Cả ngày hôm nay đi tới chỗ Tiếu Tiếu thăm nhóc ấy, Tô Thế Hoan về tới nhà ăn tạm mì gói xong mới sực nhớ ra mình còn chưa đổ rác, lật đật gom hết túi nilon bẩn dồn vào túi rác đem ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở, Tô Thế Hoan tròn mắt đứng nhìn người trước mặt, đã thay đổi rồi, thần thái hoàn toàn khác, túi rác trong tay cũng làm rơi xuống.
Thật sự không biết làm gì tiếp theo, cả bầu không khí bao trùm bởi sự trầm lắng đáng sợ.
Cậu cúi đầu nhặt túi rác lên quay lưng đóng cửa rồi len lỏi qua kẽ hở bên cạnh William để đi ra ngoài một lời chào hỏi cũng keo kiệt không dành cho hắn.
"...Cậu ấy không biết, anh nhớ thương cậu ấy.
Cậu ấy không nghe thấy bài hát của anh, mỗi câu anh nói.
Khi tuyết chạm vào mắt cá chân cậu ấy
Anh tự hận bản thân không ở đó.
Cậu ấy không biết, anh thương nhớ cậu ấy.
Cậu ấy nhìn không thấy, nụ cười của anh, mỗi lần anh nói yêu cậu ấy.
Cho đến khi mắt mờ đi
Bóng dáng mờ ảo trong giấc mơ
Đều là cậu ấy..."
Có nên chạy theo hay không? William đi phía sau mặc dù đã đuổi kịp nhưng không dám tiến tới giữ lấy cậu, nghe tiếng cậu mệt mỏi thở dốc lòng anh đau đớn kịch liệt.
Nỗi thất vọng đang chực chờ tràn ra khỏi khóe mắt thật sự chẳng thể nào diễn tả, Tô Thế Hoan đi thật nhanh để thoát khỏi nơi có mặt hắn, chịu không được nữa tựa vào tường bật khóc.
Không màng tới tay vừa cầm túi đựng rác còn chưa rửa sạch đã đưa lên che lấy mặt mình mà khóc.
William tiến tới ôm lấy cậu, hắn thừa nhận mình thực sự thua rồi, hắn chịu không nổi sự trừng phạt này của cậu.
Tô Thế Hoan để hắn một mình chịu đau khổ là được rồi hà cớ gì bản thân cũng phải sa vào vòng quanh quẩn đó.
Cậu không hề có lỗi.
"Đừng..."
Âm thanh nhỏ phát ra từ đôi môi run rẩy của cậu, trong bóng tối hắn nhìn thấy lệ quang lóe sáng từ ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ lớn bên hông hàng lang chung cư.
Âm thanh của cậu, rất lâu rồi không nghe thấy "Shu Shu...!Anh..."
"Xin anh, đừng chạm vào tôi...!nữa..."
Cậu nức nở ở trong lòng hắn cử động, vô lực muốn tách ra ngoài.
"Anh xin lỗi!" William khổ sở giữ lấy đôi vai gầy đến đáng thương của cậu, bắt người kia phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Ban đầu là cậu muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, liều mạng nói trái lòng mình để hắn tin tưởng rằng cậu chẳng hề nói dối.Nhưng khi nghe được một câu này, Tô Thế Hoan đột nhiên im lặng cúi đầu, đầu óc trống rỗng gương mặt chuyển nở nụ cười kỳ quái
"Tại sao lại phải xin lỗi?"
"Vì anh sai rồi!!!"
"Xin lỗi!"
"Vì sao?" hắn khó hiểu hỏi lại
Cậu mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lớn thổi tới làm đôi mắt cậu càng thêm cay rát, chớp mắt một cái còn tưởng lệ sẽ chảy lại vào trong nhưng hóa ra dòng nước ấm nóng tuôn xuống lại chẳng thể nào ngăn cản được.
Tô Thế Hoan chậm rãi trả lời "Vì...!Tôi chẳng thể nào tha thứ cho anh!"
Trong phút chốc, cậu thoát ra khỏi được kìm cập của hắn một mực chạy về phía trước, không phải cậu không dám đối mặt, chỉ là vô phương đối mặt, mỗi khi nhìn thấy hắn bao nhiêu đau đớn phẫn hận trong lòng tưởng chừng như đã phai nhạt lại hiện lên rõ nét cứ như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
Tô Thế Hoan không lừa được bản thân, cậu vẫn rất yêu William nhưng sống chết không muốn để hắn biết, hiện tại cậu muốn chạy trốn.
Trốn đến nơi nào đó, phải đi đâu mới tốt đây? Tớ đâu mới có thể thoát khỏi sự đau đớn này.
"Shu Shu...!Tại sao em không cho anh cơ hội?"
Cậu ngoảnh đầu nhìn hắn gương mặt khổ sở bị màn đêm che phủ nhưng trong khoảnh khắc vừa lướt qua cậu thấy được khổ tâm của hắn.
Hai người yêu nhau nhưng phải đau đớn thế này vậy yêu để làm gì? Có phải nên kết thúc? Nên cắt đứt mọi mối liên hệ, tất cả những gì tạo ra hy vọng dù là nhỏ nhất?
"Cơ hội..." thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời, vì sao cậu muốn nói với hắn một câu tàn nhẫn cũng không nói được, cảm giác như nếu nói ra rồi cái gì cũng không còn quả nhiên nuối tiếc cực độ.
Hiện tại nên nói rằng cậu là kẻ ích kỷ hay hắn mới là người ích kỷ?
"Shu Shu..." William chưa từng đối với ai có loại ngữ khí đáng thương này ngoài người mẹ quá cố của hắn, tính ra cũng hơn mười mấy năm rồi, chỉ duy nhất mình cậu, duy nhất mình Tô Thế Hoan cậu mới có thể làm hắn như vậy mà thôi.
Tô Thế Hoan nắm chặt tay thành quyền nhìn hắn thật lâu thật lâu trước khi quay đi, cậu muốn ghi nhớ thật rõ gương mặt đó để rất lâu sau này còn có thể tưởng nhớ đến mối tình đầu cũng như cuối cùng này.
.
truyện xuyên nhanh
Cậu ngước mắt lên nhìn hắn, lệ quang lóe sáng, đôi môi cậu mấp máy nói ra mấy câu mà làm cho bức tường hoa lệ bao phủ quanh hắn phút chốc sụp đổ, thì ra hắn đã quá tự tin, hóa ra cậu lại tàn nhẫn như vậy.
"Đừng nói gì thêm nữa, cũng đừnh gọi tên tôi...!xin anh!"
Ôm chặt Tô Thế Hoan trong lòng, tim hắn đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn sợ hãi "Shu Shu!!! Đừng đi..."
"Có thể sau này phiền anh đừng tới đây nữa, có được không?" cậu thành khẩn van xin hắn.
Nhưng sắc mặt William lạnh dần đôi tay cũng từ từ thả lỏng, hắn không muốn phí công sức vì một chuyện như vậy.
Hắn nghĩ cậu sẽ sớm hối hận thôi.
Trước khi rời đi hắn chỉ lặng im nghe nhịp thở đều đặn của cậu rồi hừ nhẹ một tiếng chầm chậm bước xuống từng bậc thang cũ kỹ mà lòng nặng trĩu.
Có Những chuyện ta nghĩ rằng mình vốn chẳng cần bận tâm thì đó mới chính là điều ta bận tâm chất.
Vì nếu không nghĩ tới nó ta đâu cần khổ sở tự nhắc nhở bản thân mình như vậy....