Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì không quá đói, Cố Hàm lại muốn ngủ lại, hai người cũng không vội ăn cơm. Nghĩ lát nữa về khách sạn rồi gọi thức ăn giao tới cũng được, dù sao cũng không xa, cho nên khi đi bộ trở về, trên tay hai người chỉ có mỗi hái túi trái cây đã cắt sẵn.
“Có muốn đến chỗ đoàn phim xem một chút không?” Trì Nghiệp Đàn hỏi. Nếu Cố Hàm có hứng thú, hắn sẽ dẫn Cố Hàm đi xem, mặc dù chuyện này rất chiếm dụng thời gian thế giới hai người của bọn họ.
Cố Hàm quyết đoán nói: “Không có hứng thú lắm.”
Trì Nghiệp Đàn là biên kịch, chứ không phải diễn viên, đến tham ban Trì Nghiệp Đàn thật sự không cần phải đến đoàn phim, hơn nữa hai người đến đó, lỡ như Trì Nghiệp Đàn bị đoàn phim kéo đi ăn tối, vậy thì anh ngủ lại còn có tác dụng gì?
Trì Nghiệp Đàn ngay cả hỏi thêm một câu cũng không hỏi, lập tức nói: “Vậy thì không đi. Có còn cần mua thêm cái gì nữa không?”
Cố Hàm lắc đầu, có lẽ Trì Nghiệp Đàn đều có đồ dự phòng, anh xài ké là được rồi.
Quay về khách sạn, hai người vừa nghỉ ngơi được một lát, Trì Nghiệp Đàn đã bị Tùng Sâm nghỉ quay sớm gọi sang, nói là có chuyện liên quan đến kịch bản muốn thương lượng. Chắc là có chuyện khá quan trọng, nếu không Tùng Sâm cũng sẽ không gọi hắn vào giấc này.
Cố Hàm bảo hắn cứ bận việc đi, còn mình thì lại tiếp tục “chìm đắm” vào game. Cố Hàm từ nhỏ tới lớn đã chơi rất nhiều game, chưa bao giờ nghiện, lần này cũng không thể nói là nghiện, chỉ là đợi sau này lúc chơi chung với Trì Nghiệp Đàn, anh không muốn mình quá cùi bắp. Theo như Cố Hàm biết, Trì Nghiệp Đàn là một người rất thích chơi game, ít nhất lúc học trung học là như vậy, chỉ là cố gắng khắc chế bản thân, không muốn ảnh hưởng tới việc học mà thôi. Có lẽ là sau này đi làm bận rộn quá, anh không nhìn thấy máy chơi game ở nhà Trì Nghiệp Đàn, cái máy vừa mở ra hôm nay đây cũng hoàn toàn mới tinh, trông có vẻ là quà sinh nhật chứ không phải là Trì Nghiệp Đàn tự mua. Không biết trình độ chơi game của Trì Nghiệp Đàn bây giờ thế nào, nói không chừng lâu rồi không chơi, chỉ còn bằng cỡ anh mà thôi?
Lúc gần giờ, Cố Hàm nhận được tin nhắn của Trì Nghiệp Đàn, nói mình còn nửa tiếng nữa là xong, bảo Cố Hàm đặt đồ ăn ngoài trước, hắn quay về có lẽ là giao hàng vừa đến.
Cố Hàm trả lời “Ok!”, sau đó liền bắt đầu đặt món, quán ăn bên này đóng cửa sớm, muộn chút nữa sợ sẽ không đặt được.
Tùng Sâm muốn thêm hai cảnh diễn, để cho quan hệ giữa vai diễn Ngũ Hoàng tử của Lưu Trần và mẫu phi hắn được biểu đạt sâu sắc hơn. Thêm đủ phục bút, thì tất cả những gì Ngũ Hoàng tử làm sau này sẽ hợp lý hơn.
Phục bút (伏笔): đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau, là những điềm báo, gợi ý về nội dung sẽ xuất hiện sau đó.
Đây không phải là Tùng Sâm cố ý thêm đất diễn cho Lưu Trần, mà là do Hứa Tử Tiếu đề nghị trước, cô cảm thấy như vậy thì nữ chính sẽ hiểu được tâm tình của Ngũ Hoàng tử hơn, hai người mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trì Nghiệp Đàn cảm thấy thêm vào cũng không sao, nhưng thêm vào như thế nào thì còn phải thảo luận một chút, nên mới có cuộc nói chuyện ở đây.
“Được rồi, cháu trở về sẽ suy nghĩ lại, sáng ngày mốt sẽ đưa cho chú.” Tối hôm nay hắn chắc chắn sẽ không viết, thậm chí nghĩ còn chẳng nghĩ. Đợi đến ngày mai Cố Hàm về rồi hắn sẽ tiếp tục làm việc.
Tùng Sâm gật đầu, phim của họ không phải phim cuốn chiếu, trình tự có thể tùy ý thay đổi, Trì Nghiệp Đàn từ từ rồi đưa cho ông cũng không sao.
Phim cuốn chiếu: là kiểu phim vừa quay vừa chiếu theo tuần, quay tới đâu chiếu tới đó, mỗi tuần đến tập. Trong quá trình phát sóng có thể xem phản ứng của khán giả để chỉnh sửa kịch bản, hầu hết các phim truyền hình của Hàn Quốc đều quay và phát sóng theo kiểu này.
Hứa Tử Tiếu cũng tới cùng thảo luận kịch bản, cười nói: “Tôi nghe nói bạn trai anh tới mừng sinh nhật với anh đúng không?”
Trì Nghiệp Đàn sững sờ, dở khóc dở cười hỏi: “Cô nghe ai nói thế?”
Hứa Tử Tiếu nói: “Đoàn phim lắm người nhiều tai mắt, không có khả năng truy ra được nguồn gốc, dù sao hiện tại đã lan truyền khắp đoàn rồi.”
Lần trước là bởi vì dạo gần đây không thấy Trì Nghiệp Đàn nổi giận, cô liền suy đoán Trì Nghiệp Đàn đang yêu đương, hôm nay rốt cuộc cũng đã được chứng thực.
Tùng Sâm không hề tỏ ra ngạc nhiên, rõ ràng cũng đã nghe thấy lời đồn đại.
Trì Nghiệp Đàn đứng dậy, cầm lấy bản tóm tắt nội dung chính viết tay: “Có thời gian thì xem kịch bản nhiều một chút, các diễn viên nhỏ tuổi trong đoàn diễn cũng rất tốt, cô thân là tiền bối, đừng để thua bọn họ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tử Tiếu mở to: “Anh thế mà lại không phủ nhận?”
Trì Nghiệp Đàn không đáp lời, phất tay đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Cố Hàm bị Hách Tân chặn trong lối thoát hiểm, chính xác mà nói, là Cố Hàm xuống nhận thức ăn giao tới, lúc đi lên, vừa ra khỏi thang máy liền bị Hách Tân chặn đầu, sau đó khiêu khích bảo anh đến góc cầu thang nói chuyện.
Nói thật, Cố Hàm cũng không thèm để Hách Tân vào mắt, mặc dù cái đầu Hách Tân cao ngang ngửa anh, nhưng thực sự động thủ, Cố Hàm tự tin Hách Tân không phải đối thủ của mình. Hơn nữa có câu nói “Chó cắn người thường không sủa”, cái loại thấy người liền oang oang này không phải ngu xuẩn thì chính là ngốc.
Câu đầy đủ là 叫的狗不咬人,咬人的狗不叫 (chó sủa không cắn, chó cắn không sủa): Người có thực lực, có năng lực thì không thể hiện ra ngoài, nhưng người hay khoe khoang thì lại hay phô trương thanh thế, phô bày lực lượng một cách rầm rộ thì thực ra không có gì đáng kể.
Hách Tân ép Cố Hàm vào góc tường, vẻ mặt hung tợn nói: “Anh là bạn trai Trì Nghiệp Đàn à?”
Cố Hàm không thích người khác đứng gần anh như vậy, Cố Hàm đang tính toán tỉ lệ thành công của việc trực tiếp đẩy Hách Tân lăn xuống cầu thang, rồi lại khiến cho cậu ta không có cách nào tố cáo là bao nhiêu, nhưng mà hôm nay là một ngày tuyệt vời, dính máu thì có vẻ không được tốt lành cho lắm.
Thấy Cố Hàm không nói lời nào, Hách Tân tưởng là anh sợ, lại càng đắc ý: “Tôi cảnh cáo anh, Trì Nghiệp Đàn là người anh trai tôi vừa ý, cho dù bây giờ anh là bạn trai Trì Nghiệp Đàn, cũng phải lập tức chia tay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí! Ở cái thành phố này, lời nói của bổn thiếu gia tôi đây vẫn rất có trọng lượng, nếu như anh không biết tốt xấu, tôi sẽ khiến cho anh lăn lộn không nổi, thay vì đến lúc đó khổ sở xéo đi, không bằng bây giờ tự mình chủ động cút. Đừng tưởng rằng Trì Nghiệp Đàn có thể che chở anh, anh — một đứa xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, anh nghĩ Trì Nghiệp Đàn sẽ chọn Hách gia có tiền có nhân mạch chúng tôi, hay sẽ chọn anh, một người cái gì cũng không giúp được? Anh phải hiểu, Trì Nghiệp Đàn là lăn lộn trong giới giải trí, loại người như anh ta, vẫn là xem trọng tiền và tài nguyên hơn.”
Cố Hàm một tay cầm thức ăn, nghĩ nghĩ để mấy món này chào hỏi mặt Hách Tân thì thật sự quá lãng phí. Mọi người đều nói tính tình anh tốt, nhưng anh cho rằng tính tình mình cũng bình thường thôi. Không chọc tới trên đầu anh, như thế nào cũng đều dễ nói. Chọc tới trên đầu anh, vậy thì phải để cho đối phương ngậm miệng lại.
Cố Hàm dùng cùi chỏ hất văng cánh tay đang chặn bên hông mình của Hách Tân, cơ thể lập tức xoay nửa vòng, đầu gối nâng lên, hung hăng thụi vào thắt lưng Hách Tân, khiến cả người cậu ta đổ về phía trước, đập thẳng vào tường.
Hách Tân đang định chửi ầm lên, liền cảm nhận được một đồ vật lạnh lẽo đặt trên cổ mình.
“Suỵt!” Khóe miệng Cố Hàm nở nụ cười, đồng tử nhạt màu lại vô cùng lạnh lẽo, “Cậu cảm thấy cậu chạy nhanh hơn, hay là dao của tôi nhanh hơn?”
Trong tay Cố Hàm là một con dao quân đội nhỏ, con dao này là do anh cả đưa cho anh để phòng thân, nhưng anh thật sự chưa từng lấy ra sử dụng với con người, chủ yếu là dùng để gọt trái cây và mở bưu kiện.
Dao quân đội: loại dao găm chuyên dụng được dùng trong quân đội.
Hách Tân cho dù có hung hăng hống hách đến đâu, thì cũng chỉ là một thanh niên vừa mới ra trường, vẫn chưa từng trải qua sự hiểm ác của xã hội, tình thế đột nhiên đảo ngược, còn bị kề dao trên cổ, điều này đối với Hách Tân không hề có chuẩn bị mà nói, không hoảng sợ là không thể nào.
Giọng nói của Cố Hàm vẫn ôn nhu như trước, dường như trời sinh đã là như thế, khiến cho người ta vô thức xếp anh vào đội ngũ vô hại, ai mà biết được một người như vậy, lại chính là một con dao sắc chứ.
“Trì Nghiệp Đàn tôi tuyệt đối sẽ không nhường, cậu có bản lĩnh thì đi mà hỏi xem anh ấy chọn tôi hay là chọn anh trai cậu. Có điều, cậu chỉ dám lén lút bí mật chặn tôi, chắc hẳn cũng không có gan đi hỏi. Cậu có cái bản lĩnh gì thì ngàn vạn lần đừng khách khí, xuất hết ra cho tôi xem chút nào, mở rộng tầm mắt.”
“Anh…..” Cơ thể Hách Tân cứng đờ, vừa muốn mở miệng chửi ầm lên để tăng thêm lòng dũng cảm, đã bị Cố Hàm ấn nhẹ một cái lên gáy, giây tiếp theo con dao lại quay về vị trí cũ: “Lúc tôi đang nói chớ có xen mồm vào, tôi không cẩn thận “xoẹt” một cái, đời này của cậu nói không chừng chỉ có thể phát ra được một âm tiết.”
Hách Tân vốn cho rằng nắm đấm cứng thì là đại gia, kết quả phát hiện cầm dao mới là đại gia. Trong lòng cậu ta có một trăm mối không cam lòng, lôi tổ tông tám đời nhà Cố Hàm ra ân cần thăm hỏi tất cả một lần, nhưng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, cậu ta dù có hoành hành ngang ngược thế nào, cũng biết tiếc mạng, huống chi cậu ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu khổ, chứ nói chi đến chuyện bị người ta đánh.
Lúc này, cầu thang phía dưới truyền lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của nữ sinh, chắc là sau khi ăn xong leo cầu thang giảm béo.
Cố Hàm cất dao, để người khác nhìn thấy không tốt cho Trì Nghiệp Đàn, anh cũng không định tiếp tục dây dưa với Hách Tân, nếu như Hách Tân lại đến gây sự với anh, anh còn rất nhiều thời gian để chăm sóc người bạn nhỏ này, không nhất thiết phải là bây giờ. Hơn nữa, Trì Nghiệp Đàn sắp quay về phòng rồi, anh đi lâu quá mới về, Trì Nghiệp Đàn thấy nhất định sẽ hỏi, một ngày tốt đẹp, không cần phải vì chuyện này mà hỏng mất.
Hách Tân thấy có người đi lên, Cố Hàm liền thối lui, cho rằng Cố Hàm sợ, cũng nhặt lại một chút dũng khí, vứt bỏ lý lẽ cũng không chịu vứt bỏ thể diện, nói: “Anh chờ đó cho tôi.”
Cố Hàm mở cửa lối thoát hiểm, thản nhiên nói: “Lúc nào tôi cũng chờ, đúng rồi, kỹ thuật mổ bụng của tôi không tệ, hoan nghênh tới thử.”
Mặt Hách Tân tái mét, Cố Hàm rời đi một lúc lâu, cậu ta mới lề mề quay về với hiện thực. Cũng may mấy cô gái đi cầu thang giảm béo không lên tới tầng này, đi bộ một lúc liền rời đi. Hách Tân nhớ tới bộ dáng thảm hại của mình vừa rồi, tức giận lấy điện thoại gọi cho đám hồ cẩu bằng hữu, nhờ bọn họ giúp đỡ dạy dỗ Cố Hàm một trận. Nhưng sau khi kết nối đối phương hỏi tới, cậu ta mới phát hiện ngay cả tên của Cố Hàm cậu ta cũng không biết, lại càng đừng nói đến chuyện đi chỗ nào để chặn người, vì vậy chuyện dạy dỗ tạm thời đổi thành điều tra người cho rõ ràng rồi tính tiếp.
Cố Hàm chân trước vừa quay về phòng, Trì Nghiệp Đàn chân sau cũng đã trở lại.
Cố Hàm không để Hách Tân vào lòng, cũng không định nói chuyện về cậu ta với Trì Nghiệp Đàn. Lấy bánh kem ra, cắm nến số vào, hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Trì Nghiệp Đàn, mới thúc giục hắn cầu nguyện thổi nến.
Năm nay Trì Nghiệp Đàn thật sự có một nguyện vọng, lúc cầu nguyện cũng đặc biệt chăm chú.
Bánh kem, thức ăn ngoài, bài hát sinh nhật nhẹ nhàng cùng lời cầu nguyện thành kính, vẽ một dấu chấm tròn tuyệt đẹp cho sinh nhật năm nay của Trì Nghiệp Đàn. Hai người cũng hiếm khi có một đêm ngủ muộn, nhưng lúc này, ai mà quan tâm đến giờ giấc chứ?
Bên đây Trì Nghiệp Đàn và Cố Hàm ở trong bầu không khí vô cùng hài hòa, bên kia đã có cả đống truyền thuyết về việc Trì Nghiệp Đàn mừng sinh nhật cùng bạn trai.
Tùng Dịch và Lưu Trần ra ngoài ăn khuya trở về nghe thấy tin tức truyền thành như vậy thì đều chết lặng. Cố Hàm tới mừng sinh nhật Trì Nghiệp Đàn, Lưu Trần đã nghe Tùng Dịch nói, chỉ là hôm nay cậu nhóc vẫn luôn ở đoàn phim, nên chưa đi chào hỏi. Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện lớn gì, trước khi hai người ra ngoài, tin tức truyền đến chỉ là “hình như là bạn trai”, sau thời gian một bữa cơm, liền biến thành “Trì Nghiệp Đàn không phủ nhận, đã khẳng định là bạn trai”.
“Cậu không sao chứ?” Lưu Trần vỗ vỗ bả vai Tùng Dịch, cậu nhóc vẫn luôn không dám nói, từ đầu tới cuối cậu nhóc chưa từng có lòng tin vào Tùng Dịch và Cố Hàm, không phải hai người không tốt, mà là khi hai người đứng chung một chỗ không có cái loại cảm giác đó, nói thẳng ra, chính là không xứng.
Tùng Dịch cũng không cảm thấy buồn, chỉ là không kịp phản ứng mà thôi, nắm tóc, trả lời: “Không sao hết.”
Lưu Trần không biết an ủi cậu như thế nào, chỉ có thể nói: “Trì lão sư và bác sĩ Cố đã quen nhau từ lâu, hiểu rõ về nhau, khả năng lâu ngày sinh tình là rất cao.”
Tùng Dịch gật đầu: “Tôi biết, cậu không cần lo lắng cho tôi. Nếu như là người khác, tôi có lẽ ít nhiều gì cũng khó chịu một chút. Nhưng đó là Trì lão sư, bác sĩ Cố chọn Trì lão sư, tôi cảm thấy cũng rất bình thường.”
Có đôi khi đối phương ưu tú hơn mình quá nhiều, mà bản thân lại sẵn sàng chấp nhận sự ưu tú cùng khoảng cách chênh lệch này, một chút xíu lòng ganh tị cũng không có, Tùng Dịch chính là đang ở trong trạng thái này.
Lưu Trần yên tâm: “Vậy thì tốt. Cậu rồi cũng sẽ gặp được người thích hợp với cậu.”
Tùng Dịch thì lại thực tế hơn: “Trước tiên tôi phải viết kịch bản cho tốt cái đã!”
Trở thành người ưu tú giống như Trì Nghiệp Đàn, và hấp dẫn được một người cũng ưu tú yêu thích bản thân mình. Ý tưởng này khiến cho Tùng Dịch tràn đầy động lực, cảm thấy có thể hôm nay sẽ không ngủ, ngồi viết hết một đêm!
Khác với tâm tình tốt của Tùng Dich, Hách Cần tức giận đến mức ném bể một cái ly —— thua bởi một kẻ ngoài giới, thực sự là sỉ nhục!
Hết chương