Cửa phòng mở ra, Đàm Gia Tường còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà Chu từ sau lưng.
"Hi Văn."
Anh đứng ở đó, ánh mắt kinh hãi quét qua một lượt ở trong phòng, tay vẫn còn chưa buông khỏi nắm đấm cửa.
Hi Văn nằm gục ở trên sàn nhà lạnh lẽo, bên cạnh là cái bình hoa đã vỡ, thủy tinh vỡ vụn khắp nơi, cổ tay cô bị một mảnh vỡ cắt ngang, máu loang ra một lõm lớn.
Mặt Đàm Gia Tường lúc này tái nhợt hệt như mặt của cô đang nằm trên sàn, anh lao đến xốc người cô lên ôm vào lòng mình, lay thật mạnh.
"Bạch Hi Văn.
Tỉnh lại.
Mau tỉnh lại."
Tâm trạng anh vô cùng bất ổn, vết máu trên sàn khiến anh thấy chóng mặt, khó chịu.
Dù là vậy, anh vẫn cố gắng trấn tĩnh mình để lo cho Hi Văn trước, bế cô trên tay rồi chạy xuống lầu.
Bà Chu đi theo ở phía sau, nét mặt lo lắng đến mức sắp khóc, vì người ở độ tuổi như bà rất dễ kích động khi gặp những chuyện này.
Hi Văn nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, và vẫn trong tình trạng hôn mê, đôi môi căng mọng ngày nào bây giờ tái xanh, giống như người vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.
Đứng nhìn cô được đưa vào phòng cấp cứu, Đàm Gia Tường như người mất hồn, hơi thở vẫn chưa thể ổn định lại được.
Liệu có phải anh đã sai rồi không? Anh đã cố chấp quá rồi phải không? Để mọi chuyện thành ra như bây giờ.
Nhưng anh lại không nghĩ rằng Hi Văn sẽ chọn cách tự vẫn, lại đi đến đường cùng như vậy.
Ngồi thừ ở bên ghế, những câu nói của cô cứ lẩn quẩn trong đầu anh giống như một vòng lặp.
"Tại sao tôi không được quyền nói? Tôi là người giúp việc của anh, không phải là hòn đá hay một khúc gỗ, anh có hiểu không?"
"Tại sao tôi không được quyền nói? Tôi là người giúp việc của anh, không phải là hòn đá hay một khúc gỗ, anh có hiểu không?"
"Anh có hiểu không?"
Đầu Đàm Gia Tường đau như búa bổ, khiến anh không chịu được mà ôm chặt đầu mình vò thật mạnh mái tóc trắng bạch kim ấy.
Anh rít lên một hơi rồi lại gầm một tiếng đứng bật dậy, đá chân vào vách tường.
Lúc này, bác sĩ cũng từ trong phòng cấp cứu bước ra và đi về phía anh.
Thở mạnh một cái, anh quay lại nhìn ông ấy hỏi.
"Cô ấy thế nào?"
"Chỉ còn 0.5 cm nữa là đứt động mạch chủ.
Mạng của cô ấy rất lớn, chăm sóc cô ấy thật tốt."
Ông ấy đưa tay lên giữa lưng chừng, hình như còn định nói thêm gì đó.
Nhưng Đàm Gia Tường không muốn nghe, trực tiếp đi thẳng đến phòng bệnh rồi mở cửa.
Hi Văn đang ở trong đó, cô ngồi tựa lưng vào thành giường, nhìn cổ tay đang băng bó của mình kéo đến từng cơn đau âm ỉ.
Cô vẫn rất yếu, ánh mắt nhìn cổ tay cũng vô hồn như vậy, giống như đang tự hỏi bản thân mình tại sao còn chưa chết.
Thấy anh đi đến gần, Hi Văn chỉ liếc nhìn một cái, rồi bám vào giường muốn nằm xuống.
Nhưng cô quên mất cổ tay mình bị đau, dùng sức một chút liền không chịu được mà cau mày nhăn mặt.
Đàm Gia Tường thấy vậy, bước nhanh chân đến chạm một tay vào lưng cô, tay còn lại giữ lấy tay cô, để cô dễ dàng nằm xuống hơn.
Nhưng Hi Văn không nương theo động tác của anh, mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi, vẻ mặt lạnh lùng.
"Anh nói tôi sống hay chết gì cũng mặc kệ mà?"
Anh nhìn Hi Văn, ngẩn người ra một lát rồi cũng mặc kệ, áp sát vào người làm đầu cô có tư thế như đang tựa vào lòng mình.
"Im lặng rồi nằm xuống đi.
Nói nhiều quá."
Cô khó chịu né tránh, vẫn không muốn nằm xuống mà dùng vai mình hất người Đàm Gia Tường ra.
"Anh nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi như thế?"
"Cậu chủ của em."
Giọng anh rất nhẹ nhàng, giống như ngày hôm qua anh chưa từng nổi giận, giống như chưa từng nghe thấy những câu nói chống đối từ Hi Văn.
Giống như chuyện đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống vô vị này, không đáng nhớ cũng không cần nhắc tới.
Cô khẽ thở dài, quả thực con người này rất khó đoán, đến mức khi đứng đối diện anh, mỗi câu mà anh nói ra giống như vây cô vào mù sương vậy.
Cô không biết khi nào anh sẽ vui, khi nào anh sẽ giận hay buồn.
Hi Văn nhắm mắt lại, cố gắng quên đi những chuyện đó rồi thả lỏng người mà nằm xuống.
Nhưng dù là thế, cổ tay cô vẫn đau nhức dữ dội, nếu lành thì chắc chắn cũng để lại sẹo xấu.
Đàm Gia Tường ngồi đó nhìn cô, im lặng một lúc rồi lên tiếng.
"Tại sao làm vậy?"
Cô hiểu rõ anh đang hỏi về chuyện tại sao mình tự vẫn.
Nhưng cô không nói lí do, quay mặt nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói.
"Không tại sao cả."
Anh cười nhạt một tiếng.
"Em cứng đầu hơn tôi nghĩ."
"Còn anh cố chấp hơn tôi nghĩ."
Đàm Gia Tường cứng họng.
Lần đầu tiên anh bị một cô gái đưa vào thế bí, hầu như không tìm được câu nói nào để lấp đầy sự yên lặng này.
Anh thật sự bất ngờ về cô, vì anh thấy cô rất giống mình của lúc trước, khoảng thời gian mà anh chừng 15 tuổi.
Khi ấy mẹ anh đã mất, người trong nhà đều không ai có thể quản nổi anh, chỉ có thể đứng đó nhìn anh đập phá đồ đạc.
Căn phòng của mẹ anh, từ bình gốm cho đến khung ảnh đều bị đập vỡ nát, nhanh chóng biến thành một mớ hỗn độn.
Anh nghĩ mình làm thế thì có thể quên, có thể chạy thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy.
Nhưng anh càng vùng vẫy với nó, nó càng siết anh lại chặt hơn, đau hơn.
Đàm Gia Tường thở dài một hơi, có vẻ bất lực.
"Muốn chết lắm à?"
Khoé môi Hi Văn hơi nhếch lên, nhưng cô không quay sang nhìn anh mà vẫn nằm đưa mặt về phía cửa sổ, nhắm mắt lại.
"Anh định toại nguyện cho tôi giống như lúc ở trong phòng à?"
"Không."
Câu trả lời này của Đàm Gia Tường làm cô chú ý, từ từ quay đầu lại.
Anh vẫn ngồi ở đó, ngay bên cạnh cô, đôi mắt dài và hẹp nhìn vào cổ tay đang băng bó của cô.
Còn nghĩ lẽ ra lúc này anh nên nổi điên lên mắng một trận, hoặc giống như những gì đêm qua anh đã nói, toại nguyện cho cô.
Nếu anh đã từng nhốt cô trong phòng không cho cô ăn uống, thì việc để cô chết đi cũng đâu khó khăn gì.
Nhưng thay vì nhìn cô nằm bất động trên vũng máu, anh lại hối hả đưa cô vào bệnh viện.
Hi Văn nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn bỗng nhiên có lại chút sức sống.
Đàm Gia Tường lên tiếng, giọng rất dịu và rõ ràng.
"Vì đó là hành động ngu ngốc."
Anh bất ngờ cầm tay bị thương của cô lên, làm cô chưa phản ứng kịp mà nhìn theo nó, muốn rụt tay lại nhưng thấy đau.
Có lẽ cô không biết mình suýt chết, mà trong giây phút cầm mảnh vỡ cứa lên tay mình cô chỉ mong được như vậy.
Nhưng liệu khi cô thật sự chết đi rồi, mọi chuyện có khá hơn không?
Đàm Gia Tường cười nhạt, nụ cười ấy hiện lên vẻ bi thương và chua xót, chậm rãi buông tay cô ra rồi đặt lại ngay ngắn trên giường.
"Khi mẹ tôi mất, tôi cũng từng muốn chết.
Nhưng rồi tôi nhận ra, chết chẳng có ích lợi gì cả, nó chỉ càng cho người ta thấy rằng tôi muốn trốn chạy với sự thật."
"Nhưng em biết không? Người bây giờ đang ngồi trước mặt em, vốn dĩ từ lâu đã là cái xác không hồn rồi.".