Nếu là Sở Minh Yến lúc trước đột nhiên thấy trêи mặt nhị ca có dấu ngón tay, nhất định sẽ cho rằng Trần Y Y lại khi dễ nhị ca.
Nhưng là từ sau khi triệt để tin tưởng Trần Y Y, nàng liền phát hiện Trần Y Y là cái người mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Mặc dù Sở Minh Yến không rõ, Trần Y Y trước đó vì cái gì đối xử với Sở Trác như vậy?
Nhưng là nàng biết Trần Y Y hiện tại đối với Sở Trác không chỉ không có chút ác ý nào, thậm chí so với người làm muội muội như nàng còn muốn sủng ái hắn hơn.
Nàng thấy mặt Trần Y Y đen thui, nhịn không được buồn cười nghĩ: Không biết ca ca ngốc kia của mình lại làm cái gì, đem Nhị tẩu tức thành cái dạng này?
Trần Y Y vốn là muốn lạnh nhạt Sở Trác một lúc, để cho hắn nhận thức được sai lầm của mình.
Nhưng là sau khi nàng đi ra, liền phát hiện trong sân đã loạn thành một đoàn.
Một người phụ nhân trung niên trêи mặt có một nốt ruồi lúc này đang cùng nữ chủ nhân hộ nông gia Dương thị cãi nhau ầm ĩ không ngớt.
Trốn sau lưng Dương thị là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.
Tiểu cô nương kia Trần Y Y chưa có gặp qua, nhưng nhìn mặt tiểu cô nương cùng Dương thị giống nhau đến mấy phần, nàng thầm nghĩ hẳn là nữ nhi của Dương thị.
Đại khái là hôm qua trong nhà có khá nhiều “Nam nhân ”, Dương thị vì tránh hiềm nghi không cho nữ nhi mình đi ra ngoài.
Người phụ nhân có nốt ruồi trêи mặt kia bộ dạng rất xấu xí.
Phụ nhân kia liếc nhìn tiểu cô nương sau lưng Dương thị:” Các ngươi ngay cả thể diện cũng không cần, người có thể được Vương địa chủ chúng ta vừa ý, đó là phúc khí mấy đời của nhà ngươi.
Đợi cho đại nha đầu kia đến nhà Vương địa chủ, cuộc sống sau chính là ăn hương uống lạt (ăn ngon uống sướиɠ) ….”
Sắc mặt Dương thị hết sức khó coi, ngữ khí không tốt cắt đứt lời của bà ta.
“Trương tú bà, ngươi đừng nói nữa, chúng tôi sẽ không để cho nha đầu này làm thϊế͙p͙. “
Nhà bọn hắn mặc dù rất nghèo nhưng là không nghèo đến mức đem bán nữ nhi.
Mà cái tên Vương địa chủ kia, căn bản cũng không phải người tốt lành gì.
Tuổi của hắn đã lớn như vậy rồi, mà vẫn ngày ngày đùa bỡn thiếu nam, thiếu nữ xinh đẹp.
Đoạn thời gian trước hắn ta mới cướp được một nam hài về, thời gian không được bao lâu thì đã không thấy
người nữa rồi.
Nay vừa mới trôi qua không bao lâu, liền không biết làm sao lại vừa ý nữ nhi nhà nàng?
Dương thị chỉ có một cái nữ nhi như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhi nhảy vào hố lửa.
Trần Y Y thấy Sở Trác đần độn còn muốn đi lên phía trước, vội vươn tay túm người trở về.
Sở Trác nhìn thoáng qua tay bị Trần Y Y nắm chặt. Rồi ngẩng mặt đầy dấu ngón tay lên im lặng nở một nụ cười.
Ngày thường hắn vốn là đặc biệt đẹp mắt, cười cười như vậy, trong con ngươi phảng phất có lưu quang hiện ra, khoé miệng còn lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lưu quang: ánh sánh lunh linh lấp lánh.
Trần Y Y nhìn thiếu niên trước mắt, trái tim như bị kϊƈɦ thích một đòn mãnh liệt.
Một kϊƈɦ thích tên là “Mỹ nhan thịnh thế ” như là mũi tên lao nhanh trong gió đánh dữ dội vào trái tim của Trần Y Y.
Mỹ nhan thịnh thế: Vẻ đẹp trường tồn với thời gian.
Nàng phát hiện bây giờ đã là đầu hạ, nhưng ngón tay của Sở Trác vẫn lạnh buốt như cũ.
Trần Y Y biết thân thể Sở Trác vẫn còn yếu, nàng nhịn không được có chút đau lòng siết chặt tay của hắn.
Đối với chuyện buổi sáng hôm nay, Trần Y Y cũng không phải đặc biệt tức giận.
Nàng chính là cảm thấy rất nghẹn khuất, rõ ràng mình là cái người bị chiếm tiện nghi, nhưng là cái người đi chiếm tiện nghi người khác kia lại không biết.
Kỳ thật từ sau khi Sở Trác đối với bên thế giới bên ngoài có phản ứng, lúc hai người ngủ cùng một chỗ cũng có nhiều hay ít đụng phải nhau.
Nhưng là những lúc đó, Trần Y Y cũng không quá để ý.
Nàng cảm thấy đối phương là tên ngốc, bản thân không nên cùng hắn tính toán chi li.
Mặc dù Sở Trác đần độn nhưng dáng vẻ của hắn đẹp như thế.
Coi như bọn họ ngẫu nhiên không cẩn thận đụng phải một hai cái. Trần Y Y cảm thấy bản thân cũng không tính là chịu thiệt thòi.
Nhưng là hôm nay không giống như trước đó, hôm nay Sở Trác khiến cho Trần Y Y có một loại cảm giác hắn chính là đang cố ý ăn đậu hũ của nàng.
Trần Y Y nhịn không được liền nhéo mặt của hắn, vẻ mặt hung dữ giáo huấn hắn.
Nhưng là nàng nói hơn nửa ngày, Sở Trác nghe cũng không hiểu nàng đang nói cái gì.
Chính là dùng đôi mắt xinh đẹp kia, không nháy mắt một cái nhìn nàng chằm chằm.
Cuối cùng Trần Y Y rơi vào đường cùng, chỉ có thể lựa chọn biện pháp nhào nặn mặt của hắn để phát tiết khó chịu của chính mình.
Vì thế làn da đặc biệt mềm mại của Sở Trác, đã bị Trần Y Y bóp ra một mặt đầy dấu ngón tay.
Trần Y Y biết rõ khí lực của chính mình rất lớn, cho nên vẫn luôn cẩn thận khống chế lực đạo.
Thế nhưng cho dù là như thế, bởi vì làn da của Sở Trác quá mức mềm mại, vẫn bị nàng làm ra một mặt đầy dấu ngón tay.
Người không biết chuyện nhìn thấy, nói không chừng còn có thể cho rằng nàng ở nhà bạo hành hắn.
Ngay tại lúc Trần Y Y đang hồi tưởng lại chuyện lúc sáng, người trong sân đột nhiên đánh nhau.
Trương tú bà kia một phen kéo tóc của Dương thị sau đó vẻ mặt hung thần ác sát uy hϊế͙p͙ Dương thị.
Hung thần ác sát: rất hung hăng, dữ tợn.
“Ngươi thật đúng là cho thể diện mà cũng không cần, ngươi cho rằng ngươi là cái gì vậy? ”
Tiểu cô nương vốn dĩ luôn trốn sau lưng Dương thị, thấp thế lập tức muốn xông lên cứu Dương thị.
Lại không nghĩ rằng không chỉ không cứu được Dương thị, còn đem chính mình mắc vào?
Tiểu cô nương một bên vỗ vỗ tay Trương bà bà, một bên kêu la âm thanh lớn lên.
“Ngươi thả ta ra!! Ngươi thả ta ra!! “
Trương tú bà thoạt nhìn nhỏ gầy, nhưng khí lực lại lớn đến đáng sợ.
Bà ta nhấc chân lên muốn đá tiểu nha đầu hai cước, nhưng đây là người Vương địa chủ muốn, bà ta không thể đem người đả thương.
Trương bà bà nghĩ như vậy, ngược lại hung hăng đạp Dương thị một cước.
Dương thị là phụ nhân thân thể yếu ớt, bị một cước này đá xuống, lập tức hét thảm một tiếng.
Phụ nhân: phụ nữ, phụ nữ đã có chồng.
Tiểu tử nhỏ nhất nhà bọn họ thấy thế, lập tức khóc từ trong phòng vọt ra.
Cái hộ nông gia này hết thảy năm người, ngoại trừ Dương thị cùng phu quân, còn có ba đứa hài tử, hai tiểu tử một nha đầu.
Nha đầu kia là lớn nhất trong ba đứa hài tử, phía dưới là một tiểu tử mười tuổi, nhỏ nhất là tiểu tử chưa đến sáu tuổi.
Lúc này hán tử nhà bọn họ không có ở nhà, bởi vì lúc sáng Sở Minh Yến đã nhờ hắn giúp đỡ đi vùng lận cận mua một ít hạt giống.
Hán tử: Người đàn ông, chồng ….
Hán tử kia liền mang theo đại nhi tử vội vội vàng vàng đi làng phụ cận.
Lúc này gia đình này chỉ còn lại Dương thị, đại nha đầu, cùng tiểu tử nhỏ nhất Hổ Tử.
Sở Minh Yến không phải người thích xen vào chuyện người khác, nàng thấy nhiều chuyện ỷ thế hϊế͙p͙ người, đã sớm luyện được tâm địa băng lãnh.
Nhưng lúc này hán tử của nhà này, là bởi vì bọn họ nên mới rời nhà.
Bọn họ cứ như vậy nhìn một nhà nữ tử và trẻ nhỏ bị khi dễ, đến lúc đó sẽ không thể nói đạo lý với người hán tử kia.
Sở Minh Yến nhớ kỹ ở chỗ này tá túc một đêm, cả nhà bọn hắn đều là người trung thực, trung hậu, bất đắc dĩ hô:” Kỳ Sinh, đi đem bọn họ kéo ra.
Kỳ Sinh chẳng biết từ lúc nào, đã từ trong phòng vọt ra.
Hắn nghe Sở Minh Yến nói xong, lập tức hướng tới bên kia đi đến.
Kỳ Sinh mặc dù trẻ tuổi, nhưng là cái người luyện võ, không đến hai động tác đã đem ba nữ nhân kéo ra.
Trương tú bà kia dám kiêu ngạo như vậy, đơn giản là ỷ vào sau lưng có Vương địa chủ làm chỗ dựa.
Bà ta bị Kỳ Sinh hung hăng đẩy một cái, lập tức bất mãn nói:” Các ngươi là người nào?”
Sở Minh Yến hướng về phía Trương bà bà kia cười cười:” Đều nói dưa xanh hái quả không ngọt, người ta không nguyện ý gả nữ nhi, các ngươi chẳng lẽ còn có ý định cướp người?”
Vì chẳng muốn rêu rao, bọn người Sở Minh Yến bên ngoài cũng chỉ mặc vải thô áo gai.
Nhưng cho dù là như thế, vẫn như cũ không che được khí thế không tầm thường trêи người bọn họ.
Thời điểm Trương tú bà tiến tới cửa sân đã chú ý tới Sở Minh Yến.
Lúc ấy bà ta đã cảm thấy Sở Minh Yến không phải người bình thường, một thân ngăn cản cũng không đỡ nổi quý khí, vừa nhìn thấy chính là công tử nhà giàu sang.
Trương tú bà miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, bà ta nói với Sở Minh Yến:”Vị công tử này cứ nói đùa, ta thân làm một bà mối nho nhỏ nào dám cướp người.
Đây không phải là có người vừa ý cô nương nhà này sao? Ta chỉ là tới làm mối.
Sở Minh Yến nở nụ cười lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía ba người Dương thị khóc thành một đoàn.
Sở Minh Yến:”Chuyện đã xong rồi phải không?”
Lúc Sở Minh Yến nói lời này là đang cười, trêи mặt nàng không có một chút nộ khí nào, lại làm cho Trương tú bà không hiểu sao cảm thấy đáng sợ.
Trương tú bà không dám chờ lâu, cười khan hai tiếng liền xoay người các từ.
Bà ta trước khi đi quét ánh mắt nhìn bọn người Sở Minh Yến một cái, thời điểm muốn bước ra cửa, ánh mắt đột nhiên dừng trêи người Sở Trác.
Trương tú bà tự nhận bản thân đã gặp qua không ít người trêи thế gian, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên có dáng vẻ kinh diễm như Sở Trác.
Bà ta đã từng giúp không ít những gia đình giàu có, đến những vùng nông thôn hẻo lánh để mua tiểu nam tử của các gia đình khó khăn, mỗi lần như vậy bà ta sẽ nhận được một chút lợi lộc.
Trương ma ma nghĩ thầm: Nếu thiếu niên này cũng là tiểu tử trong một gia đình nghèo khó, đem bán đi sẽ thu vào không ít bạc.
Trần Y Y thấy bà ta hướng mắt về phía Sở Trác, khuôn mặt liền đen lại.
Ánh mặt của Trương tú bà, nàng thật sự quá quen thuộc.
Trước đó tại thời điểm bọn họ vẫn còn ở Sở gia, nàng thường xuyên cảm nhận được ánh mắt như vậy đang ngó chừng nàng.
Nhưng thân là một người xuyên việt, nàng cũng không có bao nhiêu tức giận.
Nhưng là giờ phút này người bị nhìn đổi thành Sở Trác cái gì cũng đều không hiểu, Trần Y Y liền nhịn không được muốn nổi trận lôi đình.
Ngay tại lúc nàng muốn tiến lên một phát bắt được Trương tú bà kia, cô nương câm đột nhiên lao đến kéo nàng lại.
Trương tú bà kia đối mặt với ánh mắt âm trầm của Trần Y Y, lập tức bị doạ đến quay người đi.
Đợi sau khi Trương tú bà đi rồi, Dương thị lập tức mang theo hai đứa nhỏ đến tạ ơn Sở Minh Yến.
Dương thị thật ra là người có tính tình rất tốt, nói chuyện cũng là dùng lời nhỏ nhẹ.
Dương thị vừa rồi sỡ dĩ cường ngạnh như vậy, chính là xuất phát bản tính của người làm mẫu thân muốn bảo hộ nữ nhi của mình.
Nay Trương tú bà kia đã đi rồi, Dương thị lại khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng thường ngày.
Đại nha đầu vừa thẹn vừa sợ liếc nhìn Sở Minh Yến một cái, đến khi Dương thị ý bảo cúi người xuống nói: ” Đa ta ân cứu mạng của công tử. “
Sở Minh Yến nghe vậy khoé miệng co quắp, nàng vốn định đưa tay đỡ đại nha đầu đứng lên, bàn tay đưa đến một nửa mới nghĩ đến mình bây giờ là “Nam nhân ”
Sở Minh Yến hết sức khó xử ho một tiếng, sau đó thu hồi tay mình nói:”Bất quá chỉ là tiện tay mà nói, đảm đương không nổi mấy chữ ân cứu mạng này. Cô …. Cô nương vẫn là nhanh đứng dậy đi.”
Sở Minh Yến so với nữ tử bình thường vốn là cao gầy hơn, tăng thêm tướng mạo nàng có chút khí khái hào hùng.
Cái khí chất ấy bây giờ thật đúng là như vị quý công tử nhẹ nhàng.
Đại nha đầu liếc trộm nhìn Sở Minh Yến một cái, trong lòng nhịn không được có chút tâm hoảng ý loạn.
Tâm hoảng ý loạn: Lòng dạ rối bời
Bộ dạng nàng vừa khóc vừa gào, thật sự là quá mất mặt xấu hổ.
Cũng không biết khi quý nhân nhìn thấy, có hay không sẽ ghét bỏ nàng?
Trần Y Y vốn là bởi vì chuyện của Trương tú bà, tâm tình thập phần không thoải mái.
Nhưng là lúc này, nàng thấy ánh mắt đại nha đầu nhìn Sở Minh Yến, lập tức nhịn không được cười vui ở trong lòng.
Trần Y Y nghĩ: Nghĩ không ra một nữ tử như Sở Minh Yến, cũng có thể trêu chọc đến tiểu đào hoa?
Nếu là hai vị công tử khác của Sở gia, còn không biết sẽ đến mức nào đâu?
Sở Minh Yến so với Trần Y Y càng biết nhìn mặt mà nói chuyện, đương nhiên cũng nhìn ra được tâm tư của đại nha đầu.
Vì không muốn đại nha đầu hiểu lầm, về sau Sở Minh Yến cũng không có nhìn qua đại nha đầu một cái.