Em Gái Của Gian Thần

chương 57: nguyên ca giận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả thực càng sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện. Lúc này trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm thán không thôi.

Sau đó nàng cắn nhẹ môi dưới khẽ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Duy Nguyên. Vừa lúc hắn cũng đang cúi mặt nhìn nàng bằng sắc mặt vô cảm. Đôi mắt thật u ám cùng nặng nề lại còn sâu không thấy đáy.

Thấy biểu hiện này của hắn, trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút run sợ không dám nhìn hắn nữa, nàng liền quay đầu nhìn hướng khác.

Bất quá bàn tay nàng vẫn còn nắm ống tay áo của hắn đến cả lòng bàn tay cũng đã toát đầy mồ hôi.

Theo sau Lý Duy Nguyên cũng thu hồi ánh mắttừ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thuần Vu Kỳ.

Hắn đưa tay muốn tiếp nhận bộ bài trong tay của Thần Vu Kỳ, đồng thời cũng mở miệng nói một lời cảm tạ: " Lý mỗ thay xá muội cảm tạ Thuần Vu công tử, vì vật hoàn lại cố chủ."

Thuần Vu Kỳ nghe Lý Duy Nguyên khách khí như thế cũng có chút nhíu mày, nhưng sau đó hắn vẫn đưa bộ bài vào trong tay Lý Duy Nguyên, nói: " Lý huynh khách khí rồi."

Lý Duy Nguyên nhận lấy bộ bài nhưng lại không giao trả nó cho Lý Lệnh Uyển mà hắn thuận tay cất chúng vào trong tay áo của mình.

Lúc này Lương Phong Vũ đang đứng đối diện cũng do dự mở miệng kêu: " Uyển, Uyển muội muội ta...."

Trong lúc hắn định nói tiếp thì lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Duy Nguyên đang hướng về phía mình, vì vậy hắn nhanh chóng sửa lại cách xưng hô: " Cái kia, Lý, Lý tiểu thư, ta..."

Từ đó tới giờ Lý Duy Nguyên chưa bao giờ đồng ý để Lương Phong Vũ gọi Lý Lệnh Uyển là Uyển muội muội, đã nhiều lần Lý Duy Nguyên mở miệng nhắc nhở hắn, xin Lương thế tử xưng hô xá muội là Lý tiểu thư.

Cho nên mỗi lần có mặt của Lý Duy Nguyên thì Lương Phong Vũ chỉ có thể gọi nàng là Lý tiểu thư mà thôi. Vì thế Lương Phong Vũ tiếp tục hỏi:" Ừm, chuyện này là sao vậy?"

Lý Lệnh Uyển nghe Lương Phong Vũ mở miệng gọi mình, hắn cũng hỏi nàng về việc bộ bài này.

Trong lòng nàng đang thầm cầu nguyện cho bản thân của mình, mới vừa rồi lời nói của Thuần Vu Kỳ đã mang đến cho nàng tai họa không biết chút nữa Lý Duy Nguyên sẽ xử nàng như thế nào đây.

Bây giờ ta cầu xin Lương thế tử ngàn lần vạn lần đừng truy hỏi về việc đó nữa, ngươi làm ơn đừng đem tại hoạ cho đến cho ta nữa mà.

Nhưng cũng may Lương Phong Vũ không hề truy hỏi về việc đó, chỉ là hắn đang nóng lòng muốn giải thích với nàng thôi: " Mới vừa rồi ở tiền viện khi ta quay đầu lại thì không thấy nàng đâu hết, ta có hỏi qua các nha hoàn thì bọn họ nói nàng đã cùng đám người của Lương Chi Lan đi ra ngoài, còn đi về phía hoa viên này, cho nên ta mới đi đến đây tìm nàng. Mà lúc này Tam tỷ của nàng nói muốn đi theo ta tìm nàng, vì thế chúng ta mới đi cùng nhau đến đây mà thôi."

Nghe xong lời này của Lương Phong Vũ trong lòng Lý Lệnh Uyển liền chửi thầm, ngươi đã có Lý Lệnh Yến bên cạnh rồi còn đi đến đây tìm ta làm cái gì?

Bất quá nàng cũng phải tỏ vẻ như không có gì, theo sau nàng mỉm cười trả lời hắn: " Ừ, vậy à. Ta hiểu mà."

Mỗi khi nàng cười đôi mắt đều cong lên tựa như một vầng trăng khuyết, càng nhìn lại càng thêm xinh đẹp khiến người ta luyến tiếc chẳng muốn rời mắt khỏi nàng.

Cho nên khi Lương Phong Vũ nhìn thấy nàng như vậy, vẻ mặt lại có chút ửng đỏ, bàn tay cầm con thỏ bạch ngọc cũng chặt lại.

Trong lòng hắn phân vân không biết lúc này có nên đưa con thỏ bạch ngọc ấy cho nàng không.

Nhưng hắn lại nhìn đến thân hình Lý Duy Nguyên đang chắn trước mặt nàng thì lại yên lặng rũ tay xuống.

Bởi vì hắn biết rõ nếu có Lý Duy Nguyên ở đây, chắc chắn Lý Duy Nguyên sẽ không cho Lý Lệnh Uyển nhận con thỏ bạch ngọc này.

Hiện tại trong đầu Lương Phong Vũ vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, vì sao mỗi lần hắn đi đến gặp mặt Lý Lệnh Uyển thì vẻ mặt của Lý Duy Nguyên đối với mình cực kỳ khó chịu như vậy?

Hơn nữa khí thế của Lý Duy Nguyên thực sự quá doạ người mà, chẳng lẽ Lý Duy Nguyên đang coi thường hắn sao?

Quả thực Lương Phong Vũ cảm thấy Lý Duy Nguyên rất lợi hại. Trong những kỳ thi Lý Duy Nguyên đều đứng đầu bảng vàng mọi người ai cũng nói rằng kỳ thi năm sau chắc chắn hắn sẽ đạt danh hiệu thiếu niên tiến sĩ, biết đâu hắn còn có thể đổ Trạng Nguyên.

Sau đó Lương Phong Vũ lại suy nghĩ về chính bản thân mình tuy rằng hắn cũng tham gia thi cử nhưng bất quá hắn đều không thi đỗ.

Chắc có thể vì điều đó mà Lý Duy Nguyên cảm thấy hắn ta không xứng với Lý Lệnh Uyển, cho nên Lý Duy Nguyên mới không thích hắn ta ở bên cạnh Lý Lệnh Uyển.

Nghĩ đến đây, Lương Phong Vũ liền ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Lệnh Uyển, vội vàng nói: " Lý tiểu thư, năm nay ta đã được nhận vào Ngũ Thành Binh Mã Tư, hơn nữa Chỉ Huy Sứ đại nhân còn rất coi trọng ta, ông ta nói ta là một người có tài."

Lý Lệnh Uyển...

Tại sao ngươi phải nói những lời này với ta làm gì? Chẳng phải ngươi nên nói điều đó cho Lý Lệnh Yến nghe không phải nói với ta đâu.

Những lời nói đầy ý tứ này của Lương Phong Vũ, tất nhiên Thuần Vu Kỳ đều hiểu rõ. Bỗng nhiên lúc này Thuần Vu Kỳ lại nhường mày cũng nắm chặt đôi tay đang giấu trong tay áo của mình. Sau đó hắn quay đầu nhìn Lương Phong Vũ bằng ánh mắt tràn đầy ý cười nhạt nhẽo.

Mà giờ phút này, trong lòng Lý Lệnh Yến cũng có chút kinh ngạc, nàng ta cũng nhìn về phía Lương Phong Vũ.

Kể cả Lý Duy Nguyên tuy ngoài cười nhưng trong lòng không cười liền đáp lời: " À, Lương thế tử đúng là có tiền đồ vô hạn, quả thực rất đáng chúc mừng."

Còn về phần đương sự Lý Lệnh Uyển cũng không muốn để ý Lương Phong Vũ nói gì, bất quá nàng lại bị Lý Duy Nguyên nhanh tay kéo nàng lùi về phía sau lưng của hắn.

Lý Lệnh Uyển....

Mẹ nó, sao ngươi không dứt khoát xây luôn bức tường chắn trước mặt ta đi để ta khỏi phải nhìn thấy bất kì người nào ngoài ngươi nữa.

Kỳ thật Lý Duy Nguyên không hề có ý định muốn Lý Lệnh Uyển tiếp xúc quá nhiều với Thuần Vu Kỳ cùng Lương Phong Vũ.

Mà quan trọng nhất chính là hắn không thích nàng thân cận với Thuần Vu Kỳ. Cho nên hắn liền mở miệng cáo từ cùng bọn họ: " Thứ lỗi ta dẫn xá muội đi đến tiền viện trước."

Nhưng sau đó Thuần Vu Kỳ cũng từ từ đáp lời: " Vừa hay ta cũng muốn quay về đại sảnh, hơn nữa đường về cũng cùng đường với tiền viện. Lý huynh, Lý tiểu thư chúng ta cùng đi nhé."

Sau khi Thuần Vu Kỳ mở miệng nói muốn quay trở về đại sảnh, tất nhiên Lý Lệnh Yến cũng nói bản thân phải trở về tiền viện, vì thế bọn họ liền đi cùng nhau.

Còn về phần Lương Phong Vũ thì không cần phải bàn tới, hắn vốn chẳng biết bản thân mình phải đi đâu, cho nên quyết định muốn đi cùng bọn họ.

Vì vậy cả năm người bọn họ cùng đi chung với nhau. Ngoài nha hoàn Tiểu Phiến của Lý Lệnh Uyển, còn có một nha hoàn thân cận của Lý Lệnh Yến, tổng cộng có bảy người cùng nhau quay trở về.

Lúc này đám người Lý Duy Nguyên cùng Thuần Vu Kỳ đi ở phía trước, còn bản thân Lý Lệnh Uyển đang chậm rì rì đi sau bọn họ vài bước.

Chỉ là suốt dọc đường đi Lý Duy Nguyên chẳng hề mở miệng nói với Lý Lệnh Uyển câu nào. Thậm chí vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh chỉ lo tập trung đi đường của mình.

Nhìn thấy cái bộ dạng này của hắn, trong lòng Lý Lệnh Uyển càng lo sợ, trực giác mách bảo cho nàng biết đây chính là bình yên trước khi cơn bão đến.

Vì thế nàng liền vội tiến lên hai bước muốn đưa tay nắm lấy cánh tay của Lý Duy Nguyên, nhưng hắn lại phủi tay nàng ra.

Lý Lệnh Uyển nhất quyết không chịu từ bỏ lại tiếp tục đưa tay lên thì hắn lại vẫn cố chấp phủi ra.

Cứ như vậy một người nắm, một người phủi. Lúc này Lý Duy Nguyên cũng hết cách, cho nên hắn tuỳ ý để cho nàng lôi kéo cánh tay mình.

Hiện tại trong lòng nàng chợt đắc ý. Nàng biết rõ đạo lý nhất quá tam, vì thế Lý Duy Nguyên sẽ không lạnh lùng phủi tay nàng ra nữa đâu.

Sau đó nàng nhẹ nhàng nhích người sát vào người hắn, thấp giọng nói: " Ca ca, vừa rồi muội chỉ vô tình gặp được Thuần Vu công tử ở trong hoa viên mà thôi, muội với huynh ấy cũng không trò chuyện nhiều gì với nhau."

" Không trò chuyện nhiều với nhau?" Lý Duy Nguyên liếc mắt nhìn nàng, " Nhiều là bao nhiêu chữ?"

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn khi nói chuyện với mình. Hơn nữa hắn còn dùng ánh mắt đầy uy hiếp dành cho nàng, vì vậy nàng chỉ phải thành thật nhớ lại vừa rồi đã nói mấy câu, sau đó lại thật thà trả lời: " Cũng chỉ có hai câu thôi mà. Chắc khoảng tầm ba mươi chữ."

" Ba mươi chữ mà còn nói không tính là nhiều sao? Lần trước ta đã dặn muội như thế nào? Không được tuỳ tiện nói chuyện cùng bất kì nam tử xa lạ nào kia mà." Lý Duy Nguyên lên tiếng đáp lời.

Lý Lệnh Uyển nghe Lý Duy Nguyên chất vấn mình như vậy, trong lòng nàng liền tức giận. Theo sau nàng vội buông cánh tay hắn ra, nói: " Muội không tuỳ tiện nói chuyện cùng hắn ta. Hơn nữa Thuần Vu công tử cũng khống tính là nam tử xa lạ. Chẳng phải lần trước chúng ta đã gặp hắn ta ở Ám Hương Các sao? Đã gặp mặt chính là bạn hữu. Mà bạn hữu gặp nhau trò chuyện hai câu thì có làm sao đâu?"

Nghe nàng nói xong, Lý Duy Nguyên chợt dừng bước, sắc mặt càng âm trầm nhìn nàng, thậm chí hắn cũng không hề lên tiếng.

Tất nhiên Lý Lệnh Uyển thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng nàng liền cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng không muốn mở miệng nhận lỗi với hắn.

Chẳng phải nàng cùng Thuần Vu Kỳ chỉ nói với nhau có hai câu thôi, vì sao hắn phải làm lớn chuyện như thế? Hơn nữa nói thẳng ra nàng muốn thân cận cùng Thuần Vu Kỳ chỉ vì nàng muốn giúp hắn.

Bởi vì nàng biết sau này Thuần Vu Kỳ chính là người sẽ gây phiền phức cho Lý Duy Nguyên.

Mà điều quan trọng nhất chính là nàng đã viết Thuần Vu Kỳ luận về tài năng hay tướng mạo đều hơn Lý Duy Nguyên một chút, cho nên nàng không muốn nhìn thấy Lý Duy Nguyên gặp phiền phức.

Hơn nữa người gây phiền phức cho Lý Duy Nguyên lại là Thuần Vu Kỳ chẳng phải sao?

Nhưng Lý Duy Nguyên chẳng khen nàng một câu, ngược lại hắn còn trách móc nàng chỉ vì nàng trò chuyện cùng Thuần Vu Kỳ có hai câu.

Kỳ thật hắn là một người không biết đúng sai gì cả, vì thế nàng cảm thấy bản thân thật uất ức.

Hiện tại trong lòng nàng đang giận dỗi thầm nghĩ, sau này ngươi đem nhốt ta lại luôn đi trừ gặp mặt ngươi ra, thì đừng cho ta gặp mặt bất kì người nào cả cho vừa lòng ngươi.

Sau đó nàng liền quay đầu đi hướng khác không thèm để ý tới Lý Duy Nguyên.

" Muội chỉ vì cái người như Thuần Vu Kỳ mà dám cãi lại ta sao," Lý Duy Nguyên thấy thái độ của nàng như thế, giọng nói càng thêm lạnh lùng cùng phẫn nộ, nói tiếp: " Được lắm. Uyển Uyển, muội được lắm."

Tất nhiên lúc này Lý Lệnh Uyển biết rõ hắn đã thực sự nổi giận, nhưng nàng cũng đang giận dỗi. Cho nên nàng chẳng thèm đáp lời, nàng vẫn quay đầu nhìn về hướng khác.

Giờ phút này trong lòng Lý Duy Nguyên tràn ngập lửa giận. Mà vừa rồi hắn ở đại sảnh lại còn nghe thấy mọi người bàn về việc, hoàng đế đã xử lại án oan của Đỗ Ngự Sự cùng Tôn Ngự Sự mười mấy năm về trước.

Trong đầu hắn thầm nghĩ, không phải là do hoàng đê hồ đồ thì lúc này hắn đã là đích trưởng tôn cao quý của Lý phủ.

Hơn nữa hắn cũng sẽ không bị mọi người xem thường chế nhạo nhiều năm như vậy. Thật sự trong lòng hắn đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng hiện tại Lý Lệnh Uyển lại vì một Thuần Vu Kỳ mà dám cãi lời hắn.

Còn nhớ lúc trước nàng chưa bao giờ chống đối với hắn như thế chỉ là không ngờ hôm nay nàng lại vì Thuần Vu Kỳ mà đối xử với hắn như vậy.

Chẳng lẽ chỉ vì nàng gặp gỡ Thuần Vu Kỳ một lần, khiến cho nàng thương nhớ không quên rồi sao?

Càng nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn ngày càng lớn hơn. Vì thế ngay sau đó, hắn chợt đưa tay nắm chặt cổ tay Lý Lệnh Uyển.

Lý Lệnh Uyển bị hắn làm đau như vậy, hiện tại trong lòng nàng cũng đang tức giận. Cho nên nàng lập tức không ngừng giãy giụa để kéo tay mình thoát khỏi tay của Lý Duy Nguyên.

Lý Duy Nguyên không hề có ý định buông tay ra, vì thế nàng liền nhấc chân đạp mạnh vào chân hắn.

Sau đó nàng nhìn thấy hắn có vẻ đau đớn, nàng vội vàng thoát khỏi tay hắn. Nàng bước nhanh đi về phía Lý Lệnh Yến, nói với nàng ta: " Tam tỷ, hai chúng ta cùng nhau quay trở về tiền viện đi."

Giờ phút này nàng chỉ có thể ôm khối gỗ Lý Lệnh Yến này mà thôi. Hơn nữa có người đi bên cạnh, chắc chắn Lý Duy Nguyên sẽ không thể làm gì được nàng cả.

Nhưng lúc này Lý Lệnh Yến lại liếc mắt nhìn nàng một cái, theo sau cười nói: " Tứ muội muội cùng đại ca có nhiều chuyện riêng muốn nói với nhau lắm à. Ngày thường ở nhà các người vẫn luôn gặp mặt nhau còn chưa nói hết sao, hôm nay đi đến Quảng Bình hầu phủ còn vẫn muốn tránh chúng ta để nói chuyện riêng với nhau."

Sau đó Lý Lệnh Yến lấy tay áo che miệng cười, nói lời trêu ghẹo: " Vừa rồi muội cùng đại ca ở phía sau nói chuyện gì vậy? Có thể kể cho chúng ta nghe được không?"

Hiện giờ trong lòng Lý Lệnh Uyển cực kỳ hoảng loạn, cho nên những lời nói vừa rồi của Lý Lệnh Yến, nàng cũng không có ý phản bác lại, chỉ ừ cho có lệ mà thôi.

Theo sau nàng liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên một chút. Bộ dạng lúc này của hắn rất lạnh lùng bình tĩnh, môi hắn còn đang mím chặt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt hướng nhìn vế phía khác không có ý định nhìn về nàng.

Thấy hắn như vậy, trong lòng nàng càng thêm tức giận nhưng vẫn có chút sợ hãi. Thứ nhất nàng tức giận chính là vì Lý Duy Nguyên quản thúc nàng quá nghiêm khắc, đến cả việc nàng nói chuyện cùng người khác một câu cũng không được mà nàng cảm thấy hắn cứ làm như thế khiến bản thân nàng như sắp muốn nổ tung lên rồi.

Còn thứ hai nàng lo sợ chính là nàng không hiểu rốt cuộc Lý Duy Nguyên đang đa nghi cái gì. Bởi vì bản thân nàng không muốn chọc giận hắn, nếu quả thực hắn giận dỗi đến mức không thèm quan tâm nàng nữa thì phải làm sao, chẳng lẽ những sự cố gắng mấy năm nay để lấy lòng hắn tất cả đều sẽ uổng phí như thế.

Vì thế nhất thời nàng không muốn nghĩ đến việc của Lý Duy Nguyên nữa, nàng cứ tập trung đi đường của mình.

Nhưng trong đầu nàng vẫn có chút ý muốn quay người đi trở lại bên cạnh Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng ca ca xin huynh tha thứ cho muội, đừng giận muội nữa mà.

Chỉ là hiện tại trong đầu nàng đang rất phân vân, không biết nên làm như thế nào mới tốt. Cho nên giờ phút này nàng thật sự muốn khóc quá đi, vì vậy vẻ mặt vô cùng buồn rầu.

Thuần Vu Kỳ đang đi bên cạnh cũng nhìn thấy vẻ buồn rầu cùng khó xử của nàng.

Kỳ thật tuy rằng vừa rồi Thuần Vu Kỳ vẫn luôn trò chuyện cùng với Lương Phong Vũ, nhưng hắn vẫn luôn nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển và Lý Duy Nguyên.

Hắn cũng nhìn thấy được cảnh tranh cãi của hai người bọn họ. Một người thì lạnh tanh khuôn mặt, người còn lại thì tức giận đến thở gấp, cả hai chẳng ai chịu nhường ai.

Sau đó hắn thấy Lý Duy Nguyên chợt đưa tay nắm chặt cổ tay của Lý Lệnh Uyển, khiến nàng đau đớn đến nhăn mày.

Trong thời khắc ấy Thuần Vu Kỳ không hiểu tại sao trong lòng mình chợt cảm thấy căng thẳng, thiếu chút nữa hắn muốn tiến lại phía đó kéo tay của Lý Duy Nguyên ra khỏi cổ tay Lý Lệnh Uyển, nhưng hắn vẫn phải cố nhẫn nhịn ý định đó.

Bởi vì hắn hiểu rõ, vốn dĩ Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh là huynh muội còn hắn chỉ là một người ngoài thì không thể xén vào được.

Nhưng dường như Lý Lệnh Uyển thực sự rất sợ Lý Duy Nguyên, thậm chí nàng còn rất để ý đến Lý Duy Nguyên.

Tuy rằng hiện tại nàng đã thoát khỏi bàn tay của Lý Duy Nguyên, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn lén nhìn hắn một chút.

Khi nàng thấy hắn không thèm nhìn đến nàng, vẻ mặt lại trở nên buồn rầu giống như sắp khóc đến nơi.

Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lý Lệnh Uyển dường như có ý định muốn quay người đi về phía Lý Duy Nguyên, hắn lại nhanh chân bước đến chắn trước mặt nàng.

Theo sau nàng liền ngẩng đầu lên nhìn Thuần Vu Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn buồn rầu như cũ.

Quả thực nàng đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, mỗi lúc nàng nở nụ cười thì lại kiều diễm đáng yêu làm sao.

Nhưng bộ dạng ủ rủ hiện tại cũng khiến người ta mê đắm, nàng tựa như một viên dạ minh châu trong sáng thanh thuần vậy.

Nhìn vẻ mặt nàng như thế, Thuần Vu Kỳ cũng bất giác ôn nhu nói với nàng: " Lý tiểu thư, nàng hãy cùng lệnh tỷ trở về tiền viện trước đi. Còn ta sẽ cùng Lý huynh và Lương thế tử cùng nhau trở về đại sảnh, không thể tiễn các nàng được nữa."

Nghe lời nói này của Thuần Vu Kỳ, thì Lý Lệnh Uyển cũng không lên tiếng đáp lại chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Lý Duy Nguyên.

Lý Duy Nguyên cũng chẳng quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hắn không thể hiện cảm xúc gì, sau đó hắn lại quay nhìn về hướng khác.

Lý Duy Nguyên không muốn để ý tới nàng sao?! Thực sự không muốn để ý tới nàng nữa sao?!

Nhất thời trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng không hiểu tại sao bản thân lại có chút nóng giận, nhưng cũng có chút lo sợ.

Vì thế nàng chẳng còn tâm tư nào mà trả lời với Thuần Vu Kỳ, cho nên nàng chỉ gật đầu với hắn một cái coi như cảm tạ, rồi sau đó nàng liền xoay người rời đi.

Bất quá Lý Lệnh Yến thì lại dịu dàng nói cáo từ cùng Thuần Vu Kỳ và Lương Phong Vũ, sau đó mới cất bước đi đến chỗ Lý Lệnh Uyển, cả hai bọn họ cùng nhau hướng về phía tiền viện mà đi.

Hiện tại trong lòng Lý Lệnh Uyển cực rối rắm, cho nên suốt dọc đường đi không hề để ý tới sự tồn tại của Lý Lệnh Yến.

Lý Lệnh Yến cũng lạnh nhạt quan sát nàng, Lý Lệnh Yến chợt mở miệng hỏi: " Tứ muội đang buồn rầu chuyện gì vậy? Có phải vừa rồi muội cùng đại ca có chút mâu thuẫn không?"

Tất nhiên Lý Lệnh Uyển không hề có ý định nói chuyện mâu thuẫn của nàng cùng Lý Duy Nguyên cho Lý Lệnh Yến biết, nếu nói ra chỉ khiến nàng mất mặt mà thôi, vì thế nàng liền lắc đầu nói: " Không có việc gì."

Trong lòng Lý Lệnh Yến thầm cười lạnh, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à, sao có thể không nhìn ra được chứ?

Bất quá ngươi cùng Lý Duy Nguyên có mẫu thuẫn gì, tại sao lại không muốn nói cho ta biết? Ngươi nghĩ người cùng Lý Duy Nguyên là tình cảm huynh muội, vậy còn ta không phải à?

Chỉ là nghe Lý Lệnh Uyển nói thế cũng không thể nào mở miệng hỏi tiếp, vì thế cả hai cùng im lặng quay trở về tiền viện.

Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển trở lạiliền nhìn thấy Dung Dung đang ngồi đoan trang trên ghế, còn Lương Chi Lan thì đang tập trung xem diễn tuồng, mà Dương Bội Ngọc thì đang nói chuyện cùng những người khác.

Lúc này cả ba người bọn họ nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đã quay lại, thì bọn họ lập tức nháy mắt với nàng một cái, theo sau ai nấy tự lo làm chuyện của mình.

Hiện tại Lý Lệnh Uyển chỉ biết yên lặng ngồi bên cạnh Chu Thị. Vừa rồi Chu Thị cũng không biết Lý Lệnh Uyển đã đi đâu, cho nên trong lòng Chu Thị rất lo lắng.

Nhưng khi thấy nàng đã quay lại, Chu Thị liền nhỏ giọng hỏi: " Vừa rồi con đi đâu vậy, tại sao đi lâu như thế mới chịu quay về? Con có biết là ta lo lắng lắm không."

Bởi vì Lý Lệnh Uyển không dám trước mặt Chu Thị để lộ ra bộ dạng buồn rầu của mình. Cho nên khi nghe Chu Thị hỏi tuy bản thân nàng cũng có chút bực bội, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thường, rồi đáp lời: " Vừa rồi con dẫn theo Tiểu Phiến đi dạo ở hoa viên. Nhưng không ngờ hoa viên của Quảng Bình hầu phủ lại lớn như vậy khiến con lạc đường, lúc ấy con lo lây quây tìm đường nên mới trở về trễ như vậy."

Chu Thị nghe xong, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút. Sau đó nàng liền dặn dò: " Sau này đừng có đi lung tung như thế nữa, đừng để mẫu thân phải lo lắng nữa nghe chưa."

Tiếp đến Lý Lệnh Uyển qua loa đáp ứng. Theo sau nàng vẫn ngồi yên bên cạnh Chu Thị không rời nửa bước, chỉ là nàng cứ ngồi thất thần trên ghế nghe diễn tuồng.

Sau khi xem xong diễn tuồng mọi người lại dùng bữa tối ở Quảng Bình hầu phủ lại cùng nhau ngắm pháo hoa, xem xong thì bọn người Chu Thị mới cáo từ với Quảng Bình hầu phu nhân nhanh chóng lên xe trở về Lý phủ.

Trong khi Lý Lệnh Uyển vừa bước xuống xe ngựa, thì nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang đứng trước cửa.

Chỉ là nàng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, mà vẻ mặt lại nặng nề như thế, đến cả liếc mắt nhìn đến nàng cũng không có.

Vì thế Lý Lệnh Uyển lại cảm thấy nóng giận, sau đó nàng đưa tay cho Tiểu Phiến đỡ mình vào cửa, nàng khách sáo cáo từ cùng mọi người. Sau đó nàng nhanh chân quay trở về Di Hoà Viện.

Lúc này trong phủ đều đã thắp đèn ngay cả Di Hoà Viện cũng đã được thắp đèn sáng trưng.

Sau khi mọi người trong viện thấy nàng trở về đám người Tiểu Ngọc vội vàng ra đón. Trong phòng đã được bày biện một tấm thảm dày đặt ở dưới đất, còn có lò sưởi đã được làm nóng.

Nhưng khi Lý Lệnh Uyển đưa mắt nhìn về cái lò sưởi đó trong lòng nàng cảm thấy cái lò sưởi kia thật chướng mắt.

" Mau đem than trong lò này dập tắt hết đi," giọng nói nàng cứng ngắt phân phó Tiểu Ngọc, " Còn nữa mau mở hết cửa sổ trong phòng ra cho ta."

Hiện tại trong lòng nàng đang rất nóng giận, nếu không mở các cửa sổ để không khí có thể lùa vào thì chắc có lẻ bản thân nàng sẽ bị nóng giận mà chết mất.

Tiểu Ngọc nghe xong liền đưa mắt nhìn đến Tiểu Phiến, ý tứ trong mắt nàng ta đang hỏi Tiểu Phiến rằng tiểu thư hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trở về lại nóng giận như thế?

Hiện tại thời tiết tháng giêng còn chút lạnh. Huống hồ chi bây giờ lại là ban đêm bên ngoài gió thổi rất lớn nếu mà tắt than đi, mở hết cửa sổ ra, chẳng phải tiểu thư sẽ dễ bị lạnh đến sinh bệnh thì phải biết làm sao?

Tất nhiên trong lòng Tiểu Phiến hiểu rõ Tiểu Ngọc lo lắng cái gì, nhưng bất quá nàng ta chỉ lắc tay với Tiểu Ngọc, ý bảo rằng Tiểu Ngọc đừng nên hỏi nhiều.

Theo sau Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc xoay người đi mở hết các cửa sổ trong phòng ra, đồng thời cũng tắt than trong lò sưởi.

Khi tất cả đã làm xong theo yêu cầu của Lý Lệnh Uyển, lúc này trong phòng rất lạnh lẽo mà còn có gió lớn từ bên ngoài thổi vào phòng.

Nhưng cho dù như vậy, nàng cảm thấy sự nóng giận trong lòng cũng tiêu tán đi chút ít. Hơn nữa nàng đang rối rắm đi tới đi lui trong phòng.

Nhìn thấy bộ dạng của nàng thế kia, Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc cũng không dám lên tiếng nói điều gì chỉ là hai người bọn họ yên tĩnh đứng khoanh tay đứng một bên giống như vật bày trí ở trong căn phòng này vậy.

Mà hiện tại trong căn phòng thật sự rất yên tĩnh đến cả tiếng lá xào xạc ở bên ngoài cũng nghe thật rõ ràng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Lệnh Uyển bỗng nhiên quay đầu hỏi Tiểu Phiến: " Hiện tại đã là giờ nào rồi?"

Tiểu Phiến cẩn thận đáp lại: " Hiện tại là giờ nào nô tì cũng không rõ, bất quá nô tì nhớ rõ khoảng chừng một nén nhang có nghe được tiếng phu canh gõ mỏ đánh vài tiếng." Chắc có lẽ bây giờ ước chừng là bảy điểm vừa qua một hồi.

Sau đó Lý Lệnh Uyển liền quay đầu nhìn phía bên ngoài cửa sổ. Vào mùa đông trời thường tối sớm, chắc hiện tại cũng đã là năm giờ chiều mà bầu trời bên ngoài đã tối đen như thế.

Nàng chợt suy nghĩ một chút rồi lại quay đầu hỏi Tiểu Phiến: " Ta nhớ rõ mấy ngày trước đây ta có được tặng một nghiên mực bằng đồng có phải không? Ngươi đi lấy nó đến đây cho ta."

" Phải đem tới ngay bây giờ sao?" Tiểu Phiến hỏi lại.

Lý Lệnh Uyển gật đầu: " Ừ, ngươi mau lấy nó đến đây cho ta, sau đó gói nó lại thật cẩn thận, rồi cùng ta đi ra ngoài một chút."

Bởi vì nàng cảm thấy đêm nay nếu không giải quyết xong việc Lý Duy Nguyên giận dỗi với nàng, thì có lẽ nàng sẽ không thể an tâm ngủ ngon được.

Cho nên nàng mới sai Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc đi đến nhà kho tìm cái nghiên mực bằng đồng đó đến đây.

Vì thế sau khi nghe nàng phân phó, hai người bọn họ nửa đêm liền nhanh chóng đi đến nhà kho tìm nghiên mực. Còn lúc này nàng chỉ ngồi yên trên ghế mà thở dài một hơi.

Muốn làm lành với Lý Duy Nguyên thật ra không đơn giản chút nào cả. Nếu tay không đi đến tiểu viện của hắn, thì quả thật là quá mất mặt.

Vì thế nàng mới nghĩ ra cách lấy cái nghiên mực kia tặng cho hắn để kiếm cớ đi tới tiểu viện của hắn, sau đó sẽ dỗ ngọt hắn một chút, để hắn không giận dỗi nàng nữa.

Bất quá trong lòng nàng vẫn có chút bực bội. Vốn dĩ nàng có làm điều sai trái đâu? Rõ ràng bản thân mình bị Lý Duy Nguyên chọc giận đến thế kia, mà cuối cùng nàng vẫn phải là người đi đến dỗ dành hắn.

Sau đó Lý Lệnh Uyển ngửa mặt lên thở dài một hơi, bởi vì nàng hiểu rõ so với tức giận thì nàng vẫn cần cái mạng nhỏ của mình hơn.

Chờ đến khi Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc tìm được nghiên mực đó quay trở lại, Lý Lệnh Uyển liền phân phó Tiểu Phiến cầm một chiếc đèn lồng đến đây.

Sau đó nàng vội khoát áo choàng vào, kéo mũ trên áo choàng trùm lên đầu mình. Trong tay nàng đang cầm cái nghiên mực hai người bọn bước nhanh ra khỏi cửa viện.

Suốt dọc đường đi gió thổi vô cùng lớn nhưng nàng vẫn cố gắng đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.

Sau khi nàng đi đến trước cửa viện của hắn, cả hai má nàng đã lạnh giống như bị đóng băng mất rồi, ngay cả đôi tay cầm nghiên mực cũng lạnh ngắt.

Lúc này Tiểu Phiến nhanh chóng tiến lên gõ cửa, qua một lúc lâu thì mới thấy Cẩn Ngôn mở cửa viện.

Trong viện lại không có thắp đèn quang cảnh xung quanh tối đen như mực. Thậm chí ngay cả trong phòng chính cũng không thắp đèn luôn, tất cả đều tối đen.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lý Lệnh Uyển chợt dừng bước, nàng liền xoay người kinh ngạc hỏi Cẩn Ngôn: " Đại thiếu gia chưa trở về sao? Chẳng lẽ sau khi từ Quảng Bình hầu phủ trở về huynh ấy vẫn không quay về đây sao?"

" Tiểu nhân cũng không biết đại thiếu gia đi nơi nào nữa." Cẩn Ngôn cẩn thận đáp lại, " Mới vừa rồi đại thiếu gia có trở về nhưng sau khi ngồi trong phòng đọc sách một chút, đại thiếu gia liền vội vàng buông sách xuống đi ra ngoài. Tiểu nhân định đi theo đại thiếu gia nhưng ngài ấy nhất quyết không muốn tiểu nhân đi cùng, chỉ bảo tiểu nhân ở lại tiểu viện mà chờ thôi."

Lý Lệnh Uyển nghe Cẩn Ngôn nói xong, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Đã trễ như thế này, Lý Duy Nguyên còn muốn đi đâu? Tại sao hắn lại không để Cẩn Ngôn đi theo cùng. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

————————-//—-//——————————

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Nguyên ca sẽ biết thân phận thật của mình!?!

Editor: Các cậu có hóng không

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio