Ngắm nhìn Diệu Anh một lúc lâu, Hạo Minh mới lên tiếng :
- Có, rất hợp.
Phải nói rằng vợ tương lai của anh mặc gì cũng hợp cả.
Nghe thấy vậy, môi cô ta bất giác nở nụ cười.
- Anh chỉ có khéo nịnh.
Thôi em vào thử đồ đã, anh đứng đó đợi em nha.
Anh ngật đầu tỏ vẻ chấp thuận rồi lẳng lặng tham quan nơi đây một chút.
Qua một lúc lâu Tô Diệu Anh mới bước ra ngoài, váy body màu đỏ mặc trên mình càng khiến cô ta thêm sức hút.
Người đàn ông trước mắt lúc này từ khi cô bước ra thì ngắm nhìn không rời.
- Anh thấy bộ này thế nào ?
Dịch Hạo Minh lúc này mới ngớ người bừng tỉnh.
- Hả..à thì..rất đẹp.
Trông bộ dạng hắn ta lúc này khiến cho ả vô cùng hài lòng.
Người đàn ông trước nay chưa từng một lần đón nhận tình cảm của cô ta thì giờ đây mọi thứ cô mong ước đều thành sự thật.
Đợi trước hồi còn là thời học sinh, Diệu Anh luôn tìm cách để khiến Hạo Minh yêu mình thế nhưng lại không thành, khi biết tin Dương Nghi và anh đang yêu nhau thì ngỡ ngàng.
Trong đầu óc của cô ta vô cùng căm tức Dương Nghi.
Cô lại có gì hơn cô ta chứ, một đứa nhà quê gia thế bình thường vậy mà sao lại khiến cho người cô ta thích lại chết mê chết mệt vậy chứ.
Tuy không làm cho bọn họ chia rẽ nhưng theo năm tháng cuối cùng ông trời cũng giúp ả, Dịch gia bỗng đang làm ăn phát đạt vậy mà lại có nguy cơ phá sản trong vòng gần một tuần.
Bây giờ nếu muốn giữ được gia thế thì cần một khoản đầu tư cực lớn từ phía công ty khác và Tô gia chính là một trong những công ty đó.
Cuối cùng kế hoạch thành công, mọi chuyện thành như bây giờ, thứ cô ta muốn cuối cùng cũng đạt được.
- Vậy ạ.
Thế anh có thể đi cùng em lựa mấy bộ khác được không.
Cô ta lại ngần mà lay cánh tay của anh.
Hạo Minh khẽ cười rồi hôn nhẹ lên môi ả.
- Ngốc ạ, dĩ nhiên là được rồi.
Bầu không khí đang vui vẻ thì bất giác chuông điên thoại anh bỗng reo lên.
Nhìn vào dãy số trước mặt mà khiến hắn không khỏi nhíu mày.
- Ai gọi cho anh vậy, mà sao anh lại không máy.
Lỡ như có việc gì quan trọng thì sao ?
Hắn ta tắt nguồn rồi bỏ lại trong túi áo mà trả lời :
- Không có gì đâu, chỉ là mấy cuộc gọi rác thôi em đừng bận tâm.
Phía bên này, Dương Nghi vừa thất thỏm vừa hoang mang.
Đây là cuộc gọi thứ sáu rồi mà Dịch Hạo Minh vẫn không hề bắt máy.
Hắn càng làm vậy càng khiến cô không khỏi thất vọng.
Không biết bóng dáng đó có phải là anh không nhưng ít ra nghe máy và cho cô một câu trả lời đi chứ.
Tắt mắt trong nổi suy tư, cô lặng lẽ ra về.
- Này chị , chị đi đâu vậy ?
Tiếng nói truyền đến, là của nữ nhân viên vừa nãy.
- Hả, à tôi....
Không để cô nói hết câu, cô ấy kéo tay cô đi.
- Chị tham quan hết rồi đúng chứ, vậy thì bây giờ chị phải mua đồ dùm em rồi.
- Hả, ơ...
Lại là gì nữa vậy, sao nữ nhân viên này bám cô dai thế không biết nhỉ.
Cứ tưởng sau khi Dương Nghi đi rồi thì cô sẽ phải giới thiệu cho các khách hàng khác về mấy mẫu trang phục chứ.
Cô thầm nghĩ giới trẻ dạo này mạnh bạo quá rồi.
Bước ra ngoài với một đống đồ khiến cô không khỏi dở khóc dở cười.
Đáng lẽ cô chỉ mua một bộ thôi thế mà ma xui đất khiến thế nào mà theo lời của cô gái rước hết bộ này đến bộ khác mà không có cách nào từ chối được.
Bỗng một chiếc xe sang trọng có phần quen thuộc tiến lại gần cô.
Hình bóng người trong xe dần hiện ra.
- A...anh sao lại ở đây ?
Cố Vĩ Phàm không nói gì mà từ từ tiến lại phụ xách đồ giúp cô.
Cô cũng hơi ngơ ngác nhưng rồi cũng thu lại vẻ mặt đó mà chỉ thắc mắc đáp lời.
- Sao anh biết tôi ở đây, hơn nữa sao anh lại về vào giờ này.
Hắn ta nhìn cô.
- Vào trong xe trước đi rồi tôi nói.
Trong xuất quãng đường đi, đầu tiên là sự im lặng giữa hai người.
Họ không nói với nhau dù chỉ nửa lời.
Ngắm khung cảnh qua gương chiếu hậu mà Dương Nghi cứ nghĩ mông lung về chuyện lúc nãy ở khu mua sắm.
Quả thật trong lòng dâng lên cảm xúc hỗn độn đến khó tả.
Thật ra thì cô cũng không nhìn rõ có phải anh không tại vì bóng dáng đó chỉ mới lướt qua rồi biến mất, lúc đó cô chỉ đang mải ngắm những bộ đồ được trưng bày ở đó.
Nếu như vậy thì cô sẽ cho rằng mình đã nhìn lầm, nhưng cuộc gọi lúc chiều đã làm Dương Nghi không khỏi nghi ngờ.
Tại sao hắn ta lại không bắt máy của cô đã vậy khi cô gọi còn từ chối cơ chứ.
Nếu lúc đó Hạo Minh nghe máy thì đã không dẫn đến mấy thứ cảm xúc hỗn độn này không.
Cố Vĩ Phàm lúc này tập chung lái xe, muốn mở lời nhưng nhìn cô lại đang tập trung suy như vậy thì cũng không muốn làm phiền.
Dạo này hắn có cảm giác khoảng cách của hai người không mấy xa cách như ngày đầu mà trở nên cởi mở hơn trước.
Nhưng khi chạm mặt thì lại im lặng mà không nói gì, muốn khắc phục mà không thể làm được.