Giờ phút này Lý Lệnh Uyển cảm thấy cả cơ thể rất khó chịu. Đầu tiên là hô hấp cũng có chút khó khăn, sau là cả người vừa nóng lại vừa lạnh.
Nàng cố gắng giãy giụa nhưng dường như có thứ gì đó đang trói chặt tay chân mình vậy, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động.
Một lúc sau cảm giác đó cũng qua đi, nàng mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ. Mặc dù đã ngủ say nhưng nàng lại luôn nằm mơ, làm cho giấc ngủ của nàng không hề an ổn.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy bản thân mình trước khi xuyên vào đây. Nàng vẫn là một tác giả nổi tiếng trên mạng, vừa cố gắng học tập còn lại dành thời gian sáng tác truyện, quả thực mệt muốn chết.
Nhưng sau đó nàng đọc được những bình luận của các độc giả trên mạng, bọn họ đều nói nhân vật trong truyện của nàng thật là kém cỏi, thậm chí đều là những lời bình luận công kích vào nàng. Việc này thật khiến cho nàng cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu.
Đột nhiên nàng lại nhớ đến hình ảnh mỗi ngày nàng cùng Lý Duy Nguyên ở bên nhau, nàng nắm lấy tay áo hắn, luôn miệng kêu hắn là ca ca.
Ngay sau đó hắn phất tay nàng ra, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nói với nàng, ta không phải là ca ca của nàng.
Hắn còn đưa tay sờ lên mặt nàng, ngữ khí tràn đầy mê hoặc nói: " Uyển Uyển, ta muốn trở thành phu quân của nàng, có được không?"
Nghe hắn nói như vậy, nàng vội lắc đầu. Bỗng nhiên sắc mặt hắn lại thay đổi, còn lạnh lùng nói: " Được lắm, nếu nàng đã không muốn ta trở thành phu quân của nàng, vậy thì nàng hãy chết đi."
Đột nhiên cảnh tượng lại thay đổi, lại là ngôi miếu hoang vào mùa đông lạnh lẽo đó, nàng bị cắt đầu lưỡi, ép uống đoạn trường thảo, nàng nằm đau đớn dưới nền đất lạnh giá. Còn Lý Duy Nguyên chỉ khoanh tay lạnh lùng đứng nhìn nàng.
Lúc này nàng chợt nhìn thấy hình ảnh Lý Duy Nguyên đang đào đất lắp đê. Mưa rơi như trút nước, nước sông càng ngày càng dâng cao.
Hắn chỉ đội duy nhất một cái nón rơm, đi chân trần bên bờ sông. Bỗng nhiên nước sông đánh mạnh vào bờ, mưa to gió lớn làm cho một phần đất ngay nơi hắn đứng sạt lở. Hắn rơi xuống dòng nước chảy xiết, rồi bị nước sông cuốn trôi.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy cảnh tượng này liền bật khóc, nàng cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, dường như có thứ gì đó vừa cắt vào tim mình.
Nàng khóc lớn gọi ca ca. Nhưng mọi thứ đều vô dụng, dòng nước đã cuốn Lý Duy Nguyên trôi đi càng ngày càng xa.
Lý Duy Nguyên chết rồi, nàng tận mắt chứng kiến hết mọi việc. Vốn dĩ trong lòng nàng biết rõ, chỉ cần hắn chết đi sau này nàng không còn lo lắng về kết cuộc bi thảm của bản thân nữa. Nhưng vì sao trái tim nàng lại đau đớn như thế?
" Ca ca," Nàng quỳ gối trong cơn mưa khóc lớn, lại đưa mắt nhìn đến dòng nước chảy xiết, khóc ngất lên không thể thở được nữa.
" Đừng mà. Huynh đừng chết mà." Nàng thì thào nói, cho dù nàng đang nằm mơ nhưng bởi vì quá thương tâm khiến cho khoé mắt cũng vươn lệ, lại còn khóc nấc.
Hiện giờ chất độc trong người nàng vẫn còn một ít, cho nên làm nàng sốt cả một đêm. Tuy rằng các nha hoàn luôn túc trực bên nàng, nhưng Thuần Vu Kỳ vẫn cảm thấy không an tâm. Vì vậy suốt một đêm hắn luôn ngồi bên cạnh nàng, tiện thể chăm sóc cho nàng.
Cả một đêm hắn không hề chợp mắt, thỉnh thoảng sẽ đưa tay sờ trán nàng, xem nàng còn sốt hay không.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy trong lúc mê mang nàng khóc vô cùng thương tâm, ngăn không được hắn cảm thấy cực kỳ đau lòng thay nàng, cũng vô cùng thương tiếc.
Hắn đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, còn ôn nhu trấn an nàng: " Không sao đâu, mọi chuyện qua hết rồi, nàng đừng sợ, đừng sợ nữa."
Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn khóc, luôn miệng kêu: " Ca ca, ca ca, đừng mà, đừng mà."
Thuần Vu Kỳ nghe nàng nói như thế, động tác chợt ngưng lại.
Nàng đã mơ thấy gì? Vì sao nàng lại khóc thương tâm như vậy?
Thậm chí còn nghẹn ngào kêu từng tiếng ca ca? Có phải nàng nằm mơ thấy Lý Duy Nguyên ép buộc nàng làm những điều mình không muốn, cho nên nàng mới sợ hãi và thương tâm như vậy?
Rốt cuộc trong giấc mơ Lý Duy Nguyên đã làm gì nàng, mà nàng lại đau khổ đến thế?
Bất luận như thế nào, chắc chắn mối quan hệ của nàng và Lý Duy Nguyên không phải là loại quan hệ đường huynh muội đơn giản.
Lúc này Thuần Vu Kỳ lại nhớ đến chuyện, mỗi lần hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển và Lý Duy Nguyên ở bên cạnh nhau, rõ ràng thái độ của Lý Duy Nguyên đối với nàng vô cùng thân mật, thậm chí là sự chiếm hữu quá lớn.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái. Dường như có một cái xương cá đang mắc kẹt nơi cổ họng của mình, làm cho hắn cực kỳ khó chịu cùng đau rát.
Lý Lệnh Uyển vẫn còn khóc, nước mắt lăn dài từ khoé mắt xuống gối, làm ướt cả tóc mai và cái gối nàng nằm.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của nàng, hắn liền sinh ra ý nghĩ muốn yêu thương che chở nàng thật tốt.
Theo sau hắn lại đưa tay lau nước mắt cho nàng, than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: " Rốt cuộc ở trong lòng nàng, Lý Duy Nguyên quan trọng như thế nào?"
Thuần Vu Kỳ tin rằng tình cảm của Lý Duy Nguyên dành cho nàng đã vượt khỏi tình cảm huynh muội thông thường, nhưng hắn vẫn không thể hiểu rõ nàng dành cho Lý Duy Nguyên là loại tình cảm nào?
Rõ ràng nàng rất sợ Lý Duy Nguyên, cho nên nàng mới cố sức lấy lòng cùng thân cận với Lý Duy Nguyên như vậy. Rốt cuộc nàng đối với Lý Duy Nguyên là tình cảm gì?
Thuần Vu Kỳ cho rằng có thể nàng do sợ hãi Lý Duy Nguyên nên phải làm như vậy, trong lòng nàng không có bất kì tình cảm nào với Lý Duy Nguyên đâu.
Nếu chỉ vì nàng sợ hãi Lý Duy Nguyên, thì việc này cũng không có gì quan trọng với Thuần Vu Kỳ. Bởi vì hắn sẽ nhanh đến Lý phủ cầu thân, sau đó lập tức cưới nàng về phủ.
Đến lúc đó hắn sẽ bảo vệ nàng dưới đôi cánh của mình, tuyệt đối không để cho Lý Duy Nguyên có cơ hội gặp lại nàng nữa.
Chỉ cần hắn thực hiện được chuyện, có phải nàng sẽ không còn sợ hãi Lý Duy Nguyên nữa?
Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn khóc lóc thương tâm, làm cho Thuần Vu Kỳ cũng cảm thấy đồng cảm với nàng. Thậm chí trong lòng hắn cũng trở nên khó chịu và đau lòng.
Cuối cùng không hiểu vì sao hắn lại bất tri bất giác cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng. Đồng thời cũng muốn hôn lên đôi môi đang khép chặt của nàng.
Trong lòng hắn vô cùng kích động không thể kiềm chế được nữa, hô hấp ngày càng rối loạn. Thật sự hắn rất muốn từ từ tiến đến cổ nàng, đột nhiên hắn ngừng lại.
Tuy rằng trước đó hắn đã từng đụng chạm đến cơ thể nàng, nhưng khi ấy vì quá nguy cấp hắn đành phải làm như vậy, làm sao có thể sinh ra những suy nghĩ không đứng đắn?
Chỉ là hiện nay thì khác, khi hắn nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt của nàng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa đốt, chỉ có đôi môi nàng mới có thể cứu rỗi hắn.
Hắn không thể kiềm lòng được nữa, sau đó hắn từ từ cúi đầu đến gần môi nàng. Hơi thở nóng rực phả lên gò má trắng mịn của nàng, điều đó làm cho nàng có chút không thoải mái, vì vậy nàng liền nhíu mày.
Mắt thấy đôi môi của hai người sắp dán sát vào nhau, bỗng nhiên Thuần Vu Kỳ ngồi thẳng người lên.
Hắn ngồi trên mép giường mà tim đập loạn, theo sau chợt nắm tay thành quyền, rồi đưa mắt nhìn đến ánh nến đang cháy trên bàn.
Sau một lúc bình tâm, hắn lại quay đầu nhìn nàng. Hiện giờ hô hấp nàng đã yên ổn, cũng không còn khóc nữa, nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ. Bất quá tóc mai vẫn ướt đẫm dán sát lên mặt nàng.
Thuần Vu Kỳ đưa mắt nhìn đến dung nhan kiều diễm của nàng rất lâu. Theo sau hắn đưa tay vén những sợi tóc của nàng ra phía sau.
Lúc này hắn có một suy nghĩ, sáng sớm ngày ngay hắn sẽ đi đến Quảng Bình hầu phủ để khẩn cầu Lương Phong Vũ từ hôn.
Sau đó hắn lập tức thỉnh bà mối đi đến Lý phủ cầu thân, tốt nhất việc này phải sớm hoàn thành trước khi Lý Duy Nguyên trở lại, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể thân mật cùng nàng không còn đắn đo nữa.
Nghĩ đến việc này, đột nhiên cả cơ thể của hắn chợt nóng bừng, thậm chí ánh mắt khi nhìn đến nàng cũng bắt đầu trầm xuống.
Thời điểm Lý Lệnh Uyển tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ngoài cửa sổ cũng chiếu vào phòng. Nàng đưa mắt nhìn tấm màn giường màu lam nhạt trên đỉnh đầu, chợt ngây người.
Bất quá khi nàng vừa quay đầu, liền nhìn thấy một người ngồi trên mép giường, hắn tựa đầu vào cạnh giường ngủ say.
Hắn mặc bộ áo gấm trúc diệp màu trắng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất chúng. Thì ra là Thuần Vu Kỳ.
Lý Lệnh Uyển vô cùng kinh hãi, vội vàng chống tay ngồi dậy. Trong lúc nàng ngồi dậy, tấm chăn trên người nàng liền rơi xuống, làm lộ ra bộ trung y tơ lụa màu trắng. Đây không phải là y phục của nàng, hơn nữa tại sao nàng lại ở chỗ của Thuần Vu Kỳ?
Nàng nhanh chóng quan sát khắp phòng, đây cũng không phải là phòng của nàng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lúc nàng ngồi dậy, Thuần Vu Kỳ đã nghe thấy động tĩnh liền thức giấc, hắn tquay đầu nhìn nàng. Lúc này nàng vẫn mở to mắt quan sát xung quanh, trong mắt nàng toàn sự cảnh giác.
" Lý tiểu thư," Hắn vội vàng ngồi thẳng người, theo sau lên tiếng hỏi nàng: " Nàng tỉnh rồi sao?"
Đồng thời hắn cũng đưa tay sờ lên trán nàng, muốn xem xem hiện tại nàng còn sốt hay không.
Bất quá Lý Lệnh Uyển lại lui người về phía sau, nné tránh bàn tay của hắn, đôi môi nàng ngặm chặt, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đề phòng.
Nhìn bộ dạng nàng như vậy, giống một con thỏ nhỏ đang lẫn trốn hổ báo. Thuần Vu Kỳ đưa tay dừng giữa không trung, sau một lúc hắn lại cười khổ, từ từ thu tay.
" Lý tiểu thư," Hắn nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng vì muốn trấn an nàng,hắn không muốn nàng tránh né mình như thú dữ, hắn nói: " Đêm qua ở Tây Trì, nàng bị ngã xuống nước. Sau đó còn trúng phải tên độc, là ta đã cứu nàng về đây."
Sau khi nghe Thuần Vu Kỳ nói xong, Lý Lệnh Uyển cũng nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua. Lúc ấy nàng đang ngắm pháo hoa, thì đột nhiên có một đám hắc y nhân tiến đến, tiếp đến là những tiếng hét chói tại của mọi người xung quanh.
Hơn nữa trong lúc hỗn loạn, không biết người nào đã đẩy nàng rơi xuống nước. Cuối cùng nàng cảm thấy nơi lồng ngực mình đau đớn, thế là hôn mê bất tỉnh, nhưng trước khi hôn mê nàng có nhìn thấy một người đang bơi về phía mình.
" Là huynh đã cứu ta?" Lý Lệnh Uyển nhìn Thuần Vu Kỳ lên tiếng hỏi.
Bởi vì một đêm hôn mê, thậm chí trong mơ nàng còn khóc lóc, cho nên giọng nói của nàng có chút khàn khàn. Thuần Vu Kỳ nhìn nàng mỉm cười chậm rãi gật đầu.
Thì ra mọi chuyện là như vậy. Xem ra nàng đã hiểu lầm hắn rồi. Sau đó nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng người đưa mắt nhìn về phía Thuần Vu Kỳ, nói lời cảm tạ: " Đa tạ Thuần Vu công tử đã cứu mạng."
Bất quá khi nàng muốn cử động một chút, thì nơi ngực phải có chút đau đớn, nàng cúi đầu nhìn xuống.
Vừa rồi Thuần Vu Kỳ có nói, nàng bị thương do tên độc đâm trúng, độc này là loại độc gì? Vết thương của nàng đã tốt rồi sao?
Theo sau nàng chần chờ muốn lên tiếng hỏi hắn, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên hỏi: " Thuần Vu công tử, ta nhớ rõ vừa rồi huynh có nói ta bị trúng độc? Xin hỏi ta đã trúng loại độc gì? Độc tính có nặng lắm không?"
Cái mạng nhỏ này của nàng rất quan trọng nha, nàng không muốn chết sớm như vậy đâu, tốt nhất nàng nên hỏi rõ về vết thương của mình trước đã.
Lúc này Thuần Vu Kỳ vẫn đang nhìn về phía nàng. Đêm hôm qua sắc mặt nàng trắng bệch giống như tờ giấy trắng, nhưng sau một đêm nghỉ ngơi, thì đã tốt hơn hẳn. Đôi môi nàng cũng không còn nhợt nhạt như đêm qua, hiện giờ đã ửng một màu hồng nhạt.
Ánh mắt hắn chợt u ám, đồng thời trong lòng cũng có chút giao động. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng, ngay sau đó hắn hơi cong khoé môi, nói: " Đêm qua khi ta nhìn thấy Lý tiểu thư bị rơi xuống nước, ta lập tức nhảy xuống cứu nàng.
Lúc đó nàng đã hôn mê bất tỉnh, ta vì quá lo lắng cho nàng nên đã dùng miệng hôn hấp môi. Sau khi lên bờ ta lại phát hiện nàng bị trúng phải tên độc, vì vậy ta tiếp tục hút máu độc trong người nàng ra.
Sau đó ta liền bế nàng về phủ, còn mời đại phu đến đây bắt mạch, kê đơn thuốc, rồi nhanh chóng cho nàng uống thuốc, có lẽ chất độc trong người nàng đã không còn gì đáng lo ngại."
Hô hấp môi,còn hút máu độc, bế nữa... Những lời nói nay tương đối bạo dạng.
Lý Lệnh Uyển nghe xong, cảm thấy dường như có thứ gì đó đang đập vào đầu mình, thật là choáng váng. Giờ phút này nàng chưa thể hình dung ra được cảnh tượng đó.
Rốt cuộc tối hôm qua sau khi nàng rơi xuống nước đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao lúc này Thuần Vu Kỳ lại nói ra những lời đó, ngay cả trên mặt hắn còn có ý cười?
Chẳng lẽ hắn còn không biết rằng, ở thời đại này chỉ cần nữ tử rơi xuống nước, y phục trên người ướt sủng thì người nam nhân nào nhìn thấy cảnh tượng ấy sẽ phải lấy nữ tử đó sao?
Nhưng Thuần Vu Kỳ ngược lại còn nói cho nàng biết những điều đó...
Bất quá nàng cũng không phải là nữ tử của thời đại này, hơn nữa nàng cũng không phải dạng người bảo thủ, chỉ vì một nam nhân đã bế mình còn hôn môi thì nàng phải sống chết gả cho người đó sao.
Với lại Thuần Vu Kỳ cũng chỉ vì cứu nàng nên mới phải làm như thế, chuyện này có thể chấp nhận được, thậm chí nàng còn phải nói lời cảm tại với hắn nữa là khác.
Vì thế nàng có chút ngượng ngùng cười nói: " Đã làm phiền Thuần Vu công tử rồi, đa tạ huynh đã cứu ta."
Sau khi biết mọi chuyện nàng cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, cho nên liền cúi thấp đầu, ngại nhìn đến Thuần Vu Kỳ. Nhưng hai má nàng chợt nóng bừng giống như lửa đốt.
Phía bên chân mày phải của Thuần Vu Kỳ hơi nhướn lên. Kỳ thật hắn nói ra những lời nói này là do hắn cố tình làm vậy.
Mục đích của hắn chính là muốn để Lý Lệnh Uyển biết rõ, nàng và hắn đã tiếp xúc thân thể với nhau. Nhưng vì sao phản ứng của nàng dường như không sao cả? Thậm chí nàng còn nói lời cảm tạ với hắn?
Bình thường đối với những nữ tử khác, khi các nàng nghe thấy những việc như vậy, thì không phải là khiếp sợ thì cũng là khóc nháo loạn lên sao?
Cũng giống như Lý Lệnh Yến ngày đó, chẳng phải nàng ta muốn mượn cái cớ này để được thành thân với hắn sao? Nhưng vì sao Lý Lệnh Uyển lại không giống như vậy, nàng cứ làm lơ việc này vậy?
Trong nháy mắt Thuần Vu Kỳ cảm thấy có một chút mất mát. Dù sao tướng mạo hắn cũng xuất chúng, gia thế thì hùng hậu, chưa bao giờ hắn bị người khác làm lơ như thế này.
Mỗi lần đám tiểu thư trong kinh thành nhìn thấy hắn, chẳng phải bọn họ đều tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn sao?
Nhưng tới phiên Lý Lệnh Uyển, dường như nàng không mong muốn điều đó xảy ra vậy. Thậm chí nàng còn không đặt vấn đề đó vào mắt.
" Lý tiểu thư," Hắn chậm rãi lên tiếng, âm thanh cũng không còn ôn nhu như lúc trước, ngược lại vô cùng trầm thấp, ngữ khí cũng lớn lên không ít, hắn nói: " Tuy rằng trong tình huống cấp bách, nhưng ta và nàng đã tiếp xúc thân mật với nhau."
Bốn chữ tiếp xúc thân mật này, hắn nói rất thận trọng, còn có chút cường điệu.
Giờ phút này trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút run sợ. Việc nàng sợ nhất chính là phản ứng của Lý Duy Nguyên khi biết được chuyện này...
Thật sự nàng không dám tưởng tượng điều ấy, có thể nàng sẽ bị Lý Duy Nguyên ăn tươi nuốt sống còn chưa tính, hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thuần Vu Kỳ đâu. Cho nên vô luận như thế nào, việc này không thể để hắn biết được.
" Ta biết lúc ấy Thuần Vu công tử cũng chỉ vì tình thế quá cấp bách, huynh vì cứu ta mới làm như vậy," Lý Lệnh Uyển thành khẩn đáp lời, biểu tình của vô cùng thành khẩn, nói: " Sự việc này cũng có nguyên nhân của nó, đã làm phiền Thuần Vu công tử cứu giúp. Vẫn lời nói cũ, ta vô cùng cảm kích ân cứu mạng của huynh. Ngày nào đó nếu có cơ hội, ta sẽ báo đáp lại ân tình này. Cho nên ta cảm thấy việc của hai chúng ta đừng để người ngoài biết được, huynh thấy như thế nào?"
Nghe nàng nói xong, Thuần Vu Kỳ nhìn chằm chằm nàng, sau đó liền cười bất quá là nụ cười bất đắc dĩ. Hắn đã nói rõ ràng như vậy, vì sao nàng còn có thế trả lời như thế?
Hơn nữa đối với bốn chữ tiếp xúc thân mật, trong lòng nàng không hề có cảm giác nào sao?
Thậm chí vì điều gì mà nàng cứ tâm tâm niệm niệm không muốn để cho người khác biết được chuyện này?
Có phải nàng cho rằng chỉ cần không có ai biết chuyện này, thì nàng cùng hắn sẽ không có bất kì liên quan hệ nào với nhau sao? Vì sao nàng lại phải tránh né như vậy?
" Lý tiểu thư," Thuần Vu Kỳ bất đắc dĩ than nhẹ, ngữ khí của hắn cũng mang theo vài phần thương tâm cùng mất mát, hắn nói: " Nàng cho rằng việc này ta không nói cho người ngoài biết sao? Không nói đến điều này, chỉ một việc nàng suốt đêm không trở về phủ, thì người ngoài đã biết hết cả rồi, như vậy thanh danh của nàng coi như đã mất hết. Huống hồ chi ta và nàng thật sự đã có tiếp xúc thân mật với nhau. Nàng có từng nghĩ qua nếu để Quảng Bình hầu phủ biết được mọi chuyện, tất nhiên bọn họ sẽ tới Lý phủ từ hôn đấy."
" Ta biết." Lý Lệnh Uyển tra lời như chẳng có sao cả. Nếu Quảng Bình hầu phủ muốn từ hôn thì cứ việc từ hôn đi, cũng coi như nàng đã giải quyết xong một chuyện phiền lòng.
" Nhưng Lý tiểu thư, ta bằng lòng chịu trách nhiệm với nàng." Ngay sau đó, Thuần Vu Kỳ nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy sự kì vọng, theo sau hắn nói tiếp: " Lý tiểu thư, ta sẽ cầu hôn nàng."
Nghe hắn nói xong, trong lòng Lý Lệnh Uyển cực kì kinh hãi. Nàng mở to mắt nhìn hắn bằng ánh mắt không dám tin. Có phải nàng đang ảo giác không? Vì sao Thuần Vu Kỳ lại nói muốn cầu hôn nàng?
Nhưng vẻ mặt Thuần Vu Kỳ vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa. Tuy rằng bề ngoài hắn bình tĩnh như vậy, nhưng thật ra nội tâm vô cùng khẩn trương, cho nên đôi tay hắn không thể kiềm chế đến nỗi run rẩy.
Lý Lệnh Uyển nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nàng tin rằng bởi vì Thuần Vu Kỳ lo ngại nàng cùng hắn đã tiếp xúc thân mật, hơn nữa hắn vì suy nghĩ cho thanh danh của nàng, cho nên mới nói những lời như vậy.
Nhưng chỉ cần chuyện này ngươi không nói, ta cũng không nói, thì ai sẽ biết? Ngươi cần gì phải nghiêm túc như vậy? Quả thực Thuần Vu Kỳ đúng là một con người chính trực.
Vì thế nàng liền cười nói: " Đa tạ ý tốt của huynh. Nhưng Thuần Vu công tử, huynh cũng không cần bởi vì việc này mà chịu trách nhiệm với ta, tuyệt đối ta sẽ không để lộ việc này ra ngoài đâu, huynh xứ coi như chưa có việc gì xảy ra đi."
Nàng không cho rằng Thuần Vu Kỳ sẽ thích mình, dù sao bọn họ cũng chỉ gặp mặt nhau vài lần.
Thuần Vu Kỳ nghe nàng nói như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, lại còn có một cảm giác phẩn nộ cùng bối rồi.
" Vì điều gì?" Hắn nhích cơ thể đến gần nàng, sau đó đưa tay bắt lấy cổ tay nàng. Theo sau hắn nói tiếp: " Vì điều gì nàng không muốn ta chịu trách nhiệm với nàng? Là bởi vì trong lòng nàng không thích ta sao? Hay là do nàng vẫn luôn thích cái tên Lương Phong Vũ kia, hay là,"
Nói đến đây, ánh mắt hắn tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: " Nàng thích Lý Duy Nguyên?"
Ngày thường Thuần Vu Kỳ luôn có dáng vẻ ôn hoà nho nhã, nhưng một khi hắn đã có lòng đố kị với người khác thì ôn hoà nho nhã có là gì đâu.
Hắn đố kị với Lương Phong Vũ, vì sao Lương Phong Vũ có thể cùng Lý Lệnh Uyển định hôn sự. Hơn nữa Lương Phong Vũ còn đứng trước nhiều người nói chuyện thân mật với nàng như vậy, còn kêu nàng là Uyển Uyển, lại có thể tặng vòng tay cho nàng.
Nhưng Thuần Vu Kỳ càng chán ghét Lý Duy Nguyên hơn, tại sao trong lúc mê mang nàng đều khóc lóc kêu tên Lý Duy Nguyên.
Thậm chí hắn đã nói rõ với nàng như vậy, bảo rằng hai người bọn họ có tiếp xúc thân mật, chẳng qua nàng vẫn cứ như không hề bận tâm đến việc đó.
Đã như vậy, nàng còn cố gắng trấn an hắn bảo hắn không cần chịu trách nhiệm với nàng.
Nàng đây là đang cho rằng, hắn chỉ vì bất đắc dĩ mới chịu trách nhiệm với nàng sao? Nhưng thật sự hắn muốn cầu hôn nàng không phải vì trách nhiệm.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển vô cùng khiếp sợ, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thuần Vu Kỳ. Lúc này ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lụng, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng. Sau đó bỗng nhiên nàng cũng cảm thấy có chút tức giận.
Nàng đưa tay gỡ bàn tay Thuần Vu Kỳ ra khỏi cổ tay mình, đồng thời nàng cũng không khách khí nói: " Thuần Vu công tử, đối với ân cứu mạng của huynh, trong lòng ta rất cảm kích. Cho nên những lời huynh vừa nói, coi như ta không nghe thấy gì."
Bất quá Thuần Vu Kỳ cũng không chịu buông tay, thậm chí hắn còn kề sát vào người nàng,nói tiếp: " Ta vừa nói điều gì mà nàng coi như không nghe thấy? Là ta nói muốn cầu hôn nàng, hay là ta nói trong lòng nàng kỳ thật đã thích Lý Duy Nguyên?"
Lúc này Lý Lệnh Uyển thật sự rất tức giận, nàng đáp lời: " Huynh nói bậy gì đấy? Huynh ấy là ca ca của ta."
Tiếp đến nàng càng dùng sức gỡ bàn tay của Thuần Vu Kỳ ra, nàng vừa gỡ vừa nói: " Huynh buông tay ra."
Không biết vì điều gì, tuy rằng Thuần Vu Kỳ biết rõ nàng tức giận nên mới nói như thế. Nhưng khi nghe nàng trả lời như vậy, trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nếu Lý Lệnh Uyển đã nói thế, thì nhất định trong lòng nàng cũng không hề thích Lý Duy Nguyên. Ngay cả thái độ của Lý Duy Nguyên đối với nàng...
Ánh mắt Thuần Vu Kỳ hơi ngừng lại. Đợi lúc nữa, hắn sẽ đích thân đi đến Quảng Bình hầu giải thích rõ mọi chuyện.
Sau đó hắn sẽ cầu xin bọn họ viết thư từ hôn, cuối cùng hắn phải nhanh chân đi đến Lý phủ cầu thân. Hắn phải thành thân với nàng trước khi Lý Duy Nguyên trở về.
Nghĩ đến đây, hắn liền buông cổ tay Lý Lệnh Uyển ra. Bất quá trời sinh da dẻ nàng trắng mịn, bởi vì sự ghen tức cho nên vừa rồi hắn có dùng quá sức. Vì vậy sau khi buông tay thì nơi cổ tay trắng nõn của nàng hiện ra một vết ửng đỏ.
Thuần Vu Kỳ cảm thấy quá áy náy, lại còn có thương tiếc. Sau đó hắn liền đưa tay nắm lấy tay nàng, hắn muốn giúp nàng xoa vết ửng đỏ.
Nhưng nàng vội vàng tránh né, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng, nàng hỏi: " Thuần Vu công tử, rốt cuộc huynh muốn như thế nào?" Trong giọng nói của nàng có mang theo vài phần tức giận.
Lúc này Thuần Vu Kỳ ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt đầy đề phòng của nàng. Ánh nến dịu nhẹ, ánh lên khoé môi có chút ý cười của hắn, càng tô điểm lên dung mạo tuấn tú của hắn.
" Ta sẽ cầu hôn nàng," Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, rõ nàng: " Lý tiểu thư, ta muốn cười nàng làm thê tử của mình."
" Nhưng ta không muốn," Lý Lệnh Uyển xụ mặt, giọng nói rất bình tĩnh và rõ ràng.
Theo sau nàng lại nói tiếp: " Huynh có ân cứu mạng với ta, ta sẽ khắc sâu trong lòng, sau này chắc chắn ta sẽ tìm cơ hội báo đáp. Nhưng xin huynh đừng nói muốn cầu hôn ta, mong huynh sau này đừng nói những lời như vậy nữa. Có lẽ huynh cũng biết ta cùng thế tử của Quảng Bình hầu sớm đã có hôn ước."
Thuần Vu Kỳ chợt bật cười, nói: " Nhưng trong lòng nàng có thực sự muốn gả cho Lương thế tử hay không?"
Lý Lệnh Uyển hơi nhấp môi, thu hồi ánh mắt không lên tiếng. Kỳ thật nàng không muốn gả cho ai cả. Nàng chỉ muốn sống một mình an tĩnh qua ngày, không thành thân thì cũng chẳng sao, gả cho người khác để làm gì?
Ở nơi này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng chẳng lẽ muốn nàng cứ trơ mắt nhìn phu quân của mình cùng nữ tử khác đầu ấp tay gối sao, thậm chí nàng còn phải nhắm mắt cho qua?
Xin lỗi nàng làm không được. Nàng cảm thấy bản thân mình rất có khả năng sẽ cầm dao thiến hắn ta mất.
Thuần Vu Kỳ nhìn bộ dạng này của nàng, tất nhiên hắn đã biết nàng cũng không muốn gả cho Lương Phong Vũ.
Cho nên hắn cảm thấy an tâm hơn phần nào. Sau đó hắn lại khôi phục dáng vẻ nho nhã lịch sự như ngày thường.
" Lý tiểu thư," Đôi tay hắn giấu trong tay áo, nghiêng đầu nhìn nàng, cười hoà hoãn còn nhẹ giọng nói: " Nàng yên tâm, ta sẽ là một người phu quân tốt."
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển cũng tin rằng Thuần Vu Kỳ sẽ là một người phu quân tốt. Tướng mạo hắn quá xuất chúng, tính tình thì cũng ôn hoà, gia thế lại hùng hậu, tài năng và thủ đoạn lại càng lợi hại. Mọi mặt của hắn đều tốt, nếu có thể gả cho hắn là một lựa chọn không tồi.
Nhưng nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa? Sau khi tỉnh lại vì sao nàng cứ cảm thấy cả thế giới đều đã thay đổi vậy?
Lúc trước một tên Lương Phong Vũ còn chưa nói, hiện giờ lại thêm một Thuần Vu Kỳ. Nàng đây là đang gặp ảo giác sao?
Rõ ràng nàng chẳng hề làm chuyện gì mà, thậm chí nàng còn tránh né bọn họ không kịp, nhưng tại sao hai người bọn họ đều muốn thành thân với nàng vậy?
Hơn nữa còn có Lý Duy Nguyên, kỳ thật hắn là một người có thủ đoạn độc ác lắm nha. Lần trước khi Quảng Bình hầu phủ tới cửa cầu thân, hắn đã nội trận lôi đình với nàng như vậy.
Hiện giờ nếu Thuần Vu Kỳ lại đến cầu thân... Nàng cảm thấy khả năng sẽ bị Lý Duy Nguyên ăn tươi nuốt sống vô cùng lớn. Thật là phiền phức mà!!!
" Thuần Vu công tử," Thanh âm của nàng có chút mệt mỏi: " Ta đã nói rồi, ta không muốn trở thành thê tử của huynh."
Cầu xin ngươi đại phát từ bi mau buông tha cho ta đi. Ta không muốn chọc giận vị Phật lớn Lý Duy Nguyên đâu. Một khi hắn đã tức giận, chuyện gì hắn cũng có thể làm ra đấy.
Nhưng sự thật hiển nhiên, Thuần Vu Kỳ căn bản làm ngơ những lời nói của nàng. Hắn chỉ cười nói: " Nơi này là Vĩnh Hoan hầu phủ, còn đây là phòng của ta, nàng cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây. Nếu nàng có gì muốn phân phó, cứ việc sai bảo các nha hoàn."
" Xin làm phiền Thuần Vu thế tử sai người đưa ta trở về," Lý Lệnh Uyển cảm thấy nội tâm thật mệt mỏi.
Con mẹ nó, cho dù nàng có nói như thế nào hắn chỉ biết làm ngơ, căn bản nàng không hề có một chút nhân quyền nào ở đây cả.
Theo sau nàng lại nói: " Bằng không làm phiền huynh sai người đi đến báo cho người nhà ta một tiếng, để bọn họ phái người đến đây đưa ta trở về có được không?"
Thuần Vu Kỳ chỉ cười không đáp. Một lúc sau hắn lại lên tiếng: " Một lúc nữa ta sẽ tự mình đưa nàng trở về. Hiện giờ ta còn có việc quan trọng phải làm, nàng cứ nghỉ ngơi trước đã chờ ta quay trở lại."
Hắn không đợi Lý Lệnh Uyển đáp lời, đã nhanh gọi hai nha hoàn tiến vào, còn phân phó các nàng hầu hạ Lý Lệnh Uyển thật tốt.
Sau đó hắn lại mỉm cười nhìn Lý Lệnh Uyển một lúc, rồi lại xoay người rời khỏi.
Trường Thanh sớm đã đứng chờ ngoài cửa viện. Hắn ta vừa nhìn thấy Thuần Vu Kỳ bước đến, vội vàng chạy về phía Thuần Vu Kỳ, kêu một tiếng: " Thế tử."
Thuần Vu Kỳ gật đầu, chấp đôi tay trong tay áo lại, trầm giọng phân phó Trường Thanh: " Chuẩn bị ngựa. Chúng ta đi đến Quảng Bình hầu phủ."
————————//——-//———————
Tác giả có lời muốn nói: Một phân đoạn nhỏ
- Nguyên ca ( vẻ mặt vô cảm): Ta rời đi chưa bao lâu một đám các ngươi đã náo loạn sau lưng ta như vậy sao? Hết tặng vòng tay, đến tiếp xúc thân mật, còn muốn đến cửa cầu hôn sao? Chờ ta trở lại sẽ tính sổ với các ngươi. Bất quá ta phải tính sổ người này trước...
- Hắn nở một nụ cười tà mị, sau đó hắn ngoắc ngón tay với Lý Lệnh Uyển, ôn nhu nói: Uyển Uyển, đến đây.
- Lý Lệnh Uyển (Tâm trạng hoảng sợ): Làm gì? Ta không qua đâu. A!! Lúc này nàng đã bị Nguyên ca bế ném lên giường, tiếp đến nàng đã bị ăn sạch sẽ.
Có lẽ mẫu truyện nhỏ còn hấp dẫn hơn cả truyện.