- Tôi nghĩ thầy không cần xen vào việc này,việc của Kiến gia sẽ do chúng tôi xử lý.
Ngọc Băng biết bà ta lại muốn dùng gia pháp Kiến gia để dạy dỗ cô, nhưng hiện tại cô không còn là người của Kiến gia nữa rồi.
- Bà không có quyền đòi xử lý tôi đâu,tôi không còn là người của Kiến gia nữa rồi.
Lý Nha Hoàn tức giận nắm lấy tóc Ngọc Băng kéo lên, khiến đầu cô đau nhức.
- Vậy theo mày thì tao nên giết quách mày cho xong nhỉ!_ Câu câu nói cất lên không dùng để hỏi mà là một câu khẳng định.
Bảo vệ của Kiến gia liền đến đánh ngất Ngọc Băng,dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi của người khác, vậy đánh mất chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Bà ta đã biết chuyện con gái bà ta bị đánh là do người khác đánh chứ không phải cô, nhưng người đàn ông đó bà ta không thể đụng đến được nên sẽ lấy cô ra để trút giận thay con gái mình.
- Mang cô ta về Kiến gia rồi đưa xuống hầm của biệt thự!
Bảo vệ nhận mệnh lệnh liền đưa Ngọc Băng xuống hầm tối của Kiến gia, xích hai tay cô lại vào bên góc.
Một người khác dùng nước lạnh dội thẳng vào mặt Ngọc Băng bắt cô tỉnh táo.
- Ư...đây...là đâu!
Ngọc Băng đau đầu mơ hồ tỉnh lại, cô nhìn phía trước chính là khuôn mặt hung ác của Lý Nha Hoàn, sau lưng bà ta còn một đám người đàn ông đang không mặc quần áo khiến cô càng thêm sợ hãi.
Lý Nha Hoàn nâng gương mặt thương tích nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời của Ngọc Băng lên mà không khỏi ghen tị.
- Cái gương mặt chết tiệt này thật sự càng nhìn càng muốn hủy hoại mà.Vậy hôm nay tao sẽ giúp mày!
Lý Nha Hoàn ra lệnh cho năm người đàn ông đằng sau bà tiến về phía Ngọc Băng còn không quên dặn dò:
- Chăm sóc cô ta cho tốt!
Khuôn mặt thèm khát của bọn họ nhìn chằm chằm vào thân thể cô khiến Ngọc Băng rùng mình, trong miệng vô thức cầu xin...
- Đừng...đừng lại đây...cút.
Gương mặt yêu kiều của nữ nhân chỉ biết bất lực nằm khóc càng dậy lên thú tính của bọn đàn ông, có một tên to gan tiến tới xé váy áo học sinh của Ngọc Băng ra, chỉ còn lại vải vụn mà nội y đập vào mắt bọn chúng.
- Cơ thể em thơm thật đấy, thật muốn biết cảm giác ở bên trong em nha tiểu mỹ nhân._ Giọng nói ghê tởm của bọn chúng cất lên.
Ngọc Băng khóc không thành tiếng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi đến mức ghê tởm.
Dù trước đây có bị hành hạ, bạo hành như thế nào cô cũng không cảm thấy sợ hãi như bây giờ.
Bàn tay dơ bẩn của mấy người đàn ông cứ liên tục chạm vào thân thể non mềm không ngừng run lên của cô.
Ngọc Băng còn nghe thấy bọn họ định chia nhau ai sẽ là kẻ xâm phạm cô trước mặc cô cầu xin tha như thế nào.
Chẳng phải anh hai nói sẽ luôn bảo vệ cô sao, vậy hiện tại anh đang ở đâu.
- Nếu bọn mày dám động đến tao Phượng Hoàng Chấn Phong...sẽ...không tha cho bọn mày đâu.
Một tên liền bóp chặt miệng cô, không do dự mà đánh mạnh vào gương mặt xinh đẹp nhưng đã tái xanh của cô khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo nổi.
- Sắp bị tụi anh chơi còn nghĩ đến tên đàn ông khác được à cô em._ Giọng nói hung ác của bọn chúng vang lên khiến cô không khỏi ghê tởm.
Ngọc Băng nhắm chặt mắt, nếu anh hai còn không đến cô sẽ bị bọn chúng sỉ nhục mất.
Anh nói sẽ bảo vệ cô mà, để cô dựa dẫm vào anh cơ mà.
"Hức...hức...Anh hai ơi!Cứu em với...cứu em._ Giống nói nức nở và đứt quãng của cô liên tục vang lên trong tuyệt vọng.
- Hắn sẽ không đến cứu em đâu...chỉ có bọn anh mới cứu được em thôi.
Một tên định kéo quần trong của Ngọc Băng xuống liền nghe một tiếng động lớn khiến hắn dừng động tác, liền đưa mắt nhìn về phía cửa lớn.
- Haha...thì ra là bọn mày.
Phượng Hoàng Chấn Phong ném điếu thuốc đang hút dở xuống nền đất.
Mắt anh hướng về phía thân thể đầy vết thương của Ngọc Băng đang nằm dưới đất liền dâng lên nỗi chua xót.
Người em gái được anh nâng niu trân trọng trong vòng tay bị hành hạ thành thế kia khiến anh không khỏi đau lòng.
- Mày là thằng khốn nào...muốn cùng bọn tao chơi cô em này à...
Hắn ta chưa kịp nói xong đã bị một vết dao nhanh như chớp cát đứt mạch máu, những tên khác thì bị vệ sĩ giữ chặt lại.
- Vượng, tôi muốn thấy mắt của bọn chúng!_ Giống nói băng lãnh tràn đầy sát khí của anh vang lên.
Nhật Vượng liền cùng đám vệ sĩ đưa những người đàn ông còn lại đến nơi tra tấn của tổ chức.
Phượng Hoàng Chấn Phong liền nhanh chóng cởi áo ngoài ra khoác lên cơ thể Ngọc Băng mà ôm cô rời khỏi nơi địa ngục này...
Cơ thể thiếu nữ không ngừng run rấy trong lòng Phượng Hoàng Chấn Phong, nước mắt còn đọng lại trên má đỏ ửng.
Chắc cô đã sợ hãi lắm, vì anh mà cô mới bị bọn chúng hành hạ ra nông nỗi như vậy.
Nếu không có cuộc gọi của giáo viên đó, anh không dám tưởng tượng chuyện kinh khủng gì sẽ xảy đến với cô nữa...
- Mau gọi Thiên Hàn Tùng Quân trở về Băng Phong.
- ------------------Hết chapter ----------------
Like: nếu chap hay có ý nghĩa và thu hút bạn.
Comment: để cho mình cảm nhận, góp ý về những sai sót của mình nhé!
Vote and follow: giúp tác giả có động lực để hoàn thành tác phẩm nhé!
...Thank you for reading ????....