Bằng vào sự hiểu biết của tôi về Lục Tuệ, thì tôi luôn cảm thấy hôm nay sau khi chúng tôi tương tác nhiều như vậy, ở bên cạnh lâu như vậy thì nhất định sẽ dùng phương thức nào đó để ghi lại tâm tình.
Quả nhiên, khi tôi tắm rửa xong rồi vào Weibo em thì thấy mười phút trước em mới đăng một trạng thái.
"Hôm nay rất vui vẻ, tất cả đều không có phát triển theo chiều hướng xấu, đều là phát triển tốt."
Tôi nâng trán, vuốt vuốt giữa đàu lông mày, không xem bình luận nào mà trực tiếp tắt Weibo luôn.
Lại bằng vào sự hiểu biết của tôi về Hiểu Lê, quả nhiên là mấy phút sau, Wechat liền vang lên không ngừng, tất cả đều là tin nhắn của cô ấy, hỏi hôm nay chúng tôi xảy ra chuyện gì, làm chuyện gì, vì sao Tiểu Hòa Hòa lại vui vẻ?
Tôi nhớ lại những chuyện hôm nay, trả lời lại cho cô ấy một câu: Bọn tao ôm một cái
Cô ấy gõ chữ thật lâu, cuối cùng chỉ còn ba chữ: Vậy thôi hả?
Ta: Ừ
Hiểu Lê: Đến cũng vẫn là người mình thích mà, em ấy thỏa mãn dễ dàng đến vậy sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tuệ còn dậy sớm hơn cả tôi, vội vội vàng vàng ăn vài miếng điểm tâm rồi nói là có việc liền đi ra ngoài.
Em đi như thế làm tôi dứt khoát nán lại nhà thêm lát nữa.
Thời gian chớp mắt một cái liền tới buổi tối, tôi theo thời gian đã hẹn, ở rạp chiếu phim thì thấy Tuyết Lê, hình như là đã rất nhiều ngày không có gặp, sao với lần trước thì có ấy có một chút thay đổi nhỏ.
"Chờ lâu không?" Tôi hỏi cô ấy
Cô ấy lắc đầu cười với tôi: "Không có, vừa tới."
Cô ấy nói xong thì giơ tay lên, dùng ngón trỏ vỗ vỗ vào tóc của mình, hỏi tôi: "Nhìn được không?"
Tầm mắt của tôi thuận theo tay của cô nhìn thêm vài lần, khó trách thấy hôm nay không giống trước, hóa ra là đã cắt tóc mái.
Tôi nhướng mày rồi tỏ vẻ khen ngợi: "Đẹp lắm."
Cô ấy nhận được lời khen ngợi của tôi thì mừng khấp khởi cười một tiếng.
Tiếng cười kia thật sự rất là ngọt, nếu không phải là cô ấy không có ý định thì tôi rất sợ tôi sẽ nhất thời bị kích thích mà bảo cô ấy điền vào đơn xin việc ở Tây Phong Thoại.
Lúc đi tôi thấy cô ấy cũng không đi về phía rạp phim mà đi tới khu ăn vặt, đứng trước quầy bỏng ngô ở trước mặt tôi.
Tư thế chặn tôi ở phía sau này rất quen thuộc, chỉ sợ là muốn giành trả tiền đây mà.
Sau khi cô ấy gọi một ly Cocacola đá xong thì quay đầu nhìn ta: "Chị bé uống gì nè? Cocacola không?"
Tôi khoát tay đang định nói không cần thì đã thấy cô ấy nhận một ly Cocacola siêu to khổng lồ từ tay nhân viên bán hàng.
Tôi kinh ngạc: "Em uống ly lớn như vậy à?"
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, rút hai cây ống hút ở bên cạnh rồi cắm vào: "Chúng ta có thể uống chung mà."
Tôi: "Một ống, chung?"
Thật xin lỗi, mặc dù là tôi biết tình bạn giữa gái thẳng với nhau thì uống chung Cocacola như thế thì cũng không có gì, thậm chí là một ống hút thôi cũng không có vấn đề.
Nhưng mà, tôi cong mà em gái.
Cô em gái này hoàn toàn không nhìn ra sự bối rối của tôi, quay đầu lại ôm lấy một hộp bỏng ngô lớn.
Chúng tôi tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống, Tuyết Lê lại lưỡng lữ hồi lâu vì không biết có nên để Coca và bỏng ngô vào giữa khôngtôi thấy cô ấy suy nghĩ cả nữa buổi, bèn nói thẳng: "Chị không ăn, cũng không uống.
Em làm thế này đi, đặt bỏng ngô đặt ở trên đùi, Cocacola thì để chỗ em."
Em nhìn tôi đầy nghi ngờ, hít một hơi đầy Cocacola, sau đó lại đưa tới trước mặt tôi: "Không uống sao? Chị không khát sao?"
Tôi hơi lui về sau: "Không cần, cảm ơn."
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn khăng khăng đặt Cocacola vào giữa, cũng nói là muốn uống thì cứ uống, không cần khách sáo với cô ấy.
Bởi vì bộ phim này mới xem hôm qua, nên tôi trực tiếp dựa vào ghế xem như là nghỉ ngơi.
Thật ra hôm này tôi ra ngoài cùng Tuyết Lê, là có tư tâm muốn tâm sự cùng cô ấy, dù sao cô ấy và Lục Tuệ cũng bằng tuổi nhau, dù sao cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó có ý nghĩ tương tự như nnhau.
Rốt cuộc thì khi cảnh tình cảm duy nhất trong phim xuất hiện, tôi mở miệng hỏi Tuyết Lê một câu: "Em có bạn trai chưa?"
Cô ấy ăn bỏng ngô ra tiếng: "Không có ạ."
Tôi ồ lên, đương nhiên rồi, vấn đề này chẳng qua là để làm nền thôi, cô ấy có bạn hay không thì cũng không liên quan đến nửa phần của câu hỏi tiếp theo.
Ahihi.
Tôi lại hỏi: "Nếu bây giờ có một người mà em thích thật lâu, hai người lại thường xuyên thấy nhau, thì em sẽ làm sao?"
Cô ấy nói: "Theo đuổi cô ấy nha."
Tôi lại ồ lên, lại hỏi: "Theo đuổi tới khi nào?"
Cô ấy nghĩ nghĩ: "Đuổi tới...!Đuổi tới khi đuổi tới tay mới thôi, hoặc là cô ấy quen người khác." Cô ấy suy nghĩ mấy giây, còn nói: "Nhưng còn một khả năng khác, là là em quá mệt mỏi, không theo đuổi nữa."
Tôi lại ồ lần nữa.
Cô ấy đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn tôi: "Tôi có một người bạn chính là văn mẫu đó, chị bé nè, trong chuyện này chị là ai vậy?"
Tôi sửng sốt, lúng túng ha ha hai tiếng: "Tùy tiện hỏi chút thôi."
Thật ra tôi còn muốn hỏi vài vấn đề khác, nhưng thấy tình trạng trước mắt thì xem ra là không được rồi.
Dù sao thì cũng do chênh lệch tuổi tác mà tôi luôn xem họ như là con nít, nhưng thật ra họ đã lớn hết rồi, cái gì cũng hiểu cả, thậm chí còn có suy nghĩ của riêng mình.
Cho nên chúng tôi yên lặng xem hết phần còn lại của bộ phim, xem chiếum xong thì tôi tiện đường đưa cô ấy về nhà, sau đó lại tự mình lái xe về nhà.
Mới đến cửa tiểu khu, trong điện thoại trong túi lại vang lên inh ỏi, tôi cúi đầu nhìn, là Hiểu Lê.
Không biết vì sao, bây giờ cái tên này đối với tôi mà nói là đặc biệt nhạy cảm, đặc biệt là Hiểu Lê và Lục Tuệ còn ở trong cùng một nhóm.
Thậm chí tôi còn nghĩ đến Lục Tuệ đã nói gì ở trong nhóm, mà Hiểu Lê lại là xem trực tiếp, kiểu gì thì cũng tìm tôi xác nhận đầu tiên.
Dù sao tôi cũng không nghĩ ra có chuyện gì khẩn cấp đến mức cô ấy phải gọi cho tôi.
Quả nhiên điện thoại vang lên tiếp, giọng nói của cô ấy vô cùng phấn khởi, nhưng trong lời nói lại không liên quan tới Lục Tuệ, mà là Tuyết Lê.
Cô ấy hỏi: "Tối nay hai đứa mày xem phim à?"
Tôi trả lời: "Đúng vậy."
Cô ấy còn hỏi: "Hai đúa mày còn uống chung một ly, ăn chung một hộp bỏng ngô?"
Tôi sững sờ: "Gì?"
Hiểu Lê kể lại cho tôi một kịch bản khó hiểu, cái kịch bản này ngọt đến mức khiến tôi rất khó tưởng tượng là tôi lại là một trong những nhân vật chính trong đó.
Rõ ràng là hết đêm nay, số câu mà tôi và Tuyết Lê nói còn không đến mười câu, mà tôi mời cô ấy xem phim đơn giản chỉ là vì trả một cái nhân tình thôi.
Mập mờ như vậy, đối thoại thăm dò, cười lên giống như tia nắng trời đông, thanh âm ngọt ngào tựa như mưa nhỏ tí tách bên chuông gió cửa sổ.
Vị bạn học này hành văn có phải thơ văn quá không ta, tôi đã là một người ba mươi tuổi rồi, là một bà dì có giọng nói hơi thô thiển đấy.
Có vẻ như hiện nay rất nhiều người thích sử dụng góc nhìn thứ nhất để phóng to các chi tiết hòa hợp với đối phương, cộng thêm cách hành văn lúc ẩn lúc hiện, lại cộng thêm kỹ năng tự phóng đại của độc giả, hình tượng lúc đầu cơ hồ hoàn toàn thay đổi.
Cảm giác ba chấm rất dễ bổ não, cũng dễ có có những ý nghĩ đơn phương kỳ quái, như vậy cũng không trách đối phương quay đầu lại hỏi bạn, bạn có chuyện gì sao?
Sau khi về đến nhà, tôi liền nhìn thấy Lục Tuệ chơi máy tính bảng ở ngoài phòng khách, em thấy tôi về thì lập tức đặc máy tính bảng lên ghê sô pha rồi đứng lên.
Tôi thay xong giày sau ngẩng đầu nhìn em một cái, nghĩ đến chuyện hôm nay em ra ngoài, hỏi một câu: "Về lúc nào?"
Em vòng qua ghế sô pha rồi dừng ngay chỗ tôi phải đi qua, hỏi tôi: "Tối nay chị và Tuyết Lê đi xem phim à?"
Cũng là câu đó, nhưng trong lời nói của Hiểu Lê là trêu chọc, mà Lục Tuệ lại là lo lắng.
Tôi gật đầu: "Ừ, bộ mà hôm qua bọn mình đi xem đó."
Em hơi nhíu mày, lại hỏi: "Không phải hôm qua chúng ta đã xem sao, vì sao hôm nay chị còn phải xem?"
Tôi cẩn thận giải thích: "Trước đó cô ấy có giúp chị mấy chuyện, cho nên mời cô ấy đi xem phim coi như là báo đáp, cùng một bộ phim chẳng qua là trùng hợp thôi."
Em nhìn chằm chằm tôi mấy giây sau, hỏi: "Chị biết là cô ấy thích chị không?
Tôi thấp giọng nở nụ cười: "Không có chuyện đó, cô ấy không có ý đó, fan CP thôi."
Nhưng hình như Lục Tuệ rất bướng bỉnh, sau khi tôi nói xong thì em lại lại lặp lại: "Cô ấy thích chị."
"Tối nay, cô ấy..." Lục Tuệ nói câu này, dừng mấy giây: "Em cứ nghĩ, em là đặc biệt, nên chị ta như vậy, ta không nghĩ tới các ngươi còn càng..."
Mặc dù khi em nói lời này đứt quãng, nhưng tôi vẫn nghe rõ, bây giờ có vẻ em không quan tâm là có bại lộ hay không, xem ra là rất gấp gáp.
Tôi vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, tối nay bọn chị không có như thế, em biết là chị không thích uống Cocacola mà, hơn nữa cũng không ăn bỏng ngô, sao chị lại làm thế với cô ấy được."
Có vẻ như cuối cùng em cũng ý thức được sự thật này nên mặt mày dịu đi một chút, nhưng không bao lâu lại tỏ ra khổ sở, hỏi: "Vậy nếu như cô ấy theo đuổi chị thì?".
truyện đam mỹ
Tôi bật cười: "Làm sao có thể..."
"Sao lại không có khả năng." Em tới gần tôi hơn: "Không chỉ có cô ấy, còn có Trịnh Dục Tiệp, còn có những người khác mà em không biết.
Nhiều người thích chị như vậy, mà em đây, mặc dù em là người gần chị nhất, nhưng em cái gì cũng không biết.
Chị sẽ đặt ems au tất cả mọi người, một khi có người tới gần chị thì em đều rất sợ hãi, trơ mắt nhìn xem nhìn chị ở bên người khác, em không muốn phải trải qua lần nữa."
Tôi nhìn em cau mày, để giọng mềm mại hơn, nhỏ giọng an ủi: "Không có nhiều người thích chị vậy đâu."
Em nói: "Có."
Trong lòng tôi rất khổ sở, thậm chí là muốn sờ sờ đầu của em, vỗ về an ủi em.
Tôi chưa từng thấy Lục Tuệ khổ sợ như vậy, khi em thi đại học không thuận lợi cũng không thấy, khi em nói em quyết định học lại cũng không thấy, khi mẹ em nói sẽ về muộn thì cũng chưa từng thấy.
Nhưng mà tôi nhịn được, tôi thấy em vẫn mang bộ đồ hổi sáng, nở một nụ cười làm em yên tâm, dụ dỗ: "Đi tắm trước đi, cũng trễ rồi."
Em nghe xong thì cắn răng gọi tên tôi: "Giản Hứa Thu."
Nhìn em có vẻ như là bất chấp mọi thử, nhìn tôi hỏi: "Chị không thích em một chút nào sao?"
Tôi dừng lại.
Tôi luôn sợ em hỏi tôi vấn đề này.
Nói là không có thì thật là quá đáng, tim tôi cũng chỉ là tim của người thường, sẽ bị cảm động, cũng sẽ bị trêu chọc, có lẽ tôi không biết chừng nào thì bắt đầu, nhưng bây giờ tôi thừa nhận tâm tư của tôi đối với em đã thay đổi.
Nhưng sự khẳng định này kiểu gì tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng, vì một khi nói ra, liền không thể quay đầu lại, mối quan hệ của chúng tôi sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tôi vẫn chưa nghĩ thông, nếu như thay đổi là tốt hay xấu, tôi không biết em có thể tiếp nhận Giản Hứa Thu chân thực đằng sau tính cách bên ngoài hay không, cũng không biết tình yêu tuổi mới lớn của em sẽ kéo dài được bao lâu.
Em là người mà tôi hy vọng cả đời đều tốt, tôi hi vọng cả đời của em đều nằm trong đời tôi, nếu được mẹ em đón về thì cũng sẽ nhớ thương khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau này, nhớ kỹ người chị này.
Cho nên tôi sợ hãi, thậm chí là sợ hãi sau khi mối quan hệ này thay đổi, bởi vì một ít việc nhỏ mà dẫn đến sau cùng càng lúc càng xa.
Tôi trải qua được sự giày vò của cuộc sống này, nhưng lại chịu không được sự hành hạ của em.
Cho nên vấn đề này của em, hiện tại tôi chỉ có thể....!
"Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu yên lặng hít một hơi, sau đó ngẩng đầu: "Em nghỉ ngơi sớm đi.".