CHAP : SỰ THẬT THẢM KHỐC
- Các cậu xem…lại là bức thư máu…
Tất cả các người…nếu không muốn đợi trừng phạt…thì hạy đến bắt ta đi…ta sẽ đợi các người…trong tay ta nắm giữ tục tiêu cuối cùng của cuộc chơi…muốn biết hắn là ai không…muốn biết ta muốn gì không…
Nếu các người không đến…thứ các người mất đi sẽ không thể ngờ tới…máu…sẽ nhuộm đỏ nơi đây….
Quỷ Vương >
- Tôi không muốn đi…Tôi không muốn rời khỏi Thuần Thuần nữa bước,nếu cô ấy tĩnh dậy không thấy tôi thì sao…?
- Mày im ngay…mày phải đi…bọn họ nói tất cả chúng ta phải xuất hiện họ mới chịu lộ mặt….chúng ta cần đến đó để biết bọn họ là ai?quỷ vương tật sự liên quan gì đến chúng ta?bọn họ nói nếu chúng ta không xuất hiện thì sẽ khử người đó…từng người chúng ta cũng không thoát được…
- Chết…tôi không sợ chỉ cần ở bên Thuần Thuần…dù là địa ngục…tôi cũng không sợ…
- Cậu thôi đi…nếu bọn chúng klhông đụng đến chúng ta mà hại Thuần Thuần sao…?biết đâu tai nạn lần này của cô ấy là do bọn chúng gây ra thì sao…
- Đúng thế…Tao và Tử Khiêm nhất định lôi mày đi bằng được…
- Được…vì sự an toàn của Thuần Thuần…tôi sẽ đi…- Nói xong Gia Kỳ tiến lại giường bệnh của nó,nắm lấy tay nó,rồi thơm lên má nó cái…- ngủ ngoan em nhé…anh đi sẽ về nhanh thôi…
Rồi người bước ra ngoài,ánh mắt ai cũng luyến tiếc không muốn rời khỏi nó,họ không hề biết rằng sau hôm nay,tất cả sẽ thay đổi,quan hệ của họ sẽ không còn được như ngày hôm nay…họ sẽ mất đi người họ yêu vĩnh viễn,không bao giờ có lại lần nữa…Vì những thứ họ sẽ biết hôm nay…không bao giờ tưởng tượng được…
- Là nơi này sao…?
- Theo địa chỉ là vậy…
- Có khi nào là cái bẩy…
- Dù là bẩy củng phải liều thôi…
- Dến rồi à…mời vào đây…- Cả ba đang đừng trước cửa,thì giọng nói của người con gái vang trên cái loa nhỏ gần đó…giọng nói khá quen nhưng họ không tài nào nhận ra được…
- Cô là ai…cô muốn gì…
- Muốn gì à…nhìn người trước mắt thì hảy nói…- Khi người đứng trước cai hồ bơi thì họ vô cùng hoảng hốt vì người mà họ nhìn thấy là…
- Gia Kỳ…Gia Bảo…
- Gia Bảo…
- Anh
- Bạch lảo gia…Vũ bội …má …tại sao các người lại ở đây…
- Cô…cô là ai…cô bắt họ để làm gì…thực ra mục đích của cô là gì…
- Yên tâm người tôi muốn…không phải là họ đâu…tôi chỉ muốn mời họ đến đây…để xem bộ phim hay…bộ phim mà con quỷ đội lớp thiên sứ che giấu bao lâu nay…
- Cô nói…người đó là ai…
- Là ai à…vậy hãy nhìn xem – Cô ta vừa dứt lời thì tấm rèm màu đỏ trên hồ bơi bay xuống,trên đó có cái ghế được đặt giữa hồ bơi…bên trên là người bị trói…người đó là…
- Bố…
- Bố…
- Hoàng lão gia…
- Chú Hoàng…
- Gia Minh…
- Cô bắt bố tôi làm gì…ông ấy có liên quan gì đến chuyện này…ruốt cuộc cô là ai…
- Liên quan gì à…chuyện này nên hỏi Hoàng Lão Gia mới đúng…
- Tôi…tôi không biết gì cả…cô muốn gì…Gia Kỳ,Gia Bảo các con chạy đi…cô ta rất đáng sợ…
- Bố con cứu bố…- Gia Kỳ chuẩn bị nhảy xuống nước…đến Hoàng Gia Minh cũng không ngờ được tình cảm mà cậu con trai lạnh nhạt này dành ình
- Không…đừng lại gần…dưới nước có điện…gia Kỳ…chỉ cần tình cảm hiếu thảo của con…bố chết cũng an lòng…
- Bố…con không cho bố chết…
- Thật là cảm động…vở kịch tình phụ tử này tậht là khiến người ta rơi nước mắt…
- Cô là ai…các người là ai…các người muốn gì ở bọn tôi…
- Ong không biết sao…bọn tôi đã chờ thời khắc này suốt năm,đau khổ suốt năm,chuyện năm trước…ông đã quên rồi sao?
- Các người… năm trước…tôi không nhớ gì hết…không liên quan gì đến tôi…
- Vậy…Mục Cát Tư…ông quên rồi sao…
- Chuyện này liên quan đến Cát Tư…
- Bạch lão gia…những thứ ông không biết còn rất nhiều…
- Tôi…
- Cô thật ra là ai…các người…tại sao các người…
- Tại sao các người biết chuyện đó chứ gì…bởi vì ông chính là mục tiêu cuối cùng của trò chơi này…
- Cô nói gì…tại sao bố tôi lại…
- Bố tôi có thù oán gì với cô…chuyện năm trước…là gì…
- Hảy để Hoàng lão gia kể cho…
- Không… năm trước…tôi không biết…không thể nào…cô nói dối…cô không biết gì cả…tất cả bọn họ…
- Chết rồi chứ gì…những người biết những chuyện kinh tởm mà ông đã làm…đều chết hết rồi đúng không…nhưng ông không hề biết…người biết chuyện đó vẫn còn người…
- Cô là ai…cô muốn gì…
- Muốn ông phải trả giá cho những gì ông đã làm…phải gánh chịu tất cả những nước mắt và bi thương của tôi năm qua…tôi muốn ông trả giá cho những cái chết bi thảm đó…
- Thật ra cô là ai?
- Tôi là…
- Tôi là…- cô gái mái tóc màu vàng nâu,uốn xoan rất điệu nghệ,trên người là chiếc váy màu đỏ gợi cảm và đôi giày cao gót màu đỏ nốt,mắt tô màu đen rất đậm…môi sơn son đỏ rất gợi cảm…nhưng dù trang điểm thế nào cũng không thể không nhận ra…vì đó là…
- THUẦN THUẦN…
- THUẦN…TẠI SAO EM LẠI Ở ĐÂY…
- EM KHÔNG PHẢI HÔN MÊ SAO…CHUYỆN NÀY LÀ THẾ NÀO…
- Các anh thật ngây thơ… Thuần Thuần mà các anh yêu, Thuần Thuần vừa đáng yêu lại đáng thương,căn bản không tồn tại…cô ta chỉ là nhân vật hư cấu trong trò chơi của tôi tạo ra…tất cả chỉ vì phục vụ mục đích trả thù hôm nay…Hoàng lảo gia,nhìn thấy tôi…ông có nhớ ra điều gì không…bố chồng…
- Tôi…Thuần Thuần…cô biết…
- Đúng…tôi biết tất cả… năm trước tôi biết tất cả,và những đau khổ năm nay tôi cũng hiểu rõ…
- Thuần…em nói cái gì…em điên rồi sao…tại sao rời khỏi bệnh viện…
- Tôi không hề bị sao cả…thật ra…tôi cũng bị đập đầu đấy…tôi đã đánh cượt mạng sống của mình,để dẫn dụ các anh đến đây hôm nay…tôi muốn các anh…xem cái kết của trò chơi này…
- Không thể nào…anh không tin…anh không tin….
- Lục thiếu gia…anh đừng si tình như thế…nàng tiên cá của anh đã chết cách đây năm rồi…tôi không phải cô ta…
- Em nói gì…anh không tin…em là người anh yêu…
- Không tin cũng không sao…
- Thuần Thuần…em nói cho anh biết…những thứ này không phải là sự thật…em có nỗi khổ đúng không…
- Gia Kỳ thiếu gia…trong người yêu tôi…anh là người si muội nhất…anh không biết sao…yêu càng nhiều…đau khổ càng nhiều…
- Em nói gì…
- Vì tôi chính là kẻ thù của các người…người đã tạo nên trò chơi lần này…những đau đớn nămn nay…đều tay tôi tạo nên…
- Em nói gì…
- Y em là…
- Em là THẨM PHÁN CỦA NHỮNG LINH HỒN…
- Vẫn là Gia Bảo thiếu gia thông minh nhất…
- Vậy tất cả đều tay em tạo ra…
- Không…mà là chúng tôi…
- Thật ra các người có mục đích gì…các người muốn trả thù cho việc gì…
- Tình yêu…thù hận…tôi muốn tất cả…
- Người đó là ai…kẻ giấu mặt đứng sau lưng em là ai?hắn ruốt cuộc là ai…
- Anh đoán xem…
- KẺ CAI QUẢN ĐỊA NGỤC…
- Thông minh lắm…
- Hắn ta đâu…tại sao hắn ta có thể bày ra những chuyện kinh khủng này…
- Anh đoán xem…bởi vì anh ấy là con qủi tàn nhẫn nhất trong tất cả loài quỷ…vì anh ấy luôn túc trực bên các anh…làm cái bóng bên cạnh các anh…
- Bên cạnh bọn tôi…
- người mà các người không thể đoán ra…
- Thật ra kẻ giấu mặt luôn đeo mặt nạ đó…là ai?
- Là tôi…thuần Nhi…làm tốt lắm…
- Là cậu…
- Không thể nào…
- Bất ngờ lắm sao?
- Cậu…
chàng trai trên người trang phục toàn màu đen,với những phụ kiện rất hầm hố trên mình,mái tóc bạc dài qua tai,trên lỗ tai là cái khuyên hình đầu lâu…trên ngực là hình xăm,kí hiệu rất kì lạ,làn da trắng…gương mặt thanh tú,đẹp đến hoàng mĩ…đẹp mê hồn…dùng từ này để diễn tả nét đẹp của cậu ta thật không hợp,nhưng nếu không dùng từ mê hồn ấy…thật không biết từ ngữ nào diễn tả nét đẹp của cậu ta…gương mặt lạnh như băng, chút cảm xúc cũng không có,ánh mắt tà ác,thoàn thân toả ra luồng khí đến từ địa ngục…
- cậu…Lạc Phong…
- A Phong không phải cậu chết rồi sao?
- Cậu còn sống sao?cậu…là người đứng sau mọi chuyện sao…
- Tôi không phải lạc Phong…
- Không thể nào…là cậu…- chàng trai nhẹ nhàng bứoc đi đó,mái tóc màu highlight dài đến vai nay đã thay bằng mái tóc bạc ngắn hơn chút,phong cách ăn mặc diêm dúa nay thay bằng trang phục màu đen cá tính,gương mặt đểu cán nay thay băng gương mặt sắc lạnh không cảm xáuc,thật là đẹp trai hơn gập lần,thật là như người khác nhau…nhưng nếu nhìn kỉ thì người đó không ai khác chính là Lạc Phong…
- Thuần Nhi…- Chàng trai tiến lại gần nó,nó nhanh chóng vòng tay qua eo chàng trai,ôm thật chặc…chàng trai cũng khoác tay lên vai nó,ôm gọn nó vào lòng,ánh mắt họ nhìn nhau như thể nuốt lấy nhau,không giống như cách họ nhìn người khác… người tuy mà …nó cười mỉm dịu dàng nhìn chàng trai,nhưng chàng trai vẫn lạnh nhạt không hể có cảm xúc,như thể họ đã quen với cách nói chuỵên bằng mắt như thế này…Gia Bảo,Gia Kỳ và Tử Khiêm đau đớn vô cùng,người mình yêu ngay trước mắt nhưng sao xa tận chân trời,không thể nào chạm tới được…rõ ràng là cô ấy,nhưng sao cũng giống không phải…
- Du…
- Thuần Nhi
- thuần…em gọi gì cơ…Du à…
- Cậu ấy không phải Lạc phong sao…
- Chẳng lẽ cậu ấy là…
- Đúng tôi là…Lạc Du…em trai song sinh của…Lạc Phong…
- Lạc Du sao…?
- Không thể nào,A Du đã chết trong trận động đất năm trước rồi sao…
- Đúng,nhưng người chết không phải là tôi mà là Lạc Phong…người sống cùng các anh năm nay…là tôi không phải anh ấy…tôi cần phải trả thù…tôi không thể chết được…- Anh mắt sắt lạnh của chàng trai,như muốn đóng băng mọi thứ…
- Vậy…ruốt cuộc thù hận gì đã làm cho các người làm những chuỵên này…ruốt cuộc liên gì đến bố tôi…
- Liên quan gì…Hoàng lão gia…ông muốn chúng tôi kể…hay là ông kể…
- Đừng,đừng kể mà…
- Ong đã làm chuyện gì kinh khủng lằm sao mà không dám nói…
- Tôi…tôi xin lỗi…tôi sai rồi…
- chử xin lỗi có thể đánh đổi lại năm tuổi thơ của tôi klhông… có thể lau hết cả đại dương nước mắt cua tôi không…có thể trả lại những người thân của tôi sao…
- Thuần Thuần con nói gì vậy…
- Bố…bố thật đáng thương,con cũng thật đáng thương…chính ông ta…thảm kịch gia đình ta…là do ông ta…con trở thành loài quỷ như thế này…đều do ông ta…
- Thuần…ruốt cuộc là có chuyện gì…sự thật đó đáng sợ lắm sao…
- Đừng…đừng kể…
- Ông muốn trốn tránh sao…được…tôi cho ông nếm mùi đau khổ…
- Đừng…Thuần…em nói đi…chuyện này là thế nào…
- Đúng vậy…còn Quỷ Vương,kẻ đứng sau người là ai…Quỉ Vương thật ra là ai…có thù oán gì với chúng tôi…
- Quỷ Vương sao…Hoàng lão gia…ông còn nhớ cái tên này chứ…Bạch Đơn Đơn…
- Không…không tôi không muốn nhớ…
- Chuyện này là sao Thuần Thuần…Đơn Đơn là như thế nào…con bé…
- Bố…chị ấy chết thật thảm…chị gái song sinh của con…người như nữa sinh mệnh của con…chị ấy chết thật bi thảm…chị ấy đã không rời khỏi con…chị ấy ở đây…chị ấy nắm giữ trái tim con…chị ấy muốn con…giúp chị ấy…đòi lại công bằng…- Nó nắm chặc bàn tay,đặt lên ngực mình,ánh mắt đau đớn và thù hận dìm mất,Lạc Du ôm chặc lấy nó vào lòng…như bảo vệ cô gái bé nhỏ bên cạnh…
- Cô…đừng nói nữa…
- Thuần chuyện này là sao…
- Tôi sẽ vạch trần toàn bộ chân tướng sự việc… năm trước,tòan bộ bi thảm năm trước…tôi phải bắt ông nhớ lại những thảm kịch chính ông gây ra…tôi muốn nhấn chìm ông xuống biển tôị lỗi…tôi muốn vạch trần bộ mặt ác quỷ mà ông che giấu trong con người thanh cao…như thiên sứ này…
- Đừng mà…
- Thuần Nhi…nói tiếp đi…
- năm trước…cái ngày sinh nhật lần thứ của tôi…ông nhớ chứ…chính ngày đó,tôi mất đi lúc người thân yêu nhất của mình…bà tôi và chị Đơn Đơn…chính ông và mụ đàn bà tiện nhân Mục Cát Tư…chính hai người đã hại chết họ…
- Tôi cắm cô mắng bà ấy…tôi cấm cô gọi Cát Tư như vậy…
- Vẫn còn yêu thương nhau quá nhỉ…
- Thuần Thuần…con nói cho bố biết cái chết của chị và bà con là thế nào…có liên quan gì đến mẹ con…
- Bà ta không phải mẹ tôi…bà ta chỉ là mụ đàn bà điên… người đàn bà điên vìu tình…nhẫn tâm nghiền nát tất cả,để bảo vệ tình yêu của mình…
- Cô điên rồi…cô có thể mắng tôi thế nào cũng được…Cát Tư là mẹ cô…cô ấy khôgn còn nữa,hãy để mình tôi gánh toàn bộ tội lỗi…
- Ông gánh…ông lấy gì mà gánh nỗi… người,những đau thương người gây ra…thì cả phải gánh…bà ta nghỉ chết đi sẽ thoát tội sao…
- Thuần Thuần…thực ra chuỵên gì vậy em…
- Chuỵên gì đã khiến em trở thành như vậy…
- Các anh lớn lên bên cạnh người thân của mình,các anh có ông bố thanh bạch,các anh hoàn toàn không thể biết được những đau đớn mà ông bố thiên sứ của ông và người mẹ đẹp hơn hoa…của các người gây ra đâu…bà ta thật thua cả loài cầm thú…cả cốt nhục của mình cũng hại chết…trong mắt bà ta chỉ có mỗi đứa con trai nghiệt chũng của mình…
- Cô im đi…cô không được mắng tiếp…
- Tôi phải mắng,phải mắng người đàn bà không ra gì đó,người đàn bà bị tình yêu cướp mất nhân tình…tôi phải mắng người đàn bà lăng loàn đó trước mặt ông…
- Thuần Thuần ruốc cuộc mẹ con và Gia Minh đã sãy ra chuỵên gì…
- Bố,bô rất đáng thương,gia đình ta thật đàng thương khi bị mụ ta lừa dồi suốt năm trời,trước khi bà ta chết…
- Lừa dối…là thế nào…
- Bố nhớ cái chết của chị và bà không…ngày sinh nhất tuổi của bọn con,có lẽ là ngày hạnh phúc nhất,nhưng lại là ngày bi thảm nhất…bô biết hôm đó bọn con đã biết được bí mật gì không,bố biết bọn con đã thấy gì không…Hôm sinh nhật con,bọn con vốn định đến phòng gọi mẹ đi mua quà…nhưng khi đến bọn con chứng kiến cảnh tượng thật là kinh tởm…Bà ta…mụ đàn bà đó,cùng với ông ta,Hoàng Gia Minh, người không quần áo,quấn lấy nhau trên giường,khắp căn phòng vang lên tiếng rên rỉ gớm ghiết…bọn con đứng trước cửa chứng kiến toàn bọn cuộc kích tình ghê tởm của bọn giang phu,dâm phụ đó…Nhưng bọn con không phải là kẻ lộ mặt,mà là bà Nội,chính bà đã vô tình nhìn thấy,bà nội tội nghiệp,chống gậy vào căn phòng đánh tên dâm phụ và giang phu đang quấn lấy nhau trên giường ấy…Nhưng con nhìn thấy rõ,trong lúc giằng co,chính Hoàng Gia minh,chính ông ta đã xô ngã bà nội,làm bà ngã mà chết…chứ không hề do bị đột quỵ như lời mẹ nói…
- Thật kinh tởm…thằng khốn khiếp…mày là đồ quỷ giữ…mày cướp vợ tao…mày còn giết cả mẹ tao…tên dã thú…
- Bố bình tĩnh…những chuyện bố không ngờ tới còn nhiều lắm…còn người chị song sinh đáng thương của con Đơn Đơn của con,người như phần cơ thể của con,chị ấy đã không bình tĩnh đã chạy ra đỡ bà,và bọn họ đã thấy chị…bọn họ đã đuỗi theo chị,bọn họ muốn giết chị ấy bịt đầu mối…cũng như điều họ muốn…chính trong chiếc hồ bơi này,tại căn nhà củ của chúng ta ngày,chị ấy đã ngã xuống…rõ ràng mẹ,người đàn bà dâm loàng ấy và người đàn ông này,có mặt ở đó,họ đứng cạnh hồ bơi,nhưng chị ấy ra sức kêu cứu,chị ấy gào thét…nhưng họ đã đứng đó nhìn chị ấy chìm dần xuống,bà ta…mụ đàn bà không phải người ấy…bà ta nhìn đứa con của mình chết đi,nhưng không hề ra tay hay mãy may đau đơn,bà ta bình thản nhìn máu thịt của mình chết dần đi…Tôi nhớ cái cáh mà bà ta và Hoàng Gia Minh nhìn nhau,nụ cười khi họ chắc chắn rằng Đơn Đơn đã chết rồi… người đàn bà thua cả cầm thú,Đơn Đơn dù sao cũng chỉ là đứa trẻ,bà ta vì bảo vệ tình nhân của mình,bảo vệ ông ta khỏi tôi giết người và bảo vệ tình yêu dâm loàn của họ…mà nhẫn tâm giết chết đứa con của mình…
- Cô câm đi…cô không được sỉ nhục tình yêu của bọn tôi…
- Tình yêu sao…ông còn dám nói thế à,thứ tình yêu bẩn thỉu hại chết bao nhiêu người mà gọi là tình yêu…ông thật không có thư cách…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương .