Editor: Mèo
Beta: Shailene.
Chương trình học của năm nhất đại học cũng khá nhiều, nhưng so với chương trình học dày đặc của hồi trung học phổ thông thì Doãn Mạt vẫn còn có thể chấp nhận được, cộng thêm đây là chuyên ngành mà mình thích nên cô cũng không cảm thấy nhạt nhẽo lắm.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của Doãn Mạt đều không khá nổi, cao nhất cũng chỉ nằm ở hạng trung bình, thậm chí khi lên cấp ba lại càng tụt hạng, ngay cả trung bình cũng không được. Cho nên khi so sánh với Doãn Trạm, cô cực kì xấu hổ. Có một khoảng thời gian cô cứ suy nghĩ mãi, tại sao cùng một mẹ sinh ra mà trí thông minh của anh và cô lại khác biệt lớn đến như vậy chứ? Đợi đến khi lên lớp mười một, Doãn Mạt quyết định không học văn hoá nữa mà chuyển qua học Mỹ thuật, tự ý đăng kí học một lớp Mỹ thuật hội hoạ, cô vốn thích viết chữ vẽ tranh, lại nghe nói thi vào trường Cao đẳng Mỹ thuật tương đối dễ hơn một chút, nên quyết tâm nghiêm túc chăm chỉ học gần một năm Mỹ thuật hội hoạ, từ vẽ phác hoạ, tranh sơn dầu, tranh sơn nước dần dần đều học hết, kết quả cũng không tệ lắm.
Dù chỉ mới học được một năm, nhưng Doãn Mạt vẫn thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học khá tốt, điều này chứng minh cô rất có thiên phú về Mỹ thuật. Khi đó cô chỉ hối hận, sao không phát hiện ra sở trường của mình sớm hơn, làm lãng phí mất mấy năm trời. Học văn hoá không những hại cô tê liệt cả đống nơ-tron thần kinh, còn suýt chút nữa đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Vì gia đình có điều kiện, từ nhỏ Doãn Mạt đã được bố mẹ Doãn yêu chiều, mua cho rất nhiều quần áo đẹp, nên Doãn Mạt cũng rất tâm đắc với tài phối quần áo của mình, con gái ai mà không thích đẹp, cô cũng vậy. Dự thi vào khoa thiết kế thời trang, cô rất mong muốn có một ngày sẽ mặc những bộ quần áo do chính tay mình thiết kế, đặc biệt là lúc kết hôn, nhất định cô phải tự thiết kế một bộ áo cưới cho riêng mình, mới nghĩ tới đó thôi đã cảm thấy rất tuyệt vời rồi.
Đối với các hoạt động ngoại khoá, Doãn Mạt và Lâm Đại cùng nhau đăng ký tham gia câu lạc bộ leo núi, chờ đến khi Lý Tử Dương biết được thì mọi chuyện đã xong. Anh ta cũng đành chịu, không biết phải làm sao. “Nếu em muốn leo núi thì cứ nói, anh sẽ dẫn em đi, cần gì phải tham gia câu lạc bộ làm gì?”
“Anh à, sinh hoạt ngoại khoá rất vui mà, em thích cảm giác được tham gia leo núi cùng với mọi người, hơn nữa, một học kỳ thì tổ chức leo núi được mấy lần đâu? Cho dù có leo núi thật thì em cũng biết tự lượng sức mình, anh cứ yên tâm đi mà, thật ra thì em có yếu ớt vậy đâu chứ.”
Cuối cùng, Lý Tử Dương đành thoả hiệp, chỉ là luôn miệng căn dặn chú ý cẩn thận các kiểu, làm cho Lâm Đại có cảm giác như mình sẽ phải leo núi ngay bây giờ không bằng.
“Anh cậu đối với cậu tốt thật đấy.” Doãn Mạt hâm mộ.
Lâm Đại cười nói: “Cậu đã khen mấy lần rồi, chẳng lẽ anh cậu không tốt với cậu sao? Mình nghe bọn Tiểu Lăng nói, lúc tập huấn quân sự cậu bị ngất xỉu, anh cậu liền chạy đến đón cậu về nhà đấy thôi.”
Doãn Mạt thở dài một hơi. “Lúc còn nhỏ mình với anh ấy rất thân thiết, nhưng không biết vì sao mà sau khi anh ấy đi du học thì bọn mình lại xa cách hẳn, không còn được như trước đây nữa.”
“Vậy thì cậu hỏi anh ấy đi, mình nghĩ là nhất định có nguyên nhân gì đó.”
Doãn Mạt lắc lắc đầu, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Sao cô lại không muốn hỏi chứ, có lúc anh ấy đứng trước mặt cô, lời nói đã ra đến miệng rồi mà vẫn bị cô cố nuốt xuống. Cô biết, cứ coi như hỏi rồi thì sao, anh ấy cũng sẽ không trả lời thật lòng, hơn nữa, mỗi khi cô nghĩ ngợi suy đoán nguyên nhân thì trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh lúc anh ấy hôn cô, cô liền chùn bước. Thầm nghĩ, có lẽ cô không cần phải biết nguyên nhân làm gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, cô lại không kìm lòng được mà muốn biết đáp án, mâu thuẫn này cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến cô rối loạn hết cả lên.
Tề Hiểu Lăng cũng quyết định tham gia một nhóm ngoại khoá, cô ấy đăng kí câu lạc bộ kịch nói, rất phù hợp với tính cách của cô ấy. Chỉ có Mặc Vũ Thần là vẫn còn đang phân vân chưa quyết định được rốt cuộc nên tham gia câu lạc bộ nào.
Cho đến vuổi chiều ngày thứ năm, Mặc Vũ Thần mới tuyên bố, cô đã phỏng vấn xét tuyển vào câu lạc bộ tuyên truyền của hội sinh viên, cuối tuần này sẽ có thông báo kết quả.
“Chiều mai không có tiết, mọi người có dự định gì không?”
Tề Hiểu Lăng liếc cô một cái. “Đương nhiên là mình đi hẹn hò rồi.”
Mặc Vũ Thần trề môi xem thường, hỏi Lâm Đại: “Em gái Lâm, cậu thì sao?”
“Mình à? Mình về nhà.”
“Về nhà chán lắm, hay mình đi chơi đi.”
Lâm Đại nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ. “Chắc không được đâu... Người nhà bảo mình về nhà sớm rồi.”
Mặc Vũ Thần thở dài, nhìn về phía Doãn Mạt vừa nghe điện thoại xong. “Mạt Mạt à, chỉ còn mình cậu thôi, đi ra ngoài chơi với ‘chuỵ’ đi nào.”
“À, mình vừa đồng ý với mẹ là chiều nay sẽ về nhà rồi.” Nhìn ánh mắt ‘đau lòng’ của Mặc Vũ Thần, Doãn Mạt cười nói: “Thôi được rồi, thứ bảy mình về nhà cũng được, ngày mai mình đi chơi với cậu.”
Mặc Vũ Thần hoan hô vui vẻ, nhào qua ôm Doãn Mạt hôn tới tấp.
.........
“Cậu bảo mình mặc cái này hả?” Thấy Mặc Vũ Thần gật đầu không chút do dự, Doãn Mạt lắc đầu nguầy nguậy. “Còn lâu mình mới mặc!”
“Tiểu cô nương à, cậu bảo thủ quá rồi đó, mặc quần jean có dây đeo cũng bình thường mà, sao lại không dám mặc, mau mau thay ra.” Mặc Vũ Thần kiềm Doãn Mạt lại, bắt đầu cởi quần áo của cô xuống.
Doãn Mạt vội vàng giẫy giụa. “Cái dây đeo này thì mỏng, quần jean thì ngắn như vậy, bình thường con khỉ á! Mặc Vũ Thần cậu dừng tay lại cho mình...”
Mặc Vũ Thần cười gian hai tiếng. “Dây đeo chỉ trong suốt ở phía sau lưng thôi, phía trước vẫn kín mà, quần jean cũng vừa ôm mông, có hở hang gì đâu? Ngoan nào, nhanh nhanh làm theo lời ‘chuỵ’ đi mà!”
Rốt cuộc Doãn Mạt cũng bị khuất phục dưới tay Mặc Vũ Thần.
Nhìn Doãn Mạt đã mặc đồ trang điểm chỉnh chu, mắt Mặc Vũ Thần xẹt ra tia lửa điện, đây chính là gương mặt thiên sứ dáng người yêu nữ mà người ta thường nói đây mà, quá hấp dẫn, quá sexy rồi!
Sửa soạn xong xuôi, hai người bọn họ lên xe taxi đến một quán bar nổi tiếng trong thành phố H.
Thật ra thì vừa nghe thấy Mặc Vũ Thần nói đi đến quán bar, cô liền muốn từ chối, nơi ồn ào điên cuồng như vậy cô chưa từng đến bao giờ, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tò mò, mà Mặc Vũ Thần chính là hiểu được suy nghĩ đó của cô, nên bắt đầu nài nỉ ỉ ôi đòi đi cho bằng được, Doãn Mạt chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trong lòng cô vừa mong đợi lại vừa e ngại, dù sao trong quán bar có đủ mọi loại người, đối với hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như hoa mà nói, vẫn là tràn đầy nguy hiểm.
Nhưng Mặc Vũ Thần không để ý chút nào, cô ấy nói: “Cũng không phải chúng ta đi đến những quán bar nhỏ. Bảo vệ, phục vụ, quản lý ở đó đều rất tốt, rất trách nhiệm, cậu không cần phải lo lắng đâu, chưa kể ‘chuỵ’ đã từng học Taekwondo, cho dù có xảy ra chuyện thì nhất định ‘chuỵ’ sẽ bảo vệ cưng mà.”
Hai người vừa bước vào quán bar đã trở thành tâm điểm. Cả người Vạn Vũ Thần mặc toàn đồ đen, váy ngắn trên gối cũng cực kì gợi cảm, cô không trang điểm đậm nhưng lại hết sức quyến rũ, che giấu được nét thanh tú của mình, toàn thân lộ ra một loại khí chất cao quý thần bí.
Vạn Vũ Thần lôi kéo Doãn Mạt đến ngồi trên quầy bar, gọi hai ly champagne.
Doãn Mạt vừa nhấp rượu, vừa quan sát những người xung quanh, cô phát hiện có ánh mắt của mấy tên thanh niên đảo quanh soi mói trên cơ thể hai người bọn họ, điều này làm cho Doãn Mạt hơi mất tự nhiên. Quay qua nhìn Vạn Vũ Thần, cô ấy cũng biết nhưng giả vờ như không, nét mặt lạnh nhạt, khoé miệng cười mỉm, cơ thể còn lắc lư theo nhạc nữa, trước đây Doãn Mạt chưa từng thấy qua dáng vẻ mị hoặc này của Vạn Vũ Thần .
“A Mặc, cậu thường xuyên đến quán bar à?”
Vạn Vũ Thần gật gật đầu, kề lại gần Doãn Mạt, tuỳ ý nói: “Lần đầu tiên mình đến quán bar uống rượu là vì thất tình, mượn rượu giải sầu đó, sau đó mỗi khi tâm trạng không tốt thì đều có thói quen đến đây xả stress.” Cô rất hào khí uống một ngụm rượu, còn nói: “Đương nhiên, hôm nay dẫn cậu đến đây là để chơi đùa vui vẻ, không phải là do tâm trạng không tốt đâu.”
Lần đầu tiên nghe Vạn Vũ Thần nói đến vấn đề tình cảm, Doãn Mạt hơi ngạc nhiên, dù cô ấy nói không nhiều nhưng vẫn có thể nhận thấy được nỗi cô đơn trong lời nói đó, chắc hẳn lần thất tình đó nhất định rất đau khổ. Doãn Mạt chưa từng yêu, cũng chưa từng thích ai, cho nên cũng không biết nên nói gì liền cho qua đề tài này.
“Cậu là con gái, cũng đừng nên đến nơi này một mình, tâm trạng không tốt muốn uống rượu cũng không nhất định phải uống ở quán bar đâu.”
Vạn Vũ Thần khoát tay. “Yên tâm, mấy quán bar mình đến đều rất đàng hoàng, an ninh cũng tốt, không có ai dám gây sự đâu.”
Doãn Mạt không quen nhìn thấy thái độ thờ ơ này của cô. “Vậy nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, cậu cũng phó mặc cho trời à.”
Vạn Vũ Thần sững người, ánh mắt dần ảm đạm, nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười thật tươi, nói: “ Biết rồi, tiểu quản gia.”