Sáng hôm sau, Lục Nhung tỉnh lại, máy quay và Khương Thiệu đều đã biến mất.
Tất cả chuyện tối qua giống như một giấc mơ.
Lục Nhung cảm thấy mọi thứ đều phát triển theo hướng tệ hại.
Hình như là từ khi cậu biết được bí mật của Khương Thiệu, muốn dùng hết dũng khí của mình để kết thúc mối quan hệ của bọn họ…
Lục Nhung có chút khó chịu.
Cậu hối hận, hối hận vì bốn năm trước đã nói ra câu nói bao dưỡng Khương Thiệu kia. Đáng ra, cậu nên nói thẳng cho Khương Thiệu biết, cậu thích nghe Khương Ân đàn, có thể cho Khương Ân mượn tiền chữa bệnh. Nếu nói vậy, thì Khương Thiệu đã không ghét cậu. Quan hệ giữa bọn họ cũng không biến thành như bây giờ. Mà cậu, cũng sẽ không trở thành vật cản trên con đường theo đuổi người trong lòng của Khương Thiệu.
Lục Nhung nhìn đồng hồ, ăn lung tung ít bánh mì rồi ra khỏi nhà.
Lúc cậu đến khu vui chơi mới tám giờ bốn mươi. Cuối xuân nên thời tiết không lạnh cũng không nóng, trời nhiều mây, mặt trời không quá lớn, có gió thổi man mát, rất dễ chịu.
Lục Nhung xếp hàng mua hai vé.
Cố Kiêu đến sớm mười phút, nhìn thấy Lục Nhung đang mua vé. Cậu ta nhìn cần cổ trắng nõn của Lục Nhung, nói “Tới sớm vậy.”
Lục Nhung đưa vé cho cậu ta “Sinh nhật vui vẻ! Tôi, tôi không biết chuẩn bị quà gì. Tôi, tôi mời cậu chơi vậy.”
“Chơi gì cũng được chứ?” Ánh mắt của Cố Kiêu lưu luyến mãi ở vết đỏ dưới tai Lục Nhung.
Vốn dĩ nhìn Lục Nhung thuần khiết như một con thỏ trắng khiến cậu ta còn do dự không nỡ xuống tay, nhưng giờ xem ra cũng không phải dạng thuần khiết lắm nhỉ.
Cái vết đỏ kia cậu ta đã quá quen. Phải có người mút lâu lắm mới có thể ra được như thế.
Lục Nhung nhạy cảm nhận ra ngữ khí và đường nhìn của Cố Kiêu không được bình thường.
Cậu nhịn không được nghiêm mặt, cứng rắn nói “Không được, nguy hiểm thì không được chơi!”
Cố Kiêu nói “Thầy thật đáng yêu. Tôi đảm bảo không nguy hiểm một chút nào đâu!” Cậu ta nhếch môi cười “Tuy là thầy mời tôi chơi, nhưng quà thì vẫn phải có. Không bằng, chiều chúng ta về lớp bồi dưỡng, thầy vẽ cho tôi một bức, thế nào? Không vẽ cái khác, chỉ vẽ tôi! Tôi rất thích tranh của thầy!”
Lục Nhung nghĩ nghĩ, thấy yêu cầu này không đến mức không chấp nhận được, gật đầu nói “Được, được rồi.”
Hai người cầm vé vào cửa, Cố Kiêu sức khỏe tốt, lại thích chơi, kéo Lục Nhung đi chơi từng trò một. Hai chân Lục Nhung nhanh chóng nhũn ra, không muốn đi tiếp nữa.
Cố Kiêu nói “Thầy yếu thật đấy.”
Lúc này, phía trước truyền đến một trận gào hét.
Lục Nhung sửng sốt.
Hình như cậu nghe thấy có người hô to Khương Thiệu? Còn là cả đám hô?
Cố Kiêu nói “Nghe nói hôm nay có chương trình quay ở đây, ảnh đế Khương Thiệu cũng tới. Thầy có phải fan của anh ta không? Nếu có, tôi có thể đi xin chữ kí cho thầy.”bg-ssp-{height:px}
“Không, không phải.” Lục Nhung không hiểu sao hơi hoảng hốt “Không, không, không cần.”
Lục Nhung chủ động lôi kéo Cố Kiêu “Chúng ta ra chỗ khác chơi đi.”
Cố Kiêu đáp “Được. Thừa dịp fans đi gặp idol, những chỗ khác ít người, chúng ta muốn chơi gì thì chơi. Hay là thầy với tôi đi nhảy bungee () đi?”
[Nhảy bungee: Kiểu nhảy mạo hiểm mà buộc dây xong nhảy từ trên xuống.]
Lục Nhung mặt cắt không còn giọt máu.
Cố Kiêu nhịn không được xoa đầu cậu, ha ha cười “Lừa thầy thôi, thầy à, sao thầy đáng yêu vậy chứ?”
Lục Nhung gạt tay Cố Kiêu ra.
Cố Kiêu thuận thế nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu, lôi kéo Lục Nhung đến chỗ khác chơi.
Bên kia.
Khương Thiệu kết thúc cuộc gặp ngắn ngủi với fans xong quay về hậu trường.
Anh có phòng nghỉ riêng.
Vừa đóng cửa, Khương Thiệu liền đá văng đồ trang trí bên cạnh, sắc mặt âm u vô cùng.
“Mẹ nó!”
Trợ lí hoảng sợ “Ông tổ tôi ơi, ai chọc cậu thế hả? Lát ghi hình cậu đừng có mà làm hỏng việc đấy!”
Khương Thiệu cười nhạt nói “Muốn tôi không làm hỏng việc, anh giúp tôi theo dõi hai người, cho dù bọn họ làm gì cũng phải chụp lại!”
Trợ lí biết tính Khương Thiệu, nào dám không nghe, lập tức gọi điện cho một tay chó săn quen thuộc đi giúp Khương Thiệu.
Sắc mặt Khương Thiệu vẫn đen xì.
Thấy trợ lí cầm ảnh của Lục Nhung ra ngoài gọi điện, Khương Thiệu lại ác liệt đá tung thùng rác.
“Mẹ nó!”
Nhớ lại cảnh nhìn thấy xa xa kia, Khương Thiệu giận dữ mắng, trong mắt tràn đầy sự tàn bạo.
Nhát gan?
Nhát gan mà dám ở ngoài nắm tay người khác?