Chương : Tôi Sẽ Cho Cô Biết Thế Nào Là Đê Tiện!
Ngồi trên chiếc ghế sofa thư giãn ngoài ban công, Diệp Tâm khoác một chiếc áo len mỏng, bên trong là chiếc váy ngủ. Vừa thưởng thức tách trà nóng vừa đọc sách.
Một năm này, cô phải thích nghi với cuộc hôn nhân này. Ban ngày sẽ ngồi bên ngoài ban công thưởng trà, đọc sách. Chỉ cần không có Cố Duy Khiêm, cuộc sống của cô ở Cố gia sẽ chỉ tĩnh lặng như vậy. Nhưng khi cùng Cố Duy Khiêm ở chung một chỗ, thì cuộc sống của cô lại như một mớ bòng bong, hỗn loạn. Số lần ở cạnh nhau mà yên bình có lẽ rất ít.
Diệp Tâm đối với Cố Duy Khiêm chính là không có gì để nói. Mà Cố Duy Khiêm chỉ cần thấy cô cùng Cố Duy Dực ở chung một chỗ, nói chuyện vài câu thì đêm đó cô sẽ không thể ngủ yên. Anh thế nhưng lại như cầm thú, ép cô ở dưới thân anh không ngừng van xin, bắt cô phải chính miệng nói ra lời yêu trong lúc ý loạn tình mê. Cho dù có nói thì cũng đã sao? Tâm cô vĩnh viễn không đặt trên người anh!
Cố Duy Khiêm đứng tại cửa nhìn cô tĩnh lặng như vậy, tâm anh lại không ngừng rung động. Cô xinh đẹp, như một đoá hoa tinh khôi vậy mà chỉ cần đứng trước anh cô lại trở nên vô tâm, hờ hững. Mà anh lại bị cô chọc giận, hết lần này đến lần khác vì vậy mà tổn thương cô. Cô đau anh cũng sẽ đau. Có lẽ đây là cách duy nhất để anh có thể giữ cô ở bên cạnh.
Cố Duy Khiêm đi đến, ngồi xuống bên cạnh. Chiếc áo khoác len rộng trượt khỏi vai, lộ ra một phần da thịt trắng mịn. Chiếc váy ngủ mỏng manh trễ cổ không che hết được bầu ngực. Cảnh xuân lộ ra trước mắt khiến máu đàn ông trong anh bùng phát. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lên vai cô, nói nhỏ bên tai: "Đọc cái gì mà lại tập trung như vậy?"
Diệp Tâm còn đang đắm chìm trong từng trang sách, cảm giác nhột nơi bả vai cùng hơi thở nam tính quen thuộc vây quanh khiến cô ngay lập tức rời mắt khỏi cuốn sách, nghiêng đầu nhìn anh. Không nghĩ tới anh lại ở gần cô đến vậy, mặt chạm mặt nhất thời không biết phải làm gì.
Nhận ra áo đã tuột khỏi vai, cô vội kéo lên, gấp lại cuốn sách trong tay, cố gắng trấn tĩnh đáp mặc dù trong lòng sớm đã loạn: "Cuốn sách linh tinh. Không có gì đặc sắc cả."
Nói rồi Diệp Tâm đứng lên định rời đi lại bị anh kéo trở lại. Mất thăng bằng cô ngã vào lòng anh, mặt đối mặt, gần sát đến mức cô có thể cảm nhận được từng nhịp thở mạnh mẽ của anh.
"Tôi ở đây, em còn muốn đi đâu?" Cố Duy Khiêm siết chặt vòng eo nhỏ như muốn nhắc nhở cô chỉ có thể ở bên anh mà thôi.
"Đi vệ sinh!" Diệp Tâm mỉm cười đáp lại.
Nhìn cô rời đi, anh tận lực kìm chế bản thân. Một tuần nay cô thế nhưng bật đèn đỏ khiến anh bị cấm vận, tâm tình đương nhiên sẽ không thể vui vẻ được. Phụ nữ cũng thật rắc rối. Mỗi tháng đều sẽ có vài ngày như vậy. Thật khiến người ta khó chịu.
Diệp Tâm đứng trước gương trong phòng tắm cô không khỏi thở phào một cái. Một tuần không phải cùng anh ta quan hệ cô đương nhiên sẽ rất thoải mái. Nhìn anh ta phải tận lực kìm chế bản thân như vậy cũng thật vui đi.
Khi cô trở ra, Cố Duy Khiêm đã ngồi trên sofa, đôi chân dài vắt chéo như một bậc vương tử nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Tối nay là tiệc thường niên của Cố thị, em chuẩn bị đi!"
Nhìn đến nơi bàn trang điểm, có hai cô gái đang chuẩn bị đồ, thấy cô lập tức cúi đầu chào hỏi. Cô đi đến, ngồi xuống để họ trang điểm làm tóc.
Cố Duy Khiêm sau đó rời đi mất tăm. Cô cũng không mấy bận tâm. Anh quay trở lại thì cô đã sửa soạn xong xuôi. Mà anh cũng đã thay âu phục cả rồi.
Tiệc thường niên của Cố thị là một bữa tiệc lớn. Tại đây tất cả các nhà đầu tư, đối tác làm ăn đều sẽ đến tham dự. Cô đương nhiên cũng sẽ có thể gặp được ba mẹ ở nơi này.
Không tình nguyện đi theo Cố Duy Khiêm, cô chỉ có thể máy móc tươi cười, chào hỏi mà thôi. Phải rất lâu sau, Cố Duy Khiêm mới dẫn cô đến chỗ ba mẹ. Chỉ chào hỏi qua lại vài câu cô đã ngay lập tức bị kéo đi.
Lúc này Cố Duy Dực cũng vừa vặn đến, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp. Xem ra lại là tiểu thư một gia đình nào đó. Cô không khỏi đánh giá cô ta một lượt từ trên xuống dưới.
"Sao hả? Không vui?" Cố Duy Khiêm siết chặt eo nhỏ, cúi đầu nói bên tai cô, trong giọng đầy châm biếm.
Diệp Tâm mỉm cười yêu kiều đáp lại anh: "Tôi nói không vui thì sao mà vui thì sao?"
"Cho dù có là gì thì em vẫn chỉ có thể ở bên tôi!" Cố Duy Khiêm càng siết chặt vòng tay, khiến eo cô không khỏi đau nhức một trận.
Diệp Tâm không đáp lại, cô nâng lên ly rượu trong tay uống một ngụm. Cố gắng khắc chế che dấu đi nội tâm của mình.
Nhân lúc Cố Duy Khiêm nhận điện thoại, cô liền rời đi, tránh xa anh ta càng tốt. Cô gái đi cùng với Cố Duy Dực cũng thật đúng lúc xuất hiện. Ông trời xem ra là đang giúp đỡ cô.
"Trần tiểu thư, thật trùng hợp!" Diệp Tâm cười xinh đẹp, vui vẻ tiến tới chào hỏi.
"Diệp tiểu thư, cô cũng ra đây hóng mát sao?" Trần Hoàn Hoàn cũng rất vui vẻ đáp lại.
"Xem ra Trần tiểu thư và anh Dực rất thân thiết?" Diệp Tâm lắc nhẹ ly rượu trong tay, như có như không hỏi.
"Tôi với Dực cũng chỉ là mới quen thôi." Trần Hoàn Hoàn có chút ngại ngùng đáp.
"Ra là mới quen..." Diệp Tâm cười xinh đẹp, nhấp một ngụm rượu, cô tiếp tục nói: "Trần tiểu thư, xem ra cô có điều không biết. Anh Dực hoàn hảo như vậy, phụ nữ thì không thiếu nhưng phụ nữ có thể trụ bên cạnh lại không mấy. Mà những người phụ nữ đó cũng không phải ngẫu nhiên mà tự rời khỏi anh ấy."
Trần Hoàn Hoàn nhìn cô đầy khó hiểu: "Ý của Diệp tiểu thư là?"
"Trần tiểu thư của tập đoàn TH đúng không? Cô cũng nên nhìn xem bản thân mình có phù hợp với anh ấy hay không chứ? Chưa cần xét đến ngoại hình. Riêng gia cảnh của cô có thể so bì sao?" Diệp Tâm vẫn tươi cười, không khỏi nhắc nhở Trần Hoàn Hoàn.
Tập đoàn TH chỉ mới thành lập vài năm, nhờ một hạng mục được Cố thị đầu tư mới có thể phát triển được. So với Diệp thị còn kém hơn rất nhiều thì đối với Cố thị lại càng không nên so. Chưa kể đến nhìn qua là biết, cô gái này mong manh yếu đuối, một phần sắc sảo cũng không có. Người như vậy suốt ngày bám dính lấy Cố Duy Dực nhìn thật không vừa mắt chút nào. Ngoại hình cũng tầm thường, không phải dạng xuất chúng sao có thể sánh vai cùng anh Dực chứ.
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao Cố Duy Dực lại chọn những người kém hơn cô về mọi mặt như vậy? Nếu anh chọn một người hơn cô, khiến cô thấy người đó xứng với anh, thì tự khắc cô cũng sẽ chấp nhận buông tay thật lòng chúc phúc cho anh.
"Tôi biết là TH mới chỉ thành lập được vài năm, không thể sánh ngang Cố thị nhưng ... "
Diệp Tâm không để Trần Hoàn Hoàn nói hết đã ngắt lời: "Cô vẫn không hiểu sao?" Diệp Tâm tiến lên trước vài bước.
Bây giờ cả hai đang đứng gần hồ bơi trong sân vườn của Cố gia, cách bữa tiệc đủ xa. Trần Hoàn Hoàn cũng vì cô tiến tới mà lùi vài bước. Đến khi sát mép hồ bơi thì không còn đường đành phải dừng lại.
"Diệp tiểu thư ..." Trần Hoàn Hoàn chới với, sắp ngã xuống hồ, đưa tay về phía cô.
Diệp Tâm nắm lấy nhưng không có kéo lại. Để cho cô ta chới với như vậy, cao cao tại thượng nói: "Trần Hoàn Hoàn, tôi cảnh cáo cô tốt nhất tránh xa Cố Duy Dực cho tôi!"
Nói rồi Diệp Tâm kéo mạnh một cái, cô ta ngã ngồi trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cô.
Diệp Tâm ngồi xuống bên cạnh, nụ cười trên môi sớm đã không còn: "Nếu tôi còn thấy cô đi cùng anh ấy vậy thì sẽ không đơn giản như ngày hôm nay đâu!"
Trần Hoàn Hoàn lo sợ nhìn cô nói: "Không phải cô là em dâu của Dực sao? Cô không nên có loại tình cảm này với anh ấy!"
"Tôi thế nào không đến lượt cô bình phẩm!" Diệp Tâm tức giận đem rượu trong ly đổ xuống đầu cô ta.
Nhưng cô còn chưa kịp làm tay đã bị giữ chặt, một lực mạnh kéo cô đứng dậy tránh xa Trần Hoàn Hoàn.
Diệp Tâm cổ tay bị nắm chặt không ngừng đau nhức, cô ngẩng nhìn kẻ vừa đến phá đám kia tước đoạt ly rượu của mình, tức giận nói: "Anh buông tay!"
Cố Duy Khiêm một tay đã không chế được cô. Cúi đầu nói với Trần Hoàn Hoàn: "Trần tiểu thư, thật xin lỗi! Chuyện hôm nay mong là cô sẽ không nói với anh hai!"
"Cái này ..." Trần Hoàn Hoàn vẫn không ngừng lo sợ. Khuôn mặt lạnh băng của Cố Duy Khiêm càng khiến cô sợ hơn.
Cố Duy Khiêm lập tức đem Diệp Tâm kéo đi, không đợi Trần Hoàn Hoàn kịp đáp lại. Câu vừa rồi không phải là đề nghị mà chính là ép buộc. Đúng là cô đã làm sai nhưng dẫu sao cũng là vợ anh, người khác đừng nghĩ thương tổn được đến cô.
Cố Duy Khiêm kéo cô trở về phòng, sau khi khoá trái cửa liền hất mạnh cô lên giường. Hành động mạnh mẽ không chút thương hoa tiếc ngọc này của anh khiến cô đau đến nước mắt lưng tròng, cổ tay mảnh khảnh bị anh siết chặt đến đỏ ửng. Nhưng cô lại nhẫn nhịn không nói một tiếng. Càng khiến lửa giận trong lòng anh tăng cao hơn. Cô bao nhiêu lần vẫn không tốt xấu như vậy. Những người phụ nữ cô uy hiếp trước đây nếu không phải Cố Duy Dực chỉ chơi bời cho vui với bọn họ thôi thì cô còn có thể yên ổn ở đây mà tiếp tục càn quấy như vậy sao?
Diệp Tâm ngồi thẳng lại trên giường, đầu có chút choáng váng. Cô xoa nhẹ cổ tay, không nhìn anh lấy một cái.
"Cô còn biết tự trọng không hả?" Cố Duy Khiêm đem áo vest ngoài cởi ra vứt trên ghế sofa gần đó, thuận tiện đem cà vạt kéo ra, tức giận nói.
Cô nên nhớ danh phận của mình là gì. Anh gần đây không nghiêm khắc với cô thì cô ngược lại không những không coi anh ra gì còn cố tình làm ra những chuyện như thế này nữa.
Diệp Tâm nhìn anh, trong giọng lại không có lấy một chút hối lỗi, còn cố tình chọc tức anh: "Tôi có làm gì sai?"
"Diệp Tâm, mới vừa rồi chính miệng cô uy hiếp người ta giờ còn không nhận ra mình đã sai sao?" Cố Duy Khiêm nắm lấy cằm cô siết chặt, ép cô phải đối diện, không cho phép trốn tránh.
"Tôi không làm gì sai cả!" Diệp Tâm không một chút run sợ, cô lúc này nhìn thẳng anh, dứt khoát nói.
"Cô không còn coi ai ra gì rồi!" Cố Duy Khiêm tức giận chỉ hận không thể bóp chết cô ngay lập tức. "Nhìn anh hai cùng người khác thân mật nên cô rất khó chịu?"
"Phải. Tôi khó chịu! Rất khó chịu!" Cô nhấn mạnh từng chữ. Trong mắt đầy hận ý. Anh thế nhưng lại dám phá ngang kế hoạch của cô.
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao Cố Duy Khiêm lại muốn cưới cô bằng mọi giá. Một đêm sai lầm đối với anh ta vốn không hề hấn gì, cô cũng không cần anh ta chịu trách nhiệm vậy tại sao còn phải vẽ ra cuộc hôn nhân này làm gì? Kết cục chỉ khiến cả hai dằn vặt nhau.
Mà rõ ràng anh cũng biết rõ người trong lòng cô là ai nhưng vẫn dùng mọi thủ đoạn để bắt ép cô. Mỗi lần quan hệ, cô lại chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cả người đều không có chút sức lực, thân thể đau nhức, đầy những vết hôn. Nghĩ đến thôi đã không khỏi run rẩy...
"Có phải gần đây tôi đối với cô quá dễ nên cô quên mất thân phận của mình?" Cố Duy Khiêm vuốt nhẹ môi hồng căng mọng của cô, không nhanh không chậm buông ra lời cảnh cáo.
Diệp Tâm không trả lời, đôi mắt xinh đẹp quật cường nhìn anh không chút sợ hãi.
Cố Duy Khiêm đẩy cô ngã nằm trên giường, thân thể to lớn lập tức đè xuống người cô. Hai tay cô còn chưa kịp phản kháng đã bị trói chặt trên đầu bằng chiếc cà vạt. Chiếc váy dạ hội bị anh mạnh mẽ xé rách. Thân hình xinh đẹp trắng ngần phơi bày ngay trước mắt.
"Cố Duy Khiêm, anh không thể!" Diệp Tâm sợ hãi nhìn anh có ý định muốn đi vào.
Cố Duy Khiêm ngồi thẳng dậy, đưa tay cởi bỏ áo sơ mi trắng trên người để lộ ra da thịt màu đồng. Tay sau đó tiếp tục cởi bỏ thắt lưng rồi đến quần. Vật đàn ông cứng rắn bên dưới nhanh chóng xuất hiện khiến Diệp Tâm càng sợ hơn. Cô vẫn đang trong những ngày đèn đỏ, không thể quan hệ như vậy được.
Diệp Tâm tức giận, lớn tiếng mắng: "Cố Duy Khiêm, anh đê tiện!"
Cố Duy Khiêm khoé môi khẽ câu, nụ cười nửa miệng không khỏi khiến cô rùng mình: "Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đê tiện!"
Nếu cô đã bảo anh đê tiện vậy thì anh sẽ cho cô biết thế nào là đê tiện. Phải để cô thảm thiết cầu xin anh muốn cô. Như vậy mới thoả đáng!
Từng điểm mẫn cảm bị kích thích, bầu ngực căng tròn bị cắn mút, nhào nặn trong bàn tay to lớn, khiến tâm trí cô như bị sóng nước cuốn đi, trôi dạt đến một nơi xa. Toàn thân ngứa ngáy, bứt rứt, nóng ran, khó chịu vô cùng. Cố Duy Khiêm nhìn biểu hiện của cô rất hài lòng.
Diệp Tâm cắn chặt môi đến sắp bật máu, nhất quyết không phát ra một tiếng rên rỉ.
"Có cần phải gấp như vậy không? Cô xem bản thân đã ham muốn tôi đến mức nào rồi?" Cố Duy Khiêm thì thầm bên tai cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ lại nóng hổi làm cả người cô run nhẹ.
Bên dưới sớm đã cực kì khó chịu, cảm giác trống rỗng đang ăn mòn chút lý trí ít ỏi của cô. Diệp Tâm hơi cử động bên dưới. Răng cắn chặt, nhất quyết không cầu xin. Cô không thể lần nào cũng thua anh như vậy được.
Cố Duy Khiêm mỉm cười đầy ý vị, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô mút mạnh. Toàn thân cô run rẩy, bụng hơi cong lên. Tiếng rên bật thốt từ trong cổ họng.
Cô chính thức bị đánh bại. Lần nào cũng vậy, cô ngàn vạn lần đều không chống đỡ được! Vạn kiếp bất phục.
"Diệp Tâm, cầu xin tôi!" Cố Duy Khiêm ngồi thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống cơ thể xinh đẹp, ra lệnh như một đấng quân vương.
Diệp Tâm sớm đã khó chịu, vặn vẹo thân mình, khó khăn nói: "Xin anh... muốn... tôi."
"Tôi là ai?" Cố Duy Khiêm mỉm cười, anh đưa tay lướt dọc cơ thể xinh đẹp trắng nõn kia.
"Cố Duy ... Khiêm ..."
"Gọi tên tôi!" Nhìn cô xinh đẹp nằm đó, anh tận lực kìm chế bản thân không ngay lập tức muốn cô.
"Khiêm ... Khiêm ..." Diệp Tâm vô thức gọi. Đầu cô bây giờ đã rất loạn, không thể nghĩ thêm được gì.
Cố Duy Khiêm cúi người, một lần nữa đè xuống, hôn cô thật sâu. Rất lâu sau mới buông ra. Đem vật cứng rắn đâm mạnh vào nơi sâu thẳm của cô.
Cảm giác trống rỗng nhanh chóng được thay bằng thoải mái. Nơi đó được lấp đầy khiến cô không khỏi rên lên một tiếng trong vô thức. Ngón tay thon dài bám chặt trên vai trên cổ anh.
Cố Duy Khiêm nhanh chóng bắt đầu nhịp ra vào, trút bỏ mọi tức giận. Được một lúc anh xoay người, để cô ngồi bên trên, giữ lấy eo nhỏ của cô bắt đầu luật động.