Em Có Tình Tôi Có Ý

chương 103: khiêu khích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mẹ Triệu nửa ôm nửa đỡ Thư Hân từ trên mặt đất đứng lên, bàn tay nàng còn lôi kéo cánh tay của Tiểu Đường còn Tiểu Đường lại nhìn về phía ba mình. Ông nội cơ bản cũng không nghĩ trừng phạt bọn họ quá lâu, Tiểu Đường bị thương vẫn chưa khỏi hẳn mới trải quá cú sốc tâm lý lớn còn Triệu Tuyên vừa nhìn là biết mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt trong mắt đều là tơ máu, tóc hoa râm. Dáng vẻ nho nhã thường ngày giờ chả thấy đâu cả người chật vật khẳng định mấy ngày nay sống rất khổ, ông hừ nhẹ: "Đứng lên đi."

Trải qua nháo loạn như vậy trái tim ông nội Triệu cũng rầm rầm kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn mọi ngày, may là sáng sớm ông đã uống thuốc trợ tim rồi bằng không hiện tại e là phải tới bệnh viện một chuyến. Triệu Vân Nhạc nói xong không ai để ý đến ông, ông gõ gõ cây gậy trên sàn nhà: "Đều đứng lên hết đi!"

Không giận mà uy, bầu không khí trở nên nghiêm túc ai cũng nhìn ra ông nội thật sự rất tức giận. Mẹ Triệu nhìn qua ba chồng mình nói rằng: "Ba, khe khẽ một chút đừng dọa đến Thư Hân."

Vừa nãy ông nội Triệu còn hùng hổ khí thế quát mắng bây giờ nhìn tới phần bụng hơi nhô của Thư Hân có chút chột dạ nói: "Không có, không có làm sợ chứ?"

Cùng thái độ quang minh lẫm liệt khi nãy tuyệt nhiên không giống, trong lòng mọi người ngột ngạt vì không dám cười thành tiếng. Thư Hân dương môi nói: "Không có chuyện gì ạ, ông nội đừng lo lắng."

Ông nội Triệu lại sừng sộ lên: "Đều đi tới phòng khách nói chuyện cho tôi."

Mẹ Triệu đỡ lấy Thư Hân, Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị đưa tay liền bị mẹ mình xoá sạch còn nhận được cái trừng mắt từ mẹ đại nhân nhà mình. Triệu Tiểu Đường khẽ thở dài biểu tình bất đắc dĩ đi theo phía sau hai người, Triệu Hy vẫn chưa từ cơn mê tỉnh lại cô chậm rãi di chuyển ở bên người chị hai mình: "Chị hai, chị Hân thật sự mang thai?"

Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."

"Cái gì, chuyện khi nào?" Tiểu Hy đôi mắt tối sầm lại: "Sẽ không phải thời điểm ghi hình thì có chứ?"

Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn Triệu Hy sắc mặt như cũ hơi trắng, gật đầu nói: "Ừm."

Xong...!

Triệu Hy cảm giác chính mình đợi lát nữa vào nhà liền phải thu dọn đồ đạc cút đi, cũng may ngày mai cô sẽ phải trở về bên kia giám sát ghi hình bằng không chắc là phải bị ông nội cùng mẹ đại nhân oanh tạc. Chị Thư Hân mang thai mà cô còn để hai người tham gia nhiều hoạt động mang tính nguy hiểm và kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ ??? Ngẫm lại liền thấy tê cả da đầu, Triệu Hy suy ngẫm một hồi vội vã từ bên người chị hai chạy thật nhanh vào phòng khách.

Phía sau Ba Triệu chậm rãi bước lên, ba cau mày: "Chuyện lớn như vậy làm sao không cùng ba nói?"

"Còn có mặt mũi nói ra câu đó hả?" Ông nội Triệu đứng phía sau hai người dùng gậy đâm vào chân Ba Triệu : "Tiểu Đường có chuyện con làm sao không cùng chúng ta nói hả?"

"Ba, hai vấn đề này khác nhau mà. Ngày đó tình huống khẩn cấp con không thể không làm như vậy."

Ông nội Triệu hừ lạnh: "Mượn cớ!"

Ba Triệu bị trách cứ có chút bất đắc dĩ nghẹn lời, Tiểu Đường không cùng hai người giải thích cô đang bận nghĩ làm sao để tới bên cạnh người Thư Hân. Mẹ cô quá dữ như gà mẹ xòe cánh bảo vệ đàn con nhỏ làm thế nào cũng không nhích lại gần nửa bước được. Tiểu Đường bất lực cúi đầu đi phía sau theo chân Thư Hân và mẹ.

Trên sofa mọi người ngồi ngay ngắn đoan chính, liền ngay cả bình thường Triệu Hy không có quy củ ngồi nghiêm túc lại tới sống lưng cũng thẳng tắp. Ngu Thư Hân bên này được chăm sóc cẩn thận hơn Mẹ Triệu kêu người làm đem một chiếc gối tới để nàng ôm vào trong lòng, Mẹ Triệu nhỏ giọng nói: "Uống chút gì không? Dì để Liễu thẩm pha cho con chén sữa bò nha? Con có muốn ăn chút gì không?"

Ngu Thư Hân khẽ chớp mắt, mỉm cười : "Cảm ơn Dì ạ, vậy cho con chén sữa bò đi ạ."

Mẹ Triệu lập tức gọi Liễu thẩm tới phân phó một hồi mới vừa ý ngồi lại chỗ. Một lúc sau Liễu thẩm bưng một chén sữa bò còn ấm lên, Thư Hân nhận lấy cái chén nghe ông nội hỏi: "Ai nói trước tiên ?"

Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường đưa mắt nhìn nhau trao đổi, nàng cắn môi: "Ông nội."

"Tiểu Đường con nói." Ông nội mở miệng phân phó: "Thư Hân con nghỉ ngơi, uống sữa bò đi đừng để đứa bé đói bụng. "

Ngu Thư Hân không dám nói gì thêm ngoan ngoãn uống chén sữa trong tay, sữa bò thơm ngọt dịu nhẹ lan tràn nơi đầu lưỡi. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Đường nghe được cô nói chuyện : "Nói cái gì ạ?"

Ông nội Triệu tức tới mức thiếu chút nữa cầm gậy đánh cô! Kết hôn thì Triệu Tiểu Đường làm thế nào cũng không chịu trở về, cũng không chịu cùng Thư Hân tiếp xúc chớ nói chi là muốn có con. Ông nội Triệu khi đó biết Thư Hân một lòng treo ở trên người Tiểu Đường, ông cũng ảo tưởng Tiểu Đường có thể hồi tâm chuyển ý cùng Thư Hân chung sống hòa hợp nhưng ngày qua ngày đáp lại chỉ là thất vọng khiến ông cũng khó chịu chứ nói gì là Thư Hân.

Sau khi hai đứa ly hôn ông nội Triệu cũng chưa có một ngày thoải mái sinh hoạt, ông luôn nghĩ làm sao để bù đắp cho Thư Hân. Nào ngờ đâu cái đứa nhỏ này tính cách bướng bỉnh từ chối khiến ông chỉ có thể âm thầm đối tốt với nó. Từ rất lâu rồi ông nội Triệu đã xem Thư Hân như là cháu gái ruột của mình, bây giờ lại được hai đứa báo tin Thư Hân mang thai, chuyện lớn như vậy! Người trong cuộc còn dám hỏi ông muốn nó nói cái gì!? Ông nội Triệu cầm lấy gậy đã nghĩ đánh vào vai Tiểu Đường một cái cảnh cáo nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện gương mặt thiếu huyết sắc kia ông lại không lỡ.

Ngu Thư Hân thấy thế động viên nói: "Ông nội."

Nàng thả cái chén xuống nhìn về phía Mẹ Triệu : "Dì, thúc thúc con xin lỗi! Chuyện này là lỗi của con, là con muốn giấu mọi người."

"Kỳ thực trước khi ly hôn con đã mang thai rồi."

Mẹ Triệu vừa nghe liền sửng sốt: "Vậy con. . ."

"Con khi đó không biết bản thân mang thai." Thư Hân nhìn về phía Tiểu Đường : "Đường cũng không biết."

"Chúng con đều là trước đây không lâu mới biết."

Sắc mặt của mọi người lúc này mới hòa hoãn không ít, Ngu Thư Hân chủ động ôm mọi trách khiến mọi người càng đau lòng đặc biệt Mẹ Triệu : "Được rồi được rồi hỏi nhiều như vậy làm gì, ngược lại đều đã có đứa bé. Thư Hân con nghĩ như thế nào?"

Đại gia đình vừa mới thả lỏng vẻ mặt lại sốt sắng lên, Mẹ Triệu ngồi ở bên người Thư Hân nín giận. Hai đứa ly hôn rồi lại chưa có phục hôn, Thư Hân trước đó còn bị Tiểu Đường thương tổn tàn nhẫn như vậy nếu nói không muốn đứa bé này đều hợp tình hợp lí. Nhưng là ba là mẹ gia trưởng trong nhà vẫn luôn hi vọng hai đứa nhỏ có thể cùng một chỗ, hi vọng lưu lại đứa bé này. Mọi người tha thiết mong chờ nhìn Thư Hân, nhận ra được bốn phía bầu không khí căng thẳng liên quan tới mình Thư Hân biểu cảm cũng khẽ thay đổi hai tay nhíu lại một chỗ nàng trịnh trọng nói: "Con muốn giữ lại đứa bé này."

Một câu nói đột nhiên thay đổi bầu không khí nặng nề lúc này, Mẹ Triệu tùy tiện nói: "Lưu lại là tốt rồi, lưu lại là tốt rồi."

Triệu Hy đều mừng rỡ tìm không được bậc thang leo xuống, nếu không phải chị hai cô cùng chị Hân ngày trước ẩn hôn Tiểu Hy thật muốn phát lì xì trong vòng bạn bè ăn mừng chính mình sắp làm cô cô! Ông nội Triệu cảm thấy rất thư thái gật đầu, ánh mắt rơi trên người Thư Hân, khóe môi động động tựa hồ muốn hỏi nàng về chuyện của đứa nhỏ nhưng cũng không biết nên làm sao hỏi.

Toàn bộ phòng khách khoảnh khắc huyên náo lên, Ngu Thư Hân bị Triệu Hy cùng Mẹ Triệu vây quanh hỏi hết đông tới tây. Ông nội Triệu cùng Ba Triệu bởi vì bên này có hai người luyến thắng muốn nói cái gì cũng không tiện mở miệng. Ngu Thư Hân bị tất cả mọi người vây quanh, nàng chớp chớp mi vẻ mặt ôn nhuyễn ngoan ngoãn lắng nghe, Tiểu Đường quay đầu liền nhìn thấy vài tia nắng chiếu tới rơi lên người Thư Hân tình cảnh rất ấm áp.

Trong lòng Tiểu Đường cũng hạ xuống ánh mặt trời đâu đâu cũng có hơi ấm.

Ngu Thư Hân nhận ra được người bên cạnh ánh mắt đang nhìn mình nàng quay đầu đối diện ánh mắt kia, hai người cách Mẹ Triệu nhìn nhau mà cười.

Buổi chiều Tiểu Đường cùng Ba Triệu tiến vào thư phòng rất lâu mới đi ra, cô còn phải đi bệnh viện làm kiểm tra lại. Ngu Thư Hân ở lại Triệu gia cũng không có chuyện gì làm vô cùng nhàn dỗi, Mẹ Triệu trước sau nói: "Nếu không để Tiểu Đường chính mình đi thôi, Thư Hân con ở nhà nghỉ ngơi."

Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn mẹ thân yêu của mình có chút không cao hứng lắm, cô liền đi qua nắm lấy tay Thư Hân cũng không cùng Mẹ Triệu chào hỏi liền lôi kéo nàng lên xe. Hai người ngồi yên vị ở phía sau xe, Thư Hân còn chưa nói Tiểu Đường đã vội đưa tay ôm lấy nàng có chút giận hờn cáo trạng: "Mọi người thật dông dài."

Thư Hân mím môi: "Đường không dài dòng sao?"

Triệu Tiểu Đường lắc đầu: "Tôi không dài dòng."

"Tôi muốn ôm em."

Vẫn là phong thái trực tiếp thổ lộ như thế khiến trái tim Thư Hân ấm dần lên, nàng mặc cho Tiểu Đường ôm chính mình. Chiếc xe bằng phẳng chậm rãi đi qua cổng biệt thự Triệu gia hòa vào dòng xe cộ tốc độ ngày một nhanh hơn. Hôm trước Tiểu Đường vì thuốc mà còn mê man sau đó tỉnh lại lại bị sốt cao đến cùng thân thể vẫn chưa khôi phục như cũ. Chiếc xe chạy được một lúc Tiểu Đường liền tựa vào trên người Thư Hân ngủ say, Thư Hân lo lắng cô ngủ không thoải mái đem thân thể cô đỡ xuống nằm ngang, đầu đặt ở trên hai đầu gối của mình. Cúi đầu nhìn gương mặt của Tiểu Đường so với trước khi xuất ngoại gầy đi không ít dẫn đến ngũ quan càng ngày càng thâm thúy, làn da trắng mịn màng, cặp môi mỏng kia cũng nhợt nhạt đi xem ra cô rất không khỏe. Ngu Thư Hân có chút đau lòng dùng lòng bàn tay sờ lên gò má Tiểu Đường nhẹ nhàng xoa xoa cuối cùng cầm lấy tay cô nhìn thấy trên tay tràn đầy vết thương.

Triệu Tiểu Đường sau khi trở về chỉ là hời hợt nói bản thân gặp nạn nhưng Thư Hân vẫn có thể tưởng tượng ra cô đã trải qua những gì.

Ngu Thư Hân có một khoảng thời gian dài sống ở Triệu gia, Triệu gia có thế lực ra sao nàng là người biết rõ nhất. Tìm một người tiêu tốn thời gian hai, ba ngày, Ba Triệu bạc đầu, tất cả những thứ này đều giải thích rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc. Thế nhưng Tiểu Đường lại sợ nàng lo lắng nên không có nói thật, Thư Hân đưa ngón tay của cô đặt ở khóe môi mình nhẹ nhàng hà hơi cuối cùng nắm ở trong lòng bàn tay, mùi hương của hai người chậm rãi hòa vào cùng một chỗ.

Trong xe rất yên tĩnh Tiểu Đường hô hấp rất bằng phẳng còn Thư Hân ngồi dựa vào ghế xe nhàn rỗi không chuyện gì liền đăng nhập vào Weibo xem thử. Scandal có liên quan tới nàng và Tiểu Đường cùng bên chương trình đã bị tin của Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh thay thế. Hai người này đã rất lâu không có cùng chung một khung hình, trước đây không lâu còn có sự kiện Ôn Tửu kia không ít fans CP đều cho rằng hai người đã tan vỡ, ai biết thời khắc này còn sống lại như cây khô gặp mùa xuân. Cộng đồng mạng đối với chuyện của hai người đặc biệt quan tâm khi cùng quay 【 Tuần trăng mật ngày】!

Lại liên tưởng tới chương trình bên nước ngoài sau khi nghệ sĩ tham gia vêc sau có rất nhiều cặp đôi tuyên bố kết hôn, các fans cũng bắt đầu ôm ảo tưởng này. Nhưng Cố Khả Hinh cùng sự kiện với Ôn Tửu kia còn chưa có đáp lại và giải thích vì lẽ đó mặc kệ là Weibo vẫn là vụиɠ ŧяộʍ bàn tán, diễn đàn lại lần nữa bao trùm tên của Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh ồn ào không ngớt, mà liên quan tới Thư Hân cùng Tiểu Đường chỉ có vẻn vẹn mấy cái tin tức.

Một phần là Thư Hân cùng Tiểu Đường scandal, một bộ phận khác là bởi vì phim truyền hình 【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường 】.

【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường phân cảnh của Thư Hân toàn bộ đã sát thanh, bộ phim cũng đã tung poster mới thông báo đóng máy. Trong bài đăng còn còn có tạo hình ăn mày cũng có có tạo hình mặc trang phục tiên khí của Thư Hân, fans của nàng ở phía dưới Weibo gào gào thét hi vọng sớm một chút nhìn thấy 【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường】 công chiếu. Cũng có không ít fans hỏi Thư Hân sau bộ phim truyền hình này có kế hoạch nào không. Ngu Thư Hân nhìn những bình luận kia không biết nói gì, đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn : Em về khách sạn chưa?

Là tin nhắn của chị Lisa gửi tới, Thư Hân nhắn lại : Vẫn chưa ạ, đợi lát nữa em qua.

Lisa : Chút đem hành lý thu dọn cẩn thận, Cố đạo bên kia chị đã chào hỏi qua tiệc sát thanh chị đã từ chối hộ em rồi.

Ngu Thư Hân : Vâng, cái kia chuyện bên Trương đạo diễn lúc nào ký hợp đồng ạ?

Lisa : Chờ một chút, chị hiện tại còn đang tìm thợ trang điểm cho em.

Ngu Thư Hân hiện tại mang thai lần này tuy rằng kịch bản nhân vật chính vốn là phụ nữ có thai nhưng không thể để cho những người khác biết chuyện Thư Hân mang thai. Người bên tổ đạo cụ Lisa đều chuẩn bị được rồi, tới thợ trang điểm nhất định phải biết gốc biết rễ mới an toàn. Nhưng mà Lisa quen biết những thợ trang điểm kia đều đã hai, ba năm không có liên hệ cô cũng không thể xác định người ta có giữ miệng hay không. Vạn nhất không cẩn thận để lộ phong thanh ra ngoài Triệu gia tuy là có thể quyết định nhưng sẽ gây nên phiền phức không nhỏ, nói chung là phi thường hỏng bét vì lẽ đó thợ trang điểm bên này nhất định phải là người tin tưởng được.

Ngu Thư Hân nhìn tin nhắn Lisa gửi tới cân nhắc vài giây : Thợ trang điểm? Cần em hỗ trợ sao?

Lisa bấm đi tàn thuốc : Em có nhận thức thợ trang điểm sao?

Đúng là không có quá quen biết, Thư Hân trước đây hết thảy đều là Lisa quản lý sắp xếp, nàng nhắn lại : Em thử tìm xem.

Lisa cũng lập tức từ chối : Tìm được người cũng đừng nói trước tình huống hiện giờ của em cho họ biết, để cho chị tới căn dặn xem xét đi.

Ngu Thư Hân đáp lại sau đó thu hồi điện thoại, không bao lâu liền đến bệnh viện. Nàng cúi đầu đánh thức Tiểu Đường, mới vừa mở mắt ra trong đôi mắt của cô giăng đầy tơ máu, vẻ mặt mê man không còn dáng vẻ nghiêm túc lạnh lẽo dáng vẻ nữa. Ngu Thư Hân cúi đầu đưa mái tóc của cô vén đến bên tai mở miệng nói: "Đã đến nơi rồi."

Triệu Tiểu Đường nhắm mắt lại một lúc rồi lại lần nửa mở mắt ra.

Hai người tiến vào bệnh viện liền trực tiếp đến văn phòng bác sĩ Lục, Ngu Thư Hân ngồi ở một bên ăn đồ ăn vặt cùng hoa quả còn Tiểu Đường theo bác sĩ tới phòng khác làm kiểm tra. Bác sĩ Lục sợ Thư Hân nhàm chán liền đem TV mở lên bên trong màn hình liền xuất hiện chương trình tống nghệ, người chủ trì chương trình rất hài hước. Hiện trường tiếng cười liên tục vang lên, liền ngay cả Ngu Thư Hân cũng nhiều lần bị trêu chọc cười lớn. Nàng cắn xuống quả táo một miếng, điện thoại trong túi đổ chuông Thư Hân lấy ra xem thử là số của An Kỳ.

"Cậu đang làm gì vậy?" An Kỳ hỏi một tràng : "Bộ phim quay xong chưa? Triệu Tiểu Đường trở về rồi sao?"

An Kỳ không có biết Triệu Tiểu Đường xảy ra chuyện, cậu ấy chỉ biết là Triệu Tiểu Đường vì công tác không có cách nào trở về cho nên Thư Hân lịch trình bị đẩy lùi lại đem cảnh phim diễn lốt. Lúc mới biết tin này An Kỳ cảm thấy rất tức giận mắng Tiểu Đường rất to rất nhiều lần, Triệu Tiểu Đường trước đây bởi vì công tác mà lạnh nhạt Ngu Thư Hân trong khoảng thời gian hai, ba năm liền. Hiện tại hai người có chút muốn hòa hảo nối lại quan hệ mà Tiểu Đường lại đi công tác, điều này làm cho An Kỳ làm sao không bị chọc tức!

Ngu Thư Hân đối mặt với sự trách cứ của An Kỳ nàng không có đáp lại, mặc cô ấy mắng to. An Kỳ phát tiết xong đánh giá nàng chắc đang tủi thân, lại có chút đau lòng hỏi nàng có muốn hay không chính mình bồi tiếp. Ngu Thư Hân từ chối đề nghị này, nàng nói bản thân còn cảnh diễn chưa quay, quay xong lại gặp mặt lại bấy giờ An Kỳ mới đồng ý. Cho nên từ lúc đó tới bây giờ qua mấy ngày An Kỳ lại gọi tới hỏi thăm, Thư Hân đáp: "Mình quay xong rồi đang ở bên ngoài đây."

Thư Hân thành thật nói cho An Kỳ nghe : "Triệu Tiểu Đường trở về rồi."

"Hai người gặp mặt chứ?" An Kỳ dùng ngữ khí chỉ tiếc mài sắt không thành thép cảm thán: "Cậu nói coi mình bảo cậu là người không hăng hái dứt khoát có sai đâu, cậu quả thật là quá mềm lòng !"

Ngu Thư Hân cũng không có phản bác, xác thực bản thân không hăng hái hết thảy động tâm mềm lòng đều vì Triệu Tiểu Đường. Nàng than nhẹ : "An Kỳ chờ mình hết bận đi tìm cậu, có việc muốn cùng cậu nói."

An Kỳ ngồi ở trên quầy bar, hai chân tréo nguẩy, thân thể run lên run lên: "Chuyện gì a?"

Ngu Thư Hân nói: "Mình nhớ tới cậu trước đây có học qua hoá trang?"

Không chỉ là hoá trang còn học phối trang phục, trước đây An Kỳ vì theo đuổi một nghệ sĩ mới xuất đạo mới đi học. Kết quả vẫn chưa học xong cái nghệ sĩ kia liền bị một lão bản bao nuôi rồi, nghĩ tới đây sự An Kỳ liền cảm khái: "Làm sao đột nhiên nói chuyện này, muốn ở trên thương tích của mình xát muối a?"

Ngu Thư Hân bật cười : "Không phải, kỳ thực mình gần đây đang tìm thợ trang điểm. . ."

Thư Hân đoán phỏng chừng chị Lisa bên kia vẫn không tìm được người, người kia xưa nay đều sẽ đem hết thảy đều an bài xong xuôi trừ khi gặp khó khăn bằng không chị ấy sẽ không dễ dàng cùng mình nói. Hôm nay chị Lisa hỏi nàng có quen biết thợ trang điểm nào khồng, nói vậy là hiện tại không có ứng cử viên nào. Ngu Thư Hân bên này cũng chỉ có người bạn An Kỳ gà mờ này thôi, nếu như thực sự không được liền để cậu ấy tới.

"Thợ trang điểm?" An Kỳ uống một hớp rượu thưởng thức: "Sớm nói a, mình có nhận thức."

"Nhất định phải là người quen nha."

"Rất quen thuộc luôn." An Kỳ nói: "Cậu cũng nhận thức người này."

Ngu Thư Hân nhíu mày: "Mình biết?"

An Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, Tranh Tử cậu còn nhớ sao?"

Triệu Tiểu Đường đẩy cửa phòng làm việc ra Ngu Thư Hân mới vừa cúp điện thoại, cô đi tới nhìn thấy Thư Hân ngửa đầu lên nhìn mình hỏi: "Kiểm tra xong rồi ạ?"

Tiểu Đường trầm thấp ừm một tiếng, bác sĩ Lục sau đó đi vào: "Không có vấn đề gì lớn lao, cái khác phải đợi báo cáo đi ra mới kết luận chắc chắn."

Triệu Tiểu Đường thân thể xưa nay không tệ, sinh bệnh đều rất ít, lần này tuy rằng mấy ngày không ăn cơm có chút suy yếu nhưng cũng không tính là vấn đề gì lớn. Về nhà tĩnh dưỡng hai ngày liền được, Ngu Thư Hân hoàn toàn yên tâm nàng và Tiểu Đường cùng bác sĩ Lục nói lời từ biệt sau đó lên xe. Hai người đi tới khách sạn thu thập hành lý đương nhiên không thể để Thư Hân làm việc nặng nhọc, tất cả đều do Tiểu Đường ra tay thu dọn. Cô mặc quần áo thể thao dáng vẻ bận rộn đi tới đi lui trong phòng, trên tay lúc thì là mỹ phẩm lúc thì là quần áo cần xếp gọn. Trên tay cô vẫn còn thương tích được quấn băng gạc cẩn thận, hành động rất bất tiện. Ngu Thư Hân nhìn thấy vậy không yên lòng giơ tay ra muốn tự mình thu dọn, Triệu Tiểu Đường nhất quyết không cho lôi kéo Thư Hân ép nàng ngồi xuống giường nghỉ ngơi cái gì cũng không cho phép động miễn là nói chuyện thì được.

Ngu Thư Hân bị thuyết phục, nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Đường ăn mặc một bộ quần áo thể dục màu lam nhạt, tóc dài buộc gọn lên, không mặc mặc đồ công sở trông dáng vẻ sắc bén của cô bớt đi hai phần cả người trở nên ôn hòa hơn. Triệu Tiểu Đường trong phòng đi tới đi lui thỉnh thoảng ngẩng đầu nói: "Cái này?"

Ngu Thư Hân sẽ gật đầu: "Ừm, còn có ngăn tủ thứ hai ở trong đó cũng có y phục."

Triệu Tiểu Đường đứng trước tủ quần áo mở ra ngăn tủ thứ hai, Ngu Thư Hân nhìn tình cảnh này cảm thấy trong lòng mềm nhũn rất ấm áp. Nàng hai tay chống giường làm điểm tựa đứng lên hai ba bước đi tới phía sau Tiểu Đường nắm y phục của cô từ phía sau ôm lấy Tiểu Đường, mặt kề sát ở phía sau lưng cô nhẹ giọng gọi một tiếng: "Tiểu Đường ."

Âm thanh hơi thấp lộ ra sự nũng nịu chọc người yêu thương.

Triệu Tiểu Đường đôi tay đang thu dọn trang phục hơi dừng lại, cô chậm rãi xoay người cùng Ngu Thư Hân mặt đối mặt. Chỉ cần cô cúi đầu xuống một chút sẽ quan sát thấy hai má phúng phính của Thư Hân gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác dù đã trang điểm nhẹ cũng không che đi được sự yếu ớt của nàng. Triệu Tiểu Đường nhịn không được hai tay nâng bên má của Thư Hân lên để nàng và mình nhìn nhau rõ hơn. Từ khi kiếp nạn qua đi hai người vẫn chưa có thời gian ở riêng một chỗ, giờ khắc này quả là giây phút hiếm hoi. Ngu Thư Hân vòng tay ôm eo Tiểu Đường hơi thả lỏng ra vẫn đặt ở chỗ cũ, Tiểu Đường nhẹ nhàng ôm vai Thư Hân đặt lên trán nàng một nụ hôn cưng chiều.

Ngoài cửa sổ chân trời dần tối lại, gió đêm thổi bay rèm cửa sổ cuối cùng ở trong không khí lung lay lúc lắc. Hai người dựa vào nhau càng gần hơn, Tiểu Đường cúi đầu chóp mũi sượt trên chóp mũi của Thư Hân, hô hấp ấm áp của cô rơi vào trên gương mặt Thư Hân.

"Hân Hân." Trong đôi mắt của Tiểu Đường chứa tinh quang nồng đượm tình ý. Lúc cô hôn mê người khiến nhớ nhung nhất, mở mắt ra muốn gặp nhất không ai khác chính là người cô ôm trong lòng đây. Trái tim Tiểu Đường đập nhanh hơn, hai gò má cô đỏ ửng, đôi mắt đen láy, bàn tay quấn băng gạc trắng đặt lên vai Thư Hân không quá dùng sức muốn ghì chặt nàng vào lòng yêu thương. Ngu Thư Hân bị cô ôm chặt, hai người ngực đè ép lên nhau có chút biến hình, Thư Hân không có bài xích thậm chí nàng còn chủ động đưa tay ra oim lấy cổ Tiểu Đường. Hai người đứng sát vào nhau tư thế không chút khe hở, Ngu Thư Hân giương mắt nhìn cô hàng lông mi khẽ chớp. Nhìn Thư Hân lúc này thật xinh đẹp và dịu dàng chọc lòng người ngứa ngáy, Tiểu Đường cúi đầu hôn chạm sát môi Thư Hân cách vài milimet. Cô chuẩn bị chạm nhắm mắt lại muốn hôn Thư Hân ai ngờ trong tình cảnh lãng mạn nhiệt huyết này bỗng vang lên tiếng nhạc. Ngu Thư Hân nghiêng đầu qua một bên tách khỏi cái ôm của cô, Tiểu Đường chạm vào khoảng không khiến bản thân có chút bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn Thư Hân đi về một góc nhận điện thoại.

"Dạ, con đang ở khách sạn thu dọn đồ đạc."

"Con biết rồi ạ, là Tiểu Đường thu thập giúp con. Vâng, con không cảm thấy mệt đâu mà, mọi chuyện đã có Đường lo rồi con ngồi một bên đợi."

"Buổi tối con muốn ăn cái gì ạ? Ưm, vậy thì theo khẩu vị của cả nhà đi ạ. . ."

Triệu Tiểu Đường có chút bất mãn nhìn về phía Ngu Thư Hân, vừa rồi thật vất vả tạo lên bầu không khí ám muội liền như thế bị phá hỏng. Ngu Thư Hân đang nghe điện thoại của Mẹ Triệu cũng cảm thấy áy náy, nàng nhìn về phía Tiểu Đường vừa mới chuẩn bị dùng khẩu hình nói cho cô biết mình đang nói chuyện với ai thì Tiểu Đường đã tiến tới trước một bước hôn lên khóe môi nàng.

Khóe môi một bên ấm áp mềm mại, cảm giác vừa chạm liền tách ra nhưng thuộc về mùi thơm khi nãy quanh quẩn chóp mũi cực kì dễ chịu. Trong lòng Thư Hân đặc biệt rung động vì nụ hôn bất ngờ này.

"Thư Hân?" Mẹ Triệu thấy bên kia không có ai nói chuyện vội nhắc nhở nàng, Thư Hân hoàn hồn ho khan hai tiếng: "Ừm, Dì."

Mẹ Triệu nói: "Hai đứa đại khái mấy giờ trở về?"

"Lập tức liền trở về ạ." Ngu Thư Hân đáp lời Mẹ Triệu.

Mẹ Triệu dặn dò : "Trên đường cẩn thận một chút."

"Vâng ạ."

Mẹ Triệu dặn dò thêm vài câu nữa mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, ông nội Triệu đứng ở sau lưng Mẹ Triệu có chút không tự nhiên hỏi: "Là Thư Hân sao?"

Mẹ Triệu gật đầu: " Vâng."

"Đến khuya mới về nhà sao?" Âm thanh có chút chờ đợi, Mẹ Triệu quan sát ánh mắt của ba chồng mình lựa lời nói: "Hai đứa sắp về rồi ạ, cũng nhanh xuất phát."

Ông nội Triệu gật đầu: "Vậy ta ra ngoài đi dạo."

Mẹ Triệu nhìn ra tâm tư của ba chồng là đang muốn nhanh lên một chút nhìn thấy hai đứa nhỏ về nhà vì lẽ đó muốn tự mình ra ngoài chờ. Mẹ Triệu thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản ông chỉ mím môi cười khẽ, Tiểu Đường bình an vô sự công ty cũng không xảy ra chuyện lớn, Thư Hân lại mới báo tin tốt cho cả nhà nhìn hai đứa tâm đầu ý hợp như vâyej Triệu rất hài lòng. Chuyện hai đứa phục hôn gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột, Mẹ Triệu cân nhắc đến đứa bé trước khi chào đời phải nhắc hai đứa mau đi lĩnh chứng.

Lúc này Ba Triệu từ trên lầu đi xuống trên tay mang theo âu phục, bản thân mặc áo sơmi quần tây xem ra ông mới vừa ở trong thư phòng làm việc rất lâu không có nghỉ ngơi tốt. Ba Triệu xuống lầu liền nhìn về phía Mẹ Triệu : "Lão bà."

Mẹ Triệu không có để ý tới chồng mình, tự mình tiến vào nhà bếp. Ba Triệu muốn theo tới điện thoại di động lại vang lên đúng lúc nhắc nhở ông trợ lý đã chờ ở bên ngoài. Ba Triệu không thể làm gì khác hơn thở dài đi ra phòng khách, ra ngoài đụng mặt ba mình, người kia cũng lạnh nhạt hừ một tiếng. Ba Triệu bước lên xe trước có loại ảo giác chính mình là tội nhân thiên cổ.

Gió đêm gào thét thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường thu thập xong liền trực tiếp lên xe về Triệu gia. Hiện tại Thư Hân không có lịch trình, chị Lisa giao nhiệm vụ cho nàng là phải nghỉ ngơi thật tốt cho nên Thư Hân quyết định ở lại biệt thự Triệu gia nghỉ ngơi. Dù sao khoảng cách khi nhập đoàn phim mới cũng còn nửa tháng, lần này đóng phim rất kín đáo thầm lặng phỏng chừng đều không rảnh trở về. Triệu Tiểu Đường không có cái gì dị nghị, sau khi nghe xong khẽ gật đầu: " Em nếu như không chịu ở trong nhà dưỡng thai, ông nội cùng mẹ sẽ trách mắng tui mất."

Ngu Thư Hân vừa nghe nở nụ cười, nàng quay đầu: "Nói như vậy, em xem như là vị cứu tinh của Đường há ?"

Triệu Tiểu Đường thân mật tay nắm chặt tay Thư Hân nhàn nhạt nói: "Em đúng là cứu tinh của tôi mà."

Ngu Thư Hân ý cười càng sâu hơn, nàng cũng chủ động nắm chặt lấy tay cô.

Hai người sau khi về nhà chỉ nhìn thấy ông nội cùng Mẹ Triệu, Tiểu Hy đã đi tới bên chương trình còn Ba Triệu cũng đã bay qua bên công ty con. Bữa cơm tối hoàn toàn dựa tbeo khẩu vị của Thư Hân mà chuẩn bị, Liễu thẩm còn nhớ Thư Hân thích ăn món gì bà đều làm tất, mặt khác Mẹ Triệu cũng phân phó chuẩn bị không ít điểm tâm ngọt chờ cơm nước xong Thư Hân có đói bụng thì ăn thêm. Ngu Thư Hân được Mẹ Triệu hỏi han ân cần rồi lại tới ông nội, hai người thay phiên nhau gắp đồ ăn hỏi thăm. Vẫn là Triệu Tiểu Đường thực sự không nhìn nổi nữa cô để đũa xuống nói: "Được rồi mà."

"Ông nội, mẹ." Tiểu Đường trên mặt hiếm thấy cô ăn cơm cũng nghiêm túc đến thế : "Hai người đừng như vậy nữa, nếu cứ thế này Thư Hân em ấy cũng không dám ở lại Triệu gia."

"Nói hưu nói vượn cái gì đó!" Mẹ Triệu quát lớn: "Cũng là bởi vì con bình thường lạnh như khối băng một điểm không biết quan tâm Thư Hân chúng ta mới sốt sắng như vậy. Vạn nhất Thư Hân lại bị con làm cho sinh khí bỏ đi thì làm sao bây giờ!"

Ngu Thư Hân nghe hai người sắp sửa cãi vã liền vội lên tiếng hòa giải : "Sẽ không đâu Dì, Đường đối với con rất tốt."

"Thư Hân a, con không cần thay Tiểu Đường nói chuyện. Nó tính cách ra sao Dì cùng ông nội không hiểu rõ nhất sao, Tiểu Đường nó chính là cái cái hũ nút." Mẹ Triệu nói xong cũng khiến Thư Hân bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng.

Hũ nút!?

Cái miệng đó của Tiểu Đường có lúc như cái súng máy bá bá bá bay ra ngoài không ngớt, nơi nào như hũ nút.

Dưới bàn ăn Tiểu Đường dùng chân đụng vào chân Thư Hân, Thư Hân cúi đầu nhìn thấy tay Tiểu Đường đặt ở một bên ghế tựa hồ muốn mời gọi nàng tới nắm lấy. Ngu Thư Hân tất nhiên không có nắm qua mà dùng tay mình véo cô một cái cảnh cáo.

Bầu không khí ám muội dưới bàn ăn không có kéo dài tới trên bàn, cơm nước xong xuôi Mẹ Triệu tự mình lên lầu đem ga trải giường trong phòng Thư Hân toàn bộ thay cái mới. Căn bản không cho Tiểu Đường một cơ hội biểu hiện sự chu đáo của mình, cô đi theo phía sau hai người lại bị một cú điện thoại của Ba Triệu gọi tới thư phòng.

Trong phòng Mẹ Triệu bày sẵn ga trải giường mới, sau đó bà ngồi ở bên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh : "Thư Hân đến đây ngồi xuống ."

Ngu Thư Hân đi tới ngồi ở bên người bà, Mẹ Triệu quay qua ánh mắt từ ái, bà đưa tay giúp Thư Hân chỉnh lại cổ áo. Động tác rất nhẹ nhàng, cuối cùng bà nói rằng: "Còn nhớ lúc con mới vừa đặt chân vào Triệu gia tính tình cố chấp kỳ cục. Khi đó Dì đang nghĩ tiểu cô nương này a dung mạo xinh đẹp chính là cả người đều là gai."

Đoạn thời gian đó Thư Hân xác thực đối với người nào đều lãnh mạc, lại không yêu nói chuyện đặc biệt là người Triệu gia. Thư Hân ngày đó biểu tình có chút giận chó đánh mèo tùy hứng vì lẽ đó không có sắc mặt tốt bao giờ. Mẹ Triệu tiếp tục nói: "Sau đó Dì biết chuyện ba mẹ của con, Dì liền nghĩ sau này phải coi con chính là con gái ruột của mình mà yêu thương. Đem những gì Triệu gia nợ con đều báo đáp cho con hết."

"Chỉ là Dì không có làm được." Mẹ Triệu chỉ chăm sóc Thư Hân đến khi nàng tốt nghiệp tiến vào giới giải trí, sau đó bà cùng chồng mình đi du lịch trời nam đất bắc hiếm khi trở về. Nói tới chỗ này mẹ Triệu còn có chút áy náy: "Là Dì không tốt."

"Sẽ không." Ngu Thư Hân nhìn về phía Mẹ Triệu nhỏ nhẹ nói : "Dì đối với con rất tốt, thúc thúc cùng ông nội còn có Tiểu Hy, Tiểu Đường mọi người đều đối với con rất tốt."

"Trước đây là con không hiểu chuyện, làm chút sai lầm mà mù quáng quyết định."

"Con cái đứa nhỏ này." Mẹ Triệu ngữ điệu bất đắc dĩ nói : "Vĩnh viễn như thế này làm mọi người thương con nhiều hơn."

" Cảm ơn con." Mẹ Triệu nói rằng: "Cảm ơn con còn nguyện ý tiếp nhận Tiểu Đường ."

Mẹ Triệu nói xong nắm chặt tay Thư Hân, lòng bàn tay của Dì so với Tiểu Đường đều mang theo hơi ấm, Thư Hân nghiêng đầu mím môi cười.

Tiểu Đường sau khi từ thư phòng đi ra đứng trước cửa phòng cửa Thư Hân cô cân nhắc vài giây gõ cửa: "Thư Hân."

Ngu Thư Hân mở miệng đáp lại: "Vào đi ạ ."

Triệu Tiểu Đường đẩy cửa ra Mẹ Triệu đã không còn ở đây, cô hỏi: "Mẹ tôi đi rồi sao?"

Ngu Thư Hân gật đầu: "Mới vừa đi."

Triệu Tiểu Đường đi vào khép cửa lại, gian phòng này trước đây là của Thư Hân. Chỗ nàng yêu thích nhất chính là khung cửa số bên kia, Thư Hân thích một mình ngồi trên bệ cửa sổ ngắm nhìn ra bên ngoài. Mới khi nãy hai người tâm sự với nhau khiến Thư Hân nhớ lại chuyện trước đây theo thói quen ngồi bên cửa sổ suy tư, Tiểu Đường vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này.

Làn gió mùa hạ thổi tới khiến mái tóc Thư Hân khẽ đung đưa trong gió, ngũ quan dưới ánh đèn thủy tinh tô điểm thêm rõ ràng. Thư Hân ngồi ôm đầu gối bên cạnh cửa sổ, Tiểu Đường trong nháy mắt nhìn thấy Ngu Thư Hân của ngày trước. Bóng hai người song song hòa vào nhau, cô khẽ gọi tên nàng : "Thư Hân."

Ngu Thư Hân lấy lại tinh thần, nàng khẽ động cơ thể hoàn hồn vừa mới chuẩn bị từ bệ cửa sổ bước xuống đã thấy đến Tiểu Đường đi mau hai bước đứng bên người nàng: "Đợi lát nữa hãy xuống."

"Làm gì chứ?" Ngu Thư Hân cúi đầu, nàng nhìn thấy Tiểu Đường phút chốc quỳ một chân trên đất ôm lấy eo của nàng, đầu đặt ở trên phần bụng dưới hơi nhô. Ngu Thư Hân giật mình kinh ngạc, nàng bất động không nhúc nhích liền duy trì cái tư thế này. Tiểu Đường tai kề sát ở trên bụng Thư Hân, vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú, Thư Hân có cảm giác xúc động. Tay nàng chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô xoa xoa, mái tóc đen như mực ở trong lòng bàn tay nhu thuận cực kỳ, Tiểu Đường ôm lấy eo nhỏ của Thư Hân gương mặt cô còn sượt trên bụng dưới một hồi lâu như thể muốn cùng con thân mật, cô ngẩng đầu nhìn lên: "Tôi nghe được tiếng tim đập của con rất nhỏ mà mạnh mẽ."

Ngu Thư Hân bị câu nói này của cô làm cho lâng lâng cảm động hai mắt ướt lệ mỉm cười, nàng giả bộ mắng cô : "Đường có thể nghe được chính là kỳ tích ah."

Tiểu Đường không thấy có gì sai cô đàng hoàng trịnh trọng nói: "Sự tồn tại của bé con vốn là kỳ tích mà phải không."

Tiểu Đường thật sự rất chân thành biểu đạt, ý cười trên nét mặt của Thư Hân càng thêm sâu trong lòng rất vui. Tiểu Đường chậm rãi từ dưới đất đứng lên ngồi ở bên người Thư Hân, hai người song song ngồi ở trên bệ cửa sổ, thời gian như ngừng lại gió nhẹ lướt qua. Thư Hân nói: "Đường không trở về phòng nghỉ ngơi sao?"

Tiểu Đường tự nhiên quay đầu lại hỏi: "Trở về phòng nào ? Đây không phải phòng của tôi sao?"

Ngu Thư Hân nhíu nhíu mày, nàng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bản thân có chút nín nhịn ngột ngạt: "Được, em tặng cho Đường."

Nàng nói rồi bước xuống dưới, Tiểu Đường từ phía sau ôm lấy Thư Hân hai tay ôm vào trước ngực nàng: "Hân Hân nơi này cũng là phòng của em."

Ý tứ rất rõ ràng.

Thư Hân nháy mắt mấy cái nhìn về phía bàn tay được băng gạc bao bọc khiêu khích nói: " Tay của Đường không đau à? Còn năng động vậy?"

Tiểu Đường ôm Thư Hân dán vào bên tai nàng nói: "Không phải rất đau còn hoạt động tốt lắm, chỉ là bác sĩ nói không thể thời gian dài chạm trong nước."

Ngu Thư Hân nghe xong câu này không biết lý do gì liền đỏ mặt, Tiểu Đường tiếp tục nói: "Chỉ là bác sĩ Lục nói chăm chỉ vận động có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn. Vì lẽ đó tôi đã chuẩn bị một vũ khí bí mật."

Cô nói xong hàm răng cắn lấy vành tai của Thư Hân, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ. Ngu Thư Hân cả người run lên, bên tai hơi thở ấm nóng của Tiểu Đường lại lần nữa vang lên : "Hân Hân, em có muốn thử một chút vũ khí bí mật không hử?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio