CHAP :…CHỈ CÓ CÁCH ĐÓ MỚI CỨU ĐƯỢC TỚ…
Nó đang say sưa Trong miền kí ức hạnh phúc và đau thương nhất…nhưng hình ảnh…cô ta…con ác quỷ đang chiếm lấy phần bên trong nó…kéo nó về thực tại…không cho nó lạc lõng trong tình yêu…nhắc nó nhớ rằng…nó không phải là con người của tình yêu…cô ta là hận thù…và cô ta muốn cuộc sống của nó chỉ toàn…màu đen…cô ta muốn nó…đòi lại công bằng cho cô ta…nổi đau năm trước…
-Này,phòng học nhạc lúc này không có ai,mình vào đó nghỉ lát đi…
-…Thuần Thuần,có người đến…-Gia Kỳ đột nhiên ngừng đàng,dùng tay lay nhẹ mặt nó đang nằm ngủ say trên đùi cậu…,nó nhớ lúc nãy náo đang ngồi dựa vào vai,ôm lấy eo cậu,sao giờ lại nằm hẵng xuống đùi cậu,nghiêng người qua ôm thật chặt eo cậu…từ lúc nào không hay… -Dậy đi…mọi người sẽ bắt gặp chúng ta đấy…
-…Sao?có người à?…-Nó hoảng hốt ngồi dậy, người chỉnh sửa lại bộ đồng phục đã xốc xếch…nó nhanh chóng nhảy sang ngồi trên chiếc bàn bên cạnh…Gia Kỳ lại tiệp tục đàn…
-…Này Ngọc Lâm và Văn Minh… người đến đây làm gì thế? – Nó giả vờ ngây thơ hỏi
-…Còn người,chị dâu,em chồng làm gì ở đây thế?..- Ngọc Lâm chọc ghẹo nó,còn Văn Minh nhìn Gia kỳ mỉm cười trông hết sức kỳ lạ
-…Bọn tớ là thành viên của câu lạc bộ dương cầm,không ở đây còn ở đâu…
-…Vậy sao…Văn Minh đang giúp vài thành viên mới của câu lạc bộ vỏ thậut lên đai,bây giờ nghỉ giải lao,mệt quá,tìm chổ nghỉ ngơi,nghe nói phòng học nhạc là tiện nghi nhất…không làm phiền người…
-…Vậy sao…?không phiền…hai người cứ tự nhiên…tôi đi trước đây…- Nó nhìn Gia Kỳ cái rồi nói,Gia Kỳ khẻ mỉm cười gật đầu,nó toan quay lưng bước đi…
-…Khoan…tớ muốn đi với cậu…đột nhiên tớ muốn ăn kem…- Ngọc Lâm chạy theo nó…- Em về trước đây,anh yêu,tối nay em sẽ qua nhà anh…
-…Tớ đồng ý chở cậu khi nào…bá đạo hết sức…-Nó quay sang chọc ghẹo Ngọc Lâm
-…Thôi nào…Thuần Thuần thương tớ nhất…tớ đãi cậu mà…-Ngọc lâm nũng nịu
-…tớ cóc thèm…đi nhanh…-Nó lôi xềnh xệch con nhỏ bạn thân vẫn đang luyến tiếc mi gió với người yêu…
Bây giờ trong phòng học nhạc,chỉ còn Gia Kỳ và anh chàng đô to Vương Văn Minh…
-Anh ắc hẳn có gì muốn nói với em…-Gia Kỳ ngừng đàn nói với Văn Minh
-…Cậu vẫn luôn thông minh như anh cậu,chú em…
-Không cần dài dòng…
-…Nhưng cậu càng lãnh đạm hơn cậu ta…cậu ta chỉ lạnh lùng…còn cậu…hoàn toàn băng giá…
-…Đừng tỏ ra mình hiểu tôi…
-…Cậu biết không…không ai nhận ra nhưng tôi có thể thấy rỏ…sau khi trở về…cậu đã thay đổi…cậu vẫn nhốt mình trong thế giới…nhưng không con là cái thế giới băng giá của anh nữa…nhưng là trong thế giới…cửa người con gái…-Văn Minh cười cợt nói…
-…Anh vẫn như xưa…soi vào lòng người khác rất giỏi…- Gia Kỳ khinh khỉnh cười cợt nói -…Thật ra người khác cứ nghĩ anh là tên to xác,hám gái,ngu ngốc,thật ra…anh còn có con mắt tinh tường…
-…Đừng chế giễu tôi… thằng nhóc như cậu…tôi thực không nghĩ…đã trở thành đàn ông từ lúc nào…không hay…
-…Từ cơn hoả hoạn… năm trước…và khiến…người đó trở thành người thực vật…
-…Đừng nhắc tới người đó…cô ấy đã đánh đỗi cả mạng sống…nhưng…
-…Anh vẫn yêu cô ấy…còn Ngọc Lâm…thì rất giống cô ta…Lục Nhã Văn…
-…Cậu cũng rất biết cách…nhìn vào người khác…hệt như anh cậu…nhưng thế ích gì…cô ta năm rồi…vẫn không hề tỉnh lại…Lục Tử Khiêm mất tích…tôi thật không biết anh ta tìm kiếm thứ gì… hình bóng…nàng tiên cá của anh ta…chính anh ta còn chưa biết thứ đó có tồn tại không…em gái thì bỏ mặt…
-…Nàng tiên cá sao?…còn em gái tôi…Vũ Bội…luôn tìm kiếm anh ta…
-…Còn Gia Bảo thì luôn…hướng về Vũ Bội… vòng lẫn quẫn
-…Đó chính là thứ gọi là…vận mệnh…
-…người như cậu cũng tin thứ đó sao?…cậu …yêu rồi đúng không?
-…Có thể…
-…Thật khó tin, cái xác như cậu,không linh hồn,không tình cảm…cũng có lúc biết yêu…là ai?cô gái nào có bản lảnh thế?
- người anh không thể đoán ra…
-…Ai? Lý Tiểu Nhuyễn?Lâm uyễn Nhi?…hay cô cái ngốc nghếch,si tình…Lục Nhã Văn?…
-…Anh đoán xem…-cậu lạnh nhạt trả lời…
-Thật ra đều không phải họ… người mà tất cả mọi người không thể ngờ…cô gái xuất hiện trong năm qua của cậu…thật ra tôi biết…cậu không hề đi canada…cậu ở vanice…và mất năm say đắm trong tình yêu của mỹ nhân… năm điên loạn tìm kiếm cô ta…
-…Anh nắm bắt tình hình…hay thật…vậy mỹ nữ đó…anh nghĩ ra ai…?
-…Cô gái câu say đắm yeu điên loạn….suốt năm đó…bây giờ vẫn còn mê muội…không phải Lý Tiểu Nhuyễn,Lâm Uyễn Nhi,càng không phải Lục Nhã Văn…mà là…CHỊ DÂU CẬU…BẠCH THUẦN THUẦN…
Vào lúc này,tại tiệm kem Baby snow white, con người cũng đang chìm đắm trong vấn đề vẫn không có câu trả lời…
-Vẫn kem KIWI nhá,tớ nhớ cậu rất thich kiwi…cho em em dâu, kem kiwi…-Ngọc Lâm luyên thuyên…
-…Cậu gọi tớ ra…chắc không phải chỉ là muốn ăn kem thôi chứ…
-…Cậu nghiêm túc quá đấy…thực ra tớ muốn hỏi…người đó…chàng trai cậu yêu…tìm thấy rồi chứ…
-…Tìm thấy rồi…
-…Còn trái tim…nếu tìm thấy…sao cậu không ngừng cuộc chơi này lại đi…trước khi quá muộn…tớ đã đanh hơi thấy mùi máu tươi…nhưng chuyện tiếp theo sẽ rất kinh khũng…cậu mau dừng lại đi…trước khi bị cuốn đi…trong cuộc chơi đẫm máu…
-…máu sao…tớ cần nó…để nuôi lấy sự sống trong tớ…cô ta cần nó để tồn tại…
-…Tớ không đùa…cậu luôn biết những thứ tớ cảm nhận được luôn đúng mà…có thể lần này không phải là máu của họ…mà là của cậu…không phải tình yêu…vậy mục đích của cậu là gì…
-…Không phaỉ là tớ mà là cô ta…cậu biết tớ không có trái tim…nếu không có cô ta…không có con quỷ đó…sự tàn ác đó…căn bản tớ không thể tồn tại…và tớ cũng khôgn biết cô ta muốn gì…tớ chỉ biết…khi cô ta tìm thấy thứ cô ta muốn…sợi dây gắn kết giữa bọn tớ sẽ bị cắt đứt…cô ta mới trả lại trái tim cho tớ…CHỈ THẾ MỚI CỨU ĐƯỢC TỚ…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương