Lý Duy Nguyên từ từ mở mắt lên, trong đôi mắt bình thản không chút gợn sóng, dường như chuyện này đối với hắn đã không còn quan trọng nữa. Chỉ là bàn tay cầm xâu chuỗi phật lại siết chặt.
Nàng đã trở lại? Bảy năm, hai ngàn năm trăm ngày, tám vạn giờ cuối cùng nàng cũng đã quay trở lại sao?
Khoé môi Lý Duy Nguyên hơi kiều lên, dường như hắn muốn cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt. Hắn buông xâu chuỗi phật trong tay xuống, giọng nói bình đạm: " Vậy sao? Hiện giờ nàng đang ở đâu?"
Cho dù trong lòng hắn hận nàng như thế nào, nhưng khi biết tin nàng đã trở quay lại, hắn vẫn muốn đi đến đó gặp mặt nàng.
Đại Giác Pháp Sư nhìn Lý Duy Nguyên với ánh mắt thấu hiểu tất cả mọi chuyện, cũng có từ bi. Ông ta thở nhẹ một hơi.
Đã bảy năm trôi qua, trong những năm đầu mỗi ngày Lý Duy Nguyên đều đến đây tìm ông ta, hỏi ông ta vì sao Lý Lệnh Uyển còn chưa quay lại, về sau những câu hỏi đó dần dần thưa thớt.
Bắt đầu từ đầu năm nay, tuy rằng hắn vẫn thường đến đây ngồi thiền cùng ông ta, nhưng hiếm khi hắn hỏi về việc của Lý Lệnh Uyển.
Trong lòng Đại Giác Pháp Sư cũng hiểu rõ, trong bảy năm chờ đợi nội tâm của Lý Duy Nguyên từ mong chờ đã trở thành tuyệt vọng.
Trong thâm tâm hắn sớm đã bị bóng đêm cô đơn che phủ. Nhưng hiện giờ cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng đã trở lại, ông ta không biết đây là họa hay là phúc.
Đại Giác Pháp Sư lại thầm thở dài, chắp tay lại, nói: " Hẳn là rất gần đây. Cụ thể ở nơi nào bần tăng cũng không biết rõ."
Lý Duy Nguyên gật đầu, sau đó hắn đeo xâu chuỗi phật vào cổ tay, rồi đứng lên.
Xâu chuỗi phật này chính là do Đại Giác Pháp Sư tặng cho Lý Lệnh Uyển, đó là vật bất ly thân của Lý Duy Nguyên. Mỗi lúc hắn cảm thấy phiền lòng sẽ đến đây ngồi thiền, tay lần từng hạt phật châu trong lòng sẽ dần dần bình thản trở lại.
Vừa rồi lúc hắn xoay người rời đi, bước chân vô cùng trầm ổn ung dung, nhưng vừa bước ra khỏi cửa lại vô cùng vội vã.
Lúc đi đến đây hắn mang theo vài người hộ vệ, sau đó hắn phân phó bọn họ đứng canh giữ mọi ngóc ngách trong Chùa Thừa Ân, còn căn dặn phải để ý quan sát xung quanh có vị tiểu thư nào xuất hiện hay không. Nhưng sau khi bọn họ đi tìm một vòng, chỉ nói nhìn thấy các vị tăng nhân không xuất hiện một vị tiểu thư nào ở đây cả.
Trong lòng Lý Duy Nguyên chợt trầm xuống. Theo sau hắn liền dẫn đám hộ vệ đi ra bên ngoài chùa tìm kiếm.
Đại Giác Pháp Sư đã nói nàng ở gần đây, mà xung quanh đây không chỉ có chùa Thừa Ân có khả năng nàng đang ở bên ngoài chùa.
Lý Duy Nguyên vừa rời khỏi cửa chùa liền nhìn thấy Cẩn Ngôn đang đứng bất động ở đó, vẻ mặt hắn ta ngây ngốc nhìn về phía trước.
Vừa rồi trời lại đổ tuyết, Cẩn Ngôn lo lắng Lý Duy Nguyên mặc quá ít, vì vậy hắn ta liền đi đến xe ngựa lấy một cái áo choàng lông chồn muốn đem đến cho Lý Duy Nguyên.
Hiện giờ trong tay hắn ta vẫn đang cầm áo lông chồn đó, ánh mắt nhìn về phía trước vẻ mặt ngây ngốc. Lý Duy Nguyên liền đi đến, chau mày, hỏi: " Ngươi làm sao vậy? Vì sao chỉ biết đứng ngây ngốc ở chỗ này?"
Cần Ngôn chợt hoàn hồn. Sau đó hắn ta xoay người hành lễ với Lý Duy Nguyên, vẻ mặt biến thành nghi hoặc nói: " Vừa rồi nô tài có nhìn thấy một vị tiểu thư trẻ tuổi. Nô tài chưa bao giờ gặp qua nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy nô tài liền có bộ dạng khiếp sợ, còn buột miệng kêu Cẩn Ngôn. Nô tài đang muốn hỏi làm sao nàng lại biết tên của nô tài, bỗng nhiên không hiểu nàng nhìn thấy thứ gì sắc mặt liền thay đổi, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Nô tài vẫn luôn suy nghĩ xem vị tiểu thư kia là ai, cho nên nhất thời nô tài cứ đứng yên ở đây."
Trong lòng Lý Duy Nguyên đột nhiên cảm thấy bất ngờ. Một vị tiểu thư trẻ tuổi còn biết tên của Cẩn Ngôn, tất nhiên vị tiểu thư đó chính là Lý Lệnh Uyển.
Nhưng vì sao nàng lại chạy trốn? Chẳng lẽ khi ấy nàng đã nhìn thấy hắn, cho nên nàng mới bỏ chạy? Tại sao nàng nhìn thấy hắn liền bỏ chạy? Trong lòng nàng đang cảm thấy hổ thẹn với hắn sao?
Vô luận như thế nào, Lý Duy Nguyên chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Lý Lệnh Uyển, vì thế hắn vội hỏi: " Nàng chạy về hướng nào?"
Cẩn Ngôn liền giơ tay chỉ về phía ngã rẽ trước mặt. Kiến trúc của Chùa Thừa Ân không tính là quá lớn vì được xây dựng trên núi, xung quanh toàn cây cối bao phủ. Tuy rằng vào mùa đông, tuyết bao phủ khắp nơi nhưng vẫn thấy đường đi.
Cẩn Ngôn đưa tay chỉ về hướng đó kỳ thật nơi đó cũng không coi là đường, trên mặt đất phủ đầy lá cây khô héo, dây leo chằn chịt, đúng thật không phải là một lối đi hoàn hảo.
" Nhìn bộ dạng của nàng rất hốt hoảng, không cần xác định phương hướng đã chạy nhanh về hướng kia." Đến bây giờ Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, " Nô tài chưa bao giờ gặp qua vị tiểu thư đó, vì sao nàng lại biết tên nô tài?"
Lý Duy Nguyên cũng không có ý định giải thích rõ với Cẩn Ngôn. Năm đó chuyện hắn cùng Đại Giác Pháp Sư nói với nhau thật sự quá đáng sợ, tất nhiên hắn cũng không muốn bất kì biết đến chuyện này.
Ngay cả Cẩn Ngôn cũng không biết đến, hắn ta chỉ cho rằng Lý Lệnh Uyển sớm đã chết.
Lý Duy Nguyên nhìn theo hướng tay của Cẩn Ngôn, sau đó nhanh dẫn theo mấy người hộ vệ tiến về phía đó, Cẩn Ngôn cũng nhanh chân đuổi theo.
Lúc này Lý Duy Nguyên nhìn thấy trên mặt đất có dấu chân, hắn đi theo dấu chân đó tìm nàng. Vừa rồi lúc hằn còn ở trong phòng cùng Đại Giác Pháp Sư, nội tâm của hắn tĩnh lặng như nước. Nhưng hiện giờ, nội tâm hắn đang cuồn cuộn dâng trào.
Hắn cũng không hiểu rõ rốt cuộc tâm tình của mình hiện giờ là như thế nào. Trong bảy năm qua, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều mong chờ nàng trở lại, cuối cùng trái tim hắn dần dần giá lạnh, cũng bắt đầu cảm thấy phẫn nộ.
Vì sao nàng còn chưa trở lại? Đại Giác Pháp Sư đã từng nói, nếu lòng nàng muốn trở lại thì tất nhiên nàng sẽ quay lại. Nhưng nếu nàng không muốn, ông ta cũng không còn cách nào khác, cưỡng cầu thì có ích gì.
Trong bảy năm qua, nàng đã làm gì? Vì điều gì nàng không muốn quay trở lại? Nàng không biết hắn luôn ngày đêm nhớ mong nàng sao, mỗi giờ mỗi khắc đều trông ngóng nàng sẽ trở lại sao?
Nàng cứ nhẫn tâm như vậy, không chịu quay trở về bên hắn. Nhưng đột nhiên nàng lại quay trở về, hiện giờ nàng còn muốn đi đâu?
Trong lòng nàng rốt cuộc còn nhớ đến người ca ca này không, tình cảm nàng dành cho hắn còn hay không?
Hơi thở Lý Duy Nguyên trở nên rối loạn, ánh mắt cũng dần u ám. Hắn bước nhanh hơn tìm kiếm xung quanh. Sau đó hắn nhìn thấy nơi gốc cây to có một vị tiểu thư đang nằm bất tỉnh.
Vị tiểu thư mặc áo đỏ rực viền hoa, váy dài màu trắng nhạt, đầu tóc có chút rối. Trên trán còn có vết thương đang chảy máu.
Lý Duy Nguyên dừng bước, tay phải nắm chặt xâu chuỗi phật nơi cổ tay trái, ánh mắt bình tĩnh nhìn đến vị tiểu thư trẻ tuổi, nhưng hắn không có định bước đến gần chỉ đứng yên nơi đó, lãnh đạm nhìn nàng.
Lúc này Cẩn Ngôn cũng đi đến, vừa nhìn thấy vị tiểu thư này, hắn ta vội nói: " Đúng là vị tiểu thư vừa rồi nô tài gặp mặt. Nhưng vì sao nàng lại ngất xỉu ở đây? Chẳng lẽ vừa rồi nàng chạy quá nhanh, cho nên té ngã đầu đập vào mặt đất dẫn đến ngất xỉu?"
Lý Duy Nguyên dường như không nghe thấy lời Cẩn Ngôn nói, hắn vẫn đứng bất động lạnh nhạt nhìn vị tiểu thư kia.
Cẩn Ngôn không hiểu Lý Duy Nguyên có ý gì, bất quá hắn ta vẫn tiến lên, đưa tay đặt trước mũi nàng xem xét, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Tướng gia, vị tiểu thư này còn sống."
Hắn ta chần chừ muốn hỏi tiếp, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: " Vị tiểu thư này. Tướng gia, người, người có muốn cứu hay không ạ?"
Cẩn Ngôn nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Lý Duy Nguyên, giống như vị tiểu thư này có thù oán sâu đậm gì với Lý Duy Nguyên vậy, ánh mắt Lý Duy Nguyên khi nhìn nàng lãnh đạm vô cùng, nói như vậy trong lòng Lý Duy Nguyên cũng không có ý định cứu vị tiểu thư này.
Nhưng nếu không cứu thì nàng sẽ mất mạng, bởi vì hiện giờ thời tiết khá lạnh, mặt trời cũng sắp lặn, không biết trong rừng có sói hoang hay không, nếu cứ để nàng nằm ở đây, có thể sao một đêm nàng sẽ không còn toàn mạng.
Lý Duy Nguyên không lên tiếng, chỉ hơi cúi đầu, cằm căng chặt chăm chú nhìn vị tiểu thư này. Cẩn Ngôn cũng không dám hỏi lại.
Trong bảy năm, Lý Duy Nguyên đã được thăng lên làm Công Bộ Lang Trung, hiện giờ còn là Tả tướng, trong triều đình hắn có thể tuỳ ý hô mưa gọi gọi gió. Nhưng luôn có một người chống đối với hắn đó chính là hữu tướng Thuần Vu Kỳ.
Tính tình Lý Duy Nguyên mấy năm nay cũng trở nên trầm tính lãnh đạm, không có việc gì làm thì hắn chỉ ngồi thiền, dường như sau cái chết của Lý Lệnh Uyển, Cẩn Ngôn không còn nhìn thấy hắn cười nữa.
Nghĩ đến Lý Lệnh Uyển, trong lòng Cẩn Ngôn thầm thở dài một hơi. Cái chết của Tứ tiểu thư đối với đại thiếu gia là một đả kích rất lớn. Hiện nay đại thiếu gia đã gần hai mươi tám tuổi, cũng đã trở thành tả tướng đương triều, theo lý mà nói đại thiếu gia muốn nữ nhân nào mà chẳng được?
Còn chưa kể đến vị tiểu thư Triệu Thục Ninh kia, từ sau khi gặp mặt đại thiếu gia ở cửa tiệm trang sức đã nhớ thương đại thiếu gia. Sau đó Triệu Thị Lang cũng mời bà mối đến Lý phủ, nhưng lại bị đại thiếu gia trực tiếp đuổi đi.
Nhưng Triệu Thục Ninh vẫn không từ bỏ ý định, nàng ta nói ngoài Lý Duy Nguyên ra thì nàng ta không gả cho một ai, cứ như vậy đợi đến bảy năm trời.
Thậm chí nàng ta còn thường đến Lý phủ tìm gặp đại thiếu gia. Đáng tiếc thay, chưa bao giờ đại thiếu gia cho phép nàng ta bước vào cửa. Hơn nữa luôn có những viên quan dâng cho đại thiếu gia nhiều đại mỹ nữ, nhưng đại thiếu gia không bao giờ thu nhận.
Trong lòng đại thiếu gia trước sau cũng chỉ có một mình Tứ tiểu thư, ngay cả vị tiểu thư trước mắt này...
Cẩn Ngôn đứng lên, trong lòng thầm nghĩ, đại thiếu gia thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, ngoại trừ Tứ tiểu thư, sắc mặt của đại thiếu gia có bao giờ ôn nhu với nữ tử nào đâu? Cho nên vị tiểu thư này, chỉ e rằng đại thiếu gia cũng sẽ không cứu.
Nhưng không ngờ tới, ngay sau đó Cẩn Ngôn liền nghe thấy Lý Duy Nguyên lãnh đạm nói: " Đưa nàng về phủ."
Trong lòng Cẩn Ngôn khiếp sợ không thôi. Hắn ta ngẩng đầu, mở to mắt không dám tin nhìn đến Lý Duy Nguyên, trong ánh mắt hắn ta toàn nghi vấn, quả thực hắn ta không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.
Đối với sự hoài nghi của Cẩn Ngôn, Lý Duy Nguyên cũng không lên tiếng giải thích, hắn chỉ thoáng nhìn Cẩn Ngôn một lúc.
Cẩn Ngôn cảm thấy đầu mình dường như vừa có một chậu nước lạnh tạt vào, cả người đều rét run. Hắn ta không dám nhìn Lý Duy Nguyên nữa, sau đó hắn ta phân phó một người hộ vệ tiến đến bế vị tiểu thư này về phủ.
Hiện tại Cẩn Ngôn đã là đại tổng quản của Lý phủ, hắn ta lại hầu hạ cho Tể tướng, ngày thường có không ít người nịnh hót hắn ta, cho nên những việc tốn sức lực này cũng không cần hắn ta phải tự đích thân ra tay.
Người hộ vệ vâng một tiếng, vội vàng muốn đi đến bế vị tiểu thư này lên, nhưng lại nghe thấy một giọng nói lãnh đạm vang lên: " Dừng lại."
Trong lòng mọi người đều khiếp sợ, sau đó còn nhìn thấy Lý Duy Nguyên cởi áo choàng đưa cho một người hộ vệ đứng bên cạnh, hắn tiến đến cúi người bế vị tiểu thư này lên, hơi nghiêng đầu nhìn ngắm gương mặt nàng một lúc, cuối cùng hắn sai người lấy áo choàng che kín gương mặt nàng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ bản thân mình xuất hiện ảo giác. Bởi vì vừa rồi bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Lý Duy Nguyên đối với vị tiểu thư này thật ôn nhu. Tuy rằng hiện giờ sắc mặt của Lý Duy Nguyên luôn lãnh đạm, nhưng động tác bế vị tiểu thư này thật nhẹ nhàng cẩn thận.
Chuyện gì đã xảy ra? Từ trước đến nay Lý Duy Nguyên luôn không gần nữ sắc, thậm chí trong triều đình các quan lại còn ngầm cho rằng tả tưởng đại nhân mắc bệnh lạ. Nhưng hiện giờ, bọn họ lại tận mắt nhìn thấy Lý Duy Nguyên cẩn thận bế vị tiểu thư này, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Hơn nữa Lý Duy Nguyên còn không cho bọn họ thời gian khiếp sợ, hắn đã nhanh tay bế vị tiểu thư này đi xuống núi.
Trên đường đi xuống núi Lý Duy Nguyên tình cờ nhìn thấy hai tiểu nha hoàn, vẻ mặt hai người đó cực kỳ nôn nóng, dường như đang tìm kiếm gì ở đây, không biết bọn họ đang tìm ai.
Nhưng Lý Duy Nguyên không để ý đến các nàng, hắn chỉ đưa ta kéo sát áo choàng che kín người của vị tiểu thư nằm trong lòng mình, sau đó nhanh chân rời đi.
Cẩn Ngôn luôn theo sát bên người Lý Duy Nguyên, vừa đi hắn ta vừa âm thầm quan sát vị tiểu thư đang được Lý Duy Nguyên bế trong tay.
Dưới chân núi đã có xe ngừa chờ sẵn, Lý Duy Nguyên không nhờ ai giúp đỡ tự mình bế nàng vào xe ngựa.
Lúc màn xe buông xuống, cuối cùng Cẩn Ngôn cũng để ý y phục đang mặc trên người của vị tiểu thư này.Hắn ta cũng không hiểu vì sao cứ cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, nhưng cũng không biết là điểm nào.
Đột nhiên hắn ta còn nhìn thấy thái độ ân cần của Lý Duy Nguyên đối với một nữ tử xa lạ như vậy, trong lòng cũng có chút bất ngờ.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy y phục của vị tiểu thư này, bỗng có một ánh sáng xuất hiện trong đầu, cuối cùng hắn ta đã phát hiện ra điểm nào không thích hợp.
Thời điểm hắn ta nhìn thấy vị tiểu thư này ở cửa chùa, nàng không mặc y phục kiểu dáng này, hơn nữa nàng thả tóc không búi tóc.
Điều kỳ lạ chính là gương mặt của người lúc ấy là người bây giờ lại giống nhau y như đúc, cho nên khi ấy hắn ta không phát hiện mình đã nhận lầm người.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cẩn Ngôn cảm thấy có chút hỗn loạn. Hai vị tiểu thư đều có gương mặt giống y như nhau, nhưng y phục trên người lại khác nhau? Chuyện này có nên nói cho đại thiếu gia biết không?
Cẩn Ngôn siết chặt roi ngựa trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua màn xe ngựa, bỗng nhiên hắn ta lại rũ mắt xuống. Hiện giờ hắn ta cũng không biết rõ trong lòng đại thiếu gia suy nghĩ chuyện gì, chuyên này tạm thời không nên báo cho đại thiếu gia biết vậy.
Xe ngựa của bọn họ đi càng ngày càng xa, trên núi hai tiểu nha hoàn vẫn không ngừng tìm kiếm ai đó. Một nha hoàn cầm khăn lụa nắm tay nha hoàn còn lại, vẻ mặt sắp khóc đến nơi, nàng ta lại lôi kéo tay áo của nha hoàn kia, nói: " Tử Huyên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Có khi nào tiểu thư đã mất tích rồi không? Nếu để Tống ma ma biết chuyện này, nhất định chúng ta sẽ bị ma ma đánh chết đấy."
Trong lòng Tử Huyên cũng sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn cố bình tĩnh: " Đừng sợ Thanh Trúc. Không có chuyện đó đâu, nhất định do tiểu thư ham chơi nên mới đi đâu đó thôi, hay là chúng ta hãy thử tìm kiếm một lần nữa, có được không? Chỉ cần chúng ta cẩn thận tìm một chút, có thể sẽ tìm thấy tiểu thư."
" Tống ma ma sắp thắp hương xong rồi đấy." Thanh Trúc khóc ròng nói, " Đợi lát nữa bà đến đây biết chúng ta để lạc mất tiểu thư..."
Nhớ đến bộ dạng nghiêm khắc của Tống ma ma, Thanh Trúc sợ hãi không nói tiếp được nữa.
" Tống ma ma là người tin Phật, luôn cúng bái Phật ở khắp nơi, hôm nay có dịp đi đến chùa Thừa Ân dâng hương, bên trong lại có nhiều vị Bồ Tát như vậy, làm sao Tống ma ma có thể nhanh chóng rời đi? Chúng ta cứ tìm một lần nữa đi, có lẽ sẽ tìm thấy tiểu thư."
Thanh Trúc khóc lóc gật đầu, sau đó hai người bọn họ chia nhau ra tìm. Qua một thời gian, đừng nói đến một bóng người ngay cả một bóng ma cũng không tìm thấy.
Trong lòng Thanh Trúc sợ hãi, nàng ta đang muốn khóc, bỗng nhiên nàng ta nghe thấy tiếng Tử Huyên vang lên: " Thanh Trúc mau đến đây, ta tìm thấy tiểu thư rồi."
Thanh Trúc nghe xong, liền đưa tay lau nước mắt, vội vàng đi về phía Tử Huyên. Chờ sau khi nàng ta đến nơi, quả nhiên nhìn thấy dưới gốc cây có một người đang nằm ngất xỉu, đúng là tiểu thư của các nàng.
Chắc vừa rồi tiểu thư sẩy chân té xuống núi, nên đã hôn mê bất tỉnh, khó trách các nàng kêu lớn tiếng như thế nào cũng không thấy ai đáp lại.
Thanh Trúc vẫn còn sợ hãi và vui mừng. Vui mừng chính là đã tìm thấy tiểu thư, còn sợ hãi là vì sao tiểu thư lại ngất xỉu? Cũng không biết tiểu thư có gặp chuyện gì không. Nàng ta định ngồi xuống, kêu tiểu thư tỉnh lại, nhưng bỗng nhiên sắc mặt lại thay đổi.
" Tử Huyên, Tử Huyên," nàng ta đưa tay túm tay áo của Tử Huyên, vẻ mặt hoảng sợ, " Ngươi nhìn xem vì sao y phục của tiểu thư sao lại thay đổi? Người này, người này có đúng tiểu thư của chúng ta?"
Hôm nay các nàng dậy sớm, vì biết hôm nay tiểu thư sẽ đi gặp mặt biểu thiếu gia, cho nên Thanh Trúc muốn tiểu thư ăn mặc thật xinh đẹp. Chính nàng ta là người hầu hạ tiểu thư thay y phục, còn búi tóc cho tiểu thư, lại cài trâm bảo thạch châu lên tóc tiểu thư.
Nhưng vị tiểu thư trước mắt này, ăn mặc thật kỳ lạ chưa bao giờ nàng ta gặp qua y phục như vậy, trên người vị tiểu thư này mặc một cái áo tay ngắn, váy dài thì lại đổi thành quần, trên quần còn có những bông hoa nhỏ màu hồng, nhìn giống như thêu mà cũng không phải thêu. Còn tóc thì không búi lên chỉ buông dài.
Đây khẳng định không phải là tiểu thư của các nàng! Thanh Trúc ngồi lên mặt đất. Lúc này Tử Huyên lại bình tĩnh ngồi xổm xuống.
Vừa rồi lúc nàng ta nhìn thấy y phục trên người của vị tiểu thư này cũng cảm thấy không đúng, nhưng tướng mạo lại giống y như đúc tiểu thư nhà nàng...
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nàng ta vén tay áo bên phải của vị tiểu thư này lên, trên cánh tay trắng nõn có một vết sẹo nhỏ.
" Thanh Trúc ngươi nhìn xem," Tử Huyên vội nói, " Người nhìn vết sẹo này đi, đó chính là vết sẹo lúc còn nhỏ tiểu thư té từ trên núi giả trong phủ lưu lại. Đây chính là tiểu thư, không thể nào lầm được."
Thanh Trúc vội bò đến, nhìn thấy vết sẹo cũng an tâm một chút. Nhưng khi nhìn thấy y phục của tiểu thư có chút cổ quái, nghi ngờ lên tiếng: " Nhưng mà, nhưng mà Tử Huyên, ngươi nhìn xem y phục của nàng..."
Lúc này Tử Huyên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Thanh Trúc: " Ngươi còn lo lắng chuyện này làm gì? Có vết sẹo này, nàng chính là tiểu thư. Chúng ta còn không mau đưa tiểu thư xuống núi, thay cho váy áo mới cho tiểu thư. Bằng không chờ đến lúc Tống ma ma dâng hương xong, không nhìn thấy tiểu thư, hai chúng ta sẽ bị bà sai người dùng gậy đánh chết đấy."
——————-//—-//——————-
Tác giả có lời muốn nói: hiện nay tâm trạng của Nguyên ca có chút mâu thuẫn, giống như trong lòng hắn đang có một con quái vật được phong ấn. Con quái vậy đó chìm sâu dưới đáy biển lạnh lẽo sâu thẳm, mỗi năm trôi qua hắn luôn mong sẽ có người xuất hiện giải thoát cho nó. Nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy một ai, cho nên hắn không còn chờ mong nữa, nếu đột nhiên bây giờ có ai đến giải thoát thì hắn nhất định sẽ giết chết người đó.
Ngày đêm chờ đợi, từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, trái tim cũng trở nên lạnh giá. Bất quá đây chỉ là một tầng băng mỏng, chọc một phát sẽ tan biến. Trước sau trong lòng Nguyên ca chỉ yêu thương Uyển Uyển. Hơn nữa những chương sau không cần Uyển Uyển phải chủ động, Nguyên ca sẽ là người chủ động.
Editor: Mấy nay mình bị cảm cho nên up trễ một chút nhé!