Trên một cánh đồng hoa hướng dương có hai đứa bé một đực, một cái ý lộn một trai, một gái đang chơi đùa với nhau trông rất vui.Bỗng nhiên đứa bé gái bị vấp té, cô bé kêu lên lập tức đứa bé trai chạy lại:
- Mày không sao chứ Mỹ Linh?
- Chưa chết - cô bé nói
- Thôi không chơi nữa, về - cậu bé nói xong bỏ đi. Cô bé cố gắng đứng dậy nhưng không được, bé cảm thấy chân mình rất đau, bé kêu ;
- Tùng ơi, chân tao đau quá mày cõng tao về đi
Cậu bé quay lại nói
- Mày là gì mà tao phải cõng mày về?
- Làm ơn tích đức cho con cháu đi - cô bé làm mặt nghiêm túc nói
Cậu bé lắc đầu vì cái lí sự cùi què của cô bé, đi lại và cõng cô bé về. Trên đường về cậu bé nói:
- Sau này mày làm người yêu tao nha?
- Không - cô bé nói
- Tại sao? - cậu bé nhăn mặt hỏi
- Tao sẽ không làm người yêu mày mà tao sẽ làm vợ mày ( Ôi, ôi bọn trẻ thời nay -Tác giả) - cô bé cười, một nụ cười như thiên sứ. cô bé trông rất dễ thương với đôi mắt Saphie tím, đôi môi hồng.
Cậu bé nghe vậy không nói gì chỉ mỉm cười hạnh phúc, cậu tự hứa với lòng mình là sau này sẽ cố gắng bảo vệ cô bé thật tốt, sẽ không để cô bé chịu tổn thương.
Nhưng ông trời lại cứ thích trêu ngươi, lúc cô bé và cậu bé vừa tròn tuổi thì gia đình cô bé phải chuyển đi nơi khác sống. Lúc đó, cậu bé đã rất đau lòng, cậu buồn....
Vài năm sau đo gia đình cậu cũng chuyển đi nơi khác.
Vào lúc cậu tuổi cậu gặp được một cô gái với khuôn mặt có vài nét giống cô bé ngày xưa và cô ta tên là Ái Như chứ không phải là Mỹ Linh người cậu bé yêu.Mặc dù lòng cậu bé biết cô ta không phải là cô bé ấy nhưng cậu vẫn tỏ tình với cô ta và yêu cô ta như một kẻ thay thế mong tìm lại được những cả giác ngày xưa. Còn gái tên Ái Như kia khi được cậu bé tỏ tình thì lòng vui sướng vô cùng như cô ta không biết sự thật đằng sau đó.
Và một ngày cậu bé đã nhận ra cô ta không phải Mỹ Linh, cô ta là Ái Như nên cậu quyết định chia tay cô ta và từ đó cậu trở nên ít nói và lạnh lùng nhưng sao khi gặp một người con trai tên là Thiện cậu lại cười, cậu thấy một cảm giác quen thuộc khi ở bên cậu con trai tên Thiện đó. Nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng gặp cậu con trai kia. Chẳng lẽ người con trai kia chính là cô bé ngày xưa? Nghi vấn được đặt ra. Điều này cũng không phải là không có khả năng sảy ra với lại cậu trai tên Thiện nhìn cũng rất giống Mỹ Linh đặc biệt là đôi mắt Saphie tím đó.Và câu trả lời chỉ có một người biết đó là ai? Là tác giả chứ ai.
-------
Hắn đang nằm trằn trọc suy nghĩ về chuyện quá khứ, bây giờ đây cậu cảm thấy nhớ cô bé đó vô cùng. cô bé hay làm vẻ mặt nghiêm túc để giảng những đạo lí cùi què cho hắn nghe, cô bé hứa sẽ làm vợ của hắn. Nhưng bây giờ cô bé đó đang ở đâu? Nó nghe thấy hắn ở trên kia cứ lăn qua lăn lại nó bực mình nói:
- Cờ hó, mày không ngủ cũng phải để cho người khác ngủ chứ
Câu nói của nó đã kéo hắn về với thực tại:
- Chó ở đâu mà sủa vậy cà? - hắn nói
Nó nghe vậy giận tím mặt, kéo chăn bịt kín đầu ngủ, còn hắn thì suy nghĩ mông lung một hồi rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
---------
Tại tầng của nhà hàng Phương Nam
Hôm nay là ngày thành lập công ty S.I nên chủ tịch của công ty mời chủ tịch của các công ty khác đến dự tiệc.
- Ông có phải là ông Thành chủ tịch của công ty Ruby không?- ba nó hỏi
- Ông không nhớ tôi sao ông Hoàng - ông Thành ói, ông Thành là ba hắn
- Ông là.... - ba nó đang lục lọi lại kí ức để nhớ ra ông Thành là ai - A ông là Hoàng Văn Thành - ba nó nói
- Nó đó - ông Thành cười
- Lâu quá không gặp, dạo này ông khác quá - ba nó đập vai ba hắn tỏ vẻ mình là chí cốt ( Bác à, đập nhẹ thôi coi chừng gãy xương vai ạ - Tác giả
- Không sao ta còn khỏe chán - Ba nó vỗ vai mình
Rắc Rắc
- Con nói rồi mà, cho chừa - tác giả nói
Ôn Hoàng rút súng ra
- Cái miệng mày xui quá
Tác giả bỏ chạy bắn khói
- Súng nước mà cũng sợ - Ba nó cười phá lên)
- Nhớ hồi đó nhà tôi và nhà ông ở sát bên nhau rất vui nhỉ? - ba hắn nói - Mà ông Khang ( ba nhỏ) với ông Khanh ( ba nàng) đâu? - ba hắn hỏi
- Bên kia - ba nó chỉ về hướng có rất nhiều cô gái đẹp sau đo gọi ba nhỏ và ba nàng. Hai người kia nghe vậy liền chạy lại
- Kêu cái gì tui còn chưa cua được người yêu mà - ba nàng nói, ba nàng có cái tính mê gái, đánh chết cũng không bỏ bảo sao mẹ nàng không giận hoài. Mà mỗi lần mẹ nàng giận là ông lại bảo nàng đi năn nỉ cho mẹ hết giận.
- Cái tính mê gái không bỏ - ba hắn lên tiếng
- A ông Thành, nhớ ông quá - ba nàng và ba nhỏ đồng thanh sau đó bay lại ôm ông Thành
- Còn hai thằng nữa đâu? - ba nhỏ hỏi
Ba hắn chỉ về phía bên phải nơi mà có rất nhiều đồ ăn ngon, nơi đó có người đàn ông đang ngồi ăn ngon lành ( thật là mất hình tượng) đó chính là ông Lâm ( ba anh), ông Khánh ( ba chàng). Ba hắn gọi, người kia chạy lại, người thấy ba nó, ba nhỏ và ba nàng thì chạy như bay lại ôm ba người họ. người họ chính là bạn thân của nhau khi họ còn trẻ, và đặc biệt ba nó và ba hắn còn là hàng xóm nữa. người họ ngồi nó chuyện với nhau, một lúc sau ba hắn lên tiếng:
- Có ông nào nhớ chuyện hôn ước mà mình đã bàn khi xưa không?
- Nhớ - người kia đồng thanh
- Được, vậy chúng ta cho bọn nó gặp nhau đi - ba hắn đề nghị
- Ý hay - ba nó nói
- Vậy đi, giờ đi ăn đi tui đói- ba anh nói, xoa xoa cái bụng
- Đi qua kia đi, ăn cái gì - ba nàng chỉ về hướng có rất nhiều người đẹp nói
- Đi ăn - ba anh cãi
- Qua bên kia - ba nàng nói
- Câm hết cho ông - ba nhỏ nói - Không đi đâu hết. Ba nàng nhìn về phía những quý cô xinh đẹp với ánh mắt ngậm ngùi còn ba nhỏ nhìn về phía bàn ăn với vẻ mặt hối tiếc.
Vậy là người họ đã gặp lại nhau sau bao năm xa cách.
( Còn tiếp)
------------
Mọi người cho mình bình luận đi.
Mong mọi người ủng hộ mình. Cú đầu