Diệp Tiểu An bưng chậu đi thay nước mới, không quay đầu lại nói. "Là em, anh muốn bắt em sao?"
Tả Trí lười biếng nghiêng về phía sau, ngã người trên ghế dựa nghiêng đầu nhìn bóng dáng bận rộn của cô. "Càn quét tệ nạn không phải do anh trông nom, không có việc gì, chờ em bị bắt thì anh sẽ đến thăm em."
"Anh thật là người tốt! Cảnh sát nhân dân tốt!" Diệp Tiểu An cười khanh khách, Tả Trí cũng cười, càng nhìn tiểu nha đầu này càng thích.
Nhà này còn chưa có điều kiện tổ chức bữa ăn tập thể, hai người thương lượng ra ngoài ăn cơm tối rồi thuận tiện mua ít nồi chén. Lúc ra cửa Tả Trí nhận một cú điện thoại, anh chỉ chỉ cửa nhà Giang Thiệu ý bảo Diệp Tiểu An gọi Giang Thiệu đi cùng. "Anh đi lấy xe, hai người nhanh lên nhé." Nói xong dẫn đầu đi về phía thang máy.
Diệp Tiểu An do dự một lát, trong điện thoại Tả Trí nói đều là chuyện công tác nên cô cũng không dám quấy rầy.
Giang Thiệu bên này trùng hợp cũng đang nghe điện thoại, lúc anh tới mở cửa chỉ mặc một cái quần ngủ, hiển nhiên mới vừa tắm rửa, trên người lõa lồ và tóc còn dính nước. Anh che điện thoại nhìn Diệp Tiểu An, "Thế nào?"
"Cùng đi ăn cơm nha." Diệp Tiểu An cúi đầu, chỉ dám để tầm mắt vào vị trí ở eo anh.
"Tả Trí đâu?"
"Lấy xe."
"Đi vào chờ tôi một lát." Giang Thiệu ra hiệu cô ngồi trước, quay đầu nói với người trong điện thoại, "Em tiếp tục."
Diệp Tiểu An không tiến vào bên trong, chỉ đứng ở trước cửa chờ đợi. Tầm mắt cô bay tới bay lui, cuối cùng không tự chủ được trở lại trên người Giang Thiệu. Người đàn ông này tựa hồ có một loại khí thế, chỉ cần anh ở đây, mặc dù không mở miệng nói chuyện cũng sẽ tự nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. Huống chi anh lại cao lớn đẹp trai làm cho người ta muốn bỏ qua cũng khó khăn.
Giang Thiệu đưa lưng về phía Diệp Tiểu An, cô nháy mắt, lớn mật dòm ngó vóc người tinh tráng của Giang Thiệu. Người đàn ông này thật là, cảm giác mặc quần áo và không mặc quần áo hoàn toàn khác nhau.
Cô hơi không hiền hậu nghĩ, Giang Thiệu mặc cảnh phục anh tuấn ở trên người tựa hồ còn có khuôn cách hơn lúc Tả Trí mặc. Diệp Tiểu An chớp chớp mắt, tỷ lệ vóc người này. . . . Hoàn mỹ giống như người dưới ngòi bút của cô. Trên người cũng không cần nói, quần ngủ tơ màu cà phê giắt lỏng lẽo ở bên hông, chân của anh đặc biệt thon dài thẳng tắp. Mà từ xương hông bắt đầu bị quần ngủ che giấu. . . .
Khụ. Diệp Tiểu An mím môi vui vẻ. Không có biện pháp, ai bảo cô vẽ tranh chuyên nghiệp? Dù bạn có mặc quần áo hay không thì trong mắt người học mỹ thuật cũng như không mặc mà thôi. Ánh mắt của bọn họ giống như có thể nhìn thấu, xuyên thấu qua y phục để nhìn hình dáng và cấu tạo thân thể, bắp thịt đường cong của bạn, thậm chí mỗi một bộ phận cũng tự nhiên trắng trợn hiện ra trong mắt của họ.
Cho nên hiện tại Giang Thiệu ở trong mắt Diệp Tiểu An, nhưng thật ra là một trạng thái trần truồng.
Dùng ánh mắt chuyên nghiệp của cô để xem, Giang Thiệu thuộc về cực phẩm. Vóc người tiêu chuẩn hoàn toàn có thể dùng để làm mô hình cho bọn học sinh biết rõ kết cấu của thân thể mỗi người. Sao lúc cô đi học lại không gặp phải dụng cụ tốt như vậy ở trường học, thật tiếc nuối.
Cô không biết Giang Thiệu đang trò chuyện với ai, chỉ nghe thanh âm Giang Thiệu trở nên dần dần âm trầm.
Thật ra thì Diệp Tiểu An không phát hiện, hành động rình coi mà cô tự cho là bí mật đều bị Giang Thiệu thông qua kính phản xạ nhìn ở trong mắt. Anh nhíu mi tâm, hơi mệt mỏi, nói với Cận Thanh ở bên đầu điện thoại kia, "Chuyện này ở trong điện thoại nói không rõ ràng, em rút thời gian trở về một chuyến, chúng ta giáp mặt nói chuyện."
Thấy anh chuẩn bị cúp, Diệp Tiểu An vội vàng ngừng rình coi cúi đầu nghiên cứu sàn nhà. Giang Thiệu bị cử động của cô chọc cho mặt mày giãn ra.
﹡
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Chiều cao m của Giang Thiệu khiến không gian có hạn trở nên chật chội, anh trầm mặc khiến Diệp Tiểu An sợ sệt, đứng ở trong góc, hô hấp cũng không dám dùng sức, cố gắng làm mất cảm giác tồn tại.
Giữa chừng có một bà cụ đi vào, không khí bởi vì thêm một người mà hòa hoãn mấy phần, điều này làm cho Diệp Tiểu An thật vui mừng. Vậy mà rất nhanh bà cụ chợt nhớ để quên đồ nên mở cửa đi ra ngoài.
Theo cửa thang máy chậm rãi đóng, Diệp Tiểu An lại tiến vào tình trạng khẩn trương lần nữa, Giang Thiệu liếc nhìn con số trên đỉnh đầu, chợt mở miệng. "Tôi có thể hỏi em một vấn đề không?"
Diệp Tiểu An lập tức đứng nghiêm ngay ngắn. "Xin hỏi."
"Kinh nghiệm phong phú của em là từ đâu tới?"
"Cái gì?"
Giang Thiệu xoay người lại tựa vào thành kim loại của thang máy, khẽ nâng môi. "Giữa nam nữ . . . . Ừ, kinh nghiệm."
Diệp Tiểu An sợ run lên, ánh mắt hơt lơ mơ. "Em. . . ."
"Hả?"
"Tôi. . . . Chúng ta còn chưa có thân đến mức có thể thảo luận chủ đề này."
Giang Thiệu nhìn khuôn mặt mềm mại và con ngươi thuần khiết của cô, chậm rãi thu lại nụ cười ở khóe miệng. Anh chỉ chỉ một góc khác trong thang máy, "Em đứng đó."
Diệp Tiểu An ngoan ngoãn đứng vào, đột nhiên cảm thấy ánh sáng tối lại, hơi thở của một người đàn ông đập vào mặt. Cô căn bản không thấy rõ động tác của Giang Thiệu, đã bị anh vây chặt ở trong góc.
Nói chuẩn xác thì cũng không chặt lắm, Giang Thiệu chỉ cách cô hơi gần, hai tay anh còn cắm ở trong túi quần, bộ dáng ung dung từ trên cao nhìn xuống cô. "Biết vì sao bảo em đừng ở chỗ này không?"
Diệp Tiểu An rụt bả vai, lại không rõ ràng lắm sao mình sợ anh, vì vậy nâng cằm nhỏ lên cho mình thêm can đảm. "Không biết. . . ."
"Bởi vì mặc kệ xảy ra chuyện gì, camera quay không tới nơi này." Giang Thiệu hơi cúi người đến gần cô mấy tấc.
"Sẽ. . . . Sẽ xảy ra chuyện gì?" Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời sợ hãi. Nhưng cô phát hiện một chuyện.
Nhìn gần thì ánh mắt của Giang Thiệu. . . . Thật là xinh đẹp, mắt anh thâm thúy mà khiêm tốn giống như đá đen. Mùi hương trên người anh cũng thật dễ ngửi, nhẹ nhàng khoan khoái lại. . . . . Mang chút hương vị dã thú, vô cùng có tính xâm lược nhưng lại làm cho người ta an tâm.
Kỳ quái là, loại hơi thở này cô không cảm thấy xa lạ.
Hiểu biết này khiến Diệp Tiểu An nhăn mày lại, tựa như lần đầu tiên nghe được thanh âm của anh ở sân bay thì cô cũng không cảm thấy xa lạ.
"Không cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc sao?" Giang Thiệu không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, vươn cánh tay chống bên cạnh người cô, buông lỏng cổ áo của mình. Đầu óc Diệp Tiểu An vận chuyển cấp tốc, quả thật có chút quen thuộc.
Đột nhiên cảm thấy ngang hông hơi ngứa chút, thân thể cô cứng đờ. Ngón tay Giang Thiệu như có như không đặt trên eo cô, cúi đầu tà ác thổi hơi ở bên tai cô.
"Tôi có biện pháp khiến thang máy dừng lại trong vòng ba mươi giây, chúng ta không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, nơi này tối hết, bọn họ tìm người sửa chữa ít nhất cần phút, em đoán trong thời gian này, một nam một nữ ở chỗ này có thể xảy ra chuyện gì? Chờ nhân viên sửa chửa mở thang máy ra, người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề đi ra, mà cô gái thì. . . ." Nói đến chỗ này, ngón tay Giang Thiệu chợt nhấn eo cô một cái.
Đầu óc Diệp Tiểu An ông một tiếng, chợt đẩy anh ra. "Anh là cảnh sát sao có thể làm loại chuyện đó!"
Giang Thiệu rất không nghiêm túc cười. "Trong tiềm thức của mỗi người đều tồn tại ý đồ phạm tội, cảnh sát cũng không phải là hòa thượng, cũng có thất tình lục dục đúng không? Nhưng, sao em biết anh chỉ cái gì? Ám chiến kỳ này em cũng xem à"
"! ! . . . . . ." Diệp Tiểu An nhất thời im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thầm mắng mình ngu ngốc.
Thang máy tới nơi, Diệp Tiểu An nhếch nhác chạy đi, còn chưa đi mấy bước thì lời nói tràn đầy hài hước của Giang Thiệu đã truyền tới từ sau lưng.
"Lộng Ngọc là thần tượng của Tả Trí, chẳng lẽ em không muốn khiến Tả Trí sùng bái em một lần?"
Sùng bái con quỷ, Diệp Tiểu An làm sao không biết xấu hổ mà tiếp tục đề tài này, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tả Trí chờ trong xe cũng hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc nhìn thấy hai người ra ngoài. "Thành thật khai báo! Hai người làm chuyện gì mờ ám sau lưng tôi?"
"Đã nói mờ ám sao có thể nói cho cậu biệt, với lại tôi nói chuyện với em họ tôi cậu quản được sao?" Giang Thiệu vui vẻ ngồi vào trong xe, "Đúng không Tiểu An?"
"Ơ, gọi thật thân, quan hệ của hai người đột nhiên tăng mạnh." Tả Trí vừa lái xe vừa không có tim không có phổi nhạo báng, Diệp Tiểu An xấu hổ vô cùng, "Em họ gì?"
Hai người đàn ông cùng nhau bật cười, Tả Trí khều cằm nhỏ của Diệp Tiểu An. "Anh làm chủ, để Giang Thiệu làm anh họ của em, lúc anh không có mặt thì để anh họ chăm sóc em, anh cũng yên tâm."
"Không sợ tôi làm chuyện mờ ám gì à?" Giang Thiệu cười xấu xa hỏi ngược lại.
"Anh em của tôi ơi, phù sa không chảy ruộng người ngoài, tôi hiểu anh, anh không làm ra chuyện mờ ám hơn tôi được."
Lúc ấy Diệp Tiểu An chỉ cảm thấy lời nói của hai người đàn ông này rất có bài bản, làm sao cũng không nghĩ ra Tả Trí đang tự chế giễu.
Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt Diệp Tiểu An đã tới thành B ba tuần lễ rồi. Cuộc sống cũng không có gì khác trước kia. Vẽ tranh, nộp bản thảo, ngủ, yêu đương.
Giờ phút này, cô cắn bút vẽ nâng cằm lên ngồi ở trước máy vi tính sững sờ, trong cái đầu nhỏ cũng giống như màn ảnh, trống rỗng. Cô giữ vững cái tư thế này có gần hai giờ rồi.
Cô rất buồn bực, thường cách một đoạn thời gian, linh cảm của cô lại kéo nhau đi đâu hết. Thật buồn bực chính là ngày nộp bản thảo lại càng ngày càng gần.
Điện thoại di động chợt vui sướng hát lên, cô nhìn tên người gọi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn thành một cái nhỏ cái bánh bao nhỏ. Lúc này sợ nhất là nhận được điện thoại thúc giục bản thảo của biên tập, cô chột dạ đổi qua âm rung rồi nhét điện thoại xuống dưới gối.
Hay là, xem tài liệu chút đi.
Diệp Tiểu An mở một cái máy vi tính khác lên, bấm thư mục "TảTiểu Trí vô địch A" , mở ra một bộ phim giáo viên Aoi, một đôi mắt to nhìn chằm chằm nghiêm túc học tập. Nhưng xem một nửa thì không xem được nữa, bộ phim này cô đã thuộc làu rồi.
"Làm thế nào làm thế nào! Tài liệu cũng vô dụng rồi !" Diệp Tiểu An phiền não vò tóc thành tổ chim, nằm ở trước máy vi tính kêu rên.
Chẳng lẽ cô sắp hết thời nhanh thế sao! Sao lại để cho một cô gái chỉ có kinh nghiệm hôn vẽ tranh hot chứ, còn liên tục, thật là làm người ta giận sôi! Gào khóc!
Cô phiền đến tóc cũng bị rụng một đống, quyết định không vẽ nữa, mở trò chơi ra tán dóc!
Diệp Tiểu An vừa lên mạng thì có một tin nhắn gửi tới:
Trong khóm hoa không thấy cúc: không giao bản thảo còn dám vào trò chơi! ! !
Cô nhất thời sợ đến tay run lên, lập tức trả lời:
Lộng ngọc không thổi tiêu: không phải tôi.
Sau đó vội vàng log out. Trước kia Diệp Tiểu An cảm thấy tên của biên tập vô cùng võ hiệp, tên Truy Hồn, hiện tại rốt cuộc biết hàm nghĩa của tên này. Điện thoại không tìm được cô lại canh chừng cô trong trò chơi, thật giảo hoạt!
Suy nghĩ liên tục, cô quyết định ra bên ngoài đi dạo một lát. Điện thoại di động. . . . xem như quên mang đi.
Hiện tại chính là nửa đêm, trong chung cư đêm khuya yên tĩnh, chỉ nghe thấy côn trùng kêu vang. Diệp Tiểu An cột cái đuôi ngựa đơn giản, tìm một cái áo có nón màu trắng, tùy tiện mặc cái váy, mang giày chơi bóng vào, lẹp xẹp đi ra.
Cô có một thói quen kỳ quái, chính là thích giữ yên lặng ở nơi ồn ào, hoặc là mò mẫm giày vò ở chỗ an tĩnh, phần lớn linh cảm đều nhô ra như vậy.
Vì vậy Giang Thiệu vừa làm thêm giờ trở về liền nhìn thấy một cô gái hơn nửa đêm còn chạy quanh tòa nhà, còn là chạy trốn.
Anh cũng không gọi cô, chỉ đứng ở đàng kia chờ cô chạy tới phát hiện mình. Vậy mà Diệp Tiểu An chợt dừng lại bên cạnh một cây đèn đường, gãi gãi đầu, đỡ đèn đường bày ra một tư thế nhìn như rất mê người kì thực rất không được tự nhiên.
Diệp Tiểu An điểm hai mủi chân, hơi giang rộng ra, dùng sức vểnh cái mông nhỏ ngước đầu, suy nghĩ động tác này khả thi không.
Giang Thiệu híp mắt nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi lộ ra một nụ cười thấu hiểu.
Diệp Tiểu An quá nghiêm túc, căn bản không phát hiện có người đến gần, chợt nghe giọng nói bao hàm nụ cười của Giang Thiệu vang lên thật nhỏ ở sau lưng.
"Nếu như em đang nghiên cứu tư thế đó, tôi có thể cung cấp cố vấn miễn phí."
. . . . . .