Vân Bích thấy tư thế đánh người oai hùng của Trần Y Y, nhịn không được kϊƈɦ động lôi kéo cô nương câm nói:”Thấy không? Thấy không? Nhị thiếu phu nhân chúng ta thật lợi hại.
Cô nương câm bị Vân Bích lay qua lay lại có chút choáng váng đầu, nàng bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Vân Bích một cái.
Không biết vì cái gì, Vân Bích rõ ràng là đang khen nhị thiếu phu nhân, cô nương câm lại cảm thấy Vân Bích giống như là đang tự khen chính mình.
Sở Minh Yến thân là đại tiểu thư đã gặp qua nhiều chuyện trêи thế gian, đồng thời nàng cũng là người nhìn thấy thần lực trời sinh của Trần Y Y.
Lần thứ hai nàng thấy Trần Y Y sử dụng thần lực, vẫn là không nhịn được cảm thấy thập phần chấn động.
Trong nháy mắt này, nàng thậm chí cảm thấy được nói không chừng Trần Y Y đúng là thần tiên hạ phàm.
Bằng không một tiểu nữ tử bình thường, làm sao có thể bộc phát khí lực đáng sợ đến như vậy?
Đồng dạng bị hung hăng chấn kinh đến, còn có bọn người Trương tú bà và cả nhà vị hán tử kia.
Trương tú bà hoàn toàn không nghĩ tới, trong những người này còn có một tiểu gia hoả có khí lực vô cùng lớn như vậy?
Bà ta có chút kϊƈɦ động nói:”Ngốc, đều đứng ngốc ở đấy làm gì? Đều …. Đều lên cho ta hung hăng giáo huấn hắn.
Trương tú bà lúc nói lời này thanh âm đều run, hiển nhiên là bị Trần Y Y mới vừa rồi dọa cho phát sợ.
Kỳ thật cũng không thể trách Trương tú bà sợ hãi như vậy, giống như Sở Minh Yến là người đã gặp qua nhiều chuyện trêи thế gian, cũng bị khí lực vô cùng lớn của Trần Y Y hù doạ, huống chi là người như Trương tú bà.
Đám người đi theo Trương tú bà, lập tức bị Trần Y Y kϊƈɦ phát ra ɖu͙ƈ vọng đánh nhau.
Bọn hắn còn là đầu tiên nhìn thấy, người trời sinh thần lực giống như là Trần Y Y.
Một cái nam nhân toàn thân cường tráng đầy cơ bắp, đột nhiên hướng Trần Y Y đánh tới.
Hắn vừa xoa tay vừa nói:” Lại đây để cho ta thử ngươi một chút tên tiểu tử này ……A—!”
Không đợi cho hắn đem những lời trong miệng nói xong, Trần Y Y liền một quyền đánh qua.
Những người khác nhìn thấy là cảnh tượng như vầy, một thiếu niên vừa gầy vừa nhỏ dùng nắm tay nhỏ, một quyền đánh bay một người nam nhân cao lớn uy mãnh như gấu.
Sở Minh Yến khoé miệng hung hăng co quắp một chút, nói một câu thật là nàng giờ phút này có chút sợ hãi Trần Y Y, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ của Trần Y Y thật buồn cười.
Vì thế Sở Minh Yến một mặt muốn cười nhưng lại không dám cười nhìn Trần Y Y.
Hổ Tử:”Nương! Tiểu ca kia thật là lợi hại! Hắn chẳng lẽ biết võ công sao?
Thanh âm Hổ Tử thập phần to rõ, lập tức nói lên ý nghĩ trong lòng tất cả mọi người.
Một cái nam nhân nhịn không được nghĩ ở trong lòng: Chẳng lẽ đây chính là nội công trong truyền thuyết? Là cái võ công tuyệt học gì thất truyền trong nhiều năm?
Không đợi hắn tiếp tục bổ não một chút, bên kia Trần Y Y đã nhanh chân chạy về phía Trương tú bà.
Trương tú bà vừa nhìn thấy Trần Y Y tới, lập tức bị doạ đến hét lên.
” Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Cùng tiến lên, cùng một chỗ bắt hắn lại!!”
Bọn hộ vệ thấy thế lập tức vọt lên, vây quanh Trần Y Y.
Trương tú bà lập tức chạy sang một bên, một mặt chưa hồi hồn nhìn loạn cục trước mắt.
Một cái nam nhân thừa dịp Trần Y Y không có chú ý tới, cầm lấy một cây gậy gỗ hướng chỗ cái ót Trần Y Y đánh tới.
Sở Minh Yến lập tức bị doạ kêu lên một tiếng:”Cẩn thận!!”
Lúc Vân Bích nhìn thấy cây gậy gỗ trong tay nam nhân kia, lập tức không để ý gì từ trêи xe ngựa nhảy xuống.
Nàng hô:” Tiểu ….. Tiểu công tử a……..!!!”
Một gậy đó đánh vào đầu của Trần Y Y, đám người Sở Minh Yến lập tức cảm thấy tâm nguội lạnh một nửa.
Cái ót là chỗ yếu ớt nhất của con người, sơ ý một chút đều có thể đem người đánh chết.
Cái nam nhân kia đánh trúng Trần Y Y còn chưa kịp đắc ý, đột nhiên bị một người sau lưng bắt được cổ tay.
Hắn vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một thiếu niên mặt mày xám tro.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên kia đã đánh một quyền vào mắt phải của hắn.
Nam nhân lập tức kêu rêи một tiếng, hắn một bên kêu thảm thiết một bên muốn phải bắt được thiếu niên kia.
Thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, trùn thân xuống liền tránh khỏi.
Trùn thân: luồn người cúi xuống
Vị tiểu thiếu niên này không phải ai khác, chính là cô nương câm cũng bởi vì lo lắng cho Trần Y Y đã nhảy xuống xe ngựa.
Cô nương câm mấy năm nay luôn ở Sở gia làm thô sử nha hoàn, tăng thêm nàng là người câm, mấy cái nha hoàn khác trong phủ thường xuyên khi dễ nàng.
Thô sử nha hoàn: Nha hoàn sai vặt làm việc nặng.
Đem những việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất tất cả đều giao cho nàng làm.
Dần dà về sau, khí lực của cô nương câm càng lúc càng lớn.
Nàng một nắm đấm này đánh xuống, vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn, trực tiếp đem mắt của người kia đánh sưng lên.
Cùng lúc đó, Sở Minh Yến vung kiếm vọt lên.
Nàng lo lắng đi tới bên cạnh Trần Y Y hỏi:”Thế nào? Đầu thế nào rồi?”
Nàng còn nhớ lúc trước nhị ca nàng bị thương ở đầu, từ đó về sau liền biến thành ngốc tử.
Lúc Sở Minh Yến nhìn thấy Trần Y Y bị thương, cả trái tim cũng không nhịn được nhói lên.
Trần Y Y nghe được câu hỏi của Sở Minh Yến, đưa tay sờ sờ sau gáy của mình.
Đại khái là không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, Trần Y Y lập tức đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trần Y Y:” Đau, đau,….”
Sở Minh Yến nhìn sau gáy của Trần Y Y, một bên xem xét vết thương một bên hỏi:” Ngoại trừ đau ra thì có thấy choáng váng đầu hay buồn nôn gì không? “
Trần Y Y quơ quơ đầu của mình, trừ bỏ có chút đau rát bên ngoài hình như không có bị gì nữa.
Sở Minh Yến thấy trêи ót của Trần Y Y, ngoại trừ bị sưng lên một cục lớn, da bên ngoài bị thương một chút thì cũng không có gì nghiêm trọng lắm, lúc này Sở Minh Yến mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời điểm Trần Y Y bị đánh trúng, trong lòng cũng là một mảnh lạnh buốt.
Nàng vốn cho rằng mình xong đời rồi, lại không nghĩ rằng ngoại trừ có chút đau, cũng không có khó chịu chỗ nào khác.
Nàng nhìn ánh mắt quan tâm của những người xung quanh, đột nhiên có chút ngượng ngùng ho một tiếng.
Nàng cảm thấy đại khái sọ não của mình làm làm bằng tảng đá, bằng không một đòn mạnh như vậy làm sao có thể không có việc gì?
Nam nhân vừa đánh lén kia ôm mắt phải của mình, mặt nhìn Trần Y Y như gặp quỷ.
Bọn hắn thân làm hộ viện nhà Vương địa chủ, trước kia đều là người xông xáo giang hồ.
Hắn vừa rồi một phát kia chính là sử dụng mười phần khí lực.
Coi như là nam nhân trưởng thành thân thể cường tráng bị hắn đánh trúng một phát này về sau nếu không chết thì cũng tàn phế.
Thế nhưng cái người trước mắt hắn …., vẫn đang êm đẹp cùng người khác nói chuyện?
Những người khác thấy thế, cũng nguyên một đám vẻ mặt như gặp quỷ.
Vân Bích thấy tiểu thư nhà mình không có việc gì lập tức ngăn nước mắt chảy xuống quát:”Tiểu …. Tiểu công tử chúng ta là thần tiên hạ phàm, phàm phu tục tử như các ngươi làm sao có thể tổn thương được người?!”
Trần Y Y nguyên bản chính là khí thế hùng hổ, muốn tìm cái tên nam nhân đánh lén nàng báo thù.
Đột nhiên bất thình lình nghe được Vân Bích nói, thiếu chút nữa chân mềm nhũn ngã gục xuống.
Cái gì mà thần tiên hạ phàm, cái gì mà trời sinh thần lực, đều là nàng nói ra để gạt người.
Nay lại bị Vân Bích nói lên, Trần Y Y cảm thấy phá lệ xấu hổ.
Thời điểm bên này đang loạn thành một đoàn, chẳng biết từ lúc nào Trương tú bà đã leo lên xe ngựa.
Trương tú bà chứng kiến khí lực đáng sợ kia của Trần Y Y, biết hôm nay sợ rằng không có cách nào mang người đi.
Bà ta thấy chiếc xe ngựa không ai coi chừng, vốn muốn mượn xe ngựa này chạy trốn.
Sau khi lên xe ngựa, Trương tú bà liền phát hiện trong xe ngựa có một người?
Người này không phải ai khác, chính là thiếu niên mỹ mạo mà bà ta nhìn thấy lúc sáng.
Bà ta liền phát hiện thiếu niên này có điểm gì là lạ, giống như là trời sinh ngốc tử.
Trương tú bà hướng về phía người trong xe ngựa kêu hai tiếng, thiếu niên đều không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào tay mình, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trương tú bà lập tức vui mừng quá đỗi, không nghĩ đến thời điểm chạy trốn, còn có thể không tốn sức mà nhặt được một thiếu niên mỹ mạo?
Bà ta nghĩ như vậy, lập tức vung roi đánh cho xe ngựa chạy đi.
Đại nha đầu vốn là đã nhìn thấy Trần Y Y ở bên kia, đột nhiên lại thấy xe ngựa ở bên này đi chuyển, đại nha đầu lập tức kinh ngạc mà hét to lên:”Sở công tử!Xe ngựa của các người chạy!”
Sở Minh Yến, Trần Y Y,Kỳ Sinh, Vân Bích cùng cô nương câm nghe vậy, sắc mặt đều lập tức trắng bệch.
Kỳ Sinh dẫn đầu đuổi theo xe ngựa, cô nương câm đuổi theo sát sau lưng Kỳ Sinh.
Trần Y Y vừa thấy xe ngựa biến mất, lập tức gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Nàng thượng thủ trực tiếp lật ngược một người, muốn đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước.
Nhưng những người hộ viện này không chịu buông tha cho nàng, nàng vừa chạy chưa được hai bước đã có người ngăn cản.
Trong lòng Trần Y Y lúc này ảo não không thôi, nàng tại sao phải xen vào chuyện của người khác chứ?
Ảo não: chán nản, phiền muộn, buồn phiền hối hận, xót xa ân hận.
Nếu nàng không xen vào chuyện của người khác, bọn họ sẽ không chống lại Vương tú bà, nếu như không đối đầu cùng mấy tên nam nhân kia cũng sẽ không bỏ lại xe ngựa ……
Nhưng mà vô luận nàng có ảo não, hối hận như thế nào, hiện tại cũng sẽ không làm được gì nữa.
Sở Minh Yến thấy sắc mặt Trần Y Y nhanh chóng trắng bệch, liền lên tiếng nói:” Nhị tẩu bình tĩnh một chút, trước tiên đem những người này giải quyết trước, rồi chúng ta sẽ cùng nhau đem nhị ca trở về.”
Kỳ thật Sở Minh Yến cũng rất sốt ruột, nhưng là nàng biết sốt ruột cũng không giải quyết được chuyện gì.
Hiện tại quan trọng nhất là, đem những người trước mắt giải quyết toàn bộ, sau đó mới có thể bắt được Trương tú bà kia.
Sau khi được Sở Minh Yến nhắc nhở, Trần Y Y rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Nàng quay đầu nhìn về phía những người vây quanh nàng, một đôi mắt đẹp lúc này tràn đầy sát ý.
Trần Y Y:” Ta muốn giết các ngươi!”
Mà Trương tú bà bên kia, một bên đánh xe ngựa chạy về phía trước, một bên nhịn không được vén màn nhìn vào bên trong.
Bà ta cảm thấy người này tựa như Thiên Tiên, thậm chí trong nháy mắt không muốn mang người giao ra, mà là chính mình lén lút giấu đi.
Một người dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại là hài tử ngốc xuẩn, đây còn không phải để bà ta tùy ý đùa bỡn sao?
Trương tú bà nghĩ như vậy, nhịn không được nở một nụ cười cực kỳ xấu xí.
Bà ta thầm nghĩ đã chạy xa như vậy, những người kia trong nhất thời chỉ sợ không đuổi đến kịp, liền muốn dừng xe ngựa ở phía trước “Kiểm tra hàng một chút.”
Vì vậy Trương tú bà liền đánh xe ngựa chạy vào trong rừng cây trước mặt.
Xe ngựa chạy vào trong rừng cây nhỏ không bao lâu, liền có một con chó nhỏ béo tròn màu vàng đất chạy theo vào.
Trương tú bà sau khi cho xe ngựa dừng hẳn, liền xoa xoa tay cười nói với Sở Trác ở bên trong:” Ôi, thật sự là bộ dạng này càng nhìn càng thấy tuấn tú. ”
Bà ta nói xong liền quay người trèo vào trong xe ngựa, bà ta những năm này gặp qua không ít thiếu niên có diện mạo xuất chúng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp mắt như vậy.
Ngay tại lúc Trương tú bà muốn vươn tay bắt lấy Sở Trác, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa vang dội.
Trương tú bà sửng sốt một chút, ở cái nơi dã ngoại hoang vu thế này sao lại có tiếng chó sủa?
Bà ta nhịn không được vén màn lên nhìn ra phía bên ngoài thăm dò, sau đó nhìn thấy một con chó nhỏ màu vàng đất chạy quanh xe ngựa sủa không ngừng.
Trương tú bà thở phì phò chửi một câu:”Chó giữ nhà từ đâu tới? Kêu la cái gì, kêu nữa ta liền làm thịt ngươi.”
Nói xong bà ta liền từ bên hông lấy ra một con dao găm, vốn là chó nhỏ vẫn đang điên cuồng sủa to, đột nhiên bị hù cụp đuôi chạy đi.
Trương tú bà thấy thế lập tức cười ha hả, bà ta nói:” Biết hại ……”
Không đợi bà ta đem những lời trong miệng nói xong, có một bàn tay như ngọc từ đằng sau bà ta đưa tới, sau đó bóp cổ bà ta một phen ……