Ngọc Băng không khỏi kinh ngạc, người hầu hạ cô nhiều như vậy sao? Hơn nữa ai cũng đều mang nụ cười hiền dịu trong trang phục trắng tinh thật giống như thiên sứ của đời cô.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô, hàng lông mi cong dài chớp chớp nhìn căn phòng đầy thích thú, làn da trắng hồng mịn màng như tuyết, đôi môi căng mọng như trái anh đào thật khiến người ta động lòng mà.
Mảnh vườn lớn sau tòa thành được tu sửa thành sân cỏ xanh mượt trồng đủ loại hoa đầy màu sắc và xây hẳn một bể bơi riêng.
Đây chính xác gọi là chốn thiên đường giành riêng cho Ngọc Băng.
- Bác Trần ơi! Khu vườn sao lại trở thành như thế này ạ!_ Ngọc Băng bước đến cửa sổ nhìn ngắm xuống khu vườn, thấy khu vườn có sự thay đổi liền thắc mắc quay lại hỏi Trần quản gia:
- Cô chủ! Đây là món quà mà cậu chủ dành tặng cho cô nhằm chào đón cô trở thành chủ nhân của Băng Phong.
_ Trần quản gia dịu dàng xoa đầu cô nói.
- Bác Trần, anh hai là người như thế nào ạ?_ Ngọc Băng ấn tượng duy nhất về người anh trai này là vẻ ngoài hết sức hấp dẫn nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ khiến người khác không dám đến gần.
- Cậu chủ là một người sống khép kín, không ai có thể nhìn được tâm tư hay biết được cậu ấy đang nghĩ gì, tuy rằng cậu ấy đối với mọi người rất lạnh lùng kể cả ông chủ và bà chủ nhưng đối với cô lại rất tốt, rất yêu thương,quan tâm và cưng chiều cô.
_ Ông là quản gia sống và làm việc cho Phượng Hoàng gia hơn hai mươi năm hằng ngày ông nhìn cậu chủ lớn khôn đến tận hôm nay.
Sau khi giải đáp xong câu hỏi của cô, ông không biết cô có hiểu hay không nhưng đó là những câu nhận xét thật lòng của ông về Phượng Hoàng Chấn Phong.
Trần quản gia cùng người hầu khẽ lui ra ngoài, để lại không gian mộng ảo bao trùm lấy cô.
Ngọc Băng khẽ tiến đến gần, tay cẩn thận chạm nhẹ lên từng món đồ chơi xinh đẹp,cô cẩn thận nâng niu từng món đồ như sợ sẽ làm hỏng nó.
Cô nhanh chóng quen dần với căn phòng ấm áp của mình, mãi mê đắm chìm trong không gian mộng mơ mà quên cả thời gian.
Ánh mặt trời đã bắt đầu lặn xuống nhường chỗ cho ánh trăng mờ ảo chiếu rọi cả khung trời ban đêm.
Bữa tối đã dọn lên tươm tất, một cô nữ hầu liền lên lầu gọi cô.
Đứng trước cửa phòng, Trần Ni Ni gõ nhẹ cửa, giọng từ bên ngoài vọng vào:
- Thưa cô chủ! Đã đến giờ dùng bữa tối rồi ạ!
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Ni Ni lọt vào tai Ngọc Băng,cô đặt gọn lại những món đồ chơi về chỗ cũ cẩn thận rồi mới mở cửa bước ra:
- Em đây ạ! Mà chị Ni Ni này, chị không cần xưng hô trịnh trọng vậy đâu.
Cứ gọi em là Ngọc Băng đi nhé! Em xẽ nói lại với Trần quản gia, ông ấy sẽ đồng ý thôi mà.
Ngồi xuống bàn ăn, Ngọc Băng liếc nhìn cái ghế trống đối diện, ánh mắt đảo một vòng như muốn nói điều gì đó.
Mãi một lúc sau,cô mới dám mở lời.
- Bác Trần, anh hai và các anh chưa về sao ạ?
- Các cậu chủ bận rất nhiều việc nên thường xuyên về muộn, các cậu ấy dặn cô chủ ở nhà cứ dùng bữa trước không cần chờ cả các cậu ấy.
_ Trần quản gia đáp lại giọng ân cần.
- Vâng ạ! Mà bác Trần nè đừng gọi con là cô chủ nữa! Bác cứ gọi con là Ngọc Băng đi ạ!_ Ngọc Băng nhận được câu trả lời trong lòng có chút buồn và hụt hẫng nhưng cũng không quên nhắc nhở Trần quản gia về việc đổi xưng hô với mình.
Mặc dù cô chỉ mới năm người anh trai của mình có một hai lần nhưng cô rất muốn được gần gũi với các anh nhiều hơn.
Tuy là vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dùng bữa.
_________________________
Đêm tối bao phủ lên bốn bức tường của căn phòng rộng lớn.
Người đàn ông khoác lên mình bộ âu phục đen, ngồi lên trên chiếc sofa da bò cỡ lớn được đặt ở giữa phòng, cả người tỏa ra khí chất lạnh người.
Trần quản gia, bước đến giọng cung kính:
- Theo như kết quả điều tra,cô chủ là con gái của Kiến Văn và bà chủ.
Trong lúc bà chủ mất trí nhớ rồi mất tích thì đã được Kiến Văn giúp đỡ, ông ta ngay khi gặp bà chủ vì vẻ đẹp của bà mà khiến ông ta bị say đắm và nhằm vào lúc đó bà đang bị mất trí nhớ mà lừa bà kết hôn với mình.
Tuy không yêu thương gì bà chủ nhưng ông ta cũng đối xử rất tốt với bà.
Kết hôn không lâu thì bà chủ cũng có thai một đứa con gái chính là cô chủ bây giờ, hai người họ vẫn sống hạnh phúc cho đến ngày Lý Nha Hoàn- mối tình đầu của Kiến Văn trở về cùng với đứa con gái cũng chính là Kiến Kỳ Kỳ - thiên kim tiểu thư bây giờ của Kiến Gia.
Kiến Kì Kì lớn hơn cô chủ tuổi.
Từ khi ngày hai mẹ con Kiến Kỳ Kỳ trở về thì Kiến Văn cũng bắt đầu lạnh nhạt với bà chủ và cô chủ và đòi ly hôn với bà chủ.
Ngay sau khi ly hôn với bà chủ thì Kiến Văn đưa tình nhân và con riêng bên ngoài của mình về Kiến gia và đường đường chính chính cho họ danh phận còn cô chủ bị gạt sang một bên.
Và cũng từ ngày hai mẹ con đó về Kiến gia thì không ngày nào cô chủ được yên ổn không bị bắt làm việc thì là cho người hành hạ đánh đập.
___________________________
Like: nếu chap hay có ý nghĩa và thu hút bạn.
Comment: để cho mình cảm nhận, góp ý về những sai sót của mình nhé!
Vote and follow: giúp tác giả có động lực để hoàn thành tác phẩm nhé!
Thank you for reading!.