Hi Văn đi cùng Đàm Gia Tường, từ đoạn đối diện Lâm Chí Kiệt cho đến lúc vào xe, anh vẫn luôn giữ lấy vai cô không rời.
Cậu ta nhìn bóng xe khuất đi dần, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Ngồi trên xe, anh không hỏi cô người con trai kia là ai, cũng không thể hiện cảm xúc tức giận gì mặc dù vừa mới cãi nhau với ông Đàm.
Chỉ thấy anh lại phóng xe rất nhanh, nhưng Hi Văn không còn hoảng hốt đến mức phải nhắm chặt mắt như lần trước.
Cô bấu hai tay lên váy, nhìn những ngôi nhà lướt qua vèo vèo trong tầm mắt.
Đàm Gia Tường cứ lái xe đi vòng quanh các nơi gần thành phố, khiến cô hầu như không thể yên tâm được, đầu cứ lắc lư muốn buồn nôn.
Đến khi anh dừng xe lại thì trời đã vừa chập tối.
Xe dừng trước một họp đêm có biển quảng cáo đèn led màu xanh, đỏ nhấp nháy rất thu hút.
Hi Văn đứng nhìn Đàm Gia Tường bước đi đến cửa, định hỏi anh mình nên làm gì thì anh đã quay lại nhìn.
"Theo tôi."
Giọng anh lạnh nhạt, sắc mặt cũng không được tốt.
Cô đoán rằng anh nhất định muốn vào đây để uống rượu giải sầu.
Vừa bước vào trong, tiếng nhạc xập xình đã làm cho một người không quen đến những nơi này như Hi Văn phải nhăn mặt.
Cô không dám tách rời Đàm Gia Tường nửa bước, cứ nép sát vào anh, hễ anh đi đâu thì liền đi theo đó.
Đi đến quầy rượu, một nhân viên giống như nhận ra được khách quen của quán, lập tức mang một đ ĩa trái cây lạnh ra cùng với chai vodka anh hay dùng.
Nhân viên nhìn sang phía Hi Văn, ánh mắt có chút ngạc nhiên vì lần đầu thấy anh đưa một cô gái đi cùng.
"Quý cô dùng gì?"
Cô đưa mắt nhìn qua một lượt, mỉm cười ngây ngô.
"Có nước lọc không ạ?"
Nhân viên quán đứng ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn sang Đàm Gia Tường, không biết nên cư xử thế nào.
Còn anh thì chỉ biết bật cười, nhìn các loại rượu để ở trên kệ tủ, đoán rằng chắc cô cũng không uống được loại nào.
Anh lắc đầu, uống một ngụm rượu rồi ra hiệu với nhân viên.
"Mojito dâu."
Cậu ta cúi đầu chào rồi quay người vào trong chế biến Cocktail trái cây cho Hi Văn.
Cô vẫn chưa quen được với nơi này, ngồi dính sát vào người Đàm Gia Tường như thể sợ mình bị lạc.
Nhờ như vậy, anh lại thuận thế, dễ dàng ôm lấy eo cô.
"Thử chút rượu của tôi không?"
Cô vừa thấy anh đưa ly rượu ra ngay trước mặt đã vội đẩy nó về phía anh, lắc đầu từ chối.
"Không cần đâu.
Tôi...!tôi không biết uống rượu."
Đàm Gia Tường có vẻ thích thú mà nheo mắt cười, đưa tay ra xoa đầu cô như một đứa trẻ.
"Ừ.
Em mà uống thì sẽ ngã lăn ra ngủ mất."
Hi Văn lườm anh.
Cô quả thực chưa từng đến những nơi như thế này, uống rượu lại càng không biết uống.
Hơn nữa loại rượu mà anh đang dùng có nồng độ cao đến như vậy, nếu nghe lời anh uống thử cô nhất định sẽ giống như những gì anh nói.
Nhưng cô để ý, Đàm Gia Tường có tửu lượng rất đáng khâm phục, uống hết cả chai vodka rồi mà vẫn không có dấu hiệu gì.
Anh lại gọi nhân viên mang thêm một chai nữa, nhất định phải uống cho thật nhiều.
Hi Văn thấy hơi căng thẳng, biết anh đang không vui nhưng lại không biết nên khuyên anh thế nào.
Cô thở dài một hơi, lúc anh vừa cầm ly rượu lên định uống đã vội đưa tay ra ngăn lại.
Đàm Gia Tường quay sang nhìn, ánh mắt thoáng lạnh lẽo ấy của anh làm cô giật mình buông tay mình ra khỏi cổ tay anh.
"Anh đừng uống nhiều quá, sẽ say đó."
Anh nghe cô nói vậy, chỉ cười khẩy một tiếng.
Ly rượu kia cuối cùng cũng bị anh nốc cạn, còn nhìn sang cô cong mắt bảo.
"Không say được đâu."
Phía bên kia có một vài người đi đến tiếp chuyện với Đàm Gia Tường, Hi Văn đoán rằng có lẽ đó là bạn của anh.
Nhưng giữa anh và họ có vẻ không thân thiết lắm, nên khi họ nhiệt tình chào hỏi anh cũng chỉ gật đầu nói chuyện qua loa, họ mời rượu thì anh lại uống rất nhiều.
Bỗng có một người đàn ông chợt chú ý đến cô, anh ta trông có vẻ ăn chơi, xăm hình kín tay không giống như Đàm Gia Tường.
Mặc dù cô biết anh cũng là một dân chơi chính hiệu, nhưng những thứ như hình xăm hay xỏ khuyên gì đó anh đều không có, thuốc lá cũng không thấy anh dùng.
Anh ta vẫn cầm ly rượu trên tay, hướng về phía Hi Văn đang ngồi sau lưng Đàm Gia Tường, cười nhếch môi, ánh mắt cợt nhả.
"Hôm nay cậu chủ Đàm còn đưa cả người đẹp theo này."
Cô có hơi bối rối, gật đầu chào anh ta một cái rồi nghiêng mình về phía anh, dùng vai của anh để làm "lá chắn", không muốn bắt chuyện.
Anh cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, mà vẫn ngồi đó uống rượu, còn tiện thể lấy cho cô vài quả nho xanh.
Người đàn ông lúc nãy lấy trong túi áo sơ mi ra một cái bật lửa cùng gói thuốc, ngậm một điếu trên miệng.
Anh ta ném bật lửa về phía tay của Hi Văn, nói.
"Châm lửa đi.
Cô bé."
Cô liếc mắt nhìn Đàm Gia Tường, thấy anh cầm bật lửa lên ném ngược về phía anh ta, lạnh lùng hỏi.
"Không có tay à?"
Anh ta cười đểu, đi đến gần chỗ của Hi Văn hơn một chút, vừa nói vừa đưa cánh tay lên muốn khoát vai cô.
"Làm gì căng thẳng thế? Phụ nữ thôi mà, dùng chung thì có sao?"
Đàm Gia Tường không nghe lọt tai được câu nói này của anh ta.
Nên khi anh ta vừa dứt lời, anh liền đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, rượu bị hất văng tứ tung.
Anh quay sang gạt tay anh ta ra khỏi vai của Hi Văn, kéo cô về phía mình, nhìn anh ta chằm chằm, nói giọng mỉa mai.
"Hạng người dơ bẩn như mày, không có tư cách dùng chung phụ nữ với tao."
Cô nhìn hai tay đang bấu chặt lấy cổ áo gã đàn ông kia của Đàm Gia Tường mà phát hoảng.
Nhưng khi cô vừa giơ cánh tay lên muốn kéo anh ra, cũng là lúc anh ta đấm vào mặt anh một cái.
"Mày nói ai bẩn?"
Cả đám nháo nhào lên.
Mấy người còn lại xông vào kéo anh ta ra khỏi người Đàm Gia Tường, còn Hi Văn thì chạy đến kéo anh đứng dậy.
Một người trong số bọn họ nói, tốt nhất đừng nên động vào anh, kẻo lại gây ra chuyện phiền phức.
Ai mà không biết anh là con trai độc nhất của Đàm Long, là người duy nhất kế thừa gia sản kếch xù của Đàm gia.
Tập đoàn của Đàm gia lớn mạnh, kéo dài từ Bắc tới Nam, còn có công ty con ở nước ngoài.
Mặc dù Đàm Gia Tường không hứng thú đến chuyện làm ăn của cha, nhưng từ lâu cũng đã được ông chuyển giao hơn một nửa cổ phần.
Nghe có vẻ ít, nhưng khi người ta nói đó là của Đàm gia, thì một nửa kia chính là gia tài mấy đời của bọn họ.
Anh đưa ngón cái lên khoé môi, quệt một đường dài, máu từ nơi đó thấm vào đầu ngón tay anh.
Hi Văn lo rằng ở đây lâu thì nhất định máu sẽ đổ nhiều hơn nữa.
Vậy nên cô kịch liệt kéo tay áo anh, sợ hãi nói nhỏ.
"Đi thôi.
Đừng ở đây nữa."
Đàm Gia Tường không nhúc nhích gì.
Người đàn ông kia mặc dù đứng trong vòng tay của hai người khác, nhưng vẫn rất kiêu căng, nhất định không chịu im mồm, còn chửi tục vài tiếng.
Anh gạt tay Hi Văn ra, bước một bước dài đến túm cổ áo anh ta, gân tay nổi hết lên.
"Bạch Hi Văn là người của tao, chết cũng là ma của tao.
Mày ăn nói cẩn thận một chút.".