Lạc Ân ngồi ở nhà một mình rất nhàm chán , nằm trên sofa dài , vừa coi ti vi vừa ăn trái cây. Đột nhiên chuông cửa vang lên. Cô bật dậy chạy ra , bấm vào màn hình chuông cửa trong nhà , người đứng trước cửa là Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết.
Cô đưa tay mở cửa , vẻ mặt có chút ngạc nhiên "Là hai cậu sao ?"
Lương Tuyết Nhi cười tươi nói "Chào cậu , Lạc Ân !"
"Mời vào."
Lạc Ân bước xuống bếp , cầm hai ly nước lên , đặt xuống bàn "Tìm mình có việc sao ?"
"Không , mình nghe bác sĩ Lạc nói cậu bị bệnh , nghỉ ở nhà vài ngày nên mình cùng Tôn Triết đến thăm."
Lạc Ân sững người một chút , bị bệnh ? Anh cô muốn cô phải giả bệnh sao , vậy là chuyện cô phạm luật vẫn chưa bị phát hiện "Cảm ơn hai người đã quan tâm."
"Không có gì."
"À , bác sĩ Ngô có nhờ mình đưa cái này cho cậu. Đây là bản báo cáo bệnh tình của Tô Thiểu Lương." - Tôn Triết lấy tờ giấy trong cặp ra , đưa cho cô , cất tiếng nói.
"Cảm ơn."
"Mà Lạc Ân à , cậu sống cùng ba và anh trai sao ?"- Lương Tuyết Nhi nhìn xung quanh, cất tiếng hỏi.
"Không , mình chỉ sống cùng anh thôi , sao vậy ?"
"Vì ở ngoài mình thấy có hai đôi giày nam." - Lương Tuyết Nhi chỉ tay ra ngoài , nói.
Lạc Ân có chút giật mình khi nghe câu nói của cô , đó là giày của Lạc Dương và Ngô Thiên Kỳ , nếu để mọi người biết Ngô Thiên Kỳ đang ở nhà cô sẽ bị hiểu lầm mất. Cô đành cười trừ "À , đó là giày của anh mình , anh mình có nhiều giày...lắm."
"Mình có mua thuốc cho cậu." - Tôn Triết đưa cho cô túi thuốc , khóe miệng khẽ giương.
"Cảm ơn."
Cạch... "Tiểu Ân , anh về rồi." - Bên ngoài chợt vang lên tiếng của Lạc Dương , Lạc Ân tròn mắt nhìn ra bên ngoài , không phải anh cô về cùng Ngô Thiên Kỳ chứ.
Quả nhiên cô đoán không sai , anh cô vừa bước vào , đằng sau là Ngô Thiên Kỳ , còn có Dương Minh Dung...
"Giáo sư Ngô , thầy cũng đến thăm Lạc Ân sao ?" - Tôn Triết thấy sự xuất hiện của Ngô Thiên Kỳ liền hỏi.
"Đến thăm ? Đây vốn dĩ...."
"Phải rồi , giáo sư Ngô , cảm ơn thầy đã đến thăm em." - Lạc Ân cất tiếng cắt ngang câu nói của anh , chạy vội đến giật áo Ngô Thiên Kỳ "Mời thầy ngồi."
Ngô Thiên Kỳ , Lạc Dương và Dương Minh Dung ngạc nhiên đứng sững người nhìn cô. Lạc Ân nháy nháy mắt , dù không hiểu ý cô nhưng Ngô Thiên Kỳ cũng nghe theo , giả vờ đến "thăm bệnh"
Khóe miệng anh khẽ giương , đi đến ngồi xuống ghế. Lạc Dương đưa tay kéo cô hỏi nhỏ "Em làm gì vậy ?"
"Ai...anh muốn để họ biết Ngô Thiên Kỳ ở chung nhà sao ? Sẽ rắc rối đấy !"
"Rắc rối ?!"
"Một lát nữa em sẽ nói sau. Anh phải diễn cho tốt đấy."
"Được rồi." - Lạc Dương thở dài , đưa mắt nhìn Dương Minh Dung "Ngồi đi."
"Ừ."
"Không ngờ lại nhiều người đến thăm cậu thật đấy , Lạc Ân." - Lương Tuyết Nhi cười tươi nói.
Cô thì chỉ biết cười trừ. Ngô Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt của cô , lại bắt đầu giở thói xấu "Học trò Lạc , khách đến nhà em không biết mời nước sao ?"
"Cái gì ?" - Lạc Ân trừng mắt nhìn anh.
"Không phải sao ?"
Cô cắn chặt môi dưới đứng dậy , ánh mắt của anh như đnag uy hiếp cô. Hậm hực đi vào bếp.
"Để mình đi lấy cùng cậu." - Tôn Triết đứng dậy đi theo điều đó khiến Ngô Thiên Kỳ có chút không vui. Nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Triết .
Ánh mắt của Lạc Dương thì đang hướng về Ngô Thiên Kỳ , càng lúc càng thấy anh có chút khó hiểu , không lẽ anh đang để ý Lạc Ân ?!
Ít phút sau , cô cùng Tôn Triết cầm khay đựng mấy ly nước ra , đặt xuống bàn. Lương Tuyết Nhi mỉm cười nói "Lạc Ân , xem ra cậu được rất nhiều người quan tâm."
Lạc Ân lướt mắt nhìn xung quanh , chán nản nói "Có lẽ vậy !" - Người quan tâm cô chỉ có anh cô và chị Minh Dung còn Ngô Thiên Kỳ...vốn dĩ anh ta đang ở thuê mà.
"Có vẻ như tôi đến thăm khiến em khó chịu sao ? Học trò Lạc ?" - Ngô Thiên Kỳ cất tiếng châm chọc , cố ý dùng kính ngữ.
"Đâu có , giáo sư đến thăm , em phải thấy vui mới đúng." Nở một nụ cười giả tạo xem như là lịch sự dành cho anh.
"Vậy sao ? Nếu không phiền em có thể đổi ly nước khác cho tôi được không ? Tôi không uống nước trái cây."
Ngô Thiên Kỳ chết tiệt , dám sai bảo cô ? Trong lòng Lạc Ân thầm rủa thầm anh , hít một hơi thật mạnh , cô vui vẻ nói "Vậy thầy muốn uống gì ?"
"Cà phê."
"Nhà em không có cà phê."
"Vậy nước suối."
"Thầy chờ một lát." - Cô mím môi , liếc anh một cái rồi đứng bật dậy quay đi. Ngô Thiên Kỳ ngồi trên ghế nhìn cái miệng nhỏ xinh đang mấp máy , đoán chừng là anh đang bị chửi thầm , khóe miệng khẽ giương lên nhưng cũng rất nhanh biến mất.
"Này , cậu lại muốn trêu chọc em tôi sao ?" - Lạc Dương nghiêng người về phía Ngô Thiên Kỳ , nói nhỏ.
"Không có , cậu thừa biết từ trước đến nay tôi không thích nước trái cây."
"Vậy thì cậu đừng uống."
"Nhưng tôi khát." - Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của anh cộng thêm cách nói không mấy quan tâm , Lạc Dương thật sự không còn gì để nói đành im lặng.
Cạch "Của thầy đây." - Đặt mạnh ly nước xuống bàn , Lạc Ân cất tiếng nói.
"Giằn mặt tôi sao ?" - Ngô Thiên Kỳ đưa mắt nhìn cô , nhàn nhã lên tiếng.
Lạc Ân mỉm cười "Tất nhiên là không có , em trượt tay thôi."
"Lạc Ân , mình về trước đây . Cậu nghỉ ngơi đi nhé." - Tôn Triết đứng dậy , khóe miệng giương lên.
"Ừ !"
"Mình cũng về đây , chào giáo sư , chào bác sĩ Lạc , bác sĩ Dương." - Lương Tuyết Nhi cũng đứng dậy đi về. Cô đi theo sau , mở cửa cho họ , cũng không quên noia tiếng "Cảm ơn."
Cánh cửa màu đen vừa đóng lại , vẻ mặt cô liền tối sầm , quay mặt vào nhà định chửi Ngô Thiên Kỳ nhưng không thấy anh đâu. Dương Minh Dung nhìn vẻ mặt đáng sợ của cô , đưa tay chỉ lên phong của anh. Lập tức , cô phóng lên tầng một , không cần gõ cửa mà xông thẳng vào "Ngô Thiên Kỳ ?!"
"Tôi đang chuẩn bị bài giảng cho em , có hứng thú học không ?" - Không cần quan tâm đến chuyện bây giờ , anh thản nhiên hỏi. Lạc Ân nhìn trên bàn làm việc để sẵn giấy và sách , trong đầu mới nghĩ đến việc mình đã nhờ anh , không còn cách nào khác đành kìm chế lại , quay ra cửa nói vọng xuống "Anh à , hôm nay thay em nấu cơm ." Rồi quay vào trong đóng cửa lại ngồi xuống ghế.
Lạc Dương ngồi phía dưới nhìn lên , không cần hỏi cũng biết , hai người họ đang làm gì , Dương Minh Dung lo lắng nói "Không lẽ Tiểu Ân định đánh anh ấy sao ?"
"Đừng lo , con bé đang học đấy."
"Học ?!"
"Thiên Kỳ đồng ý dạy thêm cho Tiểu Ân nên con bé mới có thể nén cơn giận đấy." Lạc Dương mỉm cười đứng dậy "Sẵn tiện em ở lại dùng cơm tối luôn đi."
"Ừ."
Dù sao cô đang nhờ vả anh , mọi chuyện để tính sau , học xong xử anh cũng được. Còn người kia thì đang cười thầm , trong lòng đầy cao ngạo và hứng thú.
"Đây là hồ sợ bệnh án của cậu ấy , từng gây thương tích cho ba năm học cùng lớp , tự tử bất thành một lần , gây rối loạn khu phố trên ba lần và trước khi nhập viện cậu ta đã cưỡng bức một cô gái nhưng bất thành còn bị bắt giam tiếng. Cũng may bên bị hại là người quen của gia đình họ Tô nên được bỏ qua và thả về nhà. Nhưng sau đó lại có hành vi phá hoại , chứng bệnh đó được gọi là "Nhân cách chống đối xã hội ()" , cảm xúc lại không ổn định. Nên gia đình đã đến gặp bác sĩ tư vấn , ngay sau đó cậu ta bị cưỡng chế nhập viện."
() : Thiếu vắng ý thức đạo đức và tính bất ổn định trong các mối quan hệ trầm trọng hơn.
Hưng cảm quá độ từng đợt,lo âu bồn chồn vài giờ đôi khi vài ngày.
"Cưỡng bức...bất thành sao ?!" - Lạc ân không tin được những gì mình vừa nghe , một học sinh cấp ba hiền lành và tuấn tú như thế lại có hành vi cưỡng bức ?
Ngô Thiên Kỳ gật đầu , đưa cho cô tờ giấy trên tay "Lúc biết mình bị chứng rối loạn nhân cách ranh giới , Tô Thiểu Lương rất hoang mang và bị trầm cảm nhẹ , cứ đến tối lại phát bệnh , dù đã được bác sĩ điều trị tâm lý nhưng do cậu ta có ý bất hợp tác nên đến bây giờ vẫn chưa điều trị được , cộng thêm chưa biết lý do bị mắc bệnh."
"Ừm...Thiểu Lương có kể với tôi về lý do cậu ấy mắc bệnh."
"Sao ?" - Ngô Thiên Kỳ nhíu mày , anh trị bệnh cho Tô Thiểu Lương lâu như vậy dù thế nào cậu ta cũng không nói ra lý do vậy mà cô mới đến có vài ngày đã biết ?!
Lạc Ân bắt đầu kể lại mọi chuyện cho anh nghe , Ngô Thiên Kỳ trầm mặc một lúc , rồi nói "Xem ra sức ảnh hưởng của em với cậu ta rất lớn."
"Có thể dùng thuốc để chữa không ?"
"Không được , rối loạn nhân cách ranh giới phải điều trị bằng biện pháp tâm lý , nếu dùng thuốc chỉ có thể dùng Risperdal() và Alprazolam() !"
(): Thuốc có hoạt chất là risperidone, là thuốc chống loạn thần mới thuộc nhóm dẫn xuất benzisoxazole.
(): Là một triazolobenzodiazepin có tác dụng ngắn chống lo âu, chống trầm cảm và được kê đơn rộng rãi trong điều trị các tình trạng lo âu, hoảng sợ.
"Còn nữa , theo như em kể thì có thể Tô Thiểu Minh còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế()."
() : Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive - Compulsive - Disorder - OCD).
Lạc Ân ngây người , Tô Thiểu Lương bệnh nặng đến vậy sao ? Cô phải làm gì để khiến một người bệnh trở lại bình thường ? Nhìn Lạc Ân trầm mặc suy nghĩ , Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , đưa tay xoa đầu cô "Không cần phải gấp , muốn điều trị cần phải kiên nhẫn."
"Nhưng chẳng phải anh chỉ nói hai tháng."
"Nếu có tôi giúp , không cần đến hai tháng !"
"Như vậy không công bằng với Tuyết Nhi và Tôn Triết." - Cô không đồng ý với cách nói của anh , nếu để họ biết cô sẽ bị hiểu lầm.
"Tôi không nghĩ vậy ? Tôi giúp em nghĩa là giúp em hiểu thêm về những bệnh thần kinh , chứ không phải giúp em điều trị."
"Tại sao anh lại làm bác sĩ."
Câu nói của cô khiến anh ngạc nhiên , lí do là gì sao ? Khóe miệng anh giương lên , chăm chú nhìn khuôn mặt người con gái trước mặt " Vì lúc nhỏ từng có người nói với tôi , sau này lớn lên sẽ làm bác sĩ nên tôi đã quyết tâm thi vào ngành y , để có thể bên cạnh người đó."
Lúc anh trả lời câu hỏi của cô , ánh mắt rất nhu tình , chất đầy yêu thương . Giống như người đó rất quan trọng đối với anh. Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn kia hết mực dịu dàng khiến Lạc Ân ngây ngất nhìn , buột miệng hỏi "Người đó rất quan trọng với anh ?"
"Liên quan đến em sao ?"
"Tôi mới không thèm quan tâm." - Lạc Ân bực tức nói , vậy là ý gì chứ ? Cô chỉ thuận miệng hỏi tôi , ai kêu anh trả lời với bộ mặt như vậy ?
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , người đó tất nhiên rất quan trọng đối với anh , hơn nữa đó chính là cô , Ngô Thiên Kỳ khẽ nói thầm : Lạc Ân ngốc.