CHAP : ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG…(+)
- Cậu cướp Thuần đi phải không?mau trả cô ấy cho tôi…trước khi tôi giết cậu…- Gia Bảo về nhà,không nhìn thấy tiểu sủng vật mình yêu thương,gần như phát điên,gọi điện cho Tử Khiêm…
-
- câụ nói dối,tôi không tìm thấy cô ấy,cô ấy bị ai đó bắt đi rồi…là cậu phải không…
-
- vậy không phải cậu thì là ai…
-
- Là Gia Kỳ sao…thằng khốn,giám cướp cô ấy đi…chết tiệc,tôi phải đòi lại cô ấy…
Tại nhà Gia kỳ,
- Em tắm xong rồi sao…lại đây ăn cơm này,ngồi xuống đi…- Gia kỳ thấy nó từ trong phòng tắm đi ra,chạy nhanh lại đỡ nó ngồi xuống bàn ăn, chiếc bàn nhỏ nhắn nhưng đẹp và sang trọng,trên bàn rất nhiều thức ăn ngon,nhưng mỗi thứ ít,như vừa đủ cho người ăn…
- Anh nấu tất cả sao…
- Um,em ăn thử đi,xem có được không…- Nói xong Gia kỳ gắp miếng bỏ vào bát cho nó,nó vừa bỏ vào miệng thật không khỏi ngạc nhiên…ngon quá…
- Ngon quá…anh nấu ăn thật giỏi…anh có đi học không đấy…
- Không…em nhớ không ngày đó mỗi lần em về đây,bọn mình chỉ dùng căn nhà này như khách sạn hạng sang,chưa từng dùng cơm,hay mua vật dụng gì cho nó…nhưng từ khi em rời khỏi anh,anh đã dọn đến đây ở,vì đây là nơi duy nhất lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của chúng ta…chỉ của riêng đứa,bất cứ ai cũng không không xen vào được…do đó anh xem đây là căn nhà của chúng ta…anh ngày ngày nấu cơm,ngồi trước bàn ăn,chuẩn bị cái chén,tự tưởng tượng em ngồi đối diện anh…chúng ta cùng ăn tối,do đó không biết tự bao giờ anh trở nên giỏi nấu ăn như thế…- Gia kỳ vừa nói,vừa đưa tay nắm lấy tay trái của nó,nó buông đủa xuống dùng tay còn lại sờ lên má cậu mà âu yếm,nó cảm thấy con người trước mắt thật giống Gia Bảo,yêu cô gái đến cuồng si,mê dại,vì yêu mà hành hạ bản thân thế này…trông họ thật đáng thương…
- Không sao,bây giờ có em rồi…em đang ngồi ăn trước mắt anh còn gì…ngoan nào,anh đói rồi đó,ăn nhanh đi…- Cô vuốt ve gương mặt trắng mịn đẹp trai đến hoàn hảo này…khẻ vuốt lên mấy sợi tóc vàng óng mượt này,nhưng tay nhanh chóng dừng lại vì tay đã bị tay cậu chộp lấy…cậu nhanh chóng kéo nó vòng qua,ngồi lên đùi cậu…tay ôm chặc lấy cổ cậu, tay cậu ôm chặc lấy eo nó, tay sờ nhẹ lên từng nét trên gương mặt xinh đẹp và vài sợi toc ẩm rơi xuống mặt nó…
- Là em…là em thật rồi…bây giờ em thật sự ở trong vòng tay anh…anh có thể ôm lấy em,có thể vuốt ve em,có thể hít lấy mùi hương ngọt ngào của em…anh thật sự hạnh phúc…hạnh phúc đến không thực…cứ như giấc mơ,anh hạnh phúc đến sợ hải…sợ hải rằng hạnh phúc này giây sao sẽ biến mất đi…em sẽ tung cánh bay đi khỏi anh…anh sợ hãi đến mức không thể chớp mắt,không thể thở,hay làm gì khác ngoài việc coi chừng em…- Gia kỳ vòng cả tay qua ôm chặc lấy thân thể nó,vùi đầu vào lồng ngực nó mà âu yếm…nó cảm nhận hơi thở cậu lan toả trên từng thớ thịt của mình…trái tim nó đập điên cuồng…
- Anh…em thật sự không hiểu em có gì để các anh yêu say đắm thế…anh,Gia Bảo và Tử Khiêm…em thật sự không biết phải làm thế nào…
- Em có thể đừng nhắc đến tên họ không,hãy để giờ khắc này,không gian này là của riêng ta…em nhé…- Nói xong Gia Kỳ kéo mặt nó vào hôn say đắm…nụ hôn ngọt lịm,mang theo vị đắng của nước mắt,tình yêu và nỗi đau…mùi vị của nó thật giống mùi hương của socola…sau lúc hôn nó say đắm…Gia Kỳ đột nhiên bồng nó lên tiến vào phòng ngủ,nhưng môi cậu tuyệt nhiên không rời môi nó
- Gia kỳ anh làm gì thế…anh buông em ra…chúng ta không thể… -Nó vô cùng hốt hoảng khi thấy Gia Kỳ tiến vào phòng,đóng cửa lại,nhẹ nhàng đặt nó lên giường,nằm đè lên nó,môi vẫn không rời môi nó… tay thì từ từ gở chiếc nút thắt của chiếc áo choàng tắm của nó…nó bít cậu chuẩn bị làm gì…nó giãy dụa…nhưng đã nhanh chóng bị cậu nhấn nằm yên xuống…
- Anh yêu em…anh không kìm chế được…
gia Kỳ nói xong,đè nó xuống,từng ngón tay cậu đang xen vào ngón tay nó…cậu lại tip tục hôn nó, nụ hôn vô cùng nhiệt tình, nụ hôn say đắm và chuyên nghiệp vô cùng,cách lưỡi quấn lấy lưỡi…cách nó nếm lấy vị ngọt của cậu…đầu óc nó lâng lâng…bắt đầu mê dại,còn Gia Kỳ vẫn say đắm hôn nó… nụ hôn mang đầy tình yêu,khát khao và dục vọng của năm nay… tay cậu vẫn đan vào tay nó, tay cậu cởi tung chiếc áo choàng tắm,ném đi…toàn bộ thân thể trắng nõn nà của nó phơi ra trước mắt cậu…bây giờ trong mắt cậu chỉ còn dục vọng mà thôi…cậu lao vào nó như con hổ đói,đặt môi mình vào giữa bầu ngực vun tròn của nó…cậu cởi bỏ y phục của mình,rồi điên loạn lao vào nó…thế là chuyện gì cần sảy ra cũng đã sãy ra…nó nằm yên cho cậu muốn làm gì thì làm suốt đêm…
Sáng sớm…
- Ngủ ngoan nhé,anh đi tắm rồi làm bữa ăn cho em…- Gia Kỳ chăm chú nhìn vào sinh vật bé nhỏ bị mình hành hạ suốt đêm bây giờ mệt mỏi vùi đầu vào ngực cậu ngủ say sưa…cậu khẻ hôn lên môi nó rồi đi vào phòng tắm…
- Thuần Thuần…em đâu rồi…- Gia Kỳ tắm xong,nhưng nhìn lên giường không thấy nó đâu,cậu hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tìm nó…- Phù,em đây rồi…làm anh sợ chết khiếp…- Cậu chăm chú nhìn nó đang cắt hành trên bếp,nhìn nó từ phía sau thật là quyến rũ nó chỉ mặc chiếc áo sơmi của cậu,mái tóc cột lỏng bên, cảm giác dịu dàng,ấm áp của người vợ…cậu nhẹ nhàng bước đến,vòng tay qua eo nó ôm thất chặc,tựa cằm lên cổ nó…- Em cũng biết làm việc này nữa hả…
- Tuy em vụng về thật nhưng nấu cháo và cắt hành cũng không biết thật…là tệ đấy…- Nó nghiêng mặt sang hôn lên má cậu
- Thôi để anh làm tiếp em đi tắm đi…- Gia Kỳ giành lấy cây dao trên tay nó
- Vậy anh giúp em nhá…
-Khoan…
- Gì thế…
- Hôn anh cái nào…
- Đáng ghét…
Sau khi ăn sáng xong,Gia Kỳ nhận được cuộc điện thoại,liền nhanh chóng ra ngoài…
- Em nhất định phải ngoan đấy,không được rời khỏi nhà…anh về mà không thấy em là không được đâu đấy…
- Em hứa mà…anh lái xe cẩn thận đấy…
- Anh biết rồi,em vào nhà đi…
- Gia Kỳ…
- Gì thế
Chụt…nó hôn lên môi cậu nụ hôn ngọt ngào
- Ngốc à…anh đi đây…
Tại Black bar…
- Anh tìm tôi có việc gì…
- Mày đang giữ Thuần phải không,cô ấy đang ở chổ mày…
- Anh ,anh vẫn nhạy bén như ngày nào…
- Đem cô ấy trả lại cho tao
- Anh nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao…
- Tao sẽ bắt mày trả lại…cô ấy là của tao…
- Cô ấy là của anh sao…anh thôi mơ mộng đi…bây giờ cô ấy thuộc về tôi…
- Mày im đi…cô ấy là vợ của tao…mày chỉ là thằng người tình của cô ấy thôi…
- Anh câm ngay cho tôi,cô ấy không còn là vợ anh..từ cái ngày anh hại chết cô ấy, tay anh suýt giết chết mạng người,thì anh không còn quyền tranh giành cô ấy với tôi nữa rồi…
- mạng người…ý mày là gì…
- Anh đừng giả vờ không biết…cô ấy có thai anh hiểu không… năm trước,cái ngày anh đẩy cô ấy xuống dòng nước giá lạnh,trong bụng cô ấy có sinh linh bé nhỏ chưa thành hình…chính anh đã hại họ…cô ấy may mắn sống sót,nhưng đứa trẻ…không may như thế…
- Cái gì…cô ấy có thai…không thể nào – Gia bỏ giật mình nhớ lại lời nói của người hầu gái hôm trước,nó từng bị hư thai khi tử Khiêm cứu được…cô ấy thực sự có thai sao,của ai…?
- Anh không tin cũng không sao…nó căn bản đã không còn tồn tại…
- Cô ấy bị hư thai…ngày đó…cái thai mà cô ấy mang…là…con ai?
- Anh thử đón xem…
- Mày nói xem…là con mày…hay là con tao…?
- Nếu tôi nói đó là thành quả của anh…anh có tin không…
- Mày…nói dối…
- Vậy cứ cho là con tôi đi…
- Mày phải nói rỏ cho tao biết…
- Được,tôi nói cho anh biết…nó là cốt nhục của anh…anh từng có đứa con…và chính anh lại không biết đến sự tồn tại của nó…anh nhẫn tâm giết chết nó…anh giết chết chính con của mình…nghe rõ chưa…- Gia Kỳ không còn giữ được bình tĩnh nữa…
- Không thể như thế được…
- Anh muốn tin hay không thì tuỳ,đơi Thuần nhớ lại thì hỏi cô ấy…nhưng nếu tính theo ngày tháng,nó là của anh…- Gia Kỳ nói xong quay lưng bước đi..
- Mày…nói rõ cho tao…đem Thuần trả lãi đây…
Reeng…
Gia Bảo đang đuổi theo Gia Kỳ thì nhận được điện thoại…
- Alo,Văn Minh hà?cái gì…bệnh viện…tôi đến ngay…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương