Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tịch Mộ Thiên vừa đẩy cửa phòng ra đã không khỏi nhăn mặt, cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Jennifer, làm gì có ai khác. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người Jennifer, cô ta ăn mặc khá táo bạo, nhất là ngày hôm nay, chiếc váy ren điểm hoa mỏng tang trên người, bầu ngực trắng ngần được đẩy cao, để lộ hoàn toàn các đường cong cơ thể.

Jennifer thoải mái để anh nhìn thấy, dường như còn sợ Tịch Mộ Thiên nhìn không được kĩ, cô ta đứng dậy, tiến lại gần anh, những ngón tay lẳng lơ đặt hẳn lên vai anh, nụ cười đầy vẻ lẳng lơ quyến rũ:

“Thế nào? Bao nhiêu năm nay em vẫn giữ được thân hình hoàn hảo đúng không Riza? Em còn nhớ bộ dạng sung sướng đến rên rỉ của anh khi lên giường cùng em, hãy để chúng ta ôn lại mộng cũ nhé, chính tại nơi đây, sẽ không có ai làm phiền ta đâu.”

Jennifer xoay người lại, để lộ cả tấm lưng trần, thấp thoáng rãnh sâu thiêu đốt mắt người nhìn. Tịch Mộ Thiên chẳng thèm nhúc nhích, sắc mặt thậm chí không hề thay đổi, anh chỉ nhìn cô ta và nói:

“Jennifer, anh không nghĩ như thế này có bất cứ ý nghĩa gì, đàn ông xưa nay em đâu thiếu, đám nô lệ dưới gấu váy em đếm không xuể. Chuyện của chúng ta đã qua từ lâu, hơn nữa anh đã kết hôn rồi!”

“Kết hôn ư?”

Jennifer khẽ nhếch mép, cười khẩy đầy bất cần: “Với cô vợ non xanh chưa phát triển hết của anh á? Em không nghĩ cô ta có thể thỏa mãn anh. Khả năng của anh ra sao em rất rõ. Ngoài ra, em không quan tâm đến chuyện anh đã có vợ, chúng ta âm thầm qua lại, vợ anh sẽ không biết đâu!”

“Em gặp vợ anh rồi ư?

Tịch Mộ Thiên hỏi vặn lại:

“Em đã nói gì với cô ấy? Em đã khiến cô ấy hiểu nhầm? À không! Có khi anh nên hỏi mục đích của em là gì thì phải?”

Ánh mắt Tịch Mộ Thiên trở nên sắc bén như dao, giọng nói đầy nghiêm nghị, cả con người tràn đẩy nộ khí. Jennifer không khỏi sợ hãi lùi lại sau vài bước, khẽ mỉm cười rồi lại tiến lên, vòng đôi cánh tay trần của mình qua cổ Tịch Mộ Thiên, ghé môi vào tai anh.

Hạ Tử Khâm nhắm mắt, quay người bước ra khỏi phòng giám sát, không buồn ngoảnh đầu lại. Cô gần như lao thẳng vào trong thang máy, xuyên qua đại sảnh xa xỉ của hội quán rồi chạy như bay, vừa chạy đến bên đường thì bị Vinh Phi Lân giữ lại: “Tử Khâm, em nghe anh nói!”

Hạ Tử Khâm dừng lại, quay đầu nhìn Vinh Phi Lân. Hạ Tử Khâm lúc này trông rất đáng sợ, mắt đỏ hoe, Vinh Phi Lân có thể nhìn rõ những giọt nước mắt đọng trong đáy mắt cô cùng với sự kìm nén đến tột độ. Hạ Tử Khâm thế này khiến anh vô cùng thương xót, Vinh Phi Lân muốn ôm cô thật chặt, an ủi, che chở cô, nhưng toàn thân cô đang hiện rõ vẻ từ chối không muốn anh lại gần.

“Vinh Phi Lân, chúc mừng anh! Cuối cùng anh cũng thành công một lần, thật sự cám ơn anh đã bỏ công sức để tôi nhìn thấy sự thực. Thôi được rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi, mau cút đi! Tránh xa tôi ra, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện. Vinh Phi Lân, anh là người mà tôi căm ghét nhất trên đời này!”

Đúng lúc ấy một chiếc taxi chạy ngang qua. Hạ Tử Khâm hất tay Vinh Phi Lân ngồi vào trong xe. Vinh Phi Lân mặt mày xanh xám, chẳng kịp nghĩ ngợi, lên ngay taxi đằng sau để đuổi theo. Tròng lòng Hạ Tử Khâm khó chịu như bị tảng đá đè chặt, cô lấy tay ôm ngực, cảm giác đau đớn như bị kim châm trước đây trở lại, phải cố gắng hít thở thật sâu, nó mới từ từ dịu đi:

“Bác tài, cho tôi đến bệnh viện Tịch Thị!”

Hạ Tử Khâm xuống taxi, đi thẳng lên phòng bệnh VIP, vừa mới quẹo ở hành lang thì thấy một bóng người quen thuộc. Hạ Tử Khâm dừng bước, Vinh Hồng Thịnh sao lại xuất hiện đây? Nhìn thấy ông ta bước vào phòng bệnh của Mẹ viện trưởng, Hạ Tử Khâm càng cảm thấy kinh ngạc.

Đắn đo vài giây, cô vẫn đi về phía đó, vừa đến cửa phòng bệnh, cô y tá chăm sóc đặc biệt mở cửa đi ra:

“Tịch phu nhân, muộn thế này rồi chị vẫn còn qua đây à? Cô Hạ đang có khách!”

Hạ Tử Khâm cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Tôi biết rồi, cô cứ đi đi, tối nay tôi sẽ ở lại đây với mẹ tôi.”

Cô y tá do dự giây lát rồi nói: “Vậy tôi đến phòng trực ban trước mặt, có chuyện gì chị cứ ấn chuông nhé!”

Hạ Tử Khâm gật đầu, Vinh Hồng Thịnh đang ở trong phòng bệnh, sự tò mò của Hạ Tử Khâm lên đến tột độ, nỗi nghi hoặc này nhất thời chiến thắng cú sốc do Tịch Mộ Thiên và cô gái kia gây ra.

Hạ Tử Khâm áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Vinh Hồng Thịnh từng tưởng tượng ra vô vàn lần cảnh hai vợ chồng ông gặp lại nhau. Nhưng cho dù thế nào ông cũng không thể ngờ lại rơi vào tình cảnh như thế này.

Hạ Thục Nhàn không quá bất ngờ, chỉ khẽ cười một tiếng:

“Anh đến đấy à…?”

Giống hệt như hai mươi mấy năm về trước, mỗi lần ông về đến nhà, bà thường chạy đến mỉm cười, nói: “Anh về đấy à?”

Hạ Thục Nhàn là người phụ nữ vô cùng hiền dịu, lúc ấy Vinh Hồng Thịnh bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng phải tiếp khách đến rất khuya, thậm chí cả đêm không về nhà cũng là chuyện thường tình. Nhưng cho dù ông về muộn đến mấy trong bình giữ nhiệt luôn có đồ ăn đêm chuẩn bị sẵn. Nếu cả đêm ông không về, bà sẽ đích thân làm đồ ăn sáng rồi bảo tài xế riêng của gia đình mang đến công ty.

Bà thích đan len, gần như mỗi lần về đến nhà ông đều thấy bà đang đan len, dưới ánh đèn. Trước đây, lúc còn nghèo khó cũng vậy, sau này giàu sang rồi vẫn thế. Đã mấy lần ông nói bà vẽ chuyện, có tiền rồi, muốn cái gì mà chẳng được, thiếu gì loại thời trang hàng hiệu, thậm chí có thể trực tiếp đặt hàng, cần gì phải động tay vào làm cho mệt. Vinh Hồng Thịnh nhiều lần khuyên nhủ nhưng bà chỉ cười, nói rằng, áo len đan tay sẽ ấm áp hơn. Về sau bà đi rồi, Vinh Hồng Thịnh mới phát hiện ra, có rất nhiều thứ chỉ đến khi mất đi rồi mới thấy nó đáng quý như thế nào. Những món ăn đêm, những bữa sáng, dáng vẻ bà ngồi đan len dưới ánh đèn… đã qua hai mươi mấy năm rồi vẫn hiển hiện rõ nét trong đầu ông, cứ như thể mọi việc chỉ mới ngày hôm qua.

Hai người họ giờ đều đã già, thực ra già đi chẳng có gì đáng sợ, đáng sợ là chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. So với hơn hai mươi năm trước, bà xanh xao và hốc hác đi nhiều, những nếp nhăn ở đuôi mắt đã hằn sâu bởi bước chân của thời gian, chỉ có nụ cười trên môi vẫn ngọt ngào và hiền dịu như ngày nào, chẳng hề thay đổi.

Vinh Hồng Thịnh đã mất hai mươi bảy năm mà vẫn không hiểu hết được người phụ nữ này, người vợ mà ông kết tóc se duyên, người vợ đã sát vai bên ông từ lúc còn gian khó, nhưng lại rời xa ông lúc ông giàu sang.

Mấy năm đầu sau khi bà bỏ đi, Vinh Hồng Thịnh tức điên người, ông không tìm bà cũng không tin người đàn bà này có thể bỏ đi đâu được. Nhưng cùng với thời gian, Vinh Hồng Thịnh nhận ra rằng Hạ Thục Nhàn đã thực sự rời xa ông, bà bỏ đi mất tăm mất tích.

Không phải ông không đi tìm bà, mà là chẳng có lấy một chút tin tức gì. Hai mươi bảy năm trôi qua, cuối cùng hôm nay ông đã tìm được, nhưng lại hay tin bà bị ung thư gan giai đoạn cuối, cuộc sống chẳng còn kéo dài được bao lâu.

Hạ Thục Nhàn nhìn Vinh Hồng Thịnh rất lâu, cái vẻ căng tràn sức sống của tuổi trẻ đã bị nhấn chìm bởi thời gian. Nhưng cho dù là lúc nào, tấm lưng của ông vẫn luôn ưỡn thẳng, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi tác.

Còn mình thì sao? Hạ Thục Nhàn ái ngại đưa tay vuốt những lọn tóc đã lốm đốm bạc.

“Nếu lúc đó đã bỏ đi, sao không cố mà sống cho tốt hơn, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?”

Giọng điệu của Vinh Hồng Thịnh có phần tức giận, Hạ Thục Nhàn cười:

“Bao nhiêu năm rồi mà tính cách của anh vẫn vậy. Ngồi đi! Em đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi, không cần thiết phải nhắc lại chuyện cũ nữa, cho dù có bao nhiêu ân oán, đến bây giờ nghĩ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Là Tịch Mộ Thiên nói cho anh phải không? Em trốn đi trốn lại, cuối cùng cũng chẳng thoát được vận mệnh, khoảnh khắc biết Tử Khâm lấy Tịch Mộ Thiên, em đã đoán, sớm muộn gì anh cũng tìm đến, chỉ có điều trước khi chết có thể gặp mặt một lần cũng tốt.”

“Cái gì mà trước khi chết, làm gì đến mức nghiêm trọng thế? Toàn một lũ bác sĩ vô dụng, sáng mai anh sẽ liên hệ với các chuyên gia nước ngoài, chúng ta sẽ ra nước ngoài làm phẫu thuật, anh không cho phép em chết, em vẫn còn nợ anh hai mươi bảy năm vợ chồng.”

Hạ Tử Khâm đứng ngây ra ngoài cửa, đầu óc vô cùng rối bời, vợ chồng ư? Tổng giám đốc Vinh Hồng Thịnh của Vinh Thị và Mẹ viện trưởng sao có thể là vợ chồng? Nếu đó là sự thật, tại sao Mẹ viện trưởng lại trở thành Viện trưởng của cô nhi viện Thánh Tâm?

“Hồng Thịnh, chúng ta đều già rồi, có những chuyện em không nhắc đến nữa! Chết thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ, Phi Loan đã đi rồi, em xuống đó với con cũng tốt, dù gì em chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng Tử Khâm là điều duy nhất em chưa thể yên tâm. Nhìn con lớn lên từng ngày, bởi vì trong lòng áy náy nên từ nhỏ đã quen che chở cho nó trong vòng tay, khiến tính cách của con bé rất yếu đuối, nhưng nó là một đứa trẻ lương thiện, cứ coi như đây là sự ích kỉ của một người mẹ, em hi vọng cả đời nó có thể sống bình yên, vui vẻ, không có sóng gió. Nếu như em chết, em mong anh có thể dùng hết khả năng của mình để bảo vệ nó, bởi vì Tử Khâm cũng là con gái của anh, con gái ruột của anh!”

Hạ Tử Khâm thấy đầu mình như nổ tung thành một mớ hỗn độn. Vinh Hồng Thịnh và Mẹ viện trường là vợ chồng, còn bản thân mình là con đẻ của Mẹ viện trưởng. Người cha ruột, người mà bản thân cô luôn nghĩ là một ai đó xa xôi tận chân trời thực chất lại chính là Vinh Hồng Thịnh. Vậy thì Vinh Phi Loan, Phi Lân…?

Đây là chuyện quái quỷ gì vậy, dường như trong khoảnh khắc, thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Tình yêu, tình thân, ân oán, thân thế, tất cả mọi chuyện đều cuốn vào nhau, rốt cuộc cô là ai? Chính bản thân cô cũng cảm thấy mơ hồ, những gì mà cô vẫn nghĩ hai mươi sáu năm nay lại là một lời nói dối kinh khủng, mà người tạo ra lời nói dối ấy chính là Mẹ viện trưởng, người mà cô yêu thương nhất.

Hạ Tử Khâm thấy cuộc đời mình lúc này thật sự hoang đường, tại sao cô và Vinh Phi Loan lại giống nhau như thế, lúc này câu hỏi đó cũng có lời giải đáp. Nhưng cô không muốn chấp nhận tất cả những chuyện này. Cô vẫn muốn quay trở lại như lúc đầu, liệu có được không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio