Chương
Sáng hôm sau, tuy thời tiết giá lạnh là vậy nhưng lại có nắng ấm hiếm hoi. Đúng là một ngày đẹp trời!
Diệp Tâm tỉnh dậy, cô nhìn một lượt căn phòng, chỉ còn một mình cô. Nhớ đến chuyện tối qua cô không khỏi thở dài. Mới có vậy cô đã không nhịn được mà cãi nhau một trận với anh rồi vậy sau này sẽ ra sao đây. Cô cũng thật hồ đồ, cứ như vậy trúng kế của cô ta. Cô đúng là ngốc mà. Nhìn đến bên ngoài cửa sổ, đưa tay xoa nhẹ cái bụng tròn khẽ nói.
"Hôm nay trời đẹp, mẹ con mình ra ngoài đi dạo nha!"
Xuống nhà ăn qua bữa sáng, cô như mọi khi chỉ nghĩ đơn giản là anh đã đến công ty. Nhưng lúc cô chuẩn bị ra ngoài đi dạo, lại thấy anh từ căn phòng bên cạnh đi ra. Trên người còn mặc bộ quần áo thoải mái chứ không phải là bộ vest như mọi khi.
"Tâm Nhi, anh còn tưởng em chưa dậy." Cố Duy Khiêm tiến đến bên cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
"Hôm nay anh không phải đến công ty sao?" Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh cô không khỏi bất ngờ.
"Công ty bắt đầu kì nghỉ lễ rồi. Vậy nên từ bây giờ anh sẽ có thời gian ở bên em và Ân Ân." Cố Duy Khiêm đưa tay xoa nhẹ bụng của cô. "Anh có thứ này muốn cho em xem."
Diệp Tâm nhìn anh tràn đầy hưng phấn như vậy cũng chỉ thuận theo anh: "Thứ gì có thể khiến anh vui như vậy?"
Cố Duy Khiêm đi vòng ra sau lưng cô, đưa tay bịt mắt cô, thì thầm bên tai: "Một thứ có thể khiến em vui!"
Diệp Tâm bị câu nói của anh làm cho bật cười. Thứ có thể làm cô vui sao? Cũng thật tò mò đi. Theo sự dẫn dắt của anh đi đến phía trước, cô chỉ biết anh đặt tay cô lên tay nắm cửa, sau đó mở cửa ra.
Bước vào trong phòng, mũi cô nhanh chóng ngửi thấy một mùi hương dễ chịu vô cùng. Một mùi hương quen thuộc hình như cô đã từng ngửi qua ở đâu đó nhưng lại không thể nào nhớ ra. Tiếp đó mắt cô được trả lại tầm nhìn. Trước mắt cô là một phòng ốc dành cho trẻ con. Tường nhà lấy màu xanh làm chủ đạo, toàn bộ được trang trí rất bắt mắt. Nào là nôi trẻ em, xe đẩy, ngựa gỗ, các loại đồ chơi, quần áo, giày và phụ kiện. Toàn bộ quần áo từ loại dành cho trẻ sơ sinh đến hai, ba tuổi đều đủ cả. Cô không khỏi bất ngờ, xoay người lại nhìn anh.
"Toàn bộ là anh tự tay sắp xếp sao?"
Cố Duy Khiêm vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, đặt tay tại bụng cô nói: "Phòng dành cho Thiên Ân anh đương nhiên phải tự sắp xếp rồi. Người khác làm anh đương nhiên sẽ không yên tâm."
"Khiêm, cảm ơn anh!" Diệp Tâm tựa đầu và bờ ngực vững chắc phía sau, cô biết anh có chuẩn bị phòng cho con nhưng cô lại không nghĩ đến là do một tay anh làm hết như vậy.
Lúc này, bụng cô có chút chuyển động. Cố Duy Khiêm còn tưởng cô có chuyện gì thì chỉ nhận được tiếng cười vui vẻ của cô.
"Thiên Ân đang đạp đó!" Diệp Tâm bật cười nói. Dạo gần đây con bắt đầu có động tĩnh. Thỉnh thoảng khi cô nói chuyện cùng con hoặc khi cô vui buồn, bé con như muốn giao tiếp với cô nhẹ đạp.
"Thật sao? Thiên Ân đã biết đạp rồi sao?" Cố Duy Khiêm dường như không tin được vào tai mình. Anh ngồi xuống, áp đầu vào bụng cô như muốn nghe xem.
Diệp Tâm vuốt nhẹ mái tóc ngắn của anh nói: "Liên Liên cũng đã nói, Thiên Ân bây giờ có thể nghe được chúng ta nói chuyện, còn có thể thông qua cử động để giao tiếp với chúng ta."
"Thiên Ân, mau mau lớn. Ra đời mạnh khoẻ. Ba mẹ và tất cả mọi người đều rất mong con đó!" Cố Duy Khiêm xoa nhẹ bụng cô, trong giọng nói toàn là sự phấn khích vô cùng.
Dường như Thiên Ân nghe hiểu lời anh nói liền đạp nhẹ một cái. Cố Duy Khiêm lại càng hết sức vui mừng. Anh kéo cô ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
"Tâm Nhi, mau mau ngồi xuống đi. Em nhìn xem anh còn chuẩn bị thật nhiều loại nhạc. Anh đọc sách thấy người ta nói nghe nhạc đối với thai nhi rất tốt. Sau này hàng ngày em nhớ cho Thiên Ân của chúng ta nghe đó. Còn có tinh dầu tràm này nữa. Anh tìm hiểu kĩ rồi. Nó vừa giúp tinh thần thoải mái thư giãn, còn rất tốt cho sức khoẻ nữa!" Cố Duy Khiêm không khỏi sốt sắng nói hết một lượt những thứ anh đã chuẩn bị.
Diệp Tâm mỉm cười, anh dạo gần đây thế nhưng lại nói rất nhiều. Còn chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cô thật chu đáo, tỉ mỉ mới thôi. Cô kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh mình: "Khiêm, anh xem. Cái gì anh cũng làm hết rồi. Vậy người mẹ như em sẽ làm cái gì đây?"
"Em đã giúp anh có được một gia đình nhỏ, còn giúp anh sinh Thiên Ân nữa. Những điều anh làm so với những điều em mang lại vốn không là gì cả!" Cố Duy Khiêm vòng tay ôm lấy cô, anh hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên người cô nói.
"Khiêm, em xin lỗi. Tối qua là anh quan tâm đến em vậy mà em lại nói những lời đó với anh." Diệp Tâm ở trong lòng anh không khỏi đau lòng. Anh vì cô nhiều như vậy còn cô lại chỉ vì một người xa lạ mà gây chuyện với anh.
Cố Duy Khiêm không khỏi thở dài: "Người sai là anh. Nếu như anh không cùng Tưởng Hân qua lại thì em cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều để rồi tâm trạng không vui. Từ bây giờ anh sẽ không cùng một chỗ với cô ấy nữa. Em đó! Đừng có suốt ngày suy nghĩ nhiều. Có việc gì cũng phải nói với anh. Nghe không?"
"Em biết rồi!" Diệp Tâm gật đầu đồng ý. "Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo có được hay không?"
"Được. Tất cả nghe theo em!" Cố Duy Khiêm yêu chiều véo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh xủa cô, khoé môi câu lên nụ cười.
Những ngày cuối năm, đường phố đông hơn rất nhiều. Nhìn người người đi qua đi lại, cô và anh tay trong tay bước đi. Tâm trạng cô cực kì tốt. Những ngày này quả thực anh dành hết toàn bộ thời gian của mình cho cô. Hàng ngày cùng cô đi dạo, cùng cô nói chuyện.
Điện thoại của anh reo vang, nhìn lướt qua tên người gọi, Cố Duy Khiêm nghe máy. Diệp Tâm đi ở bên cạnh, nghe những lời anh nói đại khái cũng đã hiểu. Tắt máy, anh vẫn như trước coi như cuộc điện thoại kia không có.
"Khiêm, anh có thể đi với bọn họ mà." Diệp Tâm dừng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn anh nói. Thời gian này anh vì cô cũng không có cùng đám bạn tụ tập một chỗ. Ngày hôm nay bọn họ tổ chức anh thế nhưng lại từ chối không đi.
"Em không cần quan tâm đến họ đâu. Bọn họ ý mà cứ vài hôm là lại tụ tập nên là lần sau anh đi là được!" Cố Duy Khiêm vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, như có như không nói.
"Mỗi lần đến bệnh viện khám, anh có biết Gia Minh đều nói anh vì sợ vợ hay không?" Diệp Tâm không khỏi thở dài. Cô từ khi nào đã mang danh người vợ chuyên quyền như vậy rồi?
Cố Duy Khiêm không những không tức giận ngược lại còn còn cười thoả mãn nói: "Không phải rất tốt sao?"
Diệp Tâm không nghĩ đến anh lại nói như vậy: "Tốt cái gì chứ? Tự dưng một bước thành người vợ ghê gớm như vậy!"
"Được, được, được. Là anh sai. Không nên làm như vậy!" Cố Duy Khiêm vẫn rất vui vẻ, dỗ dành cô. Đúng là mỗi lần tụ tập, anh vì để không bị bọn họ ép rượu liền lấy cô ra làm lá chắn. Đương nhiên bọn họ sẽ gán cho anh cái biệt danh sợ vợ rồi. Nhưng sự thật cũng không khác là bao. Anh chính là rất sợ cô giận dỗi hay là khóc một trận vậy. Làm cô vui lại thực sự là làm khó anh mà.
"Anh đi với bọn họ đi. Cả ngày chỉ cùng em ở một chỗ anh không chán em cũng chán rồi!" Diệp Tâm kéo kéo tay anh.
Cố Duy Khiêm nghe vậy cũng đồng ý. Tối đó sau khi dùng cơm tối xong, anh mới đi.
Trong quán bar xa hoa, phòng VIP, người sớm đã đến đông đủ chỉ còn thiếu anh mà thôi. Vậy nên vừa bước vào, đám người kia liền kéo anh, đưa tới một ly rượu nói: "Cố Duy Khiêm, cậu đến muộn. Tự phạt một ly!"
"Được, được!" Cố Duy Khiêm nâng lên ly rượu, một hơi uống cạn.
Chu Gia Minh nể tình cậu ta vợ bầu bí nên lên tiếng ngăn cản: "Mấy người các cậu đừng ép cậu ta uống nhiều quá. Bằng không vợ cậu ấy bầu bí ở nhà sẽ đau lòng đấy!"
"Bầu bí? Cố Duy Khiêm, tin quan trọng như vậy cậu còn giấu bọn mình!" Từ Uy Vũ tiến đến vòng tay làm bộ dạng siết cổ nói.
Cố Duy Khiêm bật cười nói: "Tôi là vì sợ đám người độc thân các cậu buồn mà thôi!"
"Hai tiểu tử kia thôi nhé!" Lâm An Trình lập tức bác bỏ. Anh không những đã kết hôn còn có con gái luôn rồi.
"Nhìn hai người các cậu chật vật với hôn nhân như vậy. Chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không dại gì mà đâm đầu vào rồi!" Chu Gia Minh khoác vai Từ Uy Vũ nói.
"Vậy bác sĩ Liên là sao đây?" Cố Duy Khiêm chỉ một câu đã đem toàn bộ sự chú ý của hai người kia đổ lên Chu Gia Minh.
Chu Gia Minh lập tức cười trừ: "Liên Liên cũng chỉ là một bác sĩ tôi quen thôi mà."
"Tôi lại không nghĩ vậy đấy. Nghe Tâm Nhi nói cậu còn rủ con nhà người ta về sống chung nữa mà. Chu thiếu từ bao giờ đã đem phụ nữ về sống chung vậy?" Cố Duy Khiêm đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho cậu ta như vậy.
"Cố Duy Khiêm, sớm biết vậy tôi đã không giới thiệu Liên Liên cho vợ cậu khám thai rồi!" Chu Gia Minh không khỏi oán hận nói.
Từ Uy Vũ xoay đầu nhìn tên tội đồ phía sau lưng nói: "Chu Gia Minh. Cậu thế nhưng lại bỏ tôi một mình để tham gia nấm mồ hôn nhân cùng hai người họ!"
Lâm An Trình cũng rất đồng cảm: "Gia Minh, tôi sẽ đem toàn bộ kinh nghiệm trong hôn nhân của tôi để lại cho cậu. Cậu yên tâm đi!"
Chu Gia Minh không khỏi giải thích: "Thực sự không có gì. Chỉ là trên mức đồng nghiệp chút xíu mà thôi!"
"Trên mức đồng nghiệp? Không biết bác sĩ Liên nghe được sẽ đau lòng biết chừng nào. Tôi có nên gọi cho cô ấy nói để cô ấy tránh xa cậu một chút không?" Cố Duy Khiêm vừa cầm điện thoại lướt danh bạ tìm số điện thoại vừa nói.
"Cố Duy Khiêm! Cậu còn nói tôi. Cậu có vợ cũng sắp có con rồi mà vẫn còn dây dưa không dứt với Tưởng Hân đó thôi!" Chu Gia Minh thẹn quá đâm ra nói bừa.
Sắc mặt Cố Duy Khiêm lập tức thay đổi. Anh dừng lại động tác tay. Cả căn phòng bỗng trở nên im lặng.
Một lúc sau, Lâm An Trình mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí này: "Duy Khiêm, cậu với Tưởng Hân là sao vậy?"
"Gia đình cô ấy có chuyện nên tìm đến nhờ mình giúp đỡ." Cố Duy Khiêm nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, giọng trầm đi rất nhiều.
"Diệp Tâm không nói gì chứ?" Lâm An Trình tiếp tục hỏi. Chuyện tình tay ba này thật không theo một quy luật nào hết. Trước đây Tưởng Hân ở bên cạnh cậu ấy lâu như vậy nhưng đến lúc đấy lại chỉ một lời liền rời đi. Anh vốn đã cảm thấy có chỗ không đúng rồi. Bây giờ quay trở lại, chắc chắn Tưởng Hân không đơn giản chỉ vì chuyện gia đình.
"Đương nhiên Tiểu Tâm rất để ý rồi! Mấy lần đến khám thai chỉ vì tâm trạng không tốt mà ảnh hưởng đến đứa bé nữa. Liên Liên đã nhắc cô ấy rất nhiều là phải giữ tâm trạng luôn vui vẻ rồi!" Chu Gia Minh dạo gần đây tiếp xúc với Diệp Tâm nhiều đâm ra cũng trở nên thân thiết. Còn đối với Tưởng Hân kia, mặc dù quen biết đã lâu nhưng anh cảm thấy cô ta không thật. Nói thẳng ra là giả tạo nhưng vì nghĩ cô ta yêu Cố Duy Khiêm nên anh cũng không tiện nhiều lời. Giờ thì hay rồi cuối cùng cũng lộ ra bản chất đi.
Từ Uy Vũ không khỏi lườm Chu Gia Minh một cái. Còn muốn đổ thêm dầu vào lửa sao? Anh vỗ nhẹ vai Cố Duy Khiêm nói: "Duy Khiêm, cậu nên biết nếu chỉ một hai lần thì còn có thể hiểu nhưng bây giờ xem ra cậu cũng nên biết sau những lần tiếp cận của Tưởng Hân không đơn giản là nhờ giúp đỡ nữa rồi. Cậu nên cách xa cô ấy một chút, Diệp Tâm cho dù có rộng lượng đến đâu cũng không thể nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác suốt ngày ở bên nhau mà không bận tâm."
Cố Duy Khiêm nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Điều này đương nhiên anh biết chứ. Nhưng mỗi một lần Tưởng Hân đến đều trong tình trạng khóc hết nước mắt. Anh đương nhiên không thể cứ như vậy mà đuổi người đi.
"Mình biết chứ. Nhưng mình có lỗi với Tưởng Hân trước. Giờ cô ấy đến mình cũng không thể đuổi đi được. Mà ở cùng một chỗ lại khiến Tâm Nhi đau lòng. Mình cũng sắp phiền chết rồi đây!" Anh lấy bao thuốc trên bàn rút ra một điếu bật lửa đốt nhưng anh lại đem tất cả vứt sang một bên. Cô bây giờ đang mang thai, anh không nên hút thuốc. Sẽ ảnh hưởng đến cô.
"Là do cậu quá nể tình thôi. Nếu là mình đã vứt cho cô ta một số tiền. Lấy thì lấy không lấy thì biến. Cuối cùng kết quả vẫn là cút!" Chu Gia Minh trước nay luôn thẳng tính. Anh không hơi đâu đi thương xót những người như vậy.
Lần này không chỉ Từ Uy Vũ mà ngay cả Lâm An Trình cũng phải lườm cậu ta. Lâm An Trình luôn luôn thâm trầm, ít nói. Nhìn bạn thân như vậy anh không khỏi thở dài nói: "Gia Minh nói không sai. Nhưng cách làm của cậu ấy quá sốc nổi. Cậu chỉ cần đứng từ xa giúp đỡ là được rồi. Không cần thiết thì đừng ra mặt. Cô ấy không thể khóc mãi được. Nếu cậu còn mềm lòng vậy người tổn thương chỉ có Diệp Tâm cùng với đứa bé thôi."
Cố Duy Khiêm thở dài một tiếng. Anh lại một hơi uống hết ly rượu. Chất lỏng màu hổ phách cứ như vậy bị anh uống rất nhiều.