Kỷ Hạ không tính toán với Phó Ninh Tất, cô làm theo lời cậu nói, rê bóng lần, làm xong thì cả tay đều đỏ lên, đau như muốn gãy ra. Kỷ Hạ nghĩ có phải Phó Ninh Tất trả thù cô không.
Phó Ninh Tất cười trộm, Kỷ Hạ lườm cậu, cậu thu lại giọng điệu ngả ngớn, “Được rồi, bây giờ học chuyền bóng.” Cậu lùi về sau vài bước, cách Kỷ Hạ mét rưỡi, “Cậu ném bóng cho tôi đi, thầy dạy động tác này rồi đúng không?”
Thầy giáo từng dạy rồi, Kỷ Hạ chuyền bóng cho cậu, Phó Ninh Tất tiếp bóng, nói: “Tư thế chính xác rồi.”
“Cậu đừng chuyền bóng mạnh quá nhé.” Kỷ Hạ nói với Phó Ninh Tất, hôm nay cô với một bạn khác thực hiện động tác này, bạn kia dùng hơi nhiều sức làm tay cô đỏ bừng.
Phó Ninh Tất khẽ cười, bảo đảm, “Cậu cứ yên tâm đi.”
Nói xong thì cậu ném bóng cho cô, Kỷ Hạ nhìn quả bóng rổ bay lên không trung. Cậu không dùng nhiều sức nên cô dễ dàng bắt được.
Hai người cứ chuyền qua chuyền lại như thế.
“Tôi kéo dài khoảng cách nhé.” Phó Ninh Tất lùi thêm một bước.
Kỷ Hạ gật đầu, im lặng chuẩn bị tâm thế, may mà Phó Ninh Tất vẫn còn quan tâm cô, cậu ném bóng không quá nặng cũng không quá nhẹ, trong tầm sức của cô.
“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không ném vào người cậu đâu. Nếu có vào thật thì tôi đứng đây cho cậu đánh phát, à không, phát.” Phó Ninh Tất nghiêm túc nói.
Kỷ Hạ bật cười, “Vậy cậu cứ ném vào người tôi đi.”
“Vì sao?”
Kỷ Hạ mỉm cười: “Cậu nói có thể đánh cậu cái mà.”
Phó Ninh Tất, “…. Kỷ Hạ, cậu đối xử với tôi tốt một chút được không?”
Cậu thực sự rất muốn khóc, rõ ràng cậu đẹp trai như thế này mà Kỷ Hạ chẳng để tâm gì.
“Tôi đối xử với cậu rất tệ à?” Kỷ Hạ cười chuyền bóng cho cậu.
Phó Ninh Tất bắt bóng nhưng không ném lại cho cô, hỏi: “Lần trước cậu nói tôi không phải là gu mà cậu thích, thế cậu thích người như thế nào?”
“Cậu muốn biết hả?”
Phó Ninh Tất gật đầu, nếu vậy cậu sẽ trở thành người mà cô thích, như vậy sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Kỷ Hạ cong môi: “Không nói cho cậu biết đâu.”
Phó Ninh Tất: “……”
Cậu giận rồi.
Phó Ninh Tất ngẩng cao đầu, nói: “Từ bây giờ trở đi, nếu cậu có thể cướp bóng từ tay tôi thì tôi sẽ dạy cậu cách ném bóng vào rổ.”
Kỷ Hạ sững sờ, “Không học chuyền bóng nữa à?”
“Tôi nghĩ lại rồi.” Phó Ninh Tất bình tĩnh nói.
Kỷ Hạ cau mày nhìn Phó Ninh Tất, cô nhảy lên định cướp bóng, nhưng Phó Ninh Tất rất cao, cô không với tới được.
“Cậu cao thế thì tôi lấy bóng kiểu gì được?” Kỷ Hạ bất mãn nói.
Khoảng cách hai người rất gần, Phó Ninh Tất có thể cảm nhận được hơi thở của cô, còn có thể ngửi được mùi hương vương vấn trên tóc Kỷ Hạ, là mùi dầu gội cô vẫn hay dùng.
Tay Kỷ Hạ đặt trên vai Phó Ninh Tất, hai người đã đứng gần nhau, trước mặt là cô gái mình thích, khó tránh làm người ta suy nghĩ lung tung.
Mặt Phó Ninh Tất đỏ bừng, đỏ tới tận mang tai.
Cậu vội vàng lùi về sau, lắp bắp nói: “Sao cậu động vào người tôi?”
Kỷ Hạ nhìn cậu, “Không chạm vào người cậu thì tôi cướp bóng được à?” Mắt Kỷ Hạ sáng lên, nghĩ tới một chuyện.
Cô vươn tay véo vào eo của Phó Ninh Tất, cậu sợ nhột, chỉ cần người khác chạm vào eo thì cả người quắn quéo cả lên.
“Kỷ Hạ, Kỷ Hạ…Cậu đừng véo nữa…” Phó Ninh Tất muốn tránh lại không thoát được.
Cậu muốn bắt lấy tay cô nhưng lực bất tòng tâm, tay kia còn phải cầm bóng rổ.
Mười mấy giây sau, Phó Ninh Tất xin tha, không ôm khư khư quả bóng nữa.
Quả bóng rơi xuống mặt đất.
Kỷ Hạ thấy thế, cô nhanh chóng cầm lấy, Phó Ninh Tất bất lực nằm trên mặt đất.
Cô ôm bóng đứng nhìn cậu, nói: “Tôi cướp được bóng rồi này.”
“Cậu không có tình người gì cả.” Phó Ninh Tất không đứng dậy nổi, ai oán nhìn cô.
Kỷ Hạ nhún vai: “Cậu không nói không được dùng cách gì, với cả, cậu ỷ vào chuyện mình cao nữa.”
Phó Ninh Tất chơi xấu nằm ườn ra, “Cậu biết tôi sợ nhột mà còn cố ý véo người tôi, bây giờ tôi chẳng còn tí sức nào cả, không đứng dậy nổi.
Kỷ Hạ đá vào chân cậu, “Mau đứng dậy đi.”
“Cậu hôn tôi một cái gì tôi sẽ đứng lên.” Phó Ninh Tất cợt nhả.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“À thế à.” Kỷ Hạ khẽ cười, “Cậu muốn tôi ném quả bóng này vào mặt cậu không?”
Phó Ninh Tất thấy cô giơ tay lên, tư thế kia như sắp sửa ném bóng, cả người cậu run bần bật, nhanh chóng đứng dậy, “Đây tôi đứng lên đây.”
Kỷ Hạ lườm cậu, tên dở hơi này định dùng sắc đẹp giải quyết mọi chuyện hả, phải dạy cho một bài học mới được.
Kỷ Hạ ném bóng vào ngực cậu, lạnh lùng nói: “Nếu cậu dạy tôi cách ném bóng vào rổ thì tôi sẽ nói cho cậu biết tôi thích kiểu người thế nào.”
“OK, bắt đầu thôi.” Phó Ninh Tất nghiêm túc nói.
Kỷ Hạ cong môi, Phó Ninh Tất không nhìn thấy nụ cười của cô.
Phó Ninh Tất cực kì nghiêm túc, người khác không biết còn tưởng cậu đang nghiên cứu vấn đề gì cơ.
Phó Ninh Tất giúp Kỷ Hạ điều chỉnh góc ném bóng và lực ném, nghiêm túc như thế chỉ vì một lý do duy nhất: Muốn biết gu của Kỷ Hạ.
“Được rồi, cậu ném thử xem, làm lần.” Phó Ninh Tất đứng ra một bên, nói với cô.
Kỷ Hạ đứng ở vạch trắng, cô hít sâu một hơi, giơ bóng lên, quả bóng nhẹ nhàng được ném đi, góc độ chính xác, bóng bay vào rổ.
Sau lần thứ , Kỷ Hạ tự tin hơn, mấy quả kế tiếp cô chỉ cần làm theo lời cậu là được.
Kỷ Hạ là học sinh giỏi, học cái gì cũng thành tài, học đi đôi với hành, học hiểu .
Mấy quả sau đều thuận lợi vào rổ, tới quả thứ thì không vào. Lượt ném thứ cũng thế làm cô hơi bối rối. Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, những quả còn lại đều trúng.
“/, vậy là tốt rồi.” Phó Ninh Tất vỗ tay khích lệ cô.
Kỷ Hạ chạy tới nhặt bóng, mỉm cười hài lòng.
“Cậu nói đi.” Phó Ninh Tất vẫn nhớ chuyện này.
Kỷ Hạ cố tình giả ngu, “Nói gì?”
Phó Ninh Tất tức giận, hậm hực bảo: “Kỷ Hạ, sao cậu lại lừa tôi, rõ ràng vừa nãy cậu đã hứa sẽ nói cậu thích người như thế nào mà.”
Kỷ Hạ như bừng tỉnh, “À, vấn đề này hả, tôi nói cho cậu là được chứ gì.”
“Nói đi nói đi.” Phó Ninh Tất giục cô.
Kỷ Hạ chỉ tay vào người Phó Ninh Tất, “Cậu.”
“Gì cơ?” Tim cậu giật thót, “Tôi làm sao?”
Kỷ Hạ gật đầu: “Đúng vậy, là cậu đấy.”
“Thật á?” Phó Ninh Tất không tin nhìn cô.
Kỷ Hạ nhét quả bóng vào tay cậu, nói: “Ờ, tôi thích con trai.”
Bấy giờ Phó Ninh Tất mới biết mình bị chơi xấu, tức giận bảo: “Đồ lừa đảo.”
Cậu cực kì tức giận.
Kỷ Hạ cười, “Hôm nay tới đây thôi, tôi về đây.”
Thấy cô rời đi, Phó Ninh Tất gọi, “Cậu đừng đi mà, cái đồ lừa đảo này.”
Nói cũng như không, thích con trai, con trai thế nào ơ, cao hay thấp, gầy hay béo, xấu hay đẹp…
Sao cậu biết được chứ?
Kỷ Hạ mặc kệ cậu, buồn cười nói: “Đồ ngốc.”
Phó Ninh Tất buồn bực, cậu cảm thấy mình bị Kỷ Hạ chơi một vố. Rõ ràng hôm nay muốn thể hiện khí phách của nam tử hán đại trượng phu, cuối cùng còn chưa được thể hiện cái gì.
Cậu về ký túc xá, ủ rũ ngồi một chỗ, không nói chuyện với Dương Thái và La Tử Hàng.
La Tử Hàng thấy thế, tò mò hỏi: “Sao thế? Kỷ Hạ tìm được tình yêu đích thực rồi à? Từ chối cậu rồi ư?”
Phó Ninh Tất mím môi, lườm cậu ta, “Nói vớ vẩn.”
“Cậu cứ làm như là trời sập rồi ý.” La Tử Hàng hậm hực nhìn cậu.
Phó Ninh Tất thở dài, “Các cậu nghĩ xem phải làm thế nào thì mới theo đuổi được Kỷ Hạ?”
“Lên mạng mà xem, chắc là sẽ tìm được cách đó.” Dương Thái đang chơi game, nói.
Mắt Phó Ninh Tất sáng lên, nhanh chóng bật laptop tìm kiếm. Ngồi đọc một lát nhưng vẫn không tìm được cách nào thích hợp.
“Khó quá đi.” Cậu nhìn màn hình laptop chằm chằm.
Dương Thái chơi xong một trận, cậu ta xoay người, đề nghị: “Không phải con gái thích xem phim với đọc truyện về tổng tài bá đạo à, cậu phải mạnh mẽ lên, dũng cảm theo đuổi người ta.”
Phó Ninh Tất bất lực nhìn Dương Thái, “Tôi sợ Kỷ Hạ sẽ tránh xa tôi.”
“Sao phải sợ?” La Tử Hàng hỏi.
“Các cậu không biết đâu, mỗi lần cậu ấy im lặng nhìn tôi, tôi đều thấy sợ hãi, sợ tới mức không biết làm gì.”
Dương Thái nghi hoặc hỏi, “Cậu sợ Kỷ Hạ như thế thì sao lại thích cậu ấy?”
“Tôi thích cậu ấy nhìn tôi như vậy.” Tai cậu đỏ bừng, ngượng ngùng trả lời.
“Con người thích máu M.” La Tử Hàng cảm thán.
Phó Ninh Tất khịt mũi, “Các cậu chẳng hiểu gì về tình yêu hết.”
“Cậu hiểu thì sao vẫn chưa tán đổ Kỷ Hạ?” Dương Thái chọc đúng chỗ đau của Phó Ninh Tất.
Phó Ninh Tất: “……Sao các cậu độc ác thế.”
Không phải cậu không làm được, mà là Kỷ Hạ khó theo đuổi quá.