"...Đã nói rằng không còn yêu nữa, vì sao nghe thấy tên người đó, nhìn thấy bóng lưng người đó tim lại vô thức nhói đau?! Chắc có lẽ cái gọi là tình yêu là khi tim ngừng đập mới ngừng chịu tổn thương..."
Từ ngày đó, cuộc sống của tôi có rất nhiều thay đổi, hình như tôi nhìn đời bằng một con mắt khác thật rồi, thậm chí còn có thể bao dung cho bản thân mình về sự ngu ngốc khi ấy cùng với đoạn tình cảm rối ren kia.
Có lúc hồi tưởng lại tôi còn có thể ngây ngô tự mỉm cười với chính mình.
Lỗi lầm khi đó đã qua rồi, tôi không còn yêu hay hận thêm ai nữa, sở dĩ ngày ấy tôi yêu William hơn mình tưởng, vậy nên khi nghe tin tức đáng sợ kia mới chạy đi tìm anh ấy, tôi sợ anh ấy rời bỏ tôi, sợ rằng anh ấy không kịp nghe được tôi nói nữa.
Đáng tiếc điều tôi sợ nhất đó lại xảy ra, hiện thực tàn khốc như vậy nhưng lại giúp tôi hiểu rằng...!
"...Quá khứ và hiện tại không giống nhau, chỉ là ở hiện tại có một con hẻm nhỏ tối tăm nếu bước vào trong đó lại nhìn thấy quá khứ..."
Hôm nay là ngày âm lịch, còn ngày nữa là tết nguyên đán, Tiếu Tiếu rất ngoan ngoãn ở nhà trong lúc tôi đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm ăn tết mà không khóc lóc đòi đi theo, có lẽ nó đã lớn thật rồi.
Từ đâu xuất hiện một Jonas đối xử cực tốt với Tiếu Tiếu, hắn ta chọc cho nhóc con hết khóc lớn rồi lại cười to, có hôm nửa đêm còn không chịu ngủ đến nỗi hàng xóm phải sang gõ cửa nhắc nhở.
Gần đây Jonas cứ liên tục dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi đến thất thần, lẽ nào hắn có gì đang giấu giếm sao?
Mặc kệ, dù sao tôi cũng bận rộn ra ngoài mua đồ ăn tết không rảnh rỗi quản hắn ta nữa.
Trên đường đi, qua ngã tư lớn tới chợ tôi vô tình ngửi thấy mùi hoa lài, mùi hương mà trước đây tôi và người ấy yêu thích nhất.
Lại nghĩ tới nữa rồi, tôi rõ ràng chẳng muốn lại bước vào con hẻm tối kia để quay về quá khứ đâu.
Giữa dòng người tấp nập, tôi nhớ tới trước đây quãng thời gian mình là du học sinh, vô tình gặp được con người đó, khi ấy tôi là ngây thơ hay ngu ngốc mới đem toàn bộ trái tim mình trao cho một người hoàn toàn xa lạ như người đó.
Cúi thấp đầu cười khổ, tôi tự mình công nhận rằng cái gọi là hồi ức thật sự không phải muốn quên là quên được.
Ngược lại càng muốn quên càng nhớ rõ, từng chi tiết một, từng cảm xúc khi ấy phát sinh tận bây giờ vẫn còn cảm nhận được nó chưa từng phai mờ hay biến mất đi, mà được lưu trong cuốn sổ tay mang tên ký ức.
Mỗi khi lật lại bụi phủ dày trên đó làm cho mắt cay.
Bóng người cao lớn vừa lướt qua mang theo cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Tôi mở to mắt quay đầu lại nhìn bóng lưng đó, thật sự rất giống với một người, tương đồng tới nỗi viền mắt tôi ửng hồng, cảm giác vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Rút hết can đảm, tôi gọi to "William!"
Biết bao nhiêu người đang đi trên đường hiếu kỳ quay đầu lại nhìn tôi nhưng người đó thì không, anh ta chỉ khựng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
Bất chấp có bao nhiêu kỳ quái, Tô Thế Hoan tôi lần này nhất định không được bỏ lỡ cơ hội, biết đâu William vẫn còn sống, biết đâu đây chính là anh ấy.
Chạy nhanh theo người trước mặt, tôi nghe được tim mình đập nhanh, nhanh đến nỗi muốn rơi ra ngoài.
Đứng trước mặt người đó, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh thẫm sâu không thấy đáy, như thể tất cả ôn nhu bấy lâu nay đều chỉ dành cho một mình tôi.
Đưa tay lên, tôi giở ra chiếc khăn choàng cổ che gần hết nở khuôn mặt của anh "William..."
Vết bỏng lớn từ cằm trái loang xuống cổ làm tôi giật mình lệ ấm nóng cản không được tràn ra "Anh bị làm sao vậy..."
William khẽ chau mày, cầm chặt tay đưa tôi tới nơi vắng người một chút mới khổ sở lên tiếng "Shu Shu! Anh xin lỗi..."
"Anh...!mặt anh..."
"Là vụ cháy năm đó, anh thoát ra được bằng cửa sau, thanh sắt lớn rơi xuống vào phút cuối..."
Tôi đau đớn vuốt ve vết thương của anh như đang xoa dịu con tim mình vậy.
William nắm tay tôi, hai bàn tay đan chặt vào nhau giống như năm ấy vậy, nhưng tôi tuyệt chẳng thấy được chút yên bình nào trong hơi thở của anh.
"Anh xin lỗi, anh chỉ quay lại để nhìn em, nhìn em một chút thôi, anh muốn biết cuộc sống hiện tại của em thế nào.
Sau đó anh sẽ đi, anh sẽ không làm phiền em, hứa đấy, vậy nên..."
"Đừng đi!" tôi thành khẩn nhìn anh van xin, bao nhiêu năm qua sống cuộc sống thiếu đi con người này, tôi mới nhận ra mình đóng kịch giỏi đến đâu, có thể lừa bản thân rằng mình không sao, kỳ thực cả linh hồn lẫn thể xác đã sớm gục ngã, tôi tiếp tục sống là vì bấy lâu tự dối lòng anh vẫn còn sống, ngày nào đó sẽ đi tìm tôi.
"Em không hận anh sao?"
"Có chứ, nhưng đối với yêu, nó chẳng là gì cả!"
Cả tôi và William cũng chẳng nói lời nào cho đến khi anh khẽ đặt lên môi tôi một nụ hôn "Cảm ơn em!"
Dường như nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay tôi đưa lên hôn nhẹ vào chiế nhẫn mà ngày đó anh đã giúp tôi đeo lên "Cảm ơn em vẫn đeo nó, còn nữa.
Anh và cô ấy...!Ừm...!đã ly hôn!"
"Là vì em sao?"
"Không, là vì anh và cô ấy, anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng không có yêu anh!"
Tròng lòng nặng trĩu, tôi có chút hụt hẫng cụp mắt nhìn những viên sỏi trắng rải rác trên đường đi trong hoa viên.
"Thời gian qua...!thật sự xin lỗi vì đã không nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh...!rất yêu!"
Anh ấy lẳng lặng ôm tôi vào lòng khóe môi cong cong hình vòng cung, hai má tôi ửng đỏ như cô dâu mới về nhà chồng, e thẹn nép trong lòng anh.
Không phải tôi dễ dàng tha thứ, chỉ là so với đánh mất anh ấy, bản thân tôi có bao nhiêu thiệt thòi cũng không sao, nó xứng đáng mà.
Muốn viết một lá thư gửi cho tuổi thanh xuân, cảm ơn những ngây ngô ngày đó, xin lỗi về mối tình vụng dại, tạm biệt quãng thời gian khổ sở đến khắc cốt ghi tâm.
------ TOÀN VĂN HOÀN ------
Cảm ơn các mẹ vì đã theo chân tuôi tới tận đây ;) hẹn gặp lại!
(Viết lại rồi nhưng cảm giác thích lần trước hơn ;;-;; mà thôi v cũng đủ rồi...
câu phu thê tình vấn giùy hôn? Tự dưng muốn làm cái:)))))
P.s: qua PJ mới nhẹ.