Bóng dáng kia rất nhạy cảm, ngay khi vừa nhìn thấy cô, anh liền cụp mắt, dường như không thể tin người mình chờ đợi lại ở chỗ này. Sững người ra một lúc mới vội vội vàng vàng đứng lên, sốt ruột đến mức muốn mở cửa sổ.
Nhưng cửa sổ là dạng cửa kéo, hơn nữa lại nhiều năm không được sửa chữa nên không linh hoạt, trong lúc nhất thời anh không tìm được chốt mở, hai ngọn tóc trên đầu gấp đến mức khẽ rung lên.
Dụ Dao nhìn thấy thì suýt chút nữa bật cười, trái tim lại tựa như được ngâm vào dung dịch ấm áp xa lạ nào đó.
Sau khi mất đi cha mẹ, cô cũng không còn gia đình, đã quen thuộc trong nhà tối đen như mực mỗi khi màn đêm buông xuống từ lâu rồi. Đã rất lâu… Rất lâu không có ai chờ cô trở về lúc đêm khuya, để một ngọn đèn vì cô.
Rất bất ngờ, nhưng cũng không phải không vui, thậm chí cảm giác còn có chút… Kỳ lạ và mơ hồ vui sướng.
Dụ Dao nhấc đống đồ ăn còn lại trong tay lên, không hiểu sao lại cảm thấy như thiếu thứ gì đó, dường như sau khi ra ngoài trở về, cô nên mang cho Nặc Nặc mấy món quà nhỏ.
Đồ ăn vặt, bức tranh, cái chén, bát, đĩa, hoặc là đồ linh linh gì đó, anh có thể sẽ rất vui vẻ, dễ dỗ thật sự.
… Hôm nay không kịp rồi, vậy để hôm khác vậy.
Nếu cô còn chưa đi lên, Nặc Nặc thực sự sẽ đập vỡ cửa kính.
Dụ Dao muốn vẫy tay ra hiệu với Nặc Nặc, nhưng cánh tay vừa mới khó khăn nâng lên được một chút, đột nhiên cô cảm nhận được có gì đó khác thường. Trong khoảng không mờ tối giữa nhà mình và nhà cách vách, rõ ràng có tiếng bước chân lộn xộn, giọng nam giọng nữ trộn cùng với nhau, hùng hùng hổ hổ thảo luận.
“Chắc chắn sống ở đây à? Ở nơi rách nát này á?”
“Không sai được! Tôi bỏ số tiền lớn tìm người mua tin tức của cô ta, cô ta cũng đã rơi xuống đến tuyến mười tám, trước kia hoàn toàn không có ai chụp cô ta! Vậy mà gần lại lại chẳng khác gì một con chó điên cắn chặt Viên Viên chúng ta không bỏ, mới lên được hotsearch.”
“Người mua địa chỉ của cô ta, có lẽ cũng muốn dạy dỗ cô ta.”
Ngón tay Dụ Dao nắm chặt, lập tức hiểu ra đây hơn phân nửa là fan Khương Viện, có lẽ không chỉ dẫn theo paparazzi của một tòa soạn, hơn nữa còn đặc biệt đến đây vì chuyện hôm nay. Hiện tại bên cạnh cô không có một ai, một khi bị ngăn lại thì rất khó thoát vòng vây, dù thế nào cô cũng không thể để mình lỗ vốn hai lần được.
Cô kéo khẩu trang lên, coi như chưa xảy ra chuyện gì tiếp tục đi đến phía cửa nhà,. Nữ sinh đứng đầu trong đám người kia phát hiện ra cô, thoạt đầu cô nhóc sửng sốt một giây, phản ứng đầu tiên theo bản năng là quá đẹp, sau đó mới sợ hãi mà phản ứng lại, đệt, đây là Dụ Dao.
Nữ sinh la lên, chạy đến phía trước, Dụ Dao đã có chuẩn bị từ trước, tại thời khắc biết mình không thể qua được ải này, cô đã nhanh chóng chạy tới trước cửa nhà, dùng vân tay mở khóa, nhanh nhẹn lưu loát bước vào trong, quay lại đẩy cửa một cái. “Lạch cạch” một tiếng, cửa đóng kín lại.
Thật cảm ơn Bạch Hiểu, sau buổi tối gặp chuyện hôm đó, anh ta đã liên hệ với bên bất động sản, tự xuất tiền túi, đổi cánh cửa này thành khóa vân tay hiện đại, cho dù có đẩy tới chết cũng không đẩy ra.
Một đống người vây quanh cửa, hô to gọi nhỏ, vẻ mặt của con nhóc kia cực kỳ hung hãn, từ cửa sổ thủy tinh bên ngoài trừng mắt nhìn cô.
Dụ Dao nghiêng đầu, tư thế ung dung, thuận tay hướng về phía bọn họ làm một động tác tay cúi chào lười biếng, sau đó xoay người lên lầu, cả quá trình không rơi một giọt mồ hôi nào.
Chờ tới khi bước tới chỗ ngoặt cầu thang, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô tưởng chừng như có thể làm đông đá bất cứ ai, cô gọi điện thoại cho Trần Lộ: “Cảnh sát Trần, ngại quá, tôi muốn báo án.”
Ba lần báo án, thế là đủ rồi. Cô không nghĩ sẽ còn có lần tiếp theo trong cuộc đời này.
Dụ Dao đã đi đến tầng hai, nhưng vẫn có thể nghe được tạp âm ở bên ngoài, đợi đến lúc đi lên tầng ba thì đã bị âm thanh đẩy cửa nhàm chán thay thế. Lúc đầu cô tưởng là ở tầng dưới, sau đó mới rất nhanh ý thức được là không phải, mà là phát ra từ cái cửa bị cô khóa trái!
Cô vội vàng chạy vài bước tới chỗ mở cửa, một bóng người cao gầy, dép lê cũng rơi mất một chiếc, đôi chân trần lập tức muốn bước ra ngoài. Thậm chí Dụ Dao còn chưa kịp phản ứng, anh đã chạy đến lan can cầu thang, hai túm tóc trên đầu bị gió thổi dựng thẳng thành cái xiên.
“Nặc Nặc, quay lại!”
Nặc Nặc do dự dừng chân, trên tay anh có vết thương chưa lành dùng sức nắm lan can cầu thang, tĩnh mạch màu xanh nhạt hiện ra.
Dụ Dao lớn tiếng: “Lời tôi nói, anh cũng không nghe à?”
Khuôn mặt của Nặc Nặc khẽ run run, anh từ từ quay đầu lại, anh với tên ngốc đáng yêu vài phút trước còn dán vào cửa sổ tựa như hai người khác nhau, đôi mắt gần như đen kịt, đôi môi hơi nhếch lên, hàm dưới cắn chặt tới mức lộ ra góc cạnh sắc bén.
Anh rất không vui mà mở miệng, tiếng nói khàn khàn: “Dao Dao, bị, bắt nạt.”
Dụ Dao ngẩn ra một lúc, yết hầu chuyển động, hốc mắt có chút nóng lên.
Anh thấy.
Lúc này Xoài cũng không chịu yếu thế xông tới, gâu gâu áu áu, muốn nhảy xuống dưới tầng. Vừa chạy nhanh tới bên cạnh Nặc Nặc, đã bị anh dùng bàn chân trần chắn lại, Xoài không thể không phanh lại khẩn cấp, cằm “Bịch” một cái đập trên mặt đất.
Nặc Nặc cúi đầu, lông mi dài tựa như nhuộm đầy mực đen khẽ run: “Chủ nhân nói, về nhà thôi.”
Trong lòng Xoài không ngừng chửi bậy, không phải anh bế ông đây chạy xuống à?!
Dụ Dao nhanh chóng xách một người một chó về nhà, đóng cửa, sau đó tìm gậy tự sướng hướng tới phía cửa sổ, hướng xuống chỗ còn đang ồn ào phía dưới chụp mấy tấm, chọn ra bức đầy đủ nhất rồi trực tiếp đăng lên, chiếm trước cơ hội.
“Nửa đêm nửa hôm cổng nhà lại tắc mất rồi, bản thân Khương tiểu thư không muốn ra mặt, cho nên để fan đến đây trút giận thay cô à? Hay vẫn tính toán làm cho chuyện không thành công kia tái diễn lần thứ hai?”
Nghệ sĩ nào cũng có hội fan chính thức, gắn kết chặt chẽ với đoàn đội trong công ty, bồi dưỡng rất nhiều fan lớn trung thành, lúc quan trọng hội fan sẽ khéo léo sắp xếp nhiệm vụ. Nữ sinh kia chắc hẳn là một trong số đó, địa chỉ nhà cô lộ ra nhanh như vậy, nếu như nói không liên quan đến Khương Viện, cô không tin.
Âm thầm sắp xếp fan dẫn theo paparazzi đến chặn đánh cô, thừa dịp hoảng loạn ồn ào uy hiếp cô nói mấy lời bậy bạ để phát tán. Sau đó nhờ vào tình cảnh lộn xộn mà lại bị gán thêm một cái tội phá hỏng trật tự xã hội, đưa cô lên xe cảnh sát, biến thành một ngôi sao mang tội hình sự, sẽ không bao giờ… Được công chúng dễ dàng bỏ qua.
Đợi đến khi bị nghi ngờ, Khương Viện chỉ cần đẩy trách nhiệm lên trên người fan, sau đó dùng bộ dạng ỏn ẻn đáng thương đến vô cùng “Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng, về sau sẽ dẫn fans đi đúng đường”. Bản án sẽ thắng lợi đẹp đẽ.
Trong giới, mấy đường đi nước bước hại người này, cô chỉ xem mở đầu là đã biết kết cục.
Vốn muốn yên lặng rời khỏi giới, lại bị ép trở về năm lần bảy lượt.
Cô sợ chắc? Cô chỉ thấy phiền mà thôi.
Nếu tất cả đều đang mắng cô, chỉ trích nghi ngờ, tổn thương vũ nhục. Người bên cạnh cũng châm chọc khiêu khích, diễn trò tạo thành tội danh cho cô, hại cô nghèo đến mức muốn nuôi sống Nặc Nặc còn phải cố gắng đến hết mực, còn cần anh liều mạng bảo vệ. Vậy cô còn lui về làm cái gì nữa?
Không bằng trở lại giới phim ảnh làm một nhân vật phản diện cho rồi.
Nếu Dung Dã lại xuất hiện, lại kiêu căng ngạo mạn như lần trước, lại phái một người yêu cầu cô đi ăn cơm và qua đêm cùng. Cô sẽ chính miệng hỏi Dung nhị thiếu một chút, anh dựa vào cái gì?
–
Trận gây náo loạn lần này có rất nhiều người tham gia, tính chất lại ác liệt, Trần Lộ dẫn theo không ít người đến đây. Ba chiếc xe cảnh sát nhấp nháy và hú còi trong đêm đen dày đặc, lúc này Dụ Dao mới có thời gian quay người lại, liếc mắt một cái đã đối diện với gương mặt không có chút máu của Nặc Nặc.
Chân anh còn đang để trần, trong phút chốc cô nhìn anh không chớp mắt, ngọn đèn bên ngoài thoáng qua, đáy mắt anh chớp một cái tựa như sắp rơi lệ.
Mỗi khi còi cảnh sát vang lên một tiếng, nỗi tuyệt vọng trong anh lại tăng thêm một lớp.
Dụ Dao giật mình hiểu ra, tiếng còi cảnh sát đã lưu lại bóng ma trong anh, lúc anh bị người ta dẫn đi từ trong tay cô. Lúc anh bị cô để lại ở đồn công an, lúc bị đưa tới trạm cứu trợ, lúc bị mắng bị bắt, cũng là âm thanh này.
Chắc là anh nghĩ rằng, vừa rồi anh làm sai chuyện, cô muốn đuổi anh đi.
Bên ngoài yên tĩnh bỗng nhiên truyền tới tiếng động, Trần Lộ gõ cửa: “Dụ tiểu thư, tôi là Trần Lộ, cô không cần sợ, chúng tôi cần cô mở cửa phối hợp lấy lời khai.”
Dụ Dao đáp lại. “Chờ một lát.”
Giọng nói đã từng lừa gạt anh này khiến cho đôi môi của Nặc Nặc vốn dĩ còn hồng hồng ẩm ẩm trở nên trắng bệch.
Dụ Dao đi tới, nắm lấy cổ tay Nặc Nặc, anh tham luyến sự tiếp xúc thân mật với cô, không muốn tránh đi, nhưng lại thấp kém run rẩy mà gọi cô: “Dao Dao, Dao Dao.”
Chỉ có phòng ngủ của cô ở gần đây nhất.
Dụ Dao đẩy mạnh Nặc Nặc vào trong, cửa vừa đóng xong thì đi tiếp Trần Lộ một mình.
Trần Lộ cũng rất đau đầu, loại án nhân vật công chúng này, anh ta rất ít khi gặp phải, Dụ Dao nói xong tình huống, nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm, đây là lần cuối cùng.”
Cô gái trước mặt mới khoảng hai mươi tuổi đầu, đôi môi đỏ hồng, bộ dáng quyến rũ, hai mắt chứa đầy tia sáng. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tạo ra cảm giác khó có thể tiếp cận, là người mà chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh.
Khó trách tên lang thang kia lại quấn chặt lấy cô.
Trần Lộ nghĩ đến người này, vội vàng hỏi Dụ Dao: “Đúng rồi, người nọ không xuất hiện quấy rầy cô nữa chứ?”
Tầm mắt anh ta lướt qua bảng ghép vần và bộ sách dạy trẻ con trong nhà Dụ Dao, có chút khó hiểu…
Dụ Dao bình tĩnh nói: “Không có, anh ta không đến nữa, chắc là đã bỏ đi rồi.” “Nghĩ đến cũng thật là.” Trần Lộ gật đầu: “Tôi ở phía bên này sẽ cố hết sức giúp cậu ta tìm người nhà, miễn cho cậu ta gây nguy hiểm cho xã hội. Nếu hôm nào tìm được, sẽ báo tin cho cô, đến lúc đó cô hoàn toàn có thể yên tâm rồi.”
Chờ tới khi tiếng còi cảnh sát ồn ào ngoài cửa xa đến mức không còn nghe rõ nữa, Dụ Dao mới lấy lại thần hồn sau mấy chữ “Tìm được người nhà”.
Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy hình ảnh Nặc Nặc đứng ngay bên trên âm thầm di chuyển, trong lòng cô lúc này đột nhiên có một gợn sóng không rõ nổi lên.
Cô điên rồi sao, nếu Nặc Nặc thật sự có gia đình, anh được đón đi không phải rất tốt sao?
Tại sao mới nuôi anh một ngày, cảm giác của cô từ bất đắc dĩ, lại đổi thành cảm giác chiếm hữu kỳ quái này rồi. . Truyện Full
Dụ Dao xoa xoa lông mày, cảnh cáo bản thân. Mối quan hệ này của cô và Nặc Nặc chỉ là nhất thời, ngắn ngủi, tựa như chuồn chuồn nước nước, có hữu có hạn, không nên đặt quá nhiều tình cảm vào.
Dù là bất cứ loại tình cảm nào.
Dụ Dao đè ngực, đi tới đẩy cửa phòng ngủ, bên trong không bật đèn, Nặc Nặc ngồi dưới đất, khóe mắt ướt dầm dề nhìn cô mà cười. Đôi mắt anh vô cùng đẹp, đường cong vừa sắc bén lại phong tình, thêm con ngươi trong trẻo đơn thuần, ánh mắt chỉ tùy ý liếc một cái cũng đã mang theo lực sát thương.
Không bị cô ném cho Trần Lộ dẫn đi, anh vui vẻ không sao kể xiết.
Đôi môi anh bị tự mình cắn đỏ, giọng mũi rất nặng, ngón tay nắm dép bông của Dụ Dao: “Dao Dao, đừng vứt, em.”
Đầu Dụ Dao lại bắt đầu đau.
Anh nhẹ giọng năn nỉ: “Đừng, giận.”
Dụ Dao cố hết sức duy trì sự lãnh đạm, thản nhiên “Ừ” một tiếng, vì đề phòng mình tiếp tục bị anh làm cho động lòng, dứt khoát đi ra ngoài nhìn Xoài.
Cằm Xoài bị thương, tủi thân kêu ư ử mấy tiếng, Dụ Dao xoa chút thuốc cho nó, ôm hôn vài cái, mới nhớ tới hai phần đồ ăn mang về, cô cầm tới mở nắp hộp ra đưa cho Xoài.
Xoài đã đánh hơi được từ xa, bật người dậy ghét bỏ quay đầu đi.
Nó cũng không muốn ăn.
Dụ Dao bất đắc dĩ, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn ngon, nhưng khó nuốt thì đành chịu vậy.
Cô đứng dậy ném hộp cơm vào thùng rác trong phòng khách, vô tình vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy Nặc Nặc vẫn cô đơn dựa vào cạnh cửa phòng ngủ. Anh mất mát mà nhìn Xoài vừa được cô ôm hôn an ủi, ánh mắt lại xám xịt mà nhìn đến chỗ hộp cơm.
Anh đi tới bên cạnh thùng rác, ngồi xổm xuống thật ngoan, cẩn thận hỏi: “Em, có thể, không?”
Nhất thời Dụ Dao không hiểu: “Anh gì cơ?”
Nặc Nặc khát khao nhìn hộp cơm, dùng đầu ngón tay chỉ một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Có thể, cho em, ăn, không?”
May mắn túi đựng rác vừa mới thay xong, bên trong rất sạch sẽ.
Dụ Dao nhíu mày, nhấn mạnh nói: “Nó không ngon, hơn nữa còn là đồ tôi ăn thừa.”
Hai tay Nặc Nặc cùng giơ lên, vô cùng trân quý mà nhận lấy hộp cơm. Anh không biết dùng đũa, đành cầm lấy một chiếc thìa to, múc đồ ăn bên trong đưa vào miệng.
Anh ăn cơm rất yên lặng, ăn ngấu nghiến nhưng không phát ra một chút âm thanh nào. Đợi đến khi nhận thấy Dụ Dao đang nhìn mình, anh mới thẹn thùng mà vùi đầu, gần như vùi bản thân vào trong hộp cơm.
Dụ Dao khó chịu nhắm mắt lại.
Nặc Nặc nào có cần cô đặc biệt mua quà gì, đồ cô ăn thừa muốn bỏ đi, anh cũng coi như vật quý…
Một thân một mình hiểu chuyện cuộn lại một góc ở bên cạnh bàn trà, một miếng dưa cải bị rơi còn nhặt lên ăn tiếp.
Ăn được mấy miếng, còn lén nhìn cô một cái.
Xác định cô vẫn ở đây, anh an tâm, vui mừng dịch lại gần người cô một chút, còn sợ bị cô tránh né.
Sao anh có thể… Dễ dàng thỏa mãn như vậy, khiến cô khó có thể áp chế loại xúc động kỳ quái này. Muốn điên cuồng kiếm tiền để tiêu trên người anh, cho anh ăn đồ ăn ngon chân chính, mặc cho anh những quần áo thích hợp, chứ không phải là sống lay lắt mặc quần áo của Bạch Hiểu cho có lệ.
Dụ Dao ấn ấn thái dương, cảm thấy không ổn lắm.
Cô muốn lập một cái thách thức một trăm ngày không bị Nặc Nặc làm cảm động. Sau một trăm ngày, chắc anh cũng phải thích ứng được cuộc sống sinh hoạt của người bình thường tàm tạm rồi, chờ thời gian đến, cô sẽ tiễn anh đi.
Dụ Dao ra quyết định, cô che dấu thật tốt cảm xúc của mình, giọng điệu lạnh lùng nhắc nhở: “Anh ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi đi ngủ đây.”
Cô không thèm liếc anh một cái, vô dục vô cầu mà đi vào phòng ngủ. Đang định đóng cửa, thân hình bụ bẫm của Xoài uốn éo chen vào, nước mắt lưng tròng cầu vuốt ve.
Dụ Dao dịu dàng hỏi: “Vết thương còn đau sao?”
Xoài ư ử vài tiếng, nâng đầu nhỏ lên chờ cô âu yếm.
Dụ Dao ngồi ở cuối giường, cúi người vuốt ve cằm nó, vừa mới xoa được hai cái, hai tay đã đầy lông, cô lắc đầu: “Không vuốt nữa đâu. Xoài, em rụng lông, cùng lắm chị chỉ có thể chấp nhận cho em ngủ ở chỗ chị một đêm nay thôi.”
Cô vừa dứt lời, trong phòng khách lại một trận bùm bùm loạn xạ, ngay sau đó cửa phòng khép hờ đã bị đẩy ra một khe hở nhỏ từ bên ngoài.
Nặc Nặc mặc quần áo ngủ, ôm trong ngực một đống chăn thật lớn, ngón tay còn cầm ổ chó của Xoài. Ngọn tóc đỉnh đầu hình như bị anh ép xuống, còn mang theo những giọt nước, chắc là anh mới vừa tự tắm cho mình xong, cả người mang theo hơi thở tươi mát ẩm ướt.
“Anh…”
Dụ Dao theo phản xạ muốn đẩy anh ra ngoài.
Đôi mắt anh trợn to, chóp mũi hơi chua xót. Trước hết anh dọn ổ chó, sau đó nhanh chóng tìm một góc tường, nghiêm túc trải chăn xuống sàn nhà, trải thành một cái ổ nhỏ đủ cho anh cuộn tròn.
Dụ Dao kinh ngạc đến ngây người, hóa ra trong giây phút nhốt anh vào trong căn phòng này, anh đã quen thuộc hoàn cảnh rồi?!
Nặc Nặc xây xong ổ của mình, thuận theo đó ngồi xổm xuống trước mặt Dụ Dao, không dấu vết mà đẩy Xoài đang mơ màng ra bên cạnh một xíu.
Dụ Dao ngồi trên giường, anh không dám ngồi quá gần, Dao Dao từng hung dữ quát anh, bảo sau này anh không cho phép anh chạm vào cô.
Ngón tay Nặc Nặc thon dài, khớp xương cân xứng, mặc dù bên trên đầy vết thương, cũng chỉ tăng thêm cảm giác xa hoa của món đồ cực đẹp bị hư hỏng. Bàn tay nắm lấy ống tay áo Dụ Dao, cách một tầng vải dệt, nâng bàn tay cô lên, lật lại.
Giây tiếp theo, anh lấy hết can đảm, mà đặt cái cằm hơi lạnh của mình lên trên lòng bàn tay cô, quyến luyến, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve.
Như vậy… Có phải không tính là anh chạm vào Dao Dao, mà coi như là Dao Dao chạm vào anh hay không.
Đừng tức giận, đừng mắng anh được không.
Nặc Nặc vẫn duy trì tư thế như vậy, anh ngẩng mặt, trong đôi mắt như ngọc lưu ly long lanh tầng tầng có vết nứt, mà trên mỗi một mảnh nứt nhỏ đều là bóng dáng của cô.
Giọng nói anh trời sinh lạnh lùng mà xa cách, dây thanh âm mê người như vậy nhưng lại là nói với cô: “Dao Dao, chị sờ em, em ngoan, không rụng lông.”