộ phần vai cổ màu trắng sức, váy cũng chỉ đến trêи đầu gối.
Nhưng cô vẫn nóng, bên tóc mai và trêи chóp mũi đều là mồ hôi nhàn nhạt, sắc mặt đỏ lên.
Lại là chiếc xe đó, không gian ở ghế sau đã được điều chỉnh lớn nhất, nhưng cô ngồi trêи đùi Dung Dã vân cảm thấy quá chật, bị hơi thở của anh áp bách đến mức hơi thở đều không đủ thông thuận.
Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, anh cúi đầu, đôi môi ở bên cổ cô cọ xát hoặc nặng hoặc nhẹ, lọn tóc thỉnh thoảng chạm vào gò má và tai cô, đâm vào vừa đau vừa ngứa.
Dụ Dao khó nhịn mà ngẩng đầu lên, cái cổ thiên nga được kéo căng, đổi lấy cái mổ khẽ mê muội hơn của anh, mơ hồ có dấu hiệu sắp ʍút̼ hôn.
Cô không thể không đẩy anh, vốn muốn trừng to mắt hung dữ nhưng trong con ngươi là ánh nước liễm diễm, chỉ có ý cười không giấu được: “Thật sự xem mình là con cún con đúng không, có biết chừng mực không? Tí nữa em còn phải đi gặp người ta.”
“Không có làm cún con, làm ông xã danh chính ngôn thuận của em,” Dung Dã dán vào bên cổ cô, lưu luyến không nỡ buông ra, trong cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp: “Hôn bà xã là hành vi hợp pháp, được pháp luật bảo vệ.”
Anh khẽ nâng đầu lên, ở khoảng cách gần nhìn cô chăm chú: “Có phải là nên được bà xã bảo vệ không?”
Từ khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, tên của hai người được ghi trêи cùng một quyển hộ khẩu, Dung Dã quả thật là bật hết hỏa lực, càng thêm dây dưa làm bậy, sức chống cự của Dụ Dao đối với anh cũng càng ngày càng yếu, hoàn toàn không có cách nào, huống chi cô hoàn toàn không nỡ từ chối.
Dụ Dao cong môi hôn lên mi tâm của anh, lại xoa gáy anh mấy cái rồi mới nhìn thời gian nói: “Phải --- nhưng chờ về nhà rồi bảo vệ sau được không? Em phải đi rồi, đừng để đoàn làm phim nhiều người như vậy chờ một mình em.”
Dựa vào “Sương Mù Dày Đặc” lấy được giải ảnh hậu tân nhiệm, lại thêm rầm rộ công bố tin kết hôn, cô hoàn toàn được ống kính vây quanh, truyền thông như ong vỡ tổ xem cô trở thành một cây rụng tiền KPI cả năm, vừa nhìn chằm chằm vào sự nghiệp của cô vừa theo dõi chuyện tình cảm của cô, cô đều thấy mệt mỏi đến hoảng thay mọi người.
Càng mệt thay A Dã.
Còn không phải sao, bắt đầu từ lễ trao giải hôm đó, Dung nhị thiếu cuối cùng cũng không cần làm ông xã giấu mặt sau lưng nữ minh tinh nữa, gióng trống khua chiêng mà phô bày những công việc chuẩn bị hôn lễ mà anh đã giấu rất lâu.
Anh phải gánh nhiều áp lực của tập đoàn như vậy, lại phải đích thân chuẩn bị lễ cưới, còn phải mỗi ngày ở bên cô nhiều nhất có thể, nơi làm việc chủ yếu đều được chuyển từ trong văn phòng tập đoàn đến bên trong một chiếc xe nhỏ như vậy.
Dụ Dao nhìn mà đau lòng.
Nhưng chuyện liên quan đến lễ cưới, liên quan đến cô, A Dã đều rất cố chấp, không nghe khuyên nhủ, nếu như cô thật sự yêu cầu anh buông tay ra một chút, chuyên tâm đi làm việc mà mặc kệ anh, trong mắt của anh sẽ toát lên vẻ u ám mất mát, cô lại thực sự không nhìn nổi.
Có thể làm sao đây, chỉ có thể dung túng, nuông chiều, ở bên cạnh anh nhiều nhất có thể.
Hôm nay là hoạt động tuyên truyền cuối cùng cùng đoàn làm phim của “Sương Mù Dày Đặc”, chờ sau khi kết thúc, trong thời gian ngắn cô không có công việc khác nên sẽ toàn tâm toàn ý dán vào anh, xử lý xong lễ cưới, thời gian từ sáng sớm đến tối đều do anh sắp xếp.
Dụ Dao sửa lại cổ áo, bên tai đỏ lên, cô nhẹ giọng nói với anh: “A Dã, thả em xuống trước đã, nhịn thêm hai tiếng nữa, bắt đầu từ đêm nay, em hoàn toàn nghỉ kết hôn rồi.”
Dung Dã mơ hồ “Ừm” một tiếng, kiên trì kéo áo trễ vai của cô lên: “Anh ở trong xe xem phát trực tiếp chờ em, buổi tối dẫn em đến nhà tân hôn, hỉ phục và áo cưới đều đã được đưa đến đó rồi.”
Trước khi xuống xe, Dụ Dao lại bị anh bắt lại hôn, son môi bị cọ đến hơi lem ra.
Trong xe tối đen, bản thân cô cũng không chú ý tới, Tống Lam vẫn luôn đi tới đi lui vòng quanh chờ cô lại nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng hôn môi nồng nhiệt này, ảnh hậu Dụ Dao bình thường mang vẻ mặt lạnh lùng, cảm giác cao cấp hoàn hảo, hiện tại lại phong tình kiều diễm, khiến cho trong đầu cô ấy đều là bài viết H văn.
Tống Lam ra vẻ đứng đắn mà hắng giọng, đưa kịch bản cho cô: “Đã chỉnh sửa xong bảng câu hỏi của MC rồi, em xem trước một chút, có cần thay đổi không.”
Nói xong, Tống Lam nhớ tới cái gì đó, chỉ chỉ vào một câu trong đó: “Chỗ này sẽ hỏi đến trải nghiệm lần đầu tiên động lòng trong đời của mọi người.”
Cô ấy chu đáo mà hạ giọng xuống: “Đối tượng đầu tiên làm em động lòng là Dung Dã sao? Cũng không phải chứ? Cho dù là lúc gặp được Nặc Nặc thì em cũng hai mươi ba tuổi rồi, nhiều năm trước đó cho dù chưa từng yêu đương thì cũng không thể nào chưa từng động lòng với người khác.”
Tống Lam đề nghị: “Mắt thấy sắp tới ngày cưới rồi, vì hòa bình thế giới, hoặc là em chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó trực tiếp nói dối, hoặc là chị dứt khoát xóa bỏ vấn đề nhạy cảm này.”
Dụ Dao bình tĩnh nói: “Không cần nói dối, cũng không cần xóa, chuyện mới biết yêu thôi mà, em nói như sự thật là được rồi.”
Tống Lam căng thẳng quay đầu liếc nhìn chiếc xe việt dã cao lớn ẩn nấp trong bóng tối kia, không thể không kính phục Dụ Dao là dũng sĩ.
Tại hiện trường hoạt động, những người hâm mộ ở khán đàn kêu vô cùng nhiệt liệt, Dụ Dao ngồi ở vị trí giữa sân khấu, mang vẻ mặt điềm tĩnh nghiêng đầu, cô nghe thấy bên dưới có người hô to: “Hôm nay Dao Dao thật là dịu dàng!”
Dụ Dao khéo léo cong mày cười, không tự chủ mà đưa tay sờ sợi dây chuyền.
Mẹ nó, không yên tĩnh được sao.
Bộ phỉ thúy hôm nay cô đeo là do Dung Dã chọn, Tống Lam đã mơ hồ báo giá với cô, đơn vị phía sau con số quả thật là quá mức đến nỗi không hợp thói thường, cô hơi động một cái đều sợ nó rơi vỡ mất.
Quá trình phát trực tiếp được một nửa, MC theo trình tự mà đưa ra câu hỏi đó.
Đối tượng của lần đầu tiên động lòng trong đời.
Cả hiện trường kϊƈɦ động, sự chú ý đều tập trung vào Dụ Dao, nhưng MC rất hiểu rõ việc nắm chắc điểm bán, trước tiên là hỏi những người khác một vòng, cuối cùng mới chuyển về phía Dụ Dao, mỉm cười hỏi: “Chúng ta đoán xem, là lúc Nặc Nặc làm trợ lý cho cô sao? Hay là vào lần đầu tiên gặp anh ấy đã động lòng rồi?”
Trong xe không đủ ánh sáng, Dung Dã nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, nhìn không chớp mắt, ngón tay thuần trắng ở bên người chậm rãi cuộn lại.
Trêи phần mềm phát trực tiếp, khuôn mặt của Dụ Dao được thợ quay phim quay đặc tả, cô trịnh trọng lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không phải, sớm hơn lúc gặp Nặc Nặc, lúc ấy không cảm thấy, rất lâu sau đó hồi tưởng lại mới ý thức được lúc đó chính là lần động lòng đầu tiên trong cuộc đời tôi.”
Mấy câu nói vốn không phức tạp, vòng quanh trong chiếc xe đóng kín.
Dung Dã bình tĩnh nhìn cô, ánh sáng trong con ngươi dần dần bị màu mực đậm bao trùm, mười ngón tay của anh cuối cùng bấm chặt vào trong, đầu ngón tay đè sâu vào lòng bàn tay, yết hầu nhấp nhô, anh muốn nói gì đó nhưng lại kịp phản ứng Dụ Dao cũng không ở trước mặt anh, anh chỉ có thể mím môi, khóe miệng thu lại thành đường sắc bén.
Màu máu từng chút một lùi đi hết, dâng lên sự tái nhợt.
Âm thanh của bối cảnh là tiếng kêu lên kinh ngạc của MC và tiếng thét lên của toàn hiện trường.
Dụ Dao không dừng lại, nói tiếp: “Là lúc tôi học đại học, một hôm chạng vạng tối, tôi ở trong phòng học ---”
Một bàn tay gân mạch rõ ràng bỗng nhiên đưa ra, tắt màn hình đi trước khi nghe thấy cô miêu tả kỹ lưỡng hơn, xung quanh chỉ còn lại một mảng màu đen tĩnh lặng, cùng với tiếng hít thở không còn ổn định của anh.
Sau khâu đặt câu hỏi, hoạt động cũng tiến hành đến hồi cuối, MC và khán giả đều vừa lòng thỏa ý ăn cơm chó tuyệt hảo đầy miệng, Tống Lam ở bên cạnh xem cũng coi như là nhẹ nhàng thở ra, cười thầm Dụ Dao quá rành việc thừa nước đục thả cầu rồi, hại cô ấy lo lắng vớ vẩn.
Dụ Dao thoải mái mà chuẩn bị đi thẳng đến bãi đậu xe, nhưng vừa đi ngang qua hậu trường liền cảm nhận rõ ràng được bầu không khí không bình thường, quả nhiên, cô ngẩng đầu một cái, bất ngờ nhìn thấy Dung Dã đứng trong nơi ánh sáng và bóng tối chồng chất, anh lẳng lặng nhìn qua cô, một đám người ở gần đó phấn khởi đến mức sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Trái tim cô nhảy lên một cái, không rảnh để quan tâm xem ai nhìn, cũng tạm thời không để ý đến phỉ thúy giá trị liên thành trêи người, cô nhẹ nhàng chạy chậm về phía anh.
A Dã có chuyện gì vậy, lúc cô xuống xe anh còn nói không đi lên, tránh cho tin tức trọng điểm lại bị dời đi, không tốt cho sự nghiệp của cô, kết quả quay đầu liền tự mình trở quẻ.
Có lẽ là đã nghe được vấn đề kia của cô nên vui vẻ không kìm nén được nhỉ.
Dụ Dao cười chạy tới trước mặt Dung Dã, dắt tay anh một cách tự nhiên: “Đi thôi, thời gian nghỉ kết hôn bắt đầu rồi.”
Dung Dã cụp mắt nhìn cô, khoác áo khoác dài trong tay lên người cô rồi ôm cô vào trong khuỷu tay mình, ôm rất chặt, chặt đến mức vai và cánh tay của Dụ Dao đều có chút đau xót rất nhỏ.
Cô cảm thấy không đúng lắm, theo bản năng ngửa mặt lên, cằm của Dung Dã kéo căng, góc cạnh rõ ràng, lông mi rũ xuống rất thấp, tạo ra hai mảnh bóng râm lưa thưa dưới mắt.
Dụ Dao cùng anh đan xen mười ngón tay, lay động cổ tay một cái: “A Dã?”
Dung Dã giống như ngày thường, bên môi vểnh lên, anh nói với cô: “Bà xã, chúng ta đi đến nhà tân hôn.”
Dụ Dao biết, nhà tân hôn chính là căn biệt thự mà vào lúc A Dã mang theo hai cái két sắt quay về tìm cô, anh nói đã bố trí xong nơi đó cho cô.
Tước đó bởi vì cố ý khó chịu với anh nên cô vẫn luôn chưa đi, sau này cô đồng ý lời cầu hôn, A Dã liền muốn tân trang lại nơi đó dùng để kết hôn, thần thần bí bí mà che giấu, không cho cô xem, tới hôm nay mới thả ra.
Cún con Dã vốn cao hứng biết bao nhiêu mà.
Đây là làm sao vậy.
Dụ Dao muốn hỏi thêm hai câu, Dung Dã đúng lúc đưa cô đi đến đoạn đường không có ai đến nhà xe, trực tiếp ôm cô, đưa cô vào ghế phụ, lúc cúi người kéo dây an toàn cho cô, anh không nhịn được hơi thở hỗn loạn mà áp qua, bóp lấy cằm cô hôn một cách sâu nặng.
Cô ôm cổ Dung Dã đáp lại, vuốt ve tấm lưng trở nên cứng nhắc của anh.
Dưới tia sáng nhàn nhạt của nhà để xe, trong mắt của anh giống như sao trời cưỡng ép chắp vá nên, đều bị đánh hiện ra vết rạn, còn giả vờ như không có việc gì.
Dụ Dao ʍút̼ lấy khóe môi anh, nhẹ giọng hỏi: “... Sao vậy?”
Dung Dã không lên tiếng.
Trước đó nhiều năm như vậy, anh đối với cô mà nói thủy chung là một người vô hình, ngay cả ghen ghét anh cũng không có tư cách.
Anh âm thầm cắn chặt hàm răng.
Từng động lòng với người khác thì thế nào, nụ hôn đầu, mối tình đầu của Dao Dao đều là anh, cả đời sau này cũng chỉ thuộc về anh.
Trêи đường đi đến nhà tân hôn, Dụ Dao càng xác định Dung Dã có vấn đề, còn nhẫn nhịn không chịu nói.
Đã rất lâu rồi anh không như vậy nữa.
Chắc chắn có liên quan tới cô.
Cô chống khuỷu tay lên một bên cửa sổ xe, nâng má cẩn thận hồi tưởng lại quá trình buổi tối, thuận tiện từ trong phản chiếu của cửa sổ mà ngắm nhìn người nào đó nhíu chặt mi tâm, đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, cô đã nghĩ thông suốt được mấu chốt, tức giận đến mức suýt chút nữa quay lại bóp cổ anh.
Đồ cún con, ngay cả một đoạn phát trực tiếp cũng không thể kiên trì xem hết sao?!
Cũng vào lúc này, Dung Dã nắm chặt tay lái, không kiềm chế được mà hỏi cô: “Dao Dao, đang nghĩ gì vậy.”
… Nghĩ đến ai.
Dụ Dao nghe anh hỏi như vậy thì càng tức giận, nhưng theo đó là sự đau lòng và ngọt ngào tràn lan mới là thứ khó ngăn cản nhất.
Những mặt yếu ớt từ sâu trong gốc rễ của tên điên phải được bao bọc bằng nhiều tình yêu hơn và sự khẳng định không có tận cùng, nếu không cô vừa khẽ động là anh sẽ đau.
Không đợi Dụ Dao trả lời anh, xe đã đi vào khu biệt thự, cô bị hoàn cảnh lạ lẫm ở bên ngoài hấp dẫn, nhất thời quên nói chuyện.
Mấy phút sau tới gần trước sân nhà rộng lớn của nhà mình, xe không đi vào bãi đậu xe dưới mặt đất mà trực tiếp chạy vào trong sân, cánh cửa lớn ở phía sau tự động đóng lại, giọng nói nhắc nhở hệ thống an ninh đã được bật.
Không còn tiếng xe và tiếng của những người khác.
Nơi này yên tĩnh hòa nhã, cũng được bảo vệ nghiêm mật, là thành lũy tư hữu do anh dựng lên, giữ lấy hôn nhân của cô.
Dung Dã mở cửa xuống xe, ôm Dụ Dao ra ngoài, yên tĩnh mà đi vòng qua nhà chính, dọc theo ánh đèn lát thành con đường nhỏ đi về phía sân sau.
Dụ Dao bị đèn cao thấp đan xen ở hai bên làm mê mắt, không tự chủ được mà ôm chặt anh, giống như thiếu nữ xông vào công viên trò chơi vào đêm khuyam trái tim không chịu khống chế mà đập nhanh hơn.
Dung Dã bỗng nhiên dừng lại, ở bên tai cô nói: “Dao Dao, em xem, chúng ta quay về rồi.”
Dụ Dao theo bản năng mà nghiêng đầu sang chỗ khác rồi ngơ ngẩn.
Thiết kế sân sau gần như phục chế lại sân nhà nơi anh và cô gặp nhau lúc anh bị cầm tù tuổi thơ.
Lúc trước ở bên tường có trồng mấy cây đào cao lớn, lúc đó anh thích nhảy lên đó, đứng giữa cành lá che khuất bầu trời, lặng lẽ cúi đầu nhìn cô, dùng ánh mắt để phác họa dáng vẻ của cô.
Sau đó cô rời đi, anh co mình ở nơi đó, khóc đến tan nát cõi lòng.
Đều nói cây đào rất hung, đại diện máu tanh, giống như anh của ngày trước.
Hiện tại sân nhỏ mù mịt trong trí nhớ hoàn toàn bị bụi hoa thay thế, cây đào được đổi thành cây hải đường ngọt ngào ấm áp, mảng lớn tường vi mà anh tự tay gieo trồng cho cô đang mềm mại nở rộ.
Căn phòng trước kia anh một mình cô độc giày vò, ở cùng vị trí đó, bây giờ là một nhà kiếng trồng hoa ấm áp hơi mờ.
Đây là nơi Dung Dã có được cuộc sống hoàn toàn mới của Dụ Dao.
Là mái nhà mà anh nhớ thương.
Hốc mắt Dụ Dao nóng ướt, cô nhớ tới tối nay anh tự mình gây khó chịu cho bản thân thì càng không đành lòng.
Dung Dã ôm Dụ Dao đi vào nhà hoa, Dụ Dao hơi dụi mắt mới nhìn thấy rõ ràng, vách tường xung quanh đều là kính thủy tinh mơ hồ, phía trêи đó là dây leo và lá xanh xinh xắn, nửa chặn nửa che bên ngoài, chỉ có trêи đỉnh đầu là hoàn toàn trong suốt, ánh trăng có thể chiếu vào.
Trong nhà hoa ngoại trừ hạt giống qua quý hiếm đáng chú ý thì ở vị trí gần bên trong lại có từng chiếc giường võng lớn khẽ lay động.
Trêи giường được phủ hai màu đỏ thắm và trắng tinh khôi, là hỉ phục và áo cưới mà cô phải mặc khi xuất giá.
Bên tai Dụ Dao không tự chủ được mà nóng lên, cô thoát ra từ trong ngực của Dung Dã, đi đến bên giường sờ vào bộ quần áo thêu chỉ vàng.
Dung Dã bước lên theo, từ phía sau quấn lấy cô, nhắm mắt lại nói: “Bà xã, sau này chỉ động lòng với anh, được không.”
Dụ Dao ở trong vòng tay của anh xoay người lại, hai tay bóp chặt khuôn mặt anh, hung hăng hỏi: “Vậy sau này xem trực tiếp của em, mặc kệ em nói gì thì cũng xin anh nhất định phải xem hết! Có được không!”
Dung Dã sững sờ, trái tim sắt đá đột nhiên chấn động, sốt ruột mà trướng lên.
“Có… ý gì?”
Yết hầu của anh khô khốc chuyển động, anh kéo cô một lần nữa truy hỏi: “Có ý gì!”
Dụ Dao vò rối mái tóc ngắn của anh, lấy điện thoại ra, nhấp mấy cái vào đoạn cắt buổi phát trực tiếp mà Tống Lam gửi cho cô rồi mở ra, nghiêm chỉnh bày ở trước mắt anh.
Trong hình, cô dịu dàng mà cũng kiên định nói: “Hôm chạng vạng tối nào đó, có người nhân lúc tôi ngủ trong phòng học, ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh tôi, lén hôn lên mặt tôi.”
“Sau khi tôi tỉnh lại, có thể cảm nhận được anh ấy từng tới.”
“Mặc dù tôi chưa nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, ngay cả việc anh ấy có thật sự tồn tại hay không tôi cũng không dám khẳng định, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi thừa nhận tôi đã động lòng với Dung Dã vô hình.”
“Lần động lòng đầu tiên trong đời tôi, sớm hơn cả lúc gặp được Nặc Nặc, sớm đến mức… Dung Dã vẫn không biết, vào lúc đó tôi đã bắt được anh ấy.”
Ở hiện trường Dụ Dao nói rất trôi chảy, cũng không cảm thấy thẹn thùng, kết quả hiện tại đối diện với Dung Dã, không thể nói được làm sao lại bắt đầu đỏ mặt.
Cô có chút luống cuống tay chân mà thu điện thoại lại, muốn bình tĩnh bổ sung cho mình hai câu, nhưng vừa mới miệng, Dung Dã đã bắt lấy cổ tay cô đè xuống, đẩy cô lên chiếc giường lớn khẽ lay động trước sau ở sau lưng.
Phía sau lưng Dụ Dao dán vào hỉ phục đỏ chót, đối diện thì ngã vào trong đôi mắt dấy lên ngân hà và ánh lửa sáng chói của người đàn ông.
Không còn một chút bóng râm nào, anh được cho toàn bộ ánh sáng.
Dụ Dao còn tức giận, thấy anh vui vẻ rồi, cô lại không nhịn được mà mím môi cười, nửa thật nửa giả mà đẩy anh: “Anh làm gì vậy, phòng thủy tinh trong suốt đấy!”
“Không ai có thể nhìn thấy,” Trong giọng nói của Dung Dã là sự rung động mơ hồ: “Đây là nhà của chúng ta.”
“... Lễ phục thì sao! Lễ phục hỏng mất thì làm sao bây giờ!”
Dung Dã giữ chặt hai tay cô để lên đỉnh đầu, hôn gương mặt nóng hổi của cô: “Anh chuẩn bị hai bộ giống nhau, một bộ trải trêи giường này… chính là dùng để đè em làm chuyện này.”
Anh cắn vành tai cô, cuồng nhiệt lại dịu dàng, khàn giọng thì thào: “Là anh, Dao Dao từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình anh.”
Dụ Dao không nỡ đẩy anh ra, nằm ngửa trêи giường võng, trong mắt ngậm ánh nước, hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh còn biết à! Bây giờ tâm tình em không tốt, cần an ủi ngay, cho phép anh… nhân lúc yếu ớt mà vào một lần, nhanh chóng dỗ em.”
Nói xong câu này, cô cũng không thể phát ra được âm thanh hoàn chỉnh được nữa, trong động tác lộn xộn nhỏ vụn không chút kiêng kỵ của anh, cô chỉ có thể tràn ra âm tiết lẻ tẻ trầm thấp mềm mại.
Xung quanh là biển hoa hòa lẫn, trước mắt là vị thần được ánh trăng và ɖu͙ƈ vọng bao phủ.
Anh tham lam lại dịu dàng.
Trêи mặt Dụ Dao tràn đầy màu đỏ, đè lấy hỉ phục áo cưới.
Hành vi của Dung Dã điên cuồng mãnh liệt, anh giữ lấy phía sau đầu gối của cô, cuốn lấy thần trí lung lay sắp đổ của cô, cúi người hỏi.
“Bà xã, em nói cho anh biết, nhân lúc yếu ớt mà vào… là vào giống như anh đây sao?”