Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

chương 25: chương 25 : thật sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh Long nhận thấy sự im lặng bất thường của tôi nên cũng đứng thẳng dậy quay lại nhìn hắn ta tiến đến,nụ cười trên khuôn mặt anh chuyển sang cái nhíu mày khó chịu khi hắn ta từ tốn quỳ chân xuống trước mặt tôi:

- Đầu tiên Dương muốn xin lỗi Vy chuyện hôm trước,là Dương sai khi đem những chuyện như thế ra đùa nghịch.Từ bây giờ Dương sẽ không bao giờ làm như thế nữa…….Còn bây giờ,Dương rất nghiêm túc….Vy có thể làm bạn gái Dương được không?

Hắn ta ngước lên nhìn tôi,ánh mặt ngạo mạn thường ngày,khuôn mặt ngạo mạn thường ngày,điệu bộ ngạo mạn thường ngày đều biến mất cả.Thay vào đó là nụ cười,nụ cười chân thành và ấm áp.Anh Long cũng nhìn tôi,tất cả mọi người đều đang nhìn tôi,đợi chờ.Tôi cảm thấy máu dồn hết lên mặt,đầu óc quay cuồng.

Cậu ta hướng bó hoa hồng về phía tôi,ánh mắt như thúc giục.Tôi thật sự không biết phải làm như thế nào nữa,tôi thấy mình cứ đứng đực ra như con ngốc,cho đến khi cái Trang huých tay não tôi mới bắt đầu hoạt động lại bình thường:

- Tôi xin…lỗi-tôi ngập ngừng nói-…

Tôi định nói gì đó nữa nhưng cậu ta đã đứng lên đặt ngón tay vào môi tôi:

- Dương biết bây giờ Vy chưa yêu Dương nhưng Vy sẽ để cho Dương cơ hội,phải không Vy?

Tôi ngỡ ngàng,mắt Dương nhìn sâu vào tôi,tôi chẳng hiểu nổi có những gì trong đôi mắt ấy nữa.Tôi thật sự chỉ ước có thể tránh thật xa chỗ này ra,tôi không có gì để trả lời cả,cho cơ hội ư?Như thế nghĩa là sao?Tôi không thể hiểu nổi cho ai cơ hội chính xác là mình phải làm gì cho người ta nữa.

Anh Long từ nãy đến giờ chỉ đứng nhìn nhưng tới lúc này anh có vẻ đã sắp cáu lên rồi,anh nắm lấy tay tôi kéo ra xa khỏi Dương và ngón tay đang đặt lên môi tôi của cậu ta thì bị gạt mạnh ra.Anh ấy định đưa tôi đi thì phải nhưng tên Dương kia đã giữ chắc cánh tay còn lại của tôi.

Hai người nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy,bất chợt,anh Long quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Vy,bây giờ anh chính thức muốn em trả lời câu hỏi của anh: em làm bạn gái anh nhé?

Trời ơi,tôi cứ tưởng mình sắp thoát khỏi tên Dương nhưng sao lại đến lượt anh ấy thế này?Tôi phải làm sao bây giờ?Nếu bây giờ tôi từ chối anh ấy trước mặt mọi người như thế thì thật không ra gì,anh ấy cũng đã vì tôi mà làm biết bao nhiêu việc,chẳng nhẽ tôi không thể làm cho anh ấy một việc nhỏ như thế này sao?......Nhưng nói đúng ra chuyện tình cảm cũng không phải nhỏ lắm…..Đang mải suy nghĩ mông lung tôi bỗng nhìn thấy một phần vết sẹo dài nơi cánh tay anh ấy qua phần cúc tay áo sơmi.Ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi chờ đợi,ánh mắt dịu dàng thường ngày,ánh mắt ấm nóng khiến trái tim tôi muốn tan chảy.

Tôi cúi đầu,lí nhí:

- Vâng…..

Anh ấy mỉm cười tươi tắn,vòng cánh tay qua eo tôi đưa tôi ra khỏi bữa tiệc.

------------------------------------------

Đêm nay yên lặng quá,tôi chẳng thể ngủ được,hình ảnh lúc tôi cúi đầu nói lí nhí lời đồng ý,ánh mắt rạng ngời của anh Long,ánh mắt thất vọng của Dương,tất cả tua đi tua lại trước mắt tôi khiến tôi cảm thấy choáng ngợp trong muôn vàn cảm xúc,anh Long,tôi đã chọn anh ấy,và tất nhiên tôi chẳng có lí do gì để hối hận về sự lựa chon ấy cả.

Anh là người đã ở bên tôi tất cả những khi tôi gặp nguy hiểm,là người luôn chăm sóc,luôn lo lắng cho tôi,luôn dịu dàng với tôi…..nhưng….tôi sao thế này…có cái gì đó….vẫn làm tôi đau nhói trong lòng….

--------------------------------------------

Vy đã đồng ý làm bạn gái anh,chẳng hiểu sao trời hôm nay đẹp lạ,anh cảm thấy không muốn ngủ,anh không thể nhắm mắt lại vì anh sợ khi tỉnh dậy mọi chuyện chỉ là giấc mơ.Bỗng tiếng chuông điện thoại khiến anh giật mình,sô máy quen thuộc đến độ anh nghĩ cả đời mình cũng chẳng bao giờ có thể quên,ngay khi giọng nói ấy vang lên,anh cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt lại:

- Em sẽ về…

- Tại sao?

- Vì em muốn làm nốt việc mà em phải làm từ năm trước.

- Vẫn chỉ là vì nó?

-….

- Không có gì….anh cũng đang rất mong em về….anh có quà cho em..

Gió đêm thổi tung tấm rèm cửa nơi anh đứng,anh bất giác thấy lạnh,cảm giác đau khổ từ năm trước dường như vẫn còn nguyên trong tâm trí anh,dày vò anh từng chút từng chút một.Anh im lặng nhìn màn đêm đặc quánh,nó đen tối và ảm đạm như cái cảm xúc đang quấn đầy lấy trái tim anh.

Sáng hôm sau đến trường,tôi cảm thấy đi đến đâu cũng có người nhìn mình xăm xoi,có lẽ chuyện hôm qua đã khiến tôi nổi tiếng lắm lắm rồi.Chắc chẳng đứa nào hiểu tại sao một con bé vừa mập vừa lùn lại cũng xinh đẹp bình thường như tôi mà cũng có thể nhận được sự ưu ái đến thế.Đến tôi còn chẳng hiểu nổi cơ mà (có lẽ là duyên ngầm chăng =..=)

Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng tay tôi bị kéo lại…..Thanh Thanh…con bé đang đứng đó,nhìn tôi mỉm cười:

- Dẫn em đến lớp chị đi-nó nói

- Ơ,em đã nhập học rồi sao?

- Vâng,ngay hôm nay đây.Và em học lớp chị.

- Ngốc à,chị học lớp kia mà-tôi xoay người con bé lại-khối bên kia kìa.

Nào ngờ nó quay ngoắt lại nhìn tôi:

- Cái đồ ngốc nhà chị,chị tưởng em cũng học hành làng nhàng mỗi năm lớp như chị hay sao hả.Chị chỉ cần biết em học cùng lớp với chị,thế thôi,bây giờ thì dẫn em đi đi.

Mỗi năm lớp mà nó còn coi là làng nhàng sao?Vậy mỗi năm phải học bao nhiêu lớp đây,nhưng tôi thấy trong phim con nhà giàu thường được đào tạo kiểu đặc biệt mà.Có lẽ con bé cũng học năm vài lớp chăng.

Vừa vào đến lớp tôi nó nhìn lướt qua một vòng rồi xụ mặt xuống,lẩm bẩm:

- Chẳng nhẽ lại nhầm?

- Em nhầm cái gì vậy?-tôi tò mò.

- Chị ngồi đâu?-nó ngúng nguẩy hỏi

Lạ thật đấy nãy vẫn còn vui vẻ cơ mà.Nó vất bịch cái cặp xuống cạnh chỗ tôi ngồi rồi gục luôn mặt lên ấy…ngủ…Nó đi học thế này thì có mà năm lớp ấy chứ.

-------------------------------------

Tiết Dương mới thèm đến học,hắn ta chẳng thèm nhìn mặt tôi lấy cái,quăng cặp sang bàn bên cạnh cáu kỉnh ngồi xuống đấy,có lẽ tối qua tôi quá đáng quá chăng?....Nhưng tôi biết làm sao được cơ chứ,thôi thì thế nào cũng được….Thanh Thanh vẫn chưa thèm tỉnh dậy,nó ngủ như thế này mà sao người vẫn mi nhon vậy chứ,đáng ra phải béo như heo rồi chứ nhỉ.Nhìn cái mặt lúc ngủ giống hệt anh Long,ngủ mà cũng phải cau có nữa,đợi đến ra chơi tôi nhéo má nó cái rõ đau,nó tỉnh dậy khó chịu nhìn tôi:

- Em đi về đây-nó nói

- Nhưng đã hết giờ học đâu?-tôi ngơ ngác nhìn

- Em chán rồi-nó đáp gỏn lọn

- Nhưng đây là buổi đầu tiên em đi học,dù gì cũng nên ở lại đến cuối chứ-tôi can ngăn

- Nếu thế thì coi như đây cũng là buổi học cuối cùng luôn đi.

Nói rồi nó xách cặp đứng lên mặc cho tôi tức muốn nổ óc ra được,nhưng ngay khi quay đi chuẩn bị ra ngoài nó dừng ngay lại,vất cái cặp lại chỗ cũ,lao thẳng về phía người đang đứng đó- Nguyễn Đăng Dương. Nó dang hai tay ôm chặt lấy cậu ta.

Chuyện gì vậy?Ông anh trai thứ của nó hay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio