Em Có Tình Tôi Có Ý

chương 83: đợi tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thái Khôn nhận được tin nhắn của Hạ Ý gửi qua còn tưởng rằng hắn ta gửi sai người, dù sao cô ta cũng không phải người ngu đều có thể nhìn ra mục tiêu lần này của Hạ Ý chính là Ngu Thư Hân. Thậm chí bữa cơm này cũng là bởi vì Ngu Thư Hân, Thái Khôn đã chuẩn bị tinh thần trước sẽ nhận được vai phụ thôi ai ngờ lại nhận được tin nhắn như thế này cô ta nhíu mày trả lời : Tốt quá.

Thỏa mãn Hạ Ý là chuyện cô ta am hiểu nhất, bất kể hắn ta là vì nguyên nhân gì miễn là cô ta có thể ngồi vào vị trí nữ chính trong bộ phim là được rồi. Cho dù mới chỉ là suy đoán của riêng cô ta khẳng định là Ngu Thư Hân từ chối Hạ Ý nên hắn ta mới thay đổi tâm ý nói chung cũng có thể hiểu được, trong cái vòng tròn này cho dù là cô ta hay là Ngu Thư Hân cái quan trọng là có tiếp nhận được việc bị bao nuôi để đổi lấy tài nguyên . Kỳ thực không gì đáng trách cả, chỉ có điều danh tiếng một khi dấn thân vào con đường chịu quy tắc ngầm so với giữ mình trong sạch có sự khác biệt mà thôi. Đối với Thái Khôn cô ta sẽ không để ý tới danh tiếng của chính mình.

Thái Khôn ngồi ở trên ghế lướt Weibo, nhìn thấy gần nhất vừa tin tức liên quan đến chương trình 【 Tuần trăng mật ngày】 , trong đó có thả ra video dài mấy phút trong đó có phân cảnh của Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường. Bài này đặc biệt được quan tâm tương tác vừa mới được đăng lên vài giây đã có một tràng bình luận điên cuồng không ngừng chạy kín màn hình đoạn video.

Thái Khôn dùng đầu ngón tay tắt bình luận sau đó tua nhanh đoạn video khi tua ánh mắt vô tình nhìn thấy một bóng người xuất hiện đầu ngón tay dừng lại. Khi Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường ghi hình thì cách đó bên ngoài mấy mét ở ngoài Tuyết Nhi đang đứng vô tình lọt vào ống kính, Tuyết Nhi đang đứng ở trước cửa khu nhà của mình cong thân thể tựa hồ đang ngắm bông hoa ngọn cỏ, khoảng cách xa ánh sáng không đủ nên hình bóng của cô lọt vào khung hình rất mờ. Tuy là như vậy vẫn xinh đẹp Thái Khôn ấn nút tạm dừng nhìn chăm chú khẽ nhếch miệng cười cùng với bình thường nụ cười mê hoặc lòng người không giống, nụ cười này yếu ớt rất nhạt xuất phát từ nội tâm bất giác mà cười.

Cách đó không xa mấy nghệ sĩ khác cũng đang ngồi cùng một chỗ nhỏ giọng tán gẫu, các nàng đầu vừa ngẩng lên liền nhìn thấy dáng vẻ cười yếu ớt của Thái Khôn không khỏi nói rằng: "Nghe nói vừa rồi Thái Khôn muốn đi cùng Hạ tổng tới đây, Hạ tổng không có muốn."

"Lần này phỏng chừng cô ấy không có được nữ chính rồi."

"Nữ chính hẳn là Ngu Thư Hân chứ?"

"Nếu tôi là cô ấy, tôi mới không cười nổi đây."

"Yên tâm đi cô mới không phải cô ta đây, cô chắc chưa có biết Thái Khôn cô ta là loại người không biết liêm sỉ là gì rồi." Mọi người vui cười thanh âm lớn dần, Trương đạo liên tục nhìn vào đồng hồ đeo tay ngay ở lúc ông ta ngồi không yên muốn đứng lên thì cánh cửa phòng khách bị mở ra, tất cả mọi người nhìn sang người bước vào đầu tiên lại không phải Hạ Ý.

Hạ Ý đi ở bên cạnh người Triệu Tiểu Đường nói: "Triệu tổng, mời tới bên này."

Trương Tố Nhân đang nhìn tới nhận ra Triệu Tiểu Đường thì ngạc nhiên cùng phó đạo diễn bên cạnh nhìn lẫn nhau, hai người một mặt mộng bức liền ngay cả những người khác có mặt trong phòng cũng mang vẻ mặt hoang mang.

Hạ Ý đi tới bên người Trương Tố Nhân thấy ông ta trợn mắt ngoác mồm hèm hèm giọng giới thiệu: "Vị này Triệu tổng bên Kinh Nghi, đạo diễn ông cũng không xa lạ gì đi còn vị này chính là Trương Tố Nhân, Trương đạo."

Trương Tố Nhân lập tức phản ứng lại, ông ta vội vã nói: "Triệu, Triệu tổng chào cô nghe đại danh đã lâu."

Không chỉ có ông ta mà tất cả những người trong phòng cũng đều biết danh tiếng của Triệu Tiểu Đường một vị thần hô mưa gọi gọi trên thương trường đưa Kinh Nghi đạt được rất nhiều kỳ tích, cũng làm cho Kinh Nghi thành công chiếm lấy một nửa giang sơn trong giới giải trí. Vì lẽ đó mọi người tự nhiên không xa lạ gì, thế nhưng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ tận mắt nhìn thấy Triệu Tiểu Đường người thật ở đây. Trong thế giới của bọn họ Triệu Tiểu Đường chính là cao cao tại thượng không thể leo tới nổi chứ đừng nói ngồi cùng nhau ăn cơm, chính là thấy mặt một lần đều đã là vinh hạnh lắm rồi. Sự xuất hiện của Triệu Tiểu Đường ở đây khiến những người kia mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc, bốn phía vắng vẻ khác nào bị người ấn nút tạm dừng liền ngay cả không khí đều không lưu thông.

Trước kia còn có mấy nghệ sĩ ngồi tán gẫu với nhau giờ cũng tự động giữ im lặng chắp tay mặt hưng phấn giữ nguyên vị trí từ xa nhìn ngắm Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường đứng gần một cái ghế Hạ Ý nhanh tay lôi kéo cái ghế mời cô ngồi xuống, vừa nói vừa cười : "Trên đường tới đây gặp được Triệu tổng nên mời cô ấy lại đây ăn bữa cơm, mọi người không cần gò bó Triệu tổng rất hiền hoà."

A --

Hiền hoà, trong giới giải trí người nào không biết Triệu Tiểu Đường có biệt danh cương trực công chính, thiết diện vô tư, không màng tư tình, liền ngay cả toàn bộ cao tầng trong Kinh Nghi cũng đều khó chơi muốn bấu víu quan hệ thấy sang bắt quàng làm họ cũng không thể. Cũng bởi vì như thế hình tượng của Triệu Tiểu Đường trong lòng các nghệ sĩ là một người thần bí, hiện tại nhân vật thần bí này bỏ lớp mặt nạ ra cùng bọn họ ngồi chung một bàn ăn cơm quả thực như giấc mộng vậy. Có nghệ sĩ không nhịn được huých người bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: "Véo tôi một cái, tôi muốn xem có phải mình có phải là đang nằm mơ."

Người bên cạnh dùng sức véo nữ nghệ sĩ kia, bầu không khí đang yên ắng bỗng truyền tới âm thanh A một tiếng vì đau khiến mọi người lúng túng hơn. Triệu Tiểu Đường ngồi ở trên ghế im lặng không nói gì, Hạ Ý đem Ngu Thư Hân sắp xếp ngồi ở bên cạnh cô còn hắn thì lại đi tới bên người Thái Khôn, đợi được tất cả mọi người ngồi xuống Hạ Ý vẫy phục vụ ra hiệu nói: "Có thể mang món ăn lên."

Trương Tố Nhân còn ngây người như phỗng lúc này mới bừng tỉnh dặn dò trợ lý theo người phục vụ ra ngoài chuẩn bị mang đồ ăn vào.

Trong phòng khách rất yên tĩnh hoàn toàn không nhìn ra đây là bữa cơm chúc mừng buổi thử vai kết thúc thành công rực rỡ. Mọi người ăn cơm ai cũng không dám quá lớn tiếng trò chuyện có lẽ là vì sự xuất hiện của Triệu Tiểu Đường ở đây mơ hồ đem cho bọn họ áp lực, Hạ Ý cảm thấy bầu không khí này quá gượng gạo vội lên tiếng phá vỡ sự thầm lặng này.

"Triệu tổng, nghe nói 【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường 】rất nhanh liền quay xong?" Hạ Ý cười yếu ớt.

Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hạ Ý trước mặt hắn là đĩa gà cay, khoảng thời gian này cô cũng biết một chút về sở thích của Thư Hân hơn nữa cô ở trên mạng tìm hiểu rất nhiều kiến thức mới mẻ. Biết rằng phụ nữ mang thai sẽ thay đổi khẩu vị, Tiểu Đường một bên chuyển động mâm tròn một bên gật đầu trả lời Hạ Ý: "Ừm."

Gà cay chuyển tới trước mặt Ngu Thư Hân ngửi thấy hương thơm thịt gà không nhịn được duỗi ra chiếc đũa gắp một miếng, bên cạnh nàng Triệu Tiểu Đường một điểm không nhúc nhích chỉ mải cùng Hạ Ý trò chuyện nhưng tình cờ sẽ chuyển động mâm

đồ ăn trước mặt.

"Đáng tiếc chúng ta bên này là công ty chế tác nhỏ, nếu không cũng rất muốn cùng Triệu tổng hợp tác đây." Hạ Ý cố ý thăm dò, ánh mắt rơi vào trên người Triệu Tiểu Đường xem phản ứng của cô. Câu nói này của Hạ Ý kỳ thực có nửa phần dối trá, hắn ta muốn hợp tác là thật Triệu Tiểu Đường có tài nguyên tốt nhất, phương diện tuyên truyền sau này đã có bộ phận quan hệ công chúng Kinh Nghi lo toàn những nhân viên đứng đầu trong lĩnh vực này. Thậm chí còn có đài truyền hình riêng biệt thế nhưng nếu như thật sự muốn đầu tư hợp tác Hạ Ý cũng sẽ không chọn bộ phim này, hắn ta nói như vậy đơn giản chính là muốn nhìn một chút phản ứng của Triệu Tiểu Đường ra sao dù gì hắn ta đã bị Triệu Tiểu Đường 'lạnh nhạt' rất lâu.

Triệu Tiểu Đường giương mắt nhìn hắn, ánh mắt không có sắc bén như mọi ngày vô cùng bình tĩnh , đuôi lông mày ôn hòa, cô nhấc tay gắp chút rau trước mặt để vào trong bát tao nhã nói: " Hạ tổng có ý muốn hợp tác như vậy thì còn có nhiều cơ hội khác."

Hạ Ý cười: "Triệu tổng nói cũng phải."

Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Ý rồi lại liếc nhìn về phía Triệu Tiểu Đường cuối cùng nàng cúi đầu ăn cơm, Triệu Tiểu Đường hiện tại là hoàn toàn dựa vào khẩu vị của nàng mà di chuyển bàn ăn đưa những món nàng thích tới trước mặt. Nhìn cô mải bàn luận về công việc ấy vậy mà vẫn âm thầm quan tâm nàng, Thư Hân không phải người sành ăn nhưng nhận thấy ý tốt của cô nhịn không được gắp nhiều hơn một chút im lặng dùng bữa trong lòng khoan khoái mấy phần.

Sau khi cảm thấy ăn no rồi Thư Hân liền buông đũa lấy ly nước uống một ngụm lưng dựa vào ghế ngồi nghỉ một chút, tự nhiên cảm giác không khỏe xuất hiện dạ dày nhộn nhạo khó chịu. Thư Hân một cái tay phủ trên bụng mình hướng mọi người xin phép ra ngoài: "Thật ngại quá tôi đi toilet một chuyến."

Rời khỏi phòng ăn Ngu Thư Hân liền không nhịn được nôn khan, nàng cố nén cảm giác không khẻo ở dạ dày chậm rãi đi tới phòng vệ sinh, trên hành lang tình cờ có người đi qua. Thư Hân biểu cảm vội vã không vui, cố gắng di chuyển đến phòng vệ sinh càng nhanh càng tốt. Sau khi tiến vào nhà vệ sinh Thư Hân cũng không có lập tức tiến vào phòng riêng bên trong mà đứng ở bên ngoài bồn rửa tay mở vòi nước lạnh rửa mặt nàng không thích cảm giác nôn ói nên sẽ tận lực cố gắng đứa nhỏ mới đủ chất. Gần đây Thư Hân phản ứng nôn nghén càng ngày càng nghiêm trọng, có lúc ăn xong liền lập tức ói ra cũng không biết co phải là bởi vì mấy tháng đầu con quá ngoan bây giờ mới biết tạo phản!? Thư Hân cúi đầu nhìn về phía bụng dưới ánh mắt ôn nhu hơn còn có mấy phần sủng nịnh cưng chiều.

Ngu Thư Hân rời đi ước chừng năm, sáu phút Triệu Tiểu Đường nhịn không được cầm điện thoại đứng lên, cô đối với Hạ Ý nói: "Thật xấu hổ Hạ tổng, tôi tiếp điện thoại."

Hạ Ý vội vã nói: "Triệu tổng xin cứ tự nhiên."

Triệu Tiểu Đường hướng về Hạ Ý khẽ gật đầu đi ra bên ngoài, trên hành lang có mấy người ở phòng bên cạnh mới tới đang tum lại một chỗ to nhỏ tán gẫu. Tiểu Đường không có trực tiếp đi tới phòng vệ sinh mà dừng tại chỗ đứng hai phút đợi nhóm người kia bước vào phòng cô mới đi tới phòng vệ sinh, vừa tới cửa phía sau truyền tới thanh âm: "Triệu tổng."

Triệu Tiểu Đường quay đầu, phía sau cô Thái Khôn đang đứng biểu cảm tươi cười.

Thái Khôn đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào Tiểu Đường cô ta lúc đi ra ngoài cố ý không mặc thêm áo khoác bộ ngực đầy đặn vô cùng sống động, vóc người đơn bạc bao bọc bởi lớp vải mỏng tang hiện ra dáng vẻ yểu điệu. Thái Khôn rất tự tin đi tới trước mặt Triệu Tiểu Đường cười nói: "Triệu tổng."

Triệu Tiểu Đường liếc nhìn cô ta tỉ mỉ cân nhắc vài giây mới mở miệng nói: "Cô là?"

Thái Khôn suýt chút nữa tức phun một ngụm máu ra ngoài, cô ta ho nhẹ: "Tôi tên Thái Khôn, mới vừa cùng cô cùng nhau ăn cơm."

Triệu Tiểu Đường hơi khẽ gật đầu: "Ừm, có việc sao?"

Phía sau Thái Khôn có người đi qua vô ý đụng vào người tuy lực không mạnh nhưng cô ta cố tình bày ra dáng vẻ té ngã hướng vào trong lòng Triệu Tiểu Đường dựa vào. Triệu Tiểu Đường nhíu mày lui về phía sau hai bước, vẻ mặt lãnh mạc, Thái Khôn nhận thấy không chạm được vào lòng cô vội vã đưa tay túm lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh giữ thăng bằng.

"Nơi này người rất nhiều." Thái Khôn khẽ cười nói: "Vừa rồi suýt chút nữa đụng vào Triệu tổng."

"Thật xấu hổ a."

Triệu Tiểu Đường không có đáp lời cô ta chỉ dùng ánh mắt hờ hững ánh nhìn ả, đuôi lông mày một lần nữa sắc bén nhếch lên cả gương mặt lạnh tanh hiển nhiên không muốn nhiều lời. Thái Khôn từng nghe nói về Triệu Tiểu Đường một, hai lần biết được tính khí cô không được tốt lãnh mạc kiêu căng không có tình người cho nên cô ta vội lấy lòng : "Triệu tổng tức giận rồi sao? Vừa rồi thật sự là xấu hổ, Triệu tổng nếu là không ngại để em mời Triệu tổng ăn bữa cơm bồi tội có thể không?"

Loại chiêu trò tiếp cận Thái Khôn sử dụng rất nhiều lần bách trúng bách thắng, tuy rằng là chiêu bài cũ thế nhưng cô ta tự tin về nhan sắc vóc người nóng bỏng của mình rất có lợi thế. Những nhà nguyên tác trước kia vốn dĩ cô ta ngỏ ý mời cơm nhưng bọn hắn hiểu rõ vốn dĩ không chỉ đơn thuần là mời cơm cho nên hẹn rất dễ nhưng đối với người đứng trước mặt cô ta lại khác. Triệu Tiểu Đường nhanh chóng lắc đầu: "Không cần."

"Triệu tổng không thích bữa tiệc sao?" Thái Khôn lại nói: "Vậy chúng ta có thể. . ."

"Thái tiểu thư." Triệu Tiểu Đường âm thanh hơi thấp nói: "Tôi không thích cô mà thôi."

Thái Khôn bị cô nói trắng ra như vậy chặn họng không nói được gì, ngây người đứng tại chỗ. Phía sau Triệu Tiểu Đường có giọng nói truyền tới : "Phiền phức xin hãy nhường lối đi."

Là giọng nói của Ngu Thư Hân, nàng mới vừa rồi bước ra từ phòng ngăn bên trong nhà vệ sinh nghe được cuộc đối thoại của hai người, nàng không hề cố ý nghe trộm có trách thì trách Thái Khôn quá lớn mật. Cô ta lại ở ngay cửa phòng vệ sinh hẹn gặp riêng tư chẳng trách những nghệ sĩ kia ở phía sau khán đài trào phúng cũng không sợ Thái Khôn biết. Thư Hân lúc trước còn cảm thấy kỳ quái hiện tại cũng biết đại khái tình huống là như thế nào, Thái Khôn nghe được âm thanh phía sau cô ta nghiêng đầu nhìn thấy Ngu Thư Hân, nét mặt của cô ta cũng không có lấy nửa phần xấu hổ còn cười yếu ớt chào hỏi: "Ngu tiểu thư cũng ở đây."

Ngu Thư Hân nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."

Nàng nói xong cúi đầu tính rời đi: "Hai vị chậm rãi tán gẫu."

Triệu Tiểu Đường nhìn bóng lưng rời đi của nàng không chút do dự đi theo, Ngu Thư Hân khẽ liếc nhìn cô nàng lạnh nhạt nói: "Triệu tổng cũng muốn trở lại ạ? Thái tiểu thư giống như còn có chuyện nói cùng Triệu tổng."

Triệu Tiểu Đường ánh mắt đặt trên người nàng, mở miệng giải thích: "Tôi không có lời muốn cùng cô ta nói."

Trong nháy mắt Ngu Thư Hân như nhìn thấy lại cảnh Triệu Tiểu Đường cũng từng đối với nàng như thế, ngực vừa chua xót lại tê còn có một chút ngọt nói không thành lời.

Quay về phòng khách sau không bao lâu mọi người liền tản đi, Hạ Ý vẫn không có tuyên bố đến cùng nữ chính chọn ai, Trương Tố Nhân cùng Lisa mở lời hòa hoãn: "Lisa tiểu thư, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô ngay."

Lisa biết đây nhất định là ý tứ của Hạ Ý, cô không hỏi nhiều chỉ là gật đầu: "Được rồi đạo diễn tôi đã biết."

Hạ Ý thấy bọn họ nói chuyện xong mới quay lại hỏi Triệu Tiểu Đường có muốn hay không xế chiều đi quán bar nhỏ ngồi một chút. Triệu Tiểu Đường khéo léo từ chối nói công ty có việc, Lisa cũng dẫn Thư Hân muốn ra về nói: "Buổi chiều còn có cảnh quay vậy chúng tôi liền không quấy rầy các vị nữa, xin phép."

Hạ Ý cùng Trương Tố Nhân nhìn các nàng khẽ gật đầu: "Đi thong thả."

Bước ra bên ngoài khách sạn ba người lên xe của Triệu Tiểu Đường như cũ vẫn là Lisa đảm đương chức vụ lái xe, cô quay đầu nói: "Triệu tổng, trước tiên đưa cô đi công ty sao?"

Triệu Tiểu Đường nhìn qua Thư Hân: "Hai người đi đâu?"

Ngu Thư Hân không có đáp lời, Lisa nói thay cô: "Tôi muốn đưa Thư Hân tới bệnh viện làm kiểm tra."

Triệu Tiểu Đường liền nói ngay: "Ừ, vậy đi bệnh viện."

Lisa đáp lại sau đó nghiêm túc lái xe không có nói gì nữa, phía ghế sau Thư Hân ngồi cùng với Tiểu Đường giữa hai người có chút khoảng cách. Ngu Thư Hân vẫn như mọi khi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá chiếu ngang qua khóe mắt nàng. Trước mắt hoàn toàn mông lung không biết qua bao lâu. Thư Hân đang buồn ngủ nghe được tiếng nói chuyện của chị Lisa: "Triệu tổng, Thư Hân đã đến."

Triệu Tiểu Đường trước tiên xuống xe sau đó đi vòng qua bên cửa xe của Thư Hân mở cửa cho nàng, Thư Hân bước xuống xe đứng trước mặt cô cách có nửa bước chân, hô hấp gần nhau. Quanh chóp mũi của Thư Hân tràn đầy hương vị mát lạnh của Tiểu Đường dễ ngửi đến cực điểm, mùi hương Thư Hân từng sáng nhớ chiều mong hiện tại vẫn có chút mê người đến thế. Ngu Thư Hân nhịn một chút lui về phía sau nửa bước, phía sau lưng nàng chính là thân xe, Triệu Tiểu Đường sợ nàng va vào thân xe vội kéo cổ tay nàng lại , cúi đầu nói: "Đừng đụng vào."

Ngu Thư Hân sắc mặt không tự nhiên, nàng chớp chớp mắt: "Ừm."

Lisa đi tới bên cạnh hai người cô đối với Thư Hân nói: "Chúng ta lên đi vào trong thôi."

Ngu Thư Hân từ trong túi xách lấy ra một chiếc thẻ quẹt thang máy đưa cho Lisa, ba người một trước một sau vào trong thang máy. Bác sĩ Lục vừa vặn chờ ở trong phòng làm việc, bác sĩ nghe được tiếng gõ cửa ngẩng đầu nói: "Mời vào."

Lisa đẩy cửa ra: "Bác sĩ Lục."

Bác sĩ Lục đứng lên: "Tới rồi."

Lisa mang Thư Hân vào trong phòng phía sau Thư Hân còn có Triệu Tiểu Đường theo đến. Bác sĩ Lục nhìn thấy cảnh này có chút bất đắc dĩ nhìn Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đang lẽo đẽo theo sau nhịn không được dương môi cười: "Một nhà đầy đủ đây rồi."

Ngu Thư Hân nghe ra lời bác sĩ nói còn mang theo ngữ khí trêu chọc nàng im lặng nói chuyện khác: "Ngày hôm nay vẫn làm mấy cái kiểm tra kia sao ạ?"

"Lisa tiểu thư cùng tôi nói về tình huống gần đây của em rồi, nếu đều tới rồi liền làm kiểm tra toàn diện đi cho an tâm." Bác sĩ Lục dặn dò nàng : "Em trước tiên đi tới phòng kiểm tra chờ tôi, tôi qua ngay."

Ngu Thư Hân trao đổi ánh mắt với Lisa quản lý hai người hướng về phòng kiểm tra đi đến, tới cửa Thư Hân quay qua nói: "Chị Lisa ở đây chờ em đi."

Lisa gật đầu: "Được."

Ngu Thư Hân một mình đi vào trong phòng kiểm tra, ngồi ở bên giường bệnh nhìn hai bên một chút đều là mấy thiết bị máy móc y tế nàng xem cũng không hiểu. Chờ một lúc bên ngoài cửa vẫn không có động tĩnh bác sĩ Lục chưa lại đây, Thư Hân cúi đầu nhìn chiếc túi của mình. Nàng phút chốc nghĩ đến hình ảnh Triệu Tiểu Đường ở trước mặt Hạ Ý đưa cho mình một cái hộp cũng không biết bên trong là cái gì. Thư Hân biết rõ không nên hiếu kỳ như thế nhưng nàng vẫn là không nhịn được ở trong túi xách tìm chiếc hộp mở ra bên trong chỉ có một tấm hình của Triệu Tiểu Đường. Thư Hân vô cùng không hiểu đem bức ảnh lăn qua lăn lại coi liền một chữ đều không có chỉ có một tấm ảnh lẻ loi.

Đây là ý gì?

Ngu Thư Hân có chút không rõ.

Cửa truyền đến âm thanh Ngu Thư Hân sau khi nghe tới đem bức ảnh thả lại trong hộp, đem hộp bỏ vào túi xách. Bác sĩ Lục lúc đi vào còn đang nói chuyện: "Ngược lại không thể qua loa bất cẩn nhất định phải bảo đảm thời gian nghỉ ngơi."

Bên cạnh bác sĩ còn có Triệu Tiểu Đường cùng đi vào trong phòng cô đáp lại rằng: "Được, tôi biết."

Ngu Thư Hân hơi kinh ngạc: "Đường đi vào đây làm gì?"

Bác sĩ Lục cười: "Tôi để cho cô ấy đi vào có một số việc em không tiện làm phải nói cho cô ấy biết."

Triệu Tiểu Đường gương mặt mơ hồ có chút vui vẻ khác nào mưu kế đã thực hiện thành công âm thầm mở cờ trong bụng, cô cười hưởng ứng theo lời của bác sĩ Lục : "Ừm, là như vậy."

Triệu Tiểu Đường lúc nào cũng vậy chả bao giờ để lộ tâm tình ra ngoài bất cứ lúc nào đều một gương mặt nhạt nhẽo lạnh lùng, Thư Hân mỗi khi gặp tư thái này của cô nàng muốn nói lời cự tuyệt đến đầu lưỡi lại lặng lẽ nuốt trở lại không có hé răng nửa lời. Bác sĩ Lục đi tới kéo tấm mành che lại toàn bộ phòng kiểm tra trong khoảnh khắc tối lại, Triệu Tiểu Đường đứng bên giường Thư Hân nghe lời bác sĩ Lục nói: "Nằm xuống đem y phục nhấc lên chút."

Bên người có Triệu Tiểu Đường Ngu Thư Hân có chút không tình nguyện, nàng nằm ở trên giường sau đó vén áo lên để lộ một chút phần bụng liền dừng lại. Bác sĩ Lục thấy thế vẫn chưa hài lòng đi tới bên người nàng tự mình đưa y phục của Thư Hân hướng về trên khều một cái toàn bộ bụng dưới hoàn toàn lộ ra.

Ngu Thư Hân dạo gần đây đều chọn mặc trang phục rộng rãi thoải mái cộng thêm cơ bản thân hình của nàng gầy yếu cho nên không thể nhìn ra nàng đang mang thai mà giờ khắc này nằm ở trên giường rút đi y phục Triệu Tiểu Đường liếc mắt liền thấy bụng dưới nhô ra của Thư Hân so với trước đây đã rất rõ ràng hơn nhiều. Nghĩ tới chỗ đó thai nghén một đứa bé là con của cô cùng Thư Hân, Tiểu Đường liền không nhịn được nắm chặt tay cô sợ không nắm chặt kìm nén xuống sẽ kích động nghĩ muốn sờ lên.

Máy móc bắt đầu di chuyển trên bụng Thư Hân, trên màn hình xuất hiện hình ảnh mơ mơ hồ hồ, ngờ ngợ có thể nhìn thấy hình dáng của một đứa bé nhưng có phần không chân thực. Bác sĩ Lục chỉ vào máy tính đối với Triệu Tiểu Đường nói cho cô biết đây là vị trí nào, nơi đó là cái gì,... Triệu Tiểu Đường nhìn về phía máy tính vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, Ngu Thư Hân nghiêng đầu liền nhìn thấy cô cùng bác sĩ Lục nói chuyện. Hai người đàng hoàng trịnh trọng thảo luận về hình ảnh trong máy vi tính, ánh mắt của Tiểu Đường hiếm thấy nghiêm túc như vậy cô không nhiều lời hầu như đều là bác sĩ Lục đang nói chuyện còn Tiểu Đường yên lặng lắng nghe với thái độ nghiêm túc cẩn thận tựa hồ phải đem mỗi một câu nói của bác sĩ Lục đều nghiền ngẫm nhiều lần nhập vào trong trí nhớ. Ngu Thư Hân nhìn thấy Triệu Tiểu Đường như vậy trái tim bỗng chốc có cảm giác nói không lên lời như là bị ngàn con kiến bò qua xót xót ngưa ngứa.

Toàn bộ quá trình làm kiểm tra siêu âm đều là Tiểu Đường bồi Thư Hân làm, rất nhanh liền kết thúc bác sĩ Lục có điện thoại gọi tới liền xin phép đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn dư lại Thư Hân và Tiểu Đường, Thư Hân thu thập tốt y phục từ trên giường bước xuống. Tiểu Đường bận bịu đỡ nàng chỉ lo té, Thư Hân đối với sự chăm sóc từng li từng tí của cô như vậy có chút không quen, nàng đẩy đôi tay Tiểu Đường sang một bên từ chối : "Em không có chuyện gì."

Tiểu Đường không trách thái độ của Thư Hân chỉ nghiêm túc đứng bên cạnh người nàng : "Kiểm tra xong liền trở về sao?"

Ngu Thư Hân gật đầu: " Vâng, kiểm tra xong liền không có chuyện gì Triệu tổng có phải là muốn đi công ty?"

Triệu Tiểu Đường nói: "Không đi công ty, tôi đưa em trở lại."

Ngu Thư Hân bàn tay đang kéo khóa áo khoác hơi dừng lại vài giây rồi tiếp tục kéo lên ra vẻ không có gì, kéo xong Thư Hân ngồi xuống giường nói: "Triệu tổng cũng ngồi đi."

Triệu Tiểu Đường nhìn ra nàng là có chuyện muốn nói, cô ngồi ở bên cạnh nàng : "Làm sao vậy?"

"Đường có phải là biết em đang nói dối?" Ngu Thư Hân nói thẳng, vẻ mặt thanh minh nhìn về phía Triệu Tiểu Đường ánh mắt rất thông suốt, Triệu Tiểu Đường nhất thời không có phản ứng kịp: "Hả?"

Ngu Thư Hân nói: "Em trước đó có nói em có người thích."

Triệu Tiểu Đường suy nghĩ vài giây gật đầu: "Thư Hân, tôi không dám cấm đoán e. . ."

"Em là đang lừa Đường ." Ngu Thư Hân nhún vai, nguyên bản nàng liền không nghĩ tới Triệu Tiểu Đường sẽ tin tưởng lời nàng nói như vậy. Sau khi nàng rời khỏi Triệu Tiểu Đường bên người cũng không có cơ hội nhận thức người khác, Hứa Giai Kỳ cùng nàng là không thể, Tuyết Nhi chỉ là bạn bè. Tính ra bên người người thân cận nhất chỉ có chị Lisa làm quản lý cho nàng cho nên Thư Hân không có hi vọng rằng Triệu Tiểu Đường sẽ tin tưởng cái cậu chuyện dở người này của nàng. Ấy thế mà lời Thư Hân ngày đó nói ra không phải cho Triệu Tiểu Đường nghe hiểu mà là cho chính bản thân nàng nghe, nàng sợ chính mình dao động, sợ chính mình ý chí không kiên định, sợ lại giẫm lên vết xe đổ.

Cho nên Thư Hân mới ép bản thân hết hy vọng làm bộ chính mình có yêu thích một người nhưng chuyện tình cảm đâu phải làm bộ là sẽ không có, Thư Hân còn có thể cảm giác rõ ràng nhịp tim đập của chính mình bởi vì Triệu Tiểu Đường mà tăng nhanh. Bởi vì một câu nói của cô mà vui sướng, bởi vì mùi hương trên cơ thể cô mà thức trắng đêm mất ngủ cho nên Thư Hân không dự định gạt bản thân mình thêm nữa nàng muốn công khai cùng Triệu Tiểu Đường cùng nói về vấn đề này một lần nữa.

Triệu Tiểu Đường nghe Thư Hân nói như vậy vẻ mặt cũng không có rất cao hứng, cô chỉ lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Em muốn nói cái gì?"

"Em muốn nói Đường có thể hay không đừng lại muốn quan tâm em như vậy?" Ngu Thư Hân ánh mắt trong trẻo phảng phất ánh sao rơi ngang qua lấp lánh phát sáng, nàng không đợi Triệu Tiểu Đường mở miệng liền nói tiếp: "Em thừa nhận em chưa hề hoàn toàn buông Đường xuống được, cũng chưa hề hoàn toàn buông xuống đoạn cảm tình này. Thế nhưng Triệu Tiểu Đường, Đường nói em nhát gan cũng được, nhu nhược cũng được, em không dám lại yêu thích Đường thêm nữa, em không có dũng khí đó lại như lúc trước đi nếm thử một lần thất bại."

"Nếu như lần này sẽ không thất bại thì sao?" Triệu Tiểu Đường nói: "Em tại sao không tin tôi, tôi là thật sự yêu thích em, Ngu Thư Hân ?"

"Em tin tưởng." Ngu Thư Hân vẻ mặt kiên định nói: "Em tin tưởng Đường hiện tại là thật sự yêu thích em, em có thể cảm giác được thế nhưng em không thể cảm giác được Đường yêu em có thể duy trì bao lâu."

"Tiểu Đường ." Thư Hân lần thứ hai gọi tên cô, trên gương mặt nàng rất bình thản. Thư Hân từ trong túi xách lấy ra chiếc hộp Triệu Tiểu Đường cho nàng nói rằng: "Chúng ta đều không phải trẻ con, cũng không còn ở cái tuổi thanh xuân bồng bột không chút kiêng dè, em của hiện tại cái gì đều không muốn làm. . ."

"Vậy thì cái gì cũng không cần làm." Triệu Tiểu Đường đánh gãy lời nàng nhìn về phía Ngu Thư Hân nói: "Bắt đầu từ bây giờ em liền trở lại là một Ngu Thư Hân cao hứng liền cười, không cao hứng liền nổi nóng đi. Thư Hân à, em cho dù đã qua cái tuổi mới lớn bồng bột không sợ trời không sợ đất nhưng bây giờ em vẫn có thể không chút kiêng dè thoải mái đối với tôi làm bất kỳ chuyện quá đáng."

"Miễn là em nguyện ý."

Ngu Thư Hân hai mắt ửng đỏ, khóe mắt có chút nước, nàng chăm chú nắm lấy chiếc hộp. Chiếc hộp ở trên tay nàng thay đổi hình dạng, bên trong bức ảnh lộ ra một góc Thư Hân đem hộp đưa tới trước mặt Triệu Tiểu Đường, âm thanh hơi thấp nói: "Nếu như em không muốn có được không ?"

Triệu Tiểu Đường cúi đầu liền nhìn thấy ngay cạnh chiếc hộp một góc bức ảnh lộ ra, cô nhìn chằm chằm bức ảnh hòa hoãn giọng nói: "Hân Hân, em có biết trong đống lễ vật em đưa cho tôi, tôi thích nhất chính là cái nào sao?"

Ngu Thư Hân giương mắt nhìn cô, hai con mắt đẫm nước, Triệu Tiểu Đường thấy nàng như vậy khóe mắt cũng không nhịn được đỏ lên. Giọng của cô không còn lành lạnh nữa câu từ cũng không còn quá rõ ràng, Tiểu Đường cố chấp nói: "Là em."

"Em là cả cuộc đời tôi, là lễ vật tốt nhất tôi cần."

"Nhưng là do tôi không hiểu cũng không biết quý trọng còn đưa lễ vật quý giá này làm mất rồi! Thư Hân tôi của hiện tại không phải đến tìm lễ vật, tôi là muốn đem chính bản thân mình biến thành lễ vật tốt nhất đưa cho em ."

Đùng!

Sự bình tĩnh của Thư Hân lúc này mất hết như một mặt hồ tĩnh lặng bị một viên đá rơi xuống khuấy động tạo thành những lớp sóng một vòng lại một vòng lan tỏa khắp mặt hồ. Thư Hân cắn chặt răng không nói lên lời cảm xúc khó diễn tả, Tiểu Đường đưa tay tiếp nhận chiếc hộp. Ngu Thư Hân còn chưa kịp khôi phục lại hô hấp bàn tay liền bị Triệu Tiểu Đường nắm lấy, Thư Hân kinh ngạc nàng thấy Tiểu Đường mở hộp ra từ bên trong lấy ra bức ảnh tiện đà mở bàn tay nàng ra đem bức ảnh đặt ở lòng bàn tay nàng.

"Hân Hân." Triệu Tiểu Đường nắm chặt mu bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: "Em nói em cái gì đều không muốn làm vậy thì cái gì cũng không cần làm, em không cần thích người khác trước em có thể chờ tôi sao?"

Lòng bàn tay Ngu Thư Hân phút chốc nặng ngàn cân, nàng thanh âm hơi run: "Chờ Đường cái gì?"

Triệu Tiểu Đường bọc lại tay nàng khép lại, âm thanh rõ ràng nói: "Chờ tôi biến thành lễ vật tốt nhất đưa cho em nếu như đến thời điểm đó em vẫn là không muốn vậy thì nghe theo ý em ném nó đi."

Ầm!

Ngu Thư Hân vừa bình tĩnh lại tâm tình lại như thủy triều cuồn cuộn nổi lên sóng biển, lăn tăn mãi không thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio