Cảm giác kim tiêm ghim vào da thịt, ban đầu lành lạnh rồi nhói một cái, Tô Thế Hoan chậm rãi mở mắt hóa ra mình đang nằm trong bệnh viện.
Quái lạ tại sao lại im lặng thế này, chung quanh cũng không có người, điện tâm đồ bên cạnh kêu lên vài tiếng báo hiệu đã sẵn sàng hiển thị kết quả, vị bác sĩ từ cửa bước vào động thái chuyên nghiệp khẽ nở nụ cười.
Không chờ cậu lên tiếng hỏi y đã chủ động trả lời giống như đọc được suy nghĩ của cậu vậy "Vị tiên sinh này, lúc cậu vào đây là đang hôn mê, có một tiên sinh khác người ngoại quốc giao cậu cho viện chúng tôi, còn đóng đầy đủ viện phí nữa!"
Người ngoại quốc sao?! Có lẽ đúng là như vậy, trong tim có thứ gì đó giống như là axit đậm đặc dần ăn mòn từng lớp từng tế bào một...!đau đớn cùng cực nhưng khóe môi vẫn nhếch lên mỉm cười, chút ít quan tâm cuối cùng này có lẽ cũng đủ rồi.
"Người đó..."
"Vị tiên sinh kia nói rằng có việc phải đi, chút nữa sẽ quay lại!"
"Ừm, cảm ơn!" cậu cảm kích nở nụ cười, người kia thật ôn nhu chẳng giống với mấy vị bác sĩ lớn tuổi nghiêm túc tới nỗi cả ngày chẳng mở miệng nói lấy một câu.
Khám sơ lược một chút cảm thấy không còn gì nguy hại y chỉ bỏ lại một câu "Thong thả tịnh dưỡng sẽ ổn thôi, tôi đi đây, có chuyện gì hãy nhấn vào nút thông báo khẩn ở cạnh giường nhé!"
Cánh cửa đóng lại khóa chặt không gian tĩnh mịch, khung cửa sổ khép hờ ngăn cách bức tường trắng lạnh lẽo với cảnh vật bên ngoài màu xanh bắt mắt.
Đâu phải thứ gì muốn đều có thể làm, tựa như hiện tại, cậu muốn đứng dậy, muốn thoát khỏi sự cô đơn đáng sợ này nhưng lại bị đống kim tiêm của đủ loại dịch truyền vào cơ thể này kiềm hãm lại.
Khóc không ra nước mắt.
Âm thanh rất nhỏ của cánh cửa cũng có thể phá tan sự im lặng của căn phòng này, là ai? Tô Thế Hoan nhìn người vừa bước vào, tấm lưng rộng lớn vừa quen vừa lạ.
Gương mặt thoạt nhìn có tới % giống với William, nhưng anh ta là ai?
Jonas Levi tự nhiên tiến tới ngồi cạnh cậu "Xin chào!"
"Ch...Chào anh.." cậu cứng đờ người cố gắng nép sát vào tường để không chạm vào anh ta.
Vốn dĩ là con người thẳng thắn, anh nói thật ra suy nghĩ của mình "Cậu trước đây là người yêu của William, sau đó nó chán cậu rồi đá cậu đi nơi khác?"
Gương mặt Tô Thế Hoan dần biến dạng, sắc thái vặn vẹo khó coi "Tôi...!t...!tôi...!tôi..." dừng lại, suy nghĩ một chút cuối cùng cậu cũng có can đảm gật đầu "Đúng như vậy!"
"Tôi chỉ nói vậy thôi, thật ra hôm nay tôi có mặt ở đây cứu vớt cái tên vô dụng như cậu chỉ để có thêm thông tin!"
"Thông tin?"
"Đúng vậy, William nói nó muốn kết hôn nhưng trong ngăn tủ thư phòng trước kia của nó lại chứa đầy ảnh của cậu!" anh ta nheo mắt làm ra vẻ khó chịu nhìn cậu
Tô Thế Hoan cũng giật mình "Sao anh biết đó là tôi?"
Người kia lập tức trả lời "Thám tử tư của tôi!"
Ra vậy, thật hoang đường, ban đầu cậu còn ngu ngốc lầm tưởng người cứu mình là William...!
"Tại sao anh lại phải tìm tôi? Giữa chúng tôi đã kết thúc từ lâu lắm rồi!"
"Thế nhưng..."
- ------------------------------
"Con có đồng ý lấy người con gái trước mặt này làm vợ và hứa suốt đời ở bên cạnh cô ấy dù là lúc ốm đau bệnh tật, giàu có hay nghèo đói vẫn nắm chặt tay cô ấy?"
William đứng trong lễ đường, con người quyết đoán như hắn cuối cùng cũng do dự, nhìn gương mặt xinh đẹp có thể gọi là tuyệt mỹ trước mặt, hắn miễn cưỡng nở nụ cười "Tôi đồng ý!"
Đôi uyên ương trao nhẫn cho nhau, bên dưới rất nhiều những nụ cười chúc phúc cho cặp đôi mới cưới, từng nụ cười một như giằng xé tâm can của hắn.
Liệu hắn làm như thế này có đúng không? Có lẽ như vậy là ổn rồi, đâu thể nào cả đời chạy theo cái bóng của người khác được, đó là còn chưa nói tới người kia rõ ràng chẳng biết được vị trí của mình ở đâu, cái tôi của hắn lớn thế nào.
Thậm chí hắn cũng không biết hắn xem Tô Thế Hoan là gì.
Không phải bạn bè, không phải tình nhân...!đúng vậy, là sinh mệnh, nhưng nhìn đi nhìn lại, sinh mệnh của hắn chạy đâu mất rồi.
Đêm động phòng, William chỉ đơn giản nằm cạnh Jessica, ôm cô ấy vào lòng mãi chẳng ngủ được, cảm giác cực kỳ bất an, giống như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm tim hắn vậy.
Cả đêm chẳng thể ngủ, hắn chợt nghĩ tới trước đây, nếu người nằm trong lòng hắn hiện tại là cậu thì sẽ thế nào? Nếu được như vậy một lần thôi cũng đủ rồi dù cho hắn có phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.
Ôm cậu, thương yêu cậu, cho đến lúc bình minh hắn cùng với cậu rời khỏi cõi đời phức tạp này, vứt lại trần duyên đầy rẫy thống hận, an an ổn ổn sống cạnh nhau trong vũ trụ vĩnh hằng.
Mùi hoa nhài ngoài vườn thoang thoảng bay tới, rõ ràng ngoài trời chẳng hề có gió, tại sao mùi hương ấy lại có thể bay tới đây? Ngay cả ông trời cũng muốn dày vò hắn, nhắc cho hắn nhớ đã từng có một thân ảnh luôn nấp ở phía sau mỗi khi hắn quay đầu lại đều có thể nhìn thấy.
Đưa cánh tay phải, trên ngón áp út đã có chiếc nhẫn lấp lánh tượng trưng cho tình yêu ngự tại.
Nhưng sao hắn chẳng thấy vui.
Có một điều chắc là chỉ có mình hắn biết, mặt trong của chiếc nhẫn hắn đang đeo có khắc dòng chữ tinh xảo "WL & SSH" bên cạnh còn có dãy số " ---" ngày tháng năm bắt đầu và không có kết thúc...!
Đáng tiếc đó chỉ là ước vọng của riêng mình William hắn mà thôi.
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••
"Kết hôn sao!"
"Ừm, nếu không lầm thì là hôm nay, cậu không hối tiếc sao?"
Tô Thế Hoan cố gắng giấu đi đôi mắt đỏ hồng ngập nước, cố chấp lắc đầu, giả vờ kiên cường mỉm cười "Có lẽ không đâu!"
"...Tôi thật tâm chúc phúc người
Nhưng tại sao tôi lại khóc rồi?!..."
(Deeeee nay chăm chỉ quạ: ai tán dương tuôi dùm cái đi áhihi:)))).