CHAP : TÌNH YÊU…ĐÔI KHI RẤT ĐƠN GIẢN…
năm sau…
- Anh Gia Bảo,hôm qua anh có nhận được kẹo của em không…- cô bé khoảng , tuổi,có đôi mắt to trong sáng,và vẻ ngoài nghịch ngơm,lém lỉnh…
- Em là Tiểu Yên Tử…cô bé ngày nào cũng gửi kẹo cho anh
- Vâng là em…
- cám ơn em,nhưng số kẹo đó…anh mang tặng cho bọn trẻ ở cô nhi viện rồi…
- vậy à…thích nhỉ…anh tốt bụng thật…- Cô bé không buồn mà còn tỏ ra rất vui,kể ra cũng là cô bé kì lạ…
- Em rất trong sáng…lúc trước…khi anh còn học trung học…anh rất thích kiểu con gái như em…
- Vậy anh có thích em không…
- Em rất đáng yêu…
- Anh không thích em đúng không…nhưng em rất thích anh…em muốn là cô gái của anh…
- Ngốc…Yên Tử này,em vẫn là cô bé…em hãy tìm cậu bé bằng tuổi mình mà yêu…anh…trái tim anh không dành cho cô gái như em…
- Vậy anh thích mẫu người con gái nào…
- Anh chỉ thích có người….à không…chỉ yêu có người…anh chưa từng đặt ra khuôn mẫu nào cả…
- Anh có người yêu rồi sao…
- Cô ấy từng là vợ anh…
- Vợ?anh kết hôn rồi sao?
- Bọn anh còn từng có con cùng nhau…nhưng bây giờ…cô ấy không còn là của anh nữa…
- Anh vẫn còn rất yêu chị ấy…
- Anh không biết cách ngừng yêu cô ấy…không hiểu sao cố quên thì càng nhớ…càng xa lại càng mong mỏi…càng cố ngừng yêu lại càng yêu nhiều hơn… năm nay không giây phút nào anh thôi yêu cô ấy…ngày yêu nhiều hơn…yêu đến mức cả đời này không thể dung nạp thêm cô gái nào…cả linh hồn lẫn thể xác…
- Chị ấy…vợ anh…anh không tìm thấy chị ấy sao…- Cô bé thấy khoé mắt mình cay cay,cô chưa đủ lớn để hiểu thứ tình yêu xâu đậm này,thứ tình yêu suốt năm nay của anh,và không cô gái nào…kể cả cô…được anh nhường cho vị trí nào…của cô gái ấy trong tim…
- Tìm thấy rồi…nhưng không thể chạm tới…không thể gặp lại…chỉ được phép nhìn cô ấy từ xa…yêu cô ấy từ góc khuất của cuộc đời cô ấy…anh biết cả đời sẽ chỉ yêu cô ấy…cả đời không thể quên…
- Chị ấy ắt hẳn là cô gái rất tốt…
- Không…cô ấy là tiểu ác ma…cô ấy đến…khiến mọi người đàn ông phải yêu cô ấy đến hiến dâng mọi thứ…rồi bước đi…không nhìn vào những giọt nước mắt phía sau lần…
- Chị ấy là người như vậy sao?
- Đúng… cô gái giống như đoá hồng màu đen…đầy gai nhọn,biết rằng chạm vào sẽ đau…nhựng gai nhọn tẩm sẵn độc…sẵn sàng giết chết mình…nhưng những gai nhọn ấy như có bùa mê…khiến anh…tình nguyện chết…
- Em không hiểu…nhưng em mong ngày em sẽ gặp được người con gái…như hoa hồng đen đó của anh…
- vây đưa em đến nơi…
Chiếc xe dừng lại bên bờ biển…bên cạnh là tiệm bánh nhỏ…khắp nơi đều là hoa…lắp đầy chuông gió,cơn gió nhẹ sớm mai làm những cánh hoa và chuông gió lay động vang lên những âm thanh vui tai…thông qua tấm cửa kín phía trước…bên trong đều trang trí bằng gổ…còn có cầu thang gỗ nhỏ,nối lên gác phía trên…khắp căn tiệm toả ra mùi hương béo,ngậy và ngọt ngào của lúa mỳ và sữa,pha với mùi hơi chua và ngấy của men bánh…
- Đây là đâu…?- Cô bé ngơ ngác hỏi người con trai ngơ ngẩn như kẻ mất hồn bên cạnh…
- Đây là nơi yên bình nhất của cuộc đời anh…nơi anh cảm thấy hạnh phúc nhất khi đến…suốt năm qua…ngày nào anh cũng đến đây để ngắm cô ấy…
- Cô ấy…- Cô bé nhìn theo hướng mắt của Gia Bảo,trước mắt cô là cảnh tượng rất đẹp,bên trong quầy bánh, cô gái khoảng , tuổi xinh đẹp mỏng manh như sương mai,cô gái dịu dàng,xinh đẹp đến mê hồn…
Cô gái dáng người mảnh mai,với thân hình rất đẹp,làn da trắng như bông tuyết của lần rơi đầu tiên…gương mặt xinh đẹp như nữ thần chốn cung đình,sống ẩn vật trong vườn đào…mái tóc màu vàng nâu óng mượt dài qua hông,được vén gọn sang bên…khi cuối xuống những sợi tóc khẻ rơi xuống,cô gái dùng nhựng ngón tay vừa dài,vừa thon rất đẹp vén những sợi tóc óng ánh vào sau tai…từng cử chỉ sao mà hút hồn đến thế…trên người cô là chiếc váy hoa sậm màu…bên ngoài khoác chiếc candigan màu xanh lá và thắt chiếc thắt lưng nhỏ bằng ngón tay ngang eo…trong cô gái dịu dàng,mỏng manh như cánh hoa ngoài đồng kia…cô đang chăm chú pha cốc capuchino,và vẽ hình trái tim lên đó…ánh mắt tràn đầy hạnh phúc,đôi môi đẹp như hoa,chúm chím mỉm cười…nhìn như cô tiên bước ra từ trong bức tranh sơn dầu…đẹp đến không thực…
- Là chị ấy đúng không…
- Ai?
- Chị gái xinh đẹp kia…là cô gái giống như hoa hồng đen…
- Đúng vậy…cô gái làm anh yêu,làm anh đau suốt năm nay…
- Trông chị ấy không còn giống hoa hồng đen nữa…
- Chứ em thấy bây giờ chị ấy giống gì…
- Hoa Hướng dương, đoá hoa đang rất hạnh phúc…vì được người mình yêu…chiếu sáng…
- Hoa Hướng dương sao?- gai bảo cảm thấy trái timmình đau nhói…ước gì người chiếu sáng cô ấy…là mình…mỗi lần nhìn người con gái này…mình vừa đau…vừa hạnh phúc…
- Anh không sang chào chị ấy đi…
- Không…bây giờ cô ấ có hạnh phúc riêng…cô ấy đã có cuộc sống khác, cuộc sống vui vẻ và hoàn hảo anh không muốn chen vào…anh sợ chính mình sẽ làm huỷ đi hạnh phúc đó của cô ấy…anh chỉ mong mình,làm vị khách qua đường,ngày ngắm ngắm nhìn cô ấy…thế là quá đủ…
- Tình yêu là như vậy sao…chị ấy thật hạnh phúc…nhưng anh mình…phải chịu đau khổ…
- Không phải chỉ mình anh…em nhìn ra phía sau nhá…có chàng trai ngồi ớ góc khác nhau…
- Vâng ạ…họ trông đẹp trai quá…rất giống ca sĩ Hàn Quốc…- Nó nhìn ra chàng trai phía sau… anh chàng mặc quần áo màu đen,với mái tóc màu đỏ rất thời trang… chàng trai tóc vàng,ăn mặc rất sành điệu,gương mặc lạnh,rất hoàn mỹ…nhưng điều giống nhau là…họ đều dõi mắt theo cô gái trên quày bánh,ánh mắt không hề rời khỏi thân ảnh xinh đẹp…trong đôi mắt ấy chưa đầy yêu thương và dịu dàng mà say đắm…
- Họ…đều là người…vì yêu cô ấy…mà đau đớn…
- Bọn họ á… người bọn anh cùng yêu chị ấy…
- Đúng…yêu đến điên dại,cuồng si…bọn anh suýt giết nhau vì cô ấy…nhưng không ai có thể có được…
- Chị ấy thật hạnh phúc…được nhiều chàng trai đẹp trai si mê như vậy…
- Nhưng có lẽ bây giờ cô ấy là hạnh phúc nhất…
- Sao ạ…- Yên tử nhìn theo ánh mắt của Gia Bảo và các chàng trai,vẫn hướng vể cô gái đó…ánh mắt ấy ánh lên niềm bi thương và đau khổ…nhưng trai đầy ấm áp hạnh phúc…trong tiệm lại xuất hiện chàng trai nữa… chàng trai mặc y phục trắng rất đẹp trai,thật là còn có chàng trai hoàn mỹ như vậy sao…điểm nổi bật là mái tóc bạc óng ánh che khuất mắt…
Chàng trai nhẹ nhàng bước từ trên những bậc thang gỗ xuống…nhẹ nhàng tiến đến phía sau cô gái,dịu dàng vòng tay qua eo cô gái,đầu nghiêng ra trước,tay còn lại dùng chiếc khăn khẻ lau đi những vệt bột vương trên mặt cô gái…cô gái khẻ mỉm cười, hôn nhẹ lên môi chàng trai rồi vẫn chăm chú làm việc…lâu lâu lại ngẩn lên nhìn vào gương mặt hoàng mỹ của chàng trai,mỗi lần ánh mắt họ bắt gặp nhau…đôi mổi khẻ cong lên,mỉm cười hạnh phúc…ánh mắt họ nhìn nhau thay cho lời nó,thay cho những lời yêu thương hoa mỹ…ánh mắt dịu dàng,mang những tình cảm và bí mật mà họ chỉ dành cho nhau…Đột nhiên cô gái xoay người lại,đưa cốc capuchino cho chàng trai…chàng trai thôi ôm cô gái nữa…đón lấy chiếc cốc…khi ánh mắt ấy bắt gặp hình trái tim trên cốc…anh khẻ mỉm cười,nhìn vào mặt cô gái,cô gái khẻ nghiêng đầu nháy mắt với chàng trai…thật những cử chỉ đơn giản,mà không khiến người ta ganh tị…
Sau khi đón lấy cốc,chàng trai đứng tựa vào tường,chân khẻ cong lên tạo nên dáng rất hoàn mỹ…mái tóc rơi roi che khuất mắt,chàng trai cứ đứng đó ngắm nhìn cô gái đang loay hoay trang trí cái bánh ngọt…ánh mắt thân thương,ngọt ngào và dịu dàng biết bao…Yên Tử cảm thấy được hạnh phúc đơn giản mà bình dị của đôi vợ chồng trẻ…
- Anh trai ấy là ai?
- Là người cô ấy yêu…
- Trông họ rất hạnh phúc…
- Đúng vậy…những hạnh phúc tưởng chừng đánh mất nhưng đã tìm lại…họ đã kết hôn năm rồi…cô ấy từ bỏ mọi thứ chỉ cần được ở bên người mình yêu…
- Anh không đau khổ sao…ngày ngày đến đây ngắm người mình yêu…hạnh phúc với kẻ khác…
- Tất nhiên đau,rất đau đằng khác…không chỉ anh…mà họ cũng vậy đều biết rõ đời này sẽ không thể nào quên cô ấy…có lẽ đến khi thành ông lão,vẫn phải đến đây ngắm nụ cười của cô ấy khi trở thành bà lão…- Gia Bao không biết tương lai sẽ sảy ra chuyện gì,nhưng anh có thể cảm nhận rằng…cả đời này…mình chỉ yêu có cô gái ấy…
Tiều Yên Tử nhìn chàng trai trước mắt,nhìn ánh mắt họ dành cho cô gái ở gần nhưng sao thật xa xôi,mãi mãi không có được…rồi lại nhìn cặp đôi đang ngọt ngào trao nhau những ánh nhìn yêu thương,cô hiểu…trên thế gian này vẫn có thứ con người ta khát khao đến điên dại…đó chính là tình yêư…đôi khí có những người yêu mê muội đến ngu ngốc…có những tình yêu rất dễ thay đỗi,do thời gian,do khoảng cách,hay do lòng người…nhưng cũng có những tình yêu thuỷ chung không bao giờ thay đổi…có những người cả đời chỉ yêu người,dù đó là tình yêu không được đáp lại đi chăng nữa…có người nói ,nhưng trên thức tế….nếu bạn trải qua cảm giác suýt mất đi người mình yêu,cảm giác rằng người mình yêu không còn tồn tại,mở mắt ra thì thấy mọi chuỵên vẫn không có gì thay đỗi…chỉ có người ấy như không tồn tại,như chưa từng bước vào cuộc đời…mà trái timvẫn yêu cháy bỏng…thì chút cảm giác đau đớn khi nhìn người ấy bên người khác thì có đáng gì…khi nhìn thấy nụ cười ấy trên môi người mình yêu…dù nụ cười ấy không dành ình…thì còn đỡ đau đớn hơn khi không bao giờ được nhìn thấy nụ cười ấy nữa…hạnh phúc…đôi khi đơn giản như vậy… khi đã thật sự yêu….
THE END