Em Còn Nhớ Tôi Không?

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Hàm cố tình tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo khác rồi mới đến nhà Trì Nghiệp Đàn, có lẽ là do tác dụng tâm lý, anh cảm thấy nếu trên quần áo dính mùi rượu ở Why, sẽ bị Trì Nghiệp Đàn đoán được.

Sau khi Cố Hàm vào cửa, liền nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn đang lạnh mặt đứng ở huyền quan.

Cố Hàm mỉm cười nhìn hắn: “Anh đây là muốn cho em vào nhà, hay là dự định liếc em một cái rồi bảo em lăn?”

Trì Nghiệp Đàn cũng không vòng vo với anh: “Em đi tìm Phương Tư Tư?”

Cái giọng điệu này nghe vào thật sự rất dễ khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ khác, nhưng lúc trước qua điện thoại, Cố Hàm đã biết rõ thái độ của hắn, cho dù hắn trực tiếp hỏi, cũng không sợ Cố Hàm suy nghĩ nhiều.

Cố Hàm chớp chớp mắt, con ngươi màu sáng nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ cười vui vẻ: “Anh nhất định phải nói chuyện ở đây hả?”

Trì Nghiệp Đàn không có ý định để anh vào nhà, “Không có gì là không được cả.”

“Được.” Cố Hàm cũng không kén chọn. “Đúng vậy, em đi tìm cô ta, cô ta tìm anh cáo trạng à?”

Trì Nghiệp Đàn nhìn Cố Hàm, hắn không biết Cố Hàm làm thế nào tìm được đến tận cửa, thậm chí còn không tưởng tượng nổi bộ dáng Cố Hàm lúc tìm đến tận cửa.

“Không phải cáo trạng, là xin lỗi, bảo tôi tha cho cô ta.”

Đường cong nơi khóe miệng Cố Hàm không sâu không cạn, cười đến vô tình rồi lại như cố ý: “Cho nên anh kêu em tới là để nói chuyện này sao?”

Trì Nghiệp Đàn biết Cố Hàm đây là đang muốn vòng qua chủ đề này, mà bản thân hắn rõ ràng là có thể ép buộc không cho anh quanh co, nhưng lại không đành lòng làm khó Cố Hàm: “Không phải, chỉ là muốn xác nhận một chút. Nhàn Thù là ai?”

Trì Nghiệp Đàn quăng ra vấn đề tiếp theo, Weibo của Nhàn Thù tới quá đột ngột, hắn nghĩ như thế nào đều cảm thấy không đơn giản như vậy, cũng có thể là hắn suy nghĩ nhiều, nhưng hỏi thêm một câu cũng không sao.

Cố Hàm nhìn Trì Nghiệp Đàn, ánh mắt không hề né tránh: “Là Hám Thù.”

Trì Nghiệp Đàn kinh ngạc, hắn thật sự không hề nghĩ tới, trước kia hắn đã biết Nhàn Thù ban đầu là bác sĩ, sau đó mới thành tác gia, nhưng lúc Cố Hàm kể cho hắn nghe chuyện về Hám Thù, hắn căn bản không hề nghĩ tới phương diện này, mà bình thường, cũng sẽ không có ai có thể liên hệ một ông chủ quán bar với Nhàn Thù.

Thân là tác gia, Nhàn Thù thật sự rất hiếm khi xuất hiện, thực lực và thiên phú đều rất cao, một tác gia như hắn, cho dù hắn không tìm tài nguyên, cũng sẽ có tài nguyên tự tìm tới hắn. Trước kia không có đường ra, nhưng sau khi nổi tiếng con đường phát triển tự nhiên sẽ rộng ra, hơn nữa Cố Hàm cũng đã từng nói, cha mẹ Hám Thù đều là cảnh sát, vậy thì, về mặt tài nguyên lại càng rộng hơn. Cố Hàm thông qua quan hệ của Hám Thù, tìm được Phương Tư Tư nhanh hơn, chuẩn xác hơn so với Tỉnh Phẩm, cũng là rất hợp lý.

Phiền phức của hắn, cuối cùng lại được Cố Hàm giải quyết, loại cảm giác này rất vi diệu, ngoại trừ mới lạ, kinh ngạc, còn có một chút ngỡ ngàng — vì sao Cố Hàm lại giúp hắn?

Còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã hành động trước, Trì Nghiệp Đàn vươn tay xoa mặt Cố Hàm.

Vui vẻ trong mắt Cố Hàm lập tức đông lại, rõ ràng là không ngờ tới sẽ có tiếp xúc như vậy, nhưng cũng không né tránh.

Trì Nghiệp Đàn nhìn Cố Hàm, ánh mắt vừa sâu vừa tối, như thể bị bao phủ bởi một làn sương đen, muốn nuốt chửng cả Cố Hàm.

Ngón tay cái khô ráo vuốt ve bờ môi trơn bóng của Cố Hàm, thanh âm khàn khàn hỏi: “Hám Thù giúp em, có điều kiện gì?”

Trong mắt Trì Nghiệp Đàn, Hám Thù cũng xem như là nửa người trong giới, chỉ cần là người lăn lộn trong cái giới này, có mấy ai lại giúp đỡ không công? Hắn tin được định lực của mình, nhưng lại không tin được nhân phẩm của người khác, huống chi người nhờ giúp đỡ chính là Cố Hàm, Cố Hàm lại còn như thế này….. Trì Nghiệp Đàn thật sự không muốn nghĩ tiếp.

Cố Hàm biết Trì Nghiệp Đàn rõ ràng là hiểu lầm rồi, đang định giải thích một chút, nhưng ngay khi cánh môi vừa mở ra, ngón tay của Trì Nghiệp Đàn đã lập tức tiến vào.

Lông mi Cố Hàm rũ xuống, rất dày, giống như lông vũ, vô tội che khuất ánh sáng trong mắt anh, một âm thanh cũng không phát ra.

Trì Nghiệp Đàn giống như bị nghiện, thăm dò sự ẩm ướt trong khoang miệng Cố Hàm, đầu lưỡi Cố Hàm vươn ra liếm qua liếm lại bụng ngón tay Trì Nghiệp Đàn, vừa nóng vừa tê dại, đốm lửa nhỏ trong lòng Trì Nghiệp Đàn bùng cháy thành ngọn lửa, rút ngón tay ra, kéo Cố Hàm qua, đặt người lên tường, hôn xuống.

Nụ hôn của Trì Nghiệp Đàn vừa mãnh liệt vừa bá đạo, nhưng lại chẳng có kỹ xảo gì, so với nụ hôn lén lút vụng trộm của hai người thời trung học chả khác bao nhiêu, có thể thấy được những năm qua Trì Nghiệp Đàn đã rất thanh tâm quả dục. Cố Hàm ngoại trừ Trì Nghiệp Đàn, cũng chưa từng “tái trải nghiệm” cùng bất kỳ người nào khác. Nhiều năm sau một lần nữa ôm hôn nhau, lại vụng về như vậy, trắc trở như vậy, nhưng ai cũng không muốn thối lui.

Cố Hàm không chút do dự đáp lại, hai người hấp thụ hơi ấm của nhau, giống như hấp thụ nhiệt nóng của ngọn lửa trong mùa đông lạnh giá, không sợ tổn thương, đòi hỏi đối phương một cách mù quáng.

Nụ hôn kết thúc, cả hai đều có chút chật vật, đôi môi Cố Hàm đỏ bừng, ngước mắt nhìn lên Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn biết mình như này là xúc động rồi, nhưng hắn cũng không hối hận vì đã xúc động, cơn xúc động này đã giúp hắn nhìn thấu ghen tuông cùng chấp niệm chưa bao giờ lụi tắt dành cho Cố Hàm.

Ba~~~~

Một cái tát nhẹ nhàng vỗ lên mặt Trì Nghiệp Đàn, giống như tức giận, mà cũng giống như dịu dàng khen thưởng.

Cố Hàm mở miệng nói: “Cái tát này là đánh cho anh tỉnh lại, chúng ta không phải người yêu, anh hôn em là quấy rối tình dục.”

Trì Nghiệp Đàn cũng không tức giận, chỉ lau sạch vết nước trên khóe miệng, cười lạnh nói: “Chìm đắm vào không phải chỉ có một mình tôi, ai đáp lại, quấn lấy đầu lưỡi tôi không buông, là ai trong lòng người đó tự hiểu.”

Cố Hàm an tĩnh nhìn Trì Nghiệp Đàn vài giây, sau đó xoay người rời đi.

Trì Nghiệp Đàn hoảng hốt, vội vàng suy xét xem mình có nặng lời quá không, thân thể cũng nhanh hơn não, lập tức đuổi theo.

Ngăn cản Cố Hàm bấm thang máy, Trì Nghiệp Đàn cau mày nói: “Đã trễ thế này, em còn đi đâu?”

“Về nhà.” Thang máy đã lên tới, cửa tự động mở ra, Trì Nghiệp Đàn trực tiếp đứng chắn trước cửa thang máy.

Cố Hàm thản nhiên nói: “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta thích hợp ở cùng nhau trong cái trạng thái như thế này sao?”

Trì Nghiệp Đàn nhíu mày, hắn muốn nói thích hợp, nhưng dường như lại không có tư cách gì cả, nghẹn cả buổi, chỉ đành mở miệng xin lỗi trước: “Tôi không có ý tứ khác, vừa rồi là tôi nói không lựa lời.”

Trì Nghiệp Đàn không phải là người giỏi xin lỗi, trong tình huống bình thường, sai lầm hiếm khi xuất hiện từ phía hắn, nhưng hiện tại, đối mặt với Cố Hàm, hắn không muốn tìm lý do cho bản thân, xin lỗi trước là được rồi, dù sao cũng là hắn chủ động.

Trì Nghiệp Đàn cho bậc thang, Cố Hàm cũng thuận thế bước xuống: “Em biết làm bạn với bạn trai cũ là điều vô cùng khó khăn, thậm chí trong mắt rất nhiều người còn là điều không cần thiết. Nhưng em cảm thấy chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không cần phải ngây thơ như vậy, lúc trước chúng ta chia tay cũng không ầm ĩ khó coi, có lẽ vẫn còn cơ hội làm bạn một lần nữa. Dù cho chúng ta duy trì hay đánh vỡ trạng thái hiện tại, em hy vọng đó đều là kết quả của sự suy sâu tính kỹ, chứ không phải là do xúc động nhất thời.”

“Tôi biết rồi.” Cửa thang máy tự động đóng lại, Trì Nghiệp Đàn cảm thấy an lòng hơn, “Tôi rất biết ơn em vì đã làm những điều này cho tôi, tôi chỉ là….”

Trì Nghiệp Đàn không biết phải nói gì, hắn có thể nói cái gì đây? Nói mình đố kị, ghen tuông, nói mình sợ Hám Thù đưa ra yêu cầu quá phận? Hắn dùng cái tư cách gì để nói những điều này đây? Giống như Cố Hàm nói, hai người không phải người yêu, hắn nói cái gì cũng đều sai cả.

Nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn đứng ở đó gian nan tìm từ, Cố Hàm thở dài: “Lần sau không được như vậy nữa.”

Đột nhiên được giải vây, Trì Nghiệp Đàn không những không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm bực bội, không phải với Cố Hàm, mà là với bản thân mình — hôm nay chú hắn có thể tính kế hắn như vậy là vì ông ta hiểu rõ hắn lo lắng quá nhiều, không muốn để chuyện trong nhà phơi bày ra trước mắt công chúng. Cũng bởi vì hắn quá lo lắng, rất nhiều tài nguyên không muốn dùng, cuối cùng vẫn là Cố Hàm ra mặt, còn nợ nhân tình Hám Thù. Nếu như Hám Thù không có tâm tư khác thì không sao, lỡ như có, Cố Hàm sẽ gặp nguy hiểm.

“Ừ.” Trì Nghiệp Đàn gật đầu, mở cửa nhà.

Cố Hàm lại đi vào, Trì Nghiệp Đàn ở phía sau không thể nhìn thấy, khóe miệng anh đang kéo thành một đường cong.

Trì Nghiệp Đàn lười chẳng muốn suy nghĩ đến tâm lý của mình, dù sao lần này cũng chủ động không để cho Cố Hàm ngủ phòng cho khách, hai người nằm thẳng trên giường lớn trong phòng ngủ chính, đèn đã tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.

“Em nhờ ông chủ Hám giúp đỡ, anh ta không đòi hỏi gì sao?” Trì Nghiệp Đàn vẫn đem nghi vấn trong lòng hỏi ra ngoài.

Cố Hàm cười khẽ: “Học trưởng không phải người như vậy, hơn nữa chuyện này với anh ấy mà nói chỉ là tiện tay.” Phát cái Weibo mà thôi, không phải chuyện lớn gì, huống chi Trì Nghiệp Đàn cũng không sai, sẽ không liên lụy Hám Thù, về phần Cố Ngạo, là em trai anh, không cần cái gì cả.

“Em thế nhưng tin được anh ta.” Lời này không phải giận dỗi, mà là hài lòng vì Hám Thù không có yêu cầu gì.

“Không thể nói là tin được, chỉ là con người học trưởng rất chính trực, anh qua lại với anh ấy nhiều sẽ biết.” Cố Hàm trở mình, đối mặt với Trì Nghiệp Đàn, “Tuy nói dựa vào văn chương đánh giá con người là không hoàn toàn chính xác, nhưng đặt ở trên người học trưởng, thì không có vấn đề.”

Trì Nghiệp Đàn trước kia đúng thật là rất thưởng thức năng lực sáng tác của Hám Thù, cộng thêm lần này, hình tượng của Hám Thù không hề bị sụp đổ, hắn cần phải biết ơn, không thể cứ cho qua như vậy được: “Hôm nào tôi mời Hám Thù ăn bữa cơm, em đi chung nhé.”

Cố Hàm trêu chọc hắn: “Em nghe nói trong giới các anh người đi theo đến mấy bữa tiệc tối sẽ có tiền nha, em có không?”

Chắc ý của Cố Hàm là mấy minh tinh đi theo đến các bữa tiệc tối để “tiếp khách” á.

“Tôi đã nói với em cái đó không phải chung một giới.” Trì Nghiệp Đàn phân rõ ranh giới cho mình, “Hơn nữa, bác sĩ Cố, xin hãy chú ý nghề nghiệp của em, đừng có cái gì cũng muốn tiếp xúc.”

“Vậy thì không đi, thời gian đó không bằng về nhà đọc thêm chút tài liệu y học.”

Trì Nghiệp Đàn:…..

Hai con người bên này an nhàn nằm nói chuyện phiếm, tiện thể chờ đợi chìm vào giấc ngủ. Nhưng trên mạng tuyệt đối không được an nhàn như vậy.

Bởi vì chuyện của Trì Kha, đám fans hâm mộ liền bùng nổ, lúc trước vẫn còn đang chờ đợi trông xem thế nào, hiện tại toàn bộ đều nhảy ra ngoài, phẫn nộ oán giận một nhà Trì Kha không biết xấu hổ. Sau đó Phương Tư Tư lại phát Weibo xin lỗi, bán Trì Kiến sạch sẽ không còn lại gì, vì vậy chủ đề Tẩy chay Bất động sản Trì Gia trong tay Trì Kiến cũng bị đẩy lên hot search.

Tỉnh Phẩm vẫn luôn không dám ngủ, mang theo đoàn đội quan hệ công chúng nắm chắc hướng gió, cố gắng tập trung sự chú ý của dư luận lên người Trì Kiến và Trì Kha, không để cho chủ đề kéo đến chuyện trong nhà Trì Nghiệp Đàn, đối với bọn y mà nói, đây sẽ là một đêm không ngủ, nhưng cái kết đã được nghịch đảo, bỏ thêm một chút công sức cũng không sao.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio