Lúc trước nhận giấy chứng nhận xong chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, thế nên sau khi tổ chức hôn lễ xong, hai người đi thẳng từ khách sạn tới sân bay.
Đồng hồ đánh thức vang lên, Hứa Ninh Thanh đi vào nhà tắm rửa mặt. Sửa soạn xong xuôi, khi đi ra thì Thường Lê vẫn còn nằm trên giường ngủ. Anh đi qua ngồi xổm bên giường nhẹ nhàng đánh thức người đối diện.
Thường Lê khẽ nhíu lông mày, chợt cảm thấy thân thể trống rỗng. Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Hứa Ninh Thanh phóng to phía trước, ký ức buổi tối hôm qua tràn về như sóng biển.
Chưa kịp để anh nói lời nào, Thường Lê đã dứt khoát thò tay ra khỏi mền, “Bốp” một tiếng tát vào mặt Hứa Ninh Thanh: “Tên khốn kiếp.”
Dừng một lát, cô lại bổ sung: “B iến thái.”
“…” Hứa Ninh Thanh nheo mắt lại, “Tát thêm một cái thử xem.”
Lời anh có chút ý vị khiêu khích, Thường Lê mới nhắm mắt đã lại mở ra, tay vô lực tát lên mặt anh thêm một cái.
Hứa Ninh Thanh thuận thế ngồi trên sàn nhà, chân sau cong lại, khuỷu tay miễn cưỡng đặt lên trên: “Có giỏi thì lại tát thêm cái nữa đi.”
Lời anh nói làm Thường Lê tức giận.
Trong lòng tự nhủ đêm qua mình bị hành xác mệt đến thế, bắp đùi đau nhức, tát anh mấy cái thì có sao. Huống chi cô còn chẳng dùng lực, y như đang vuốt v.e thôi chứ mấy.
Thế là Thường Lê ngồi dậy tát anh cái nữa.
Hai người mặt đối mặt, Hứa Ninh Thanh bật cười, đôi mắt đào hoa ngập tràn ý cười kỳ lạ.
“Lê Lê tát giỏi quá.” Anh khen.
Thường Lê: “…”
Sau khi kết hôn, Hứa Ninh Thanh đúng là mất hết tôn nghiêm.
Địa điểm tuần trăng mật đã quyết định là ở Bolivia.
Lúc máy bay đến nơi đang là buổi tối, họ đi thẳng từ sân bay ra một khu lều đã đặt trước. Túp lều ở dưới chân núi lửa, từ xa nhìn lại trông như một khoang thuyền màu trắng trôi nổi trên vũ trụ.
Thường Lê vốn đang buồn ngủ, nhìn thấy mấy túp lều đó từ xa thì tỉnh táo hơn chút, ghé bên cửa sổ chăm chú nhìn xem. Đôi mắt cô sáng lóe như ngôi sao, cứ như chú cún con đáng yêu cực kỳ.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô, bật cười thành tiếng: “Thích không?”
“Thích.” Thường Lê lập tức trả lời, “Đằng kia còn có cây xương rồng hả? Đẹp ghê.”
“Bây giờ muộn rồi, mai chúng ta qua đó xem.” Anh nói.
Thường Lê vẫn duy trì tư thế ghé bên cửa sổ: “Chỗ này đẹp ghê á, làm em muốn lấy giấy ra vẽ quá.”
Hứa Ninh Thanh ôm eo cô, cả người dựa vào cô: “Sau này có thời gian thì để em vẽ.”
Mùa đông ở Bolivia nhiệt độ rất thấp, hai người mặc áo lông đôi, quấn cả người kín mít. Vừa xuống xe họ đã chạy thẳng vào túp lều đã chuẩn bị trước.
Từng túp lều lụp xụp rải rác bên bờ sông khô hạn, mái vòm năng lượng mặt trời cùng cửa sổ sát đất trong suốt bên cạnh giường lớn. Trong phòng thiết kế theo kiểu rừng sinh thái, ánh đèn vàng ấm ngăn cách cái rét lạnh bên ngoài.
Nơi này là vùng núi cao, cho dù đêm khuya không có đèn cũng có thể thấy được phong cảnh tuyệt đẹp. Thường Lê học vẽ, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy đương nhiên là cứ dán mắt vào nhìn từ khi bước vào không thôi.
Hứa Ninh Thanh mở ba lô ra, đi về phía Thường Lê ôm cô từ phía sau. Hô hấp của anh hơi gấp gáp, kéo khóa áo lông của cô xuống.
Thường Lê xoay người lại, sau đó anh thuận tay kéo vạt áo len của cô lên, hai ngón tay vân vê trước bầu ngực không có gì che chắn, lại không nhịn được véo mấy cái.
Cô khẽ rên như vật cưng mềm mại. Sau lưng là tấm kính lạnh buốt, cô trừng mắt nhìn anh, giữ chặt cổ tay của người nào đó lại: “Hứa Ninh Thanh, kiếp trước anh là quỷ chết đói hay gì vậy? Chúng ta mới vào nhà có mấy phút?”
“Không sao, ở đây không có ai, sẽ không bị người khác nhìn thấy.” Anh nắm cổ tay cô kéo lên đ ỉnh đầu, tiếp tục hôn cô.
“Lên giường.” Thường Lê dùng chút lý trí cuối cùng để nói.
Hai người ngã xuống giường, ván giường làm bằng gỗ. Lúc nằm xuống, Thường Lê không chú ý làm phần xương cánh bướm va vào. Còn Hứa Ninh Thanh cũng va đập đầu gối và khuỷu tay. Cả hai cùng suýt xoa mấy tiếng.
Thường Lê bật cười thành tiếng, cô cũng không đau lắm. Hứa Ninh Thanh khựng lại, nhìn là biết anh đau lắm, cô đưa tay xoa xoa khuỷu tay cho anh, cười hỏi: “Đau không?”
Hứa Ninh Thanh chậm rãi nhìn xuống dưới eo, nơi có túp lều nhỏ đang nhô lên: “Chỗ này đau.”
Thường Lê giơ chân chặn bụng anh lại: “Anh có mang cái kia không?”
“Hửm?” Hứa Ninh Thanh nhẹ cười một tiếng, trông cực kỳ không đứng đắn, “Em định khi nào mới sinh con cho anh trai?”
“…”
Sao anh có thể mặt mày bình tĩnh tự xưng anh trai rồi nói mấy câu như thế được vậy!!
“Ai sinh cho anh? Rõ ràng là con em.” Thường Lê khẽ đáp, “Mà em còn chưa học xong đại học đâu đấy.”
Vốn dĩ Hứa Ninh Thanh cũng chỉ đùa thôi, không muốn có con sớm như vậy.
Anh không phải người kiên nhẫn, từ nhỏ đã không thích lũ nhóc nhà họ hàng. Đúng là anh rất mong chờ Thường Lê sinh con, nhưng lại không muốn Thường Lê phải chịu khổ cực này, thế nên cho dù có con hay không anh cũng không quan tâm lắm.
Hứa Ninh Thanh cắn lên khóe môi cô, đứng dậy xuống giường, mở va li ra ném một hộp bao lên giường.
Thứ tiếp theo bị ném lên giường là một bộ đồ vải lụa mỏng manh màu đen.
Ánh mắt Thường Lê khựng lại, giơ tay ra sờ thử, vừa đụng vào thì chợt nhớ tới… Khi trước Phàn Hủy có tặng cái gì mà “Tình thú đêm tân hôn”, “Áo ngủ gợi cảm” đúng hôm sinh nhật cô.
Hiện tại thành tình thú đêm tân hôn thật rồi này.
Cũng không phải sao Hứa Ninh Thanh còn nhớ mà mang nó theo được.
Hứa Ninh Thanh trở lại giường, một tay ôm eo cô, tay kia cọ lên môi cô, dụ dỗ: “Mặc cho anh xem nhé?”
…
Trước sự xấu hổ và lòng ham m.uốn của bản thân đối với Hứa Ninh Thanh, cuối cùng Thường Lê cũng xách đồ đi vào nhà tắm thay.
Nơi này dùng cửa kiểu cũ, cài bằng then cài. Cửa được làm bằng gỗ, then cài cửa vang lên âm thanh kim loại vụn vỡ. Lông mi Thường Lê run rẩy, trái tim nhảy lên thình thịch.
Thế mà Hứa Ninh Thanh còn mặt dày đứng trước cửa nói lời mật ngọt: “Bé cưng à, đã nhận giấy chứng nhận lâu vậy rồi, sao thay đồ còn phải né chồng đây?”
“…”
Thường Lê không thèm để ý anh, trong lòng tự nhủ cô đồng ý thay bộ này là sướng lắm rồi còn.
Đúng là được voi đòi tiên!
Thường Lê cởi bộ đồ đang mặc ra, cầm áo ngủ Phàn Hủy tặng lên.
Chất liệu tơ lụa, lạnh buốt như băng. May là trong phòng có điều hòa không khí nên cũng chẳng lạnh lắm.
Đáng tiếc, bộ đồ này không dành cho con người bình thường. Thường Lê ngồi tìm nửa ngày cũng chẳng thấy đường chui vào.
Hứa Ninh Thanh ngoài cửa giục cô.
Thường Lê thẹn quá hóa giận, ngại ngùng bịt tai: “Im đi Hứa Ninh Thanh. Anh còn giục nữa thì em không thèm ra luôn.”
Hứa Ninh Thanh vẫn cứ cà lơ phất phơ như thế, khàn giọng cười: “Thế tối nay em muốn ngủ trong nhà vệ sinh à?”
Thường Lê không thèm đáp lại, quay lưng về cửa, tập trung buộc lại đai áo mỏng manh bên eo.
Cuối cùng cũng xong.
Cô khẽ thở phào một hơi.
Bỗng nhiên cánh cửa bất ngờ bị đẩy vào, Hứa Ninh Thanh xuất hiện.
Thường Lê: “… Anh vào bằng cách nào?”
Nhìn thấy Thường Lê hiện giờ, dáng vẻ nhàn nhã của Hứa Ninh Thanh mới bay mất, quai hàm căng cứng, yết hầu di chuyển lên xuống.
Thường Lê nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng trong tay anh.
Tuyệt, vậy mà anh lại dùng thẻ ngân hàng cạy mở then cửa.
“Có phải anh còn nghề nghiệp bí mật gì mà không cho em biết không?” Thường Lê ngạc nhiên hỏi.
Hứa Ninh Thanh không hề xấu hổ chút nào, nhanh chóng ôm ngang eo Thường Lê lên bồn rửa mặt.
…
Thường Lê thề.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, chắc chắn cô sẽ không vì mê muội nhất thời mà đồng ý mặc bộ đồ ngủ kia.
Đây có lẽ là lần Hứa Ninh Thanh mất khống chế nhất từ trước tới giờ. Sóng biển khắp trời như tụ hội lại nơi đôi mắt màu hổ phách, mang theo nhiệt độ như muốn thiêu rụi mọi thứ.
Bầu trời mang màu biển khơi vô tận, im ắng lặng lẽ. Chỉ còn mùi vị nhân gian khói lửa bên dưới ánh đèn mờ nhạt. Mà Hứa Ninh Thanh thì dính đầu bụi trần cứ vậy đè cô xuống.
Giữa trời đất bao la, sự chú ý của anh đã va vào một mình cô.
…
Rèm cửa bị gió thổi tung bay phấp phới, làm cho mấy chiếc chuông nhỏ treo trên cửa vang lên âm thanh vui tai.
Trên giường có hai người.
Thường Lê quay lưng lại phía Hứa Ninh Thanh, còn anh lại ôm cô từ phía sau. Nửa gương mặt anh chôn trong gối, để ánh nắng vàng hắt lên phác họa đường nét mềm mại.
Cô trở người, bỗng cảm giác đùi đau nhức không chịu được, khẽ rên vài tiếng. Bởi vì đau quá đành phải nằm im giữ tư thế đó mãi.
Hứa Ninh Thanh tự hiểu tối qua mình hung hăng cỡ nào, thấy cô tỉnh lại thì bắt đầu lấy lòng cô. Anh thân mật dụi vào cổ cô, ngân dài âm cuối như làm nũng: “Còn đau hả?”
Thường Lê bị quả đầu của anh làm ngứa ngáy, cô rụt cổ lại. Vừa mở mặt đã thấy bộ váy ngủ thảm thương trên nền đất, ký ức tối qua như sóng cuộn trào về.
Cô nhắm mắt lại, chợt thấy tuyệt vọng, không quan tâm anh nữa.
Hứa Ninh Thanh vẫn tiếp tục kiên trì làm nũng, mò lại cổ tay cô, khẽ nói: “Không phải hôm qua em nói muốn đánh chết anh à? Giờ đánh anh đi.”
Còn nghiêm túc đánh thật.
Thường Lê: “…”
…
Cả hai lại ngủ một hồi rồi mới ra ngoài. Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, Thường Lê cũng chẳng lạnh nhạt với Hứa Ninh Thanh được nữa. Cả đường đi cứ kéo anh vui vẻ nói không ngừng. Phong cảnh thật đẹp.
Hứa Ninh Thanh thuê một chiếc xe địa phương, lái xe tới đầm lầy muối Salar de Uyuni. Giữa mênh mông nước là nước, bỗng một hòn đảo cùng hàng cây xương rồng cao thẳng tắp hiện lên trước mặt. Cảnh đẹp hoang vu bỗng chốc bừng bừng sức sống, giống như rừng rậm xanh mướt đặt sâu dưới hồ nước muối cằn cỗi. Vẻ đẹp già nua tựa như đã ở đấy hàng trăm năm, diệu kỳ mà đẹp đến nghẹt thở.
Thường Lê nắm tay Hứa Ninh Thanh đi lên phía trước, nhìn thấy phía chân trời không xa là đám mây hồng tựa như ngọn lửa cháy hừng hực.
Bầu trời như một tấm gương soi khổng lồ, vì mới mưa xong nên mặt hồ sạch sẽ trong veo, phản chiếu lại bầu trời. Cả hai một trên trời một dưới đất, nay bỗng như hòa làm một khối liên kết chặt chẽ.
Đến chạng vạng tối, nhiệt độ hơi hạ thấp. Cảnh mặt trời lặn tráng lệ lung linh.
Thường Lê trở về phòng mang giấy màu ra, mặc chiếc áo lông, ngồi cạnh Hứa Ninh Thanh ngắm mặt trời lặn.
Thường Lê dựng giá vẽ lên, bắt đầu phác họa. Hứa Ninh Thanh im lặng ngồi bên cạnh nhìn cô vẽ.
Chợt thấy như năm tháng an yên.
Hứa Ninh Thanh không hiểu hội họa, điều duy nhất anh biết là xung quanh mình có rất nhiều người yêu thích hội họa, kiến thức biết được cũng chỉ là nửa vời, thỉnh thoảng nghe được.
Lúc nhìn Thường Lê vẽ, bỗng cảm thấy rõ tài năng và năng lực của cô. Từng mảng màu lớn lung linh như đánh vào thị giác người nhìn.
Có thể thấy rõ, lúc vẽ tranh, cả người Thường Lê như mang theo ánh hào quang.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô từ phía sau, lồng ngực dán vào lưng cô. Anh tựa bên cổ cô, đột nhiên hỏi: “Em có từng nghĩ tới việc xuất bản album tranh ảnh chưa?”
Thường Lê dừng tay, quay đầu nhìn anh: “Hửm?”
Hứa Ninh Thanh khẽ nói: “Hồi trước Thừa Hòa mới đầu tư vào một lĩnh vực mới, có liên quan tới văn hóa nghệ thuật, nên anh muốn mời họa sĩ Thường Lê tham gia cùng.”
Đầu tư không phải là chuyện nhất thời chơi chơi. Khi đầu tư cho “Màu vẽ không phai”, anh đã nhận được một cơ hội tốt, sau đó làm cho chi nhanh không ngừng lớn mạnh.
Trước không không phải không có nhà xuất bản mời Thường Lê về, nhưng cũng là nhờ độ hot khi ấy thôi, Thường Lê không muốn nên đã từ chối.
Cô chậm chạp trợn to mắt nhìn Hứa Ninh Thanh, lông mi rung động, sau đó cười: “Làm gì? Cưới em còn chưa đủ, còn muốn làm sugar daddy bao nuôi em à?”
“Vậy để em bao nuôi anh đi.” Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng nói bên tai cô, hơi thở phả ra hơi ngứa, “Là người phụ trách mảng văn hóa nghệ thuật mời em tham gia, đánh giá khách quan thì giá trị thương mại rất cao.”
Hứa Ninh Thanh biết thật ra Thường Lê là một người rất độc lập, nhất là về những thứ mình yêu quý. Mặc dù trước đó Thừa Hòa đầu tư vào lĩnh vực này cũng là vì cô, nhưng sau đó đều giao cho người phụ trách có chuyên môn quản lí chi tiết, Hứa Ninh Thanh chưa từng hỏi qua hạng mục công việc.
Anh cùng nghĩ tới việc xuất bản một tập tranh ảnh cho Thường Lê, nhưng còn chưa nói ra thì người phụ trách đã đưa tới bản điều tra nghiên cứu những đối tượng có giá trị thương mại cao, đứng đầu là tên của cô.
Thường Lê vừa tiếp tục quẹt cọ lên tranh vẽ vừa nói: “Vậy nếu em làm anh thua lỗ thì sao giờ?”
Hứa Ninh Thanh nhếch môi cười không đứng đắn: “Bồi thường bằng thịt.”
“…”
Đúng là chẳng có cách nào làm anh nghiêm túc chút.
Thường Lê đang định giận dỗi thì bị Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu hôn lên gò má, thuận tiện dỗ dành. Sau đó nghe anh chậm rãi nói: “Từ từ suy nghĩ, không vội lắm.”
Thật ra Thường Lê cũng từng nghĩ tới chuyện vẽ album tranh ảnh mở triển lãm tranh, chỉ cần là việc liên quan tới lĩnh vực này thì cô đều muốn thử xem. Nếu giao cho Thừa Hòa phụ trách thì công việc cùng các hạng mục sau này cũng dễ giao lưu bàn bạc hơn.
Dù trong lòng đã có đáp án rồi, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Nhưng em nghe người ta nói, vợ chồng với nhau không nên nhắc tới chuyện công việc.”
“Anh muốn dùng tất cả mọi cách để trói buộc em bên mình.” Hứa Ninh Thanh không thèm để ý nói.
Thường Lê cười: “Tổng giám đốc Hứa, chẳng lẽ anh sợ em chạy mất à?”
“Chứ sao.” Hứa Ninh Thanh siết chặt eo cô, “Cho nên phải bảo vệ gương mặt này của anh cho tốt. Ngày nào anh cũng phải dựa vào khuôn mặt này để giữ con sói mắt trắng nhỏ là em đấy.”
Bầu trời dần dần tối đi, Thường Lê cũng đã vẽ xong bức tranh hoàng hôn kia. Ở đây gió lớn nên màu nhanh khô hơn bình thường.
Phía trên đỉnh đầu là màn sao lấp lánh.
Nhiệt độ ngày và đêm ở đây chênh lệch rất lớn, khi trời tối có thể hạ hẳn mười mấy độ. Vốn dĩ Thường Lê còn muốn vẽ một bức tranh trời sao lãng mạn nhưng không chịu nổi thời tiết này, cũng cảm thấy Hứa Ninh Thanh ngồi mãi bên cạnh nhìn cô vẽ thì sẽ nhàm chán lắm.
Cô đứng dậy chuẩn bị đi về phòng, lại không nhịn được muốn dính vào anh.
Không gian yên ắng, trời sao huyền ảo, rất thích hợp để nói mấy lời buồn nôn sến sẩm.
Thường Lê ngẩng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh hỏi: “Anh yêu em không?”
“Có.”
“Yêu bao nhiêu?”
Một tay Hứa Ninh Thanh ôm giá vẽ, cụp mắt nhìn cô, sau đó ôm đầu cô vào ngực của mình, sát vào tim anh: “Nghe thấy gì không?”
Trời lạnh như băng, xung quanh là tuyết, nhịp tim anh bình thản có lực.
Một lúc lâu sau, Thường Lê mới hít mũi một cái: “Biết cách nào để trói em bên người mà hiệu quả nhất không?”
“Cách gì?”
“Chờ sau khi em tốt nghiệp, em sinh cho anh một bé Lê nhỏ.” Thường Lê nói.