Cuộc sống của Phương Vũ thật ra rất đơn điệu, công việc bác sĩ bận rộn khiến cậu cả ngày chỉ có dụng cụ khám bệnh lạnh như băng làm bạn, cậu không có người thân nào để trò chuyện mỗi ngày, cho dù là cùng Stephen kết giao cũng chỉ là vì……. Tóm lại, đã từng bị Hạ Tình Vũ hình dung quá đáng là đời sống “cấm dục”.
Từ sau khi cậu quyết định không tiếp tục cố gắng với mối quan hệ giữa cậu và Hạ Minh Du nữa, đời sống tình cảm của cậu lại càng không còn cái gì để mà biến động.
Nhưng mà, cuộc sống đơn giản đối với cậu ngược lại mà nói lại rất yên bình rất thư thả.
Chỉ có thỉnh thoảng Hạ Tình Vũ sẽ gửi tin nhắn đến nhiều chuyện với cậu.
Rời khỏi dạ tiệc hóa trang, Phương Vũ đang ngồi trên xe Hạ Minh Du.
“Brừ~~~brừ~~~” Điện thoại trong túi áo rung lên, Phương Vũ lấy ra, là tin nhắn mới từ Hạ Tình Vũ.
“Hắc hắc Tiểu Vũ, lại đang trực ban sao? Chán nhỉ.”
“Không có, hôm nay em nghỉ. Em đêm nay cùng Minh Du tham gia một vũ hội hóa trang. Tụi em mới rời đi, đang ở trên xe anh ấy, đang về nhà.”
“………… Em cùng em trai chị? Trời ạ, sao mà dạo này hai đứa qua lại nhiều như vậy? Em tại sao lại cùng nó tham gia vũ hội hóa trang?”
“Tại vì Đan Đồng có việc nên anh ấy dẫn em theo.”
“Chuyện này rất đáng ngờ. Nó có làm hành động gì với em không?”
“?? Hành động gì cơ…..?”
“Chị cảm thấy em trai chị nó gần đây rất không bình thường, có phải hay không thích em rồi? ( ^ __ ^ ) he he…..”
“Chuyện này không có khả năng. Chị đừng nói giỡn.” Nghe nói như vậy, Phương Vũ trả lời tin nhắn cũng nghiêm túc lên, “Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa, đều đã là quá khứ rồi.” Hạ Minh Du cho dù có không bình thường, cũng sẽ không phải là vì cậu.
“Được rồi được rồi, xin lỗi Tiểu Vũ, chị chỉ thuận miệng nói một chút thôi….. Tâm Tâm đang la lối rồi, không nói chuyện nữa. Ngủ ngon nha!”
“Ừm, ngủ ngon. Cũng chúc Tâm Tâm ngủ ngon nha!”
“Tâm Tâm cũng chúc chú Tiểu Vũ ngủ ngon.”
Đọc hết chữ cuối cùng, Phương Vũ cất điện thoại, nghĩ đến Tâm Tâm đáng yêu, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười.
“Stephen?” Hạ Minh Du vừa lái xe vừa hỏi, mặt không biểu cảm.
“Không phải, là Tình Vũ.”
Hạ Minh Du “A” một tiếng, cũng không nói gì nữa, tiếp tục lái xe.
Trong bóng đêm, một bên mặt của hắn trông đặc biệt lạnh lùng lại xa cách. Phương Vũ lặng lẽ mỉm cười một cái, người này làm sao có thể thích cậu được. Rõ ràng cậu đã không muốn nghĩ nữa, Hạ Tình Vũ vẫn y như mấy năm trước vậy, không quên nhiều chuyện.
“Phương Vũ.”
Hạ Minh Du bất ngờ gọi tên cậu.
“Hả?”
“Tối hôm nay có vui không?” Hắn không nhìn Phương Vũ, chỉ nhìn phía trước hỏi cậu, ngữ khí nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
“Ừ, rất vui vẻ.” Phương Vũ gật gật đầu.
Lại là một hồi trầm mặc.
Sau đó, Hạ Minh Du lại đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tối nay tôi có thể ở lại nhà cậu không?”
“Ở lại nhà tôi?” Phương Vũ có hơi kinh ngạc.
“Tôi mới nhớ ra tôi quên mang chìa khóa nhà.”
Bởi vì xe Hạ Minh Du là xe của người từ bên ngoài đến, cho nên không thể đỗ suốt đêm bên trong tiểu khu. Hai người đành phải đem xe đến để trong bãi đỗ xe gần cư xá nhất, sau đó đi bộ trở về. Ban đêm rất lạnh, hai người vừa mới từ bãi đỗ xe đi ra lại phát hiện trời vậy mà đang mưa, mưa cũng không phải quá lớn nhưng đủ để xối ướt quần áo. Hết cách rồi, cũng không có mang dù. Đợi mưa tạnh lại càng không thể, vì vậy hai người cũng mặc kệ có bị ướt quần áo hay không dứt khoát xông vào làn mưa chạy về nhà Phương Vũ.
Đến khi hai người vất vả về được tới hành lang nhà Phương Vũ, toàn thân đều đã ướt hết.
Hành lang chỗ cầu thang vô cùng yên tĩnh, hai người bởi vì chạy quá nhanh đều thở hồng hộc, đành dừng lại điều chỉnh hô hấp.
“Ha ha” Hạ Minh Du như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên bật cười, “Vừa nãy trên đường cậu có thấy mấy người kia không, chạy rõ nhanh, lại vẫn ướt sũng y như nhau.”
Phương Vũ nhìn hắn một cái, nhịn không được nói: “Anh còn nói người khác, anh không phải cũng ướt sũng sao?” Nhưng mà nghĩ đến bộ dạng hai người chạy trốn trong mưa vừa rồi, nhất định cũng….. vô cùng chật vật giống mấy người qua đường đó. Cũng không nén được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đột nhiên cảm thấy Hạ Minh Du bên cạnh có hơi trầm mặc, vì vậy cậu quay đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình. Tóc mái ướt sũng rũ trên trán, hoàn toàn không xấu, ngược lại so với bình thường còn bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách, đôi mắt lúc nào cũng đẹp dưới ánh đèn lờ mờ góc cầu thang nhìn không rõ thần sắc.
Chưa từng thấy Hạ Minh Du lộ ra loại thần sắc này bao giờ, tim Phương Vũ khó tránh mà đập mạnh một hồi.
Cậu nghĩ bộ dạng tóc tai ướt đẫm của mình nhất định là rất buồn cười, ngại ngùng vội vàng nói.
“Này…..nhanh đi vào thay quần áo, nếu không sẽ cảm lạnh mất.”
Sau đó cậu quay người bước lên cầu thang.
Cậu có thể cảm nhận được Hạ Minh Du vẫn đang nhìn chăm chú lên người cậu.
Sau khi tắm lại bằng nước nóng, Hạ Minh Du từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Phương Vũ đã thay xong đồ ngủ đang sắp xếp giường ngủ.
“Tôi mới hâm nóng sữa bò, anh uống một cốc đi.” Phương Vũ quay đầu nhìn hắn ôn nhu nói, trên tủ đầu giường để một cốc sữa bò nóng hổi.
Hạ Minh Du cảm thấy một cỗ ấm áp trong lòng. Phương Vũ…… càng cảm thấy cậu tốt hắn lại càng khổ sở.
Nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện, trên đầu giường bình thường vốn có hai cái gối đầu, hôm nay lại chỉ có một.
“Vì sao lại chỉ có một cái gối?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Cái gối kia.” Phương Vũ ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Lần trước không phải anh nói giường của tôi quá nhỏ ngủ không được thoải mái sao, tôi suy nghĩ quyết định chúng ta tách ra ngủ riêng sẽ rộng rãi hơn.”
Hạ Minh Du bây giờ mới nhớ lại lần đầu tiên ngủ lại nhà Phương Vũ hôm trước, bữa sau cậu nhắn tin quan tâm hỏi ngủ có ngon không, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời “Giường quá nhỏ tôi ngủ không ngon”, hiện tại đối với hành vi của mình lúc đó vô cùng căm tức.
“Không cần. Chen một chút cũng có thể nằm được.” Vì thế bây giờ chỉ có thể không tự nhiên mà nói như vậy.
Phương Vũ nhìn hắn một cái, vẫn cứ mỉm cười nói: “Như vậy sẽ không thoải mái, thật ra ghế sô pha cũng rất mềm, ngủ ở đó cũng không quá khó chịu.”
Hạ Minh Du không có trả lời, đi thẳng ra phòng khách, cầm cái gối đầu để gọn gàng trên ghế sô pha, muốn lập tức đi vào phòng ngủ.
Phương Vũ cũng không có suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cho rằng Hạ Minh Du cảm thấy cậu ngủ ghế sô pha sẽ không dễ chịu. Liền đi qua kéo cái gối, thả lại trên ghế sô pha nói: “Thật sự không có sao mà!”
Nhưng mà Hạ Minh Du lại ôm gối đầu lên, vì vậy Phương Vũ lại lấy lại cái gối trong tay hắn thả xuống ghế.
Sau đó không biết từ lúc nào, lại biến thành hai người mỗi người lôi kéo một góc cái gối mà bắt đầu…. tranh đoạt.
Loại hành vi có chút trẻ con này, cuối cùng đã trở thành một trận “Trò Chơi Đại Chiến Gối Đầu”.
“Minh Du, anh buông tay.” Phương Vũ sức lực không có lớn bằng Hạ Minh Du, tranh cả buổi mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn không giành được thế chủ động.
“Không buông.” Lúc này bầu không khí đã phát triển thành một cuộc vui đùa. Mặc dù là giành giật cái gối đầu, nhưng lúc này Hạ Minh Du rất hưởng thụ bầu không khí nhẹ nhõm thế này cùng Phương Vũ. Vì vậy khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng xấu xa.
Hai người đều dùng sức kéo cái gối về phía mình.
“Buông tay!”
“Không!”
“Buông tay!”
“Không!”
“Muộn rồi. Nếu không buông tay sẽ không thể đi ngủ, Minh Du!” Phương Vũ thấy Hạ Minh Du không hiểu sao tâm tình tự dưng rất tốt, không hề biết đó là bởi vì cậu, chỉ bất lực muốn cướp lại cái gối đầu.
“Vậy thì không ngủ là được.”
“Này. Anh buông tay được rồi. Anh như vậy thật sự rất trẻ con.” Phương Vũ không biết phải làm sao.
“Không!”
“Buông tay!”
“Không!”
“Buông tay!”
“Không!”
“Buông tay!”
“Được rồi!”
Ai mà biết Hạ Minh Du lại bất ngờ buông lỏng tay, Phương Vũ nhất thời không kịp phản ứng. Tay vẫn dùng lực như trước, theo quán tính cơ thể cậu mất đi trọng tâm, ngã ngược về sau.
“Cẩn thận!” Hạ Minh Du kịp thời vươn tay đỡ cậu, nhưng mà hắn thật ra cũng không có đứng vững.
Vì vậy, sau một hồi tay chân lảo đảo, hai người cùng nhau ngã xuống trên ghế sô pha mềm mại.
“Cám ơn anh……” Phương Vũ thở hổn hển nói cám ơn, phát hiện tư thế hai người có hơi mờ ám.
Ở trên ghế sô pha mềm mại, thân thể hai người hiện đang dán chặt cùng một chỗ. Cách một lớp áo ngủ mềm mại, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ làn da Hạ Minh Du truyền đến. Cái loại nóng rực này dường như muốn đốt bỏng Phương Vũ. Độ ấm này, cậu đã từng khao khát nhiều đến vậy……. Nhưng mà lý trí bảo rằng, Hạ Minh Du sẽ không thể nào thích cậu. Thực tế này nhắc nhở cậu, hai người phải mau chóng tách ra.
“Cái này……. thật xin lỗi, Minh Du.” Phương Vũ lúng túng nói, “Hại anh cũng ngã sấp xuống. Vậy…. hiện tại có thể đứng lên hay không…….”
Hạ Minh Du không có trả lời. Chỉ dùng ánh mắt nhìn không ra ý tứ hàm xúc lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, sau đó ánh mắt hắn dời xuống, cuối cùng dừng lại trên bờ môi cậu.
“Minh Du, anh làm sao vậy….” Cái ánh mắt này quá mức lạ lẫm. Phương Vũ bắt đầu kinh hoảng.
Phương Vũ ở dưới thân hắn vùng vẫy hai cái muốn đứng dậy. Nhưng mà bộ dáng cậu đỏ mặt bối rối cùng cơ thể vặn vẹo ma sát khiến cho Hạ Minh Du trong chốc lát liền mất đi lý trí.
Chỉ mới ba tháng trước, hắn còn không kiên nhẫn chính miệng thanh minh với Hạ Tình Vũ, hắn đời này tuyệt đối sẽ không thích thượng Phương Vũ, hôm nay thế mà lại bị Phương Vũ làm cho dục hỏa đốt người…..
Vòng eo thon thả kề sát vào thân thể hắn, mùi hương ngọt ngào sạch sẽ từ cổ áo tỏa ra, dưới lớp áo ngủ lỏng lẻo dường như có thể thấy rõ lồng ngực trắng nõn, hai hạt đậu đỏ mê người như ẩn như hiện. Hạ Minh Du cảm thấy hô hấp dồn dập, đôi môi bị thôi thúc bức thiết muốn gặm nhấm da thịt ngọt ngào kia. Vì vậy, liền hướng đôi môi dịu dàng kia cúi đầu xuống.
Nhưng mà ———–
Phương Vũ không biết lấy đâu ra khí lực, dùng tay đẩy hắn ra khỏi người cậu.
Hạ Minh Du bị phản ứng bất thình lình của cậu làm cho sửng sốt. Lui về sau hai bước đứng thẳng người lên.
“Xin lỗi…… hại anh cũng ngã sấp xuống.” Phương Vũ gấp gáp từ ghế sô pha bề bộn đứng lên, nói xin lỗi với hắn, giọng điệu có hơi lúng túng. Hạ Minh Du bị Phương Vũ trực tiếp đẩy ra như vậy, cảm thấy trong lòng vô cùng căm phẫn. Hắn nhớ trước kia hắn chỉ cần kề sát vào Phương Vũ nói chuyện, cậu sẽ lộ ra bộ dáng ngại ngùng không biết làm sao, hôm nay đã có khí lực mà bình tĩnh đem hắn đẩy ra. Quả nhiên, sức ảnh hưởng của hắn đối với cậu đã không còn tồn tại dù chỉ một chút, hiện tại hắn đối với cậu mà nói chỉ còn là bạn bè bình thường không hơn không kém. Có thể dịu dàng, có thể quan tâm, chính là sẽ không rung động nữa.
Một lần nữa nghĩ đến chuyện này, Hạ Minh Du cảm thấy hắn sắp bị xoắn xuýt trong lòng làm cho điên rồi. Rõ ràng đang ở trước mắt, rõ ràng vốn là của mình, vậy mà lại không thể chiếm được. Cái cảm giác này thực sự quá tệ.
“Nếu không phải cậu cứ muốn giành cái gối đầu kia thì chúng ta cũng không ngã xuống.” Sắc mặ Hạ Minh Du không biết vì sao lại trầm xuống, khẩu khí cũng mang theo chất vấn: “Cậu tại sao cứ phải ngủ ở ghế sô pha?”
Phương Vũ trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Minh Du, cả hai chúng ta đều không còn độc thân, tôi cảm thấy vẫn là nên bảo trì khoảng cách cùng anh sẽ tốt hơn thôi….”
“Hừ! Giữ khoảng cách? Thật buồn cười.” Hạ Minh Du nở nụ cười lạnh. “Vậy cậu cho rằng, nếu không giữ khoảng cách, hai người chúng ta sẽ có cái gì?”
“…… Tôi không phải có ý đó. Tôi biết rõ giữa chúng ta chắc chắn không có khả năng có cái gì.” Phương Vũ giọng điệu bình tĩnh mà nói: “Tôi chỉ cảm thấy, nếu như Đan Đồng mà biết có thể sẽ…..” dù sao cậu ấy trước giờ cũng biết tôi thích anh sáu năm rồi.
Hạ Minh Du chăm chú nhìn cậu một hồi, đột nhiên quay đầu, không nói một lời tiến vào phòng ngủ. Sau khi hắn tiến vào, cửa phòng ngủ “Phanh” một tiếng đóng lại.
Phương Vũ ở ngoài cửa khe khẽ thở dài.
Trong nhà đèn đã tắt.
Phương Vũ nằm ở ghế sôpha nhỏ hẹp, không tự chủ nghĩ đến hôm nay thân thể hai người kề sát trên ghế trong chớp mắt kia. Khí tức của Hạ Minh Du bao quanh cơ thể cậu, tim cậu vẫn không nhịn được mà đập rộn ràng. Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác lưu luyến dị thường. Thế nhưng mà…… Cậu biết rõ, bất luận cậu có lưu luyến như thế nào, cậu và Hạ Minh Du đời này đều là không thể. Hơn nữa Đan Đồng là bạn tốt của cậu, nếu như Hạ Minh Du đã cùng Đan Đồng kết giao, thì đó chính là bạn trai của bạn tốt, cậu không thể có bất cứ tư tưởng không nên có nào trong đầu. Cậu nên im lặng ngồi đây chúc phúc cho họ mới đúng.
Cho nên Phương Vũ cảm thấy cậu còn để ý Hạ Minh Du rõ ràng như vậy thật sự là rất mềm yếu, càng cảm thấy được bây giờ chuyện cần thiết là phải tự mình lui lại. Lòng cậu rõ ràng bởi vì chuyện của Hạ Minh Du và Đan Đồng mà khổ sở, rõ ràng cậu đã thuyết phục bản thân quên hết mọi thứ, rõ ràng cậu cũng đã lặng lẽ tránh xa Hạ Minh Du. Thế nhưng gần đây chẳng biết tại sao lại cứ phát sinh vấn đề khiến hai người cùng xuất hiện còn nhiều hơn so với trước kia. Hạ Minh Du chỉ cần xuất hiện, cậu sẽ không nhịn được thói quen lưu luyến trong sáu năm kia. Chỉ cần hắn mở miệng trách cứ cậu, cậu vẫn sẽ không nhịn được cảm thấy mất mát cùng đau lòng.
Cậu thật sự đã rất mệt mỏi.
Nhất là đêm nay, nếu như không phải trong lòng cậu biết rõ Hạ Minh Du sẽ không thể nào thích cậu, cậu dường như sẽ hiểu lầm cái biểu hiện mập mờ kia…..
Vì sao lại có nhiều chuyện xuất hiện để thử thách cậu như vậy. Đến tột cùng là lúc nào cậu mới có thể kết thúc loại tra tấn này….
Ban đêm thật sự rất lạnh, Phương Vũ phải vòng tay siết chặt chính mình mới có thể cảm nhận được một tia ấm áp….
Nằm trên cái giường thuộc về Phương Vũ, ngửi mùi thơm thanh mát quen thuộc, Hạ Minh Du tâm phiền ý loạn. Trong đầu lúc thì nhớ lại chuyện trong sáu năm qua, lúc thì là bộ dáng mê người nằm dưới thân hắn của Phương Vũ vừa nãy. Suy nghĩ lộn xộn trong đầu bắt đầu không ngừng nổi dậy, cũng làm cho cái bộ vị không cách nào bình tĩnh trên người kia càng thêm phấn khởi. Phương Vũ chỉ cách hắn có một bức tường, bây giờ nhất định là đã yên tĩnh ngủ say, tưởng tượng dung nhan khi ngủ mê người của cậu, Hạ Minh Du cảm thấy dục hỏa vô danh càng thêm mãnh liệt.
Rõ ràng thân thể cùng nội tâm đều bị tình yêu bất ngờ này làm cho đặc biệt hưng phấn. Hôm nay lại không cách nào phát tiết, cái tâm tình nhìn thấy mà không ăn được này khiến cho hắn hết sức khó chịu. Hạ Minh Du cảm giác hắn sống lâu như vậy, còn chưa từng xoắn xuýt qua như hôm nay. Nếu như Phương Vũ còn yêu hắn, hắn sẽ không do dự mà trực tiếp làm cậu, nhưng cái thái độ “giữ khoảng cách” vừa quen thuộc vừa xa lạ kia của cậu khiến hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào cho phải. Hắn cảm thấy hành vi hiện tại của hắn thật sự rất giống một thằng nhóc chưa lớn lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, không biết biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, chỉ có thể biệt biệt nữu nữu – nóng nảy vô cớ với người mình thích…..
Hắn muốn Phương Vũ, rất muốn. Hắn muốn Phương Vũ vẫn còn yêu hắn, hắn muốn Phương Vũ giống như trước kia, sẽ vì hắn mà xấu hổ, sẽ vì hắn mà thương tâm, sẽ vì hắn mà đau buồn.
Hạ Minh Du cảm thấy hắn bây giờ quả thực là một “oán phụ” dục cầu bất mãn.
Hôm nay hắn thật sự rất muốn làm liều độc chiếm Phương Vũ. Đem tất cả những gì đã bỏ qua trong quãng thời gian sáu năm bù đắp lại.
Không được! Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cướp Phương Vũ về! Hắn nhất định phải có được cậu.
Một đêm này, cách một bức tường, hai con người đều nghĩ về nhau nhưng lại không hề biết. Cứ như vậy mà một đêm không ngủ.
– Hết chương –