- ANH …CỨU…CỨU EM VỚI…
-…ƯM…ƯM..GIA BẢO…VŨ BỘI…
-…CHỊ …BUÔNG EM RA…CHỊ LÀM EM BƠI KHÔNG ĐƯỢC..
-…KHÔNG…CHỊ BỊ CHUỘT RÚT…ĐAU QUÁ…
-..CHUYỆN GÌ VẬY…THUẦN THUẦN…VŨ BỘI…- Gia Bảo đang suy nghỉ…thì ra những chuyện anh lo lắng đã sảy ra…Ngoài biển,nó và Vũ Bội đang ôm lấy nhau giãy dụa cầu cứu…chuyện gì đã sảy ra…anh nhanh như tên lao ra biển…kì lạ…người anh nghỉ tới bây giờ là nó…chứ không phải Vũ Bội…nếu nó có sao…anh không cần cái mạng này nữa…
-…Thuần Thuần…- Gia Kỳ thấy nó gặp nguy,cậu như phát điên nhảy xuống nước…
-…Vũ Bội,em không sao chứ…em có bị gì không…?- Gia Bảo lay lay mặt cô bé,mặt hết sức lo lắng…
-…Em không sao rồi…
-…Em không biết chuyện gì sãy ra nữa…em đang bơi…chị Thuần Thuần đột nhiên túm lấy em…em sợ quá…huhuhu…- Cô bé ôm lấy cổ Gia Bảo khóc nức nở…
-…Em không sao là tốt rồi…đừng khóc…có anh đây…- Anh siết chặc vòng tay hơn…anh không muốn cô gái yếu ớt này sảy ra thêm chút tai hoạ nào nữa…
-…Thuần Thuần chị sao vậy…chị tỉnh lại đi…
-…Tiểu Thuần…cậu sao thế này…cậu bơi giỏi lắm kia mà…
Tiếng la hét của mọi người khiến Gia Bảo như sực tỉnh,anh mới sục nhớ nó còn gặp nguy hiểm…lúc nãy lao ra cứu người…anh muốn cứu nó trước…nó thấy Gia Kỳ lao về phía nó,còn Vũ Bội đang thoi thóp cạnh mình,với lại nó bơi rất giỏi kia mà…nên tình thế bắt buột anh phải cứu Vũ Bội trước…khi nhìn thấy Gia Kỳ bồng nó chạy như bay vào…anh mới cảm thấy tim mình như rơi xuống vựt thẳm…
-…Thuần…- Gia Bảo gở tay Vũ Bội ra chạy như bay về phía nó trong sự ngở ngàng của cô bé…
-..Chị…chị sao rồi…phản ứng đi…thở đi…- Gia Kỳ lúc này như phát điện,cậu nhìn thấy nó không hề thở,tim cũng ngừng đập,cậu ra sức xoa bóp tim,nhấn thật mạnh vào lồng ngực nó…nhưng nó không hề có phản ứng…cậu không ngừng dùng miệng hô hấp…ánh mắt cậu như kẻ điên dại…bộ dạng cậu như sắp chết đến nơi…Gia Bảo nhìn Gia Kỳ không ngừng hô hấp cho nó…bản thân không làm được gì…nó nằm im bất động,toàn thân lạnh ngắt,mặt tái dần…anh chết lặng…anh không hề biết rằng lúc nảy do mình cố kéo lấy Vũ Bội,tạo ra lực đẫy nó ra xa hơn…làm Gia Kỳ không kịp cứu lấy nó…mọi người xung quanh như nín thỏ…
-…ẶC…- Cuối cùng nó cũng nôn ra khối nước…bắt đầu thở lại…dần tỉnh dậy…
-…Chị…chị không sao rồi…chị thở đi…chị cảm thấy trong người thế nào rồi…em là Gia Kỳ đây…có em đây…đừng sợ…mọi chuyện không sao rồi…- Gai Kỳ mừng rở hôn lên môi nó cái, ôm chầm lấy nó vào lòng,tay siết thật chặc…trong sự ngở ngàng của mọi người…tại sao Gia Kỳ lại thân thiết với nó như vậy…tại sao cậu lại lo lắng và xúc động như thế…tình cảm đối với chị dâu…không đủ như thế…còn nụ hôn…tại sao cậu lại hôn chị mình…lúc hô hấp nhân tạo, chút cũng không hề do dự…tay xoa lên ngực nó lúc đó cũng vô cùng tự nhiên…cảnh tượng lúc này thật khó để khiến người ta không nghi ngờ…
- Gia Kỳ à…em làm chị khó thở quá…
-…Chị đau à…em xin lỗi…- Chị thấy thế nào rồi…
-…Chị mệt quá…em có thể đưa chị về nhà nghỉ không…- Nói xong,Gia Kỳ bồng nó lên,dịu dàng đưa nó đi về nghỉ…Gia bảo như cảm thấy bất lực…nhìn cảnh tượng trước mắt…người che chở nó…để nó dựa vào bây giờ là người khác…
-…Thuần…em không sao chứ…?- Gia bảo sót xa nhìn gương mặt tái nhợt của nó,lo lắng hỏi…
-…Rất tiếc là…mạng tôi rất lơn…về lo cho công chúa của mình đi…- Nó lạnh nhạt nhìn anh đáp…
-…Anh xin lỗi…
-…Anh có lỗi gì sao…- Nó lạnh nhạt đáp,rồi Gia Kỳ vội đưa nó về nghỉ ngơi,ánh mắt Gia Bảo lúc bi thương…
-…Em thấy đở chưa…đầu còn đau không…có còn thấy lạnh không…anh về phòng mình…phòng anh ở bên cạnh…có gì gọi anh…cứ ở lại đây…nếu Gia Bảo thấy thì không hay…- Gia Kỳ đang ôm nó ngủ say trên giường,nó nằm gọn trong lòng cậu…cậu ôm lấy nó thật chặc…cậu sợ lại đánh mất nó như lúc nãy…cậu khẻ hôn lên môi nó nụ hôn nồng nhiệt,ngọt ngào…sau đó luyến tiếc rời khỏi môi nó,thả lỏng vòng tay,trường ra khỏi giường…kéo chăn đap lên tận cổ cho nó…nhưng khi vừa bước xuống giường đã bị nó nắm lấy áo…nũng nịu…
-…Không chịu đầu còn đau…em muốn anh xoa đầu cho em như lúc nảy…em cũng còn rất lạnh…em muốn anh ôm em thật chặc…như thế em mới ngủ được…- Nó vừa nói vừa ngồi dậy vòng tay ôm chặc eo cậu…
-…Thôi ngoan nào…anh sẽ vào bất cứ lúc nào đó…thôi ngoan ngủ đi…anh ở bên phòng bên kia sẽ điện thoại sang hát cho em ngủ nhá…ngoan nào…- Gia Kỳ đở nó nằm xuống chỉnh lại chăn cho nó,cuối xuống hôn lên môi nó nụ hôn ngọt ngào,dịu nhẹ,rồi rời đi,đóng cửa phòng lại…
Khi Gia Kỳ vừa bước ra khỏi phòng,nó ngồi hẳn dậy,miệng khẻ nhếch mé cười…
-…Đừng lo…em sẽ không chết đâu…em là quỷ…quỷ sẽ không phải chết…chỉ có thể tan biến…tình cảm…sẽ huỷ diệt em…em đã cho ác người thoái lui…nhưng anh lại lựa chọn sai…bây giờ các người không còn quyền lựa chọn…chỉ có thể cùng tôi…đi đến cùng…
Gia Bảo trở về phòng thì không thấy nó đâu,anh vô cùng lo lắng,chẳng phải nó bị ốm sao…tại sao lại chạy lung tung chứ…anh thấy nóng ran trong lòng…nếu ở mình lại sảy ra chuyện thì thế nào…nghỉ đến việc nó có thể rời bỏ mình bất cứ lúc nào,Gia Bảo như phát điên chạy khắp nơi tìm nó…
- Anh về trước đây,em phải cẩn thận đấy,nhớ là chỉ ở đây thêm chút thôi nhé…- Nó và Gia Kỳ sau mấy giờ đồng hồ quấn lấy nhau trên giường ở căn phòng nghỉ ở phía sau vườn hoa,mới có thể rời nhau ra,cậu nhanh chóng mặc lại quần áo trở vào nhà trước,nếu ai đó nhìn thấy người cùng lúc biến mất,cùng lúc xuất hiện ở nơi vắng vẻ này thì rất nguy hiểm…
-…Thôi đi…em chỉ lo cho anh…tối nay không ngủ được thôi…- Nó vừa mặc lại quần áo mình,vừa véo mũi cậu…
-…Không đâu…bây giờ người anh mỏi rã rời…chỉ cần leo lên giường là có thể ngủ đến sáng…- Gia Kỳ nhẹ nhàng hôn lên môi nó nụ hôn vô cùng ngọt ngào,nồng cháy…
-…Đồ heo lười…
-…Là do em hành anh chứ ai…
-…Dẹp anh đi…có đi mau đi không…đợi người ta đến đây bắt quả tan à…- Nó nhanh chóng đẩy Gia Kỳ ra khỏi căn phòng,cậu lưu luyến hôn lên môi nó cái,rồi cho tay vào túi,bình thản bước đi về phía căn nhà…Đừng sau là bóng đen,ánh bạc nhìn về phía anh xa khuất,nhẹ nhàng bước vào căn phòng…
-…Nhìn người của mình…quấn lấy người đàn ông khác trên giường…thật không thú vị chút nào…- chàng trai tóc xám khẻ ôm lấy eo nó từ phía sau…
-…tại sao lại xuất hiện vào lúc này…- Nó khẻ đưa tay vuốt nhẹ lấy gương mặt đang úp vào cổ mình…vuốt ve âu yếm…
-…Anh nhớ em…- Chàng trai khẻ cắn lấy tai nó…phả vào cổ nó hơi thở của…cái chết…
-…Nói dối…anh càng lúc càng giống con người…- Nó xoay người lại ôm chặc lấy eo chàng trai…tựa đầu vào lồng ngực anh… tay khẻ vuốt ve tấm lưng của anh…miệng nhếch lên…
-…Đúng thế…xa em…sức mạnh anh như yếu dần…hãy tiếp cho anh thêm sự tàn ác trong em…- Người đó nói xong khẻ cuối xuống hôn cuồng nhiệt lên môi nó…nụ hôn mang theo mùi vị của máu..của sự tàn ác…của tiếng gào thét văng vẳng từ địa ngục…nụ hôn mang mùi hương của quỷ dữ…
CHAP (TIẾP) +
-…Em cũng cần hơi thở của anh… hơi thở lạnh băng…- Nói xong,nó kéo lấy cỗ áo chàng trai ngã xuống giường,nằm đè lên người nó…Người đó cũng vươn tay nhẹ nhàng bóp khoá cữa rồi cuồng nhiệt lao vào nó…chàng trai cuồng nhiệt vào ra trong người nó…lực ngày mạnh, nhanh…nhiệt tình của người càng điên loạn…không khí ẩm ướt, nóng rực trong căn phòng càng lúc càng toả ra…cây cỏ xung quanh như không còn sức sống…người bên trên ánh mắt vẫn lạnh tanh,nhưng thân thể ngày càng nhiệt tình chiếm lấy người bên dưới,như quyện vào làm ,đem sự giá băng của bản thân truyền vào người nó,rồi vét cạn lấy dục vọng,ham muốn trong nó…Lần này cũng như bao lần khác… người lại tiếp thêm sức mạnh cho nhau…họ quấn lấy nhau thật lâu…cho đến khi sự tàn ác,nhẫn tâm tràn đầy trong người mình,họ mới dần buông nhau ra,nó nằm yên đó nhìn người đó…mặc lại quần áo…rồi chàng trai tóc bạc rời đi…mà không nhìn lấy nó lần…đến khi bóng đen ấy biến mất trong màn đêm…nó mới ngồi dậy mặc quần áo chính mình lại…ở lại trong căn phòng thêm chút…để cảm nhân hơi thở lạnh giá của người đó…cùng không khí ẩm ướt…do dục tình người vừa tạo ra…rồi mới rời đi…để lại nơi đó…nơi họ từng đi qua…những bóng đen vô hình…với sự tàn ác và bi thương…
Bây giờ trong căn nhà rông như khu nghỉ dưỡng,Gia Bảo tìm khắp nơi vẫn không thấy,anh mới nhớ đến nơi vẫn chưa tìm…nhưng sao nó có thể đến nơi đó chứ…nhưng cũng rất có thể…anh phải leo lên đó thử…tháp…Mị Tình…
- Thuần…thì ra em ở đây thật…- Gia Bảo mừng rở khi nhìn thấy nó đang nằm dài trên tầng cao nhất của ngọn tháp,nơi chỉ rộng vừa đủ cho người nằm…
-…Anh đến đây làm gì…- Nó trả lởi mà mắt nhắm chặc,mặt không hề biến sắc…
-…Anh lo cho em…- Gia Bảo bước lên ngồi cạnh nó,khẻ nhìn co người nằm cạnh mình…
-…Vinh hạnh quá nhỉ..anh mà cũng lo cho tôi sao?
-…Không phải lo mà là rất lo,anh tìm em như phát điên…
-…Vậy sao…
-…Em đừng như vậy…anh đã bảo em phải nhìn vào anh kia mà…em biết không…không tìm thấy em…em biết anh tuyệt vọng thế nào không….- Gia Bảo tức giận,kéo nó ngồi dậy,cầm má nó nhìn thẳng vào mặt mình nói…
-…Vậy anh có biết lúc tôi tưởng mình sắp chết…tôi đã mong anh đến cứu mình thế nào không…nhưng rồi khi anh chỉ cứu lấy Vũ Bôị,còn bản thân tôi càng lúc càng bị cuốn sâu vào từng con sóng…anh có biết cảm giác tuyệt vọng lúc đó còn đáng sợ hơn cả trăm lần…- Nó tức giận gạt tay Gia Bảo ra toan bỏ đi,nhưng nhanh chóng bị Gia bảo kéo lại,ôm chầm vào lòng,tay ôm nó thật chặc,như thể buông ra nó sẽ tan biến mất…
-…Anh buông tôi ra…
-…Anh không buông…- Gia Bảo siếc chặc hơn cánh tay,nó thấy mình sắp ngạt thở,nhưng cảm giác lúc này rất ấm áp,rất dịu ngọt…- Anh thề sau này sẽ không làm em gặp chút nguy hiểm nào đâu…
-…Em chỉ mong anh…mổi khi có chuyện…hãy nhớ đến em – nó cũng nức nở vòng tay qua ôm lấy cổ anh…
-…Anh hứa…- thế là Gia Bảo kéo nó ngồi dựa vào anh,anh ngối xuống đất,tựa vào tường, chân duỗi thẳng,còn chân co lên,còn nó thì ngồi lọt giữa chân anh,tựa hẵn vào lòng anh, tay đặt trên đùi anh, tay anh vòng qua ôm chặc lấy người nó… người cùng nhìn ra ngoài,không thể nhìn vào mắt nhau,như thế sẽ dễ nói ra điều trong lòng của nhau hơn…
- Gia Bảo này,em hỏi anh,anh phải nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của em đấy…?- Nó đưa tay lên vuốt má Gia Bảo…
-…Em nói đi…- Anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang sờ má mình,khẻ lồng bàn tay vào nhau,nắm thật chặc…
-… Tại sao anh lại trở nên lạnh lùng thế…?- Nó nghiêng đầu tựa vào lồng ngực Gia Bảo
-…Anh cũng không biết…chỉ là có số chuyện sảy ra…tâm trang trở nên không tốt…- Bàn tay còn lại,anh vuốt ve lên má và cổ nó
-…Đau thương…căm giận…cô đơn…thất vọng…?
-…Có lẽ thế…
-…Để em đoán thử nhé…- Nó nói xong,kéo tay anh ôm chặc lấy người mình
-…Đoán gì nào…- Vòng tay anh ngày chặc và ấm áp hơn
-…Nguyện nhân của những chuyện đó…
-…Vậy đoán xem nào…
-…Đau thương… là do cái chết của mẹ anh,từ nhỏ anh thiếu sự quan tâm,yêu thương của mẹ…thiếu không khí của gia đình…
-…Có lẽ…- Mắt Gia Bảo như vương chút gì đó đau thương…
-…Căm giận…là vì bố anh không kịp đến lúc mẹ anh ra đi…là giận bố anh mẹ anh vừa mất tháng đã cưới người phụ nữ khác…suốt ngày chỉ lo làm ăn không cho anh được sự dạy dỗ của người bố…
-…Có lẽ…
- Thất vọng…vì cuộc sống không như anh mong muốn…anh yêu Vũ Bội…nhưng cô ta là em gái anh…anh muốn là người điều khiển cuộc sống của mình…nhưng lại luôn làm nó đi lệch hướng…
-…Có lẽ…
-…Còn cô đơn…là do anh không tìm được người thực sự hiểu anh…chia sẽ với anh…
-…Có lẽ…nhưng bây giờ có vẽ không còn đúng nữa…- Anh ôm chặc nó hơn,khẻ hôn lên tóc nó…
-…Tại sao?- Nó quay người lại hỏi Gia Bảo…
- vì em thật sự rất hiểu anh…- Gia Bảo khẻ cuối xuống nồng nhiệt hôn nó,nụ hôn vô cùng ngọt ngào,khiến đầu óc nó mê mẩn,nụ hôn rất sâu,họ như chìm đắm trong mê dại…rất lâu…hơn ph sau,không thể thở nỗi mới buông nhau ra…
-…Vậy bây giờ em nói cho anh lý do…anh có thể không nên lạnh lùng nữa…-Nó khẻ tựa đầu vào ngực Gia Bảo…tay anh từ từ siết chặc lấy nó…
-…Thứ nhất: đau thương…anh nói anh mất mẹ,thiếu đi mái ấm thật sư là đau thương…thì em gọi là gì khi từ bé em sinh ra,mọi người luôn nói em là con gái của quỷ,là đồ xui xẻo…có lẽ lúc đó gia đình em không tin,nhưng đến ngày,bi kịch thật sự sảy ra hàng loạt trong cuộc sống của em,sinh nhật tuổi…bà nội và chị gái em chết cách bất ngờ,không rỏ lí do…sinh nhật tuổi,thì do em…anh trai em gặp phải tai nạn và ra đi,mẹ em cũng vì thế tâm trí rối loạn…sinh nhật năm tuổi…mẹ em phát điên…trói em ném xuống hồ bơi…bà bảo em là quỷ…em cần biến mất…nhưng em không chết…sinh nhật năm tuổi…em chính mắt thấy mẹ mình lên cơn…nhảy từ sân thượng xuống chết…anh thấy nó có được gọi là bi thương…
-…Đừng kể mà Thuần…- Anh không tin được những gì mình vừa nghe,đó có phải là cuộc sống của con người,cô gái luôn mạnh mẽ trước mắt,đã trải qua hàng loạt nỗi đau đó sao?
-…Thứ : Căm hận…anh gọi bố anh tái hôn là căm hận…anh còn có người để hận…thì em phải làm thế nào khi em không biết phải hận ai…hận bản thân em sinh ra là sao quả tạ?…hận ông trời tại sao đưa đứa như em vào cuộc đời?…hận vận mệnh tại sao sắp xếp cho em cuộc đời tệ hại như thế?…em biết hận gì đây…
-…Em đừng nói nữa mà…- Gia Bảo vô cùng sót xa nhìn nó,nói ra những điều này rõ ràng không dễ…Gia Bảo siết chặc thêm vòng tay,anh đột nhiên cảm thấy cô gái trong lòng quá nhỏ bé…chỉ cần siết mạnh hơn có thể làm cô tan nát…nhưng chỉ cần nới lỏng…cô sẽ bị tổn thương…anh chỉ biết mình khát khao bảo vệ nó…đến nhường nào…
-…Thứ :…anh nói không có được tình yêu là thất vọng…còn em thất vọng vì rất nhiều thứ…em những tưởng đã tìm ra người hiểu mình,yêu thương mình…nhưng rồi Trương Chấn chỉ vì cô hầu gái của em…mà mặc kệ sống chết của em…chỉ mong cùng cô ta bỏ trốn…
-…Em..anh không muốn nghe nữa…- Gia Bảo không muốn nó nói nữa…những chuyện nó kể quá bi thương…anh không muốn nó thêm đau đớn…
-…Còn cuối cùng…anh nói cô đơn…nhưng thực ra anh có rất nhiều người ở cạnh mình:người bố luôn yêu thương anh,Vũ Bội,Gia Kỳ,và Văn Minh luôn hiểu anh…còn em từ bé thật sự không hề biết có bạn là gì…anh không biết cảm giác sợ hải nhưng không biết bám vào đâu đáng sợ thế nào đâu…cả ngôi nhà chỉ có mình mình…mọi người điều sợ em…sợ em như sợ con yêu tinh…sợ em đem đến cho họ xui xẻo…bố em…ông ấy cũng sợ hãi em…lúc nào cũng phòng ngừa em…còn người bạn thân duy nhất…Ngọc Lâm…cô ấy khiếp sợ em…sợ ngày nào đó sẽ giống như em…
-…Em thôi đi..anh hiểu…anh hiểu em mà…bây giờ có anh rồi…em đừng sợ..- Gia Bảo kéo nó vào hôn lên môi nó thật nồng cháy…cậu muốn dùng hơi thở của mình sưởi ấm trái tim đau đớn đầy vết thương của nó,thì ra nó không như anh tưởng,anh thấy mình dần hiểu nó,nó cố tỏ ra lạnh nhạt,kiêu căng,những gai nhọn đó chỉ đơn giản là do cô ấy wá sợ bị tổn thương…nên đề phòng với tất cả mọi thứ…người con gái này anh sẽ bảo vệ bằng mọi gía…-…Mình về phòng nhá…ở đây chật hẹp quá…không được…
-…Anh thật hư quá…vậy anh phải cõng em…- Nó nủng nịu đòi Gia Bảo cõng xuống lầu…
-…Em nhũng nhẽo quá mất…lên đây nào…lẹ lên..anh hết chịu nỗi rồi…- Gia Bảo dịu dàng ngồi xuống,để nó trèo lên cho anh cõng xuống lầu…
-…Khoan đã nào Gia Bảo,không tắm sao?
-..Không cần…anh chịu hết nổi rồi…- Gia bảo vửa về đến phòng đã thảy nó lên giường,cánh cửa đóng lại,anh cuới xuống hôn nó cuồng nhiệt,nụ hôn ngọt ngào và ướt ác…trường lên người nó…quần áo bay đầy phòng…tứ tung đầy sàn nhà…chiếc giường rung lên như bị cơn địa chấn đi qua…nhiệt độ trong phòng như tăg lên… con người bên trên thân dưới nhấp nhô,ra vào…khắp phòng chỉ vàng lên tiếng huỳnh huỵch…và những tiếng rên rỉ,thở dốc của người…
Đâu đó trong bóng tối vang lên giọng nói ghê rợn của sứ giả đến từ địa ngục…
- Anh tin em thật sao?…anh nghĩ con quỷ có thể có trái tim…đau thương…căm hận…cô đơn…thất vọng…những thứ đó…quỷ không hề có…cám ơn vì trái tim của anh…em đã bảo…tình cảm…là thứ tệ hại nhất…của con người…chào mừng anh đến với địa ngục của em…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương .