Trên xe, Đông Phương Long Thần đưa tay vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô gái đang ngủ thiếp đi trong lòng ngực anh.Đây chính là người con gái anh yêu thương nhất trong suốt hai mươi ba năm qua.Ba năm trước, ngày từ lần đầu gặp cô, anh đã hứa với lòng sẽ toàn tâm toàn ý quan tâm, chăm sóc cô như một đứa em gái ruột.
Đông Phương Long Thần dịu dàng hôn lên trán Ngọc Băng rồi ôm cô thật chặt vào lòng, miệng ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Bé con của anh, cả đời này anh chỉ yêu thương duy nhất một người con gái là em, anh hứa sẽ không để bất kì cô gái nào san sẻ tình cảm với em cả!.
~ BĂNG PHONG ~
Bên trong phòng ngủ Ngọc Băng Đông Phương Long Thần nhẹ nhàng, cẩn thận đặt cô lên chiếc giường lớn, êm ái, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô thật lâu, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng dường như muốn khắc sâu dáng vẻ tĩnh lặng của cô vào lòng.
.............
Sáng hôm sau, những tia nắng vàng nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt một tiểu thiên thần đang say giấc trên giường làm cho khuôn mặt nhỏ bé trở nên trắng hơn, làn da mịn màng như em bé khiến cho Huyết Cửu Hàn Quân nằm bên cạnh không tự chủ được mà chạm nhẹ vào rồi còn vô thức nhéo một cái vào cái má trắng hồng búng ra sữa của cô.Thật sự rất mềm nha~
Nhìn tiểu thiên thần đang ngủ bên cạnh khiến anh có chút lay động, thực sự từ trước đến giờ chưa từng có một người con gái nào làm cho anh hết mực yêu chiều như với Ngọc Băng.
Cô là một cô gái bên ngoài luôn tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng bên trong là một cô gái mỏng manh, yếu đuối,dễ vỡ khiến cho tất cả nam nhân đều muốn bảo vệ.
Trong suốt hai mươi ba năm sống trên cuộc đời, bao nhiêu sự ôn nhu,cưng chiều, yêu thương của anh đều dành tất cả cho một mình cô - người con gái duy nhất xuất hiện và bước vào trong cuộc sống của anh.
Từ khi cô được Kim Chiêu Minh- cũng chính là mẹ nuôi của anh đưa về sống ở Băng Phong thì anh đã nhận định cô chính là em gái của mình mà toàn tâm toàn ý chăm sóc, quan tâm, bảo vệ, dành mọi điều tốt đẹp nhất trên đời cho cô.
Nhưng thời gian trôi qua như một cơn gió, Ngọc Băng ngày càng trưởng thành trở nên xinh đẹp, quyến rũ, thanh thoát hơn, bên ngoài có biết bao chàng trai theo đuổi, theo đó trái tim của anh không biết từ lúc nào đã bắt đầu rung động với cô.
Anh biết tình cảm hiện giờ anh dành cho cô không còn đơn thuần là tình cảm giữa anh trai với em gái nữa rồi.Nhưng bên cạnh cô còn có ba người anh trai khác nữa! Liệu rằng người họ có rung động với cô giống như anh không? Liệu rằng cô đã âm thầm trao trái tim của mình cho ai trong các anh rồi hay tình cảm của cô dành cho anh cũng như người anh khác chỉ là tình cảm giữa anh trai và em gái thôi?
Một khi anh nói ra tình cảm của mình thì anh còn có thể duy trì mối quan hệ như hiện tại nếu cô không có tình cảm với anh hay không?Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu Đông Phương Long Thần.
Trên thương trường anh quyết đoán, làm việc nhanh gọn lẹ bao nhiêu thì trong vấn đề tình cảm anh lại cảm thấy khó khăn, trắc trở bấy nhiêu.Nếu là người con gái khác thì anh có thể dễ dàng bày tỏ nhưng người đó lại chính là em gái nuôi của anh - Người con gái có người đàn ông bên cạnh.
Đông Phương Long Thần dịu dàng hôm lên trán cô, rồi ôm cô thật chặt vào lòng.
Đông Phương Long Thần không muốn buông Ngọc Băng ra, anh thực sự cảm thấy quyến luyến giây phút này, anh ước gì thời gian có thể ngừng trôi để cô gái nhỏ mà anh yêu mãi ngủ say trong vòng tay anh.
Ngắm cô thêm một lúc nữa, thì Đông Phương Long Thần cũng tiếc nuối rời giường, chuẩn bị đến công ty tham gia cuộc họp cổ đông quan trọng.
..........!Hết chapter .......
Chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
Hãy ủng hộ thật nhiều cho tác phẩm các bạn nhé!
Like: Nếu chapter hay, có ý nghĩa và thu hút bạn
Comment: Để lại nhận xét, đánh giá về tác phẩm cũng như góp ý để tác phẩm được hoàn thiện hơn nhé!
Lưu: Để theo dõi tác phẩm và nhận được thông báo chap mới cập nhật sớm nhất nhé!
Vote and tặng quà: Giúp cho tác giả có động lực????để hoàn thành tác phẩm trong thời gian sớm nhất.
...THANK YOU FOR READING ????...
...----------------...
Mình luôn là một cô gái thích cười, nhưng lại là một cô gái mang theo sự bi quan trong cái lạc quan, trên người mình có quá nhiều thứ khiến mình âu lo, hoặc là tất cả mọi việc đều không quá tốt đẹp.
Mình thường lo lắng, thường cảm thấy ngành mình đang học không phải là ngành mình yêu thích, mình thường có cảm xúc tự kiêu căng, ghét trời mưa, ghét cái kiểu chưa thể ngủ nổi nếu không tới giờ, mình ghét sự nghi ngờ và tính cách cáu kỉnh của mình, ghét một bản thân không thích nói chuyện cũng không muốn nói chuyện, ghét một bản thân chỉ có thể nghe nhạc bi thương mới có thể bình tĩnh là mình, ghét cách phải trưởng thành quá nhanh, ghét cái thế giới hỗn tạp không nghe được tiếng lòng này cuả mình..