Chiếc xe ô tô cứ vậy lăn bánh trong chuyến hành trình, có thể ngắm nhìn toàn cảnh ở ngoài đường qua cửa kính một cách rõ nét.
Người đàn ông đang ung dung mà cầm lái với khuôn mặt không mấy gì là vui vẻ, dạo này từ khi cưới Diệu Anh đến giờ Dịch Hạo Minh luôn đi làm sớm về khuya, có những hôm về sớm thật đấy nhưng anh ta không về nhà ngay mà đi vào quán bar để tìm thú vui của riêng mình.
Có thể nói anh ta cố tình tránh né và hắt hủi cũng đúng thôi, cuộc hôn nhân này vốn dĩ đâu phải xuất phát từ tình yêu mà là mục đích làm ăn.
Trước khi cưới ả thì ngọt ngào, dịu dàng là vậy đấy.
Tô gia đã hứa khi bọn họ chính thức kết hôn thì lúc đó toàn bộ phía đầu tư sẽ chuyển hết vào Dịch thị, nếu Dịch gia khi nhận đầu tư và không làm ăn được mà dẫn tới phá sản thì cũng không sao cả vì Tô gia là công ty lớn mạnh, dù có vậy thì họ vẫn vững chắc mà không bị thiệt hại quá lớn.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại tại ngôi biệt thự, hôm nay Hạo Minh miễn cưỡng về sớm như vậy khiến anh ta không khỏi bực mình.
Hôm nay tự nhiên ba mẹ bắt anh về sớm nếu không sẽ tìm đủ lý do khiến phải đồng ý về cho bằng được.
Ông bà dạo này nghe Diệu Anh kể lại mình bị chịu ấm ức thì không lấy làm tức giận.
- Hạo Minh, cuối cùng anh đã về.
Tô Diệu Anh cứ vậy mà chạy lại đón anh, hầu như nó như một thói quen vậy, không thấy anh ta về thì tâm trạng lúc nào cũng bất an, còn khi thấy bóng dáng anh bắt đầu trở về thì không khỏi vui mừng.
- Tránh ra, đừng động vào tôi.
Hắn ta hằn giọng mà đáp lời, từ khi mục đích của mình đạt được thì Dịch Hạo Minh bỗng như hóa thành con người khác vậy, từ con người dịu dàng tưởng chừng như cưng chiều hết mực Tô Diệu Anh bỗng hóa thành người đàn ông lạnh nhạt, vô tình và luôn chửi mắng thật tệ cô ta.
Đáng lẽ như vậy thì người khác sẽ không tiếc nuối gì mà sẵn sàng ly hôn thế nhưng cô ta vẫn kiên trì và ngậm ngùi chịu ấm ức mà hắn ta đang làm cho cô tổn thương.
Nói ả ngu ngốc cũng không sai, kết hôn được hai tháng mà đã như vậy rồi còn không biết buông bỏ, cứ tưởng rằng chắc dạo ngần đây mình đã làm anh giận chuyện gì đó nên vậy, nếu mà đã như vậy rồi thì cô ta đàng phải dỗ dành, cứ để anh hết giận thì sẽ quay về làm con người như trước đúng không.
Diệu Anh như lặng người mà đứng ở đó, cố kìm lén nỗi uất ức mà đi theo anh ta mà dịu ngọt lên tiếng.
Hôm nay muốn anh về sớm để thông báo một tin vui, dạo này ả cứ thấy mình có hiện tượng lạ, cứ ngửi thấy mùi thức ăn thì lại buồn nôn.
Đinh ninh chuyện gì đó nên ả đã đi khám và biết tin mình có thai.
Khi thông báo tin này cho ông bà Dịch gia biết thì họ đã vui mừng không siết, còn cô ta thì vui mừng vì đứa con này chắc chắn sẽ làm anh trở lại con người dịu dàng như trước mà thôi.
___________________________
Vui chơi cả ngày cuối cùng cũng đến lúc về, Đàm Tuệ Nhan và Dương Nghi cười nói rồi tạm biệt nhau.
Trước khi về cô lại bị cô bạn thân của mình dặn dò không ngừng.
- Cậu nhớ đó, lúc nào mà hắn ta dán làm cậu buồn thì hãy nói với tớ.
Tình đầu của cậu đã không ra làm sao rồi mà bây giờ hắn mà làm vậy nữa thì tớ quết không tha đâu đó.
Cô cười rồi gật đầu chấp thuận, cảm thấy cô bạn thân của mình lúc nào cũng lo lắng như vậy.
Bạn thân là vậy đó, lúc nào cũng muốn bạn mình không phải chịu những điều không vui và tiêu cực, nếu họ cần giúp đỡ gì thì mình sẽ không ngần ngại và giúp hết sức có thể.
- Rồi, tớ biết rồi mà, cậu không cần lo đâu.
Có chuyện gì thì tớ sẽ tâm sự hết mà.
Cô nói như vậy khiến cô gái cũng am tâm đôi chút, chỉ mong là vậy.
Vừa mở cửa nhà đã thấy Cố Vĩ Phàm đứng đó từ bao giờ, trời đất hắn không làm cô giật mình đến đốn tim thì không được cơ mà.
Sao hắn ta biết được cô về mà đứng đó hay vậy, có phải là hắn đứng đó đợi cô về nguyên cả ngày hôm nay không thế.
- Trời ơi giật mình, anh đứng đó từ bao giờ vậy.
Hắn ta cong môi cười đắc ý.
- Em đoán xem ?
Lại là câu nói này, hắn ta nói như không nói vậy, bảo cô đoán thì thà bảo là thần thánh đoán còn được hơn.
Cô ra ngoài cả ngày ai mà theo dõi hắn mà biết được cơ chứ.
- Tôi chịu thôi, anh nói vậy thì ai mà biết được.
Thấy con mèo nhỏ bỗng tự nhiên vì hắn nói làm cho xù lông luôn rồi kìa, rất muốn trêu cô rất nhiều nữa nhưng định bụng để sau vậy.
Chỉ xoa đầu cô rồi đáp lời :
- Thôi em lên phòng tắm đi rồi xuống ăn tối, đi chơi cả ngày hôm nay cùng bạn chắc rất vui đúng không ?
Cô mỉm cười.
- Đương nhiên là vậy rồi, nhưng mà hôm nay tôi ăn rất no rồi cho nên e là không ăn tối cùng anh được.
Anh cứ ăn trước đi, tôi đi tắm đây.
Nghe cô nói vậy mà hắn có chút hụt hẫng, rõ ràng hôm nay vì cô mà hắn cả buổi chiều ngày nghỉ để học nấu ăn rồi chờ cô về thôi mà.
Chỉ mong cô khen tài nghệ của mình mà lấy làm đắc ý.
- Ơ khoan đã, em cứ ăn bữa tối nay đi.
Em biết không, hôm nay anh đã dành nguyên ngày mà học nấu ăn cho em đó.
Em thử ăn rồi đánh giá tài nghệ của anh đi mà.
Trông cái bản mặt của hắn kia, đôi mắt mong chờ như trẻ con đang năn nỉ cơ mà, nhìn mà muốn "đánh yêu" không cơ chứ.
- Thôi được rồi tý tôi sẽ xuống ăn, đợi tôi tắm đã nhé.
Tuy không biết đồ ăn của hắn ta có ăn được không vì lần đầu tiên thấy vị chủ tịch vào bếp như vậy khiến cô và những người khác khi nhìn vào có chút ngỡ ngàng.
Thường ngày đồ ăn của hắn luôn có người nấu nướng mà không phải động tay vào việc gì, thôi coi như cô nể tình đôi mắt kia chờ mong như thế thì không lỡ lòng nào mà từ chối được.