Edit: Sơ Ngọc
Beta: Sơ Bạch
Chờ đến khi Kiều Hân biết tiểu nhị đã đem bảo bảo đi, mang về phòng mình đã là một giờ sau.
Kiều Hân vô cùng tức giận.
"Bảo bảo muốn ngủ thì cũng là ngủ với tôi, tiểu nhị là cái lông gì."
Mẹ Kiều trong lòng tính toán, muốn cướp người với tiểu Nhị, nhưng lại lo lắng bảo bảo đã ngủ rồi, mình đến sẽ làm ồn đến bảo bảo, đành phải chịu đựng chờ ngày hôm sau hỏi tội.
Con trai lớn gì đó, vẫn nên lăn đi làm việc đi.
Nhưng mà ngày hôm sau, vừa sáng sớm mẹ Kiều đã nhận được tin tức của quản gia, nhị thiếu gia đã rời khỏi nhà.
"Tiểu tử thối, nó chạy cũng thật nhanh!" Kiều Hân hừ nhẹ, quyết định lần sau lại tìm tiểu tử kia tính sổ.
"Tiểu tử thối sáng sớm đã lộn xộn, bảo bảo có bị đánh thức hay không, tôi đi xem bảo bảo đã tỉnh chưa." Kiều Hân làm bộ phải đi xem Y Y.
Quản gia vội vàng cản Kiều Hân lại, "Phu nhân, Y Y tiểu thư hiện tại cũng không có ở nhà."
Kiều Hân ngơ ngẩn, có loại dự cảm xấu.
"Không ở nhà là có ý gì?"
"Lúc Nhị thiếu gia rời đi, đã mang theo cả tiểu thư Y Y."
Tin tức này tựa như sét đánh giữa trời quang!
Tại sao ngày nào cũng luôn có con trai cùng bà giành bảo bảo, trước kia là con trai cả, hiện tại là con thứ hai, sau đó có phải sẽ là tiểu tam tiểu tứ, thậm chí là tiểu ngũ nữa hay không.
Nhiều con trai như vậy rốt cuộc có lợi ích gì chứ, đều là tới giành bảo bảo với bà!
Mục Vân Chu một bên xuống lầu một bên tay đeo cà vạt đột nhiên cứng đờ, ánh mắt đáng sợ này của mẹ là như thế nào?
Hắn nhìn về phía Giang quản gia.
Giang Thành đem chuyện lúc trước nói lại một lần nữa.
Được lắm, hiểu rồi.
Thì ra là giận chó đánh mèo.
Mục Vân Chu bất đắc dĩ, tiểu nhị thật đúng là gây án ngược gió.
Vào hai ngày này Y Y đi vào nhà, thời gian ở bên cạnh mẹ không nhiều lắm, luôn bởi vì các loại nguyên nhân như bị "Bắt cóc", nguyên nhân ban đầu nhận nuôi em gái là vì muốn trấn an mẹ, hiện tại khen ngược, có vẻ như một đám đều đã quên hẹn ước lúc đó, may mắn là tình huống của mẹ giờ đã ổn rồi.
Mục Vân Chu một bên sửa sang lại cà vạt, một bên nhìn mẹ Kiều biểu tình sinh động, nhìn như tức giận nhưng lại không có cảm xúc u ám nào, thầm nghĩ đâu chỉ là không tồi, quả thực là vô cùng tốt.
Hắn cho đại ca ở phía sau một ánh mắt tự cầu phúc đi, từ bỏ ý định đến phòng bếp ăn sáng, bước chân hướng tới cửa lớn.
"Mẹ, con nhận một án tử hơi khó giải quyết, không ăn sáng ở nhà."
Anh trai Mục Vân Xuyên cũng biết kha khá, quản gia nói hắn cũng nghe được, trong mắt xẹt qua thần sắc tiếc nuối rõ ràng.
Vốn còn tưởng rằng tiểu gia hỏa học theo tiểu nhị ngủ nướng, ai ngờ lại bị tiểu nhị bắt cóc đi rồi.
Rửa mặt đánh răng không có tiểu gia hỏa ở bên cạnh, rửa mặt dường như trở nên đặc biệt vô vị.
"Ngày hôm qua nghỉ ngơi một ngày, công viêc còn không ít, con cũng không ăn sáng ở nhà." Mục đại vẻ mặt trầm ổn như cũ, nhưng bước chân rời đi lại không chậm.
Kiều Hân nhìn bóng dáng hai cậu con trai nhanh chóng bước đi, bị chọc giận đến bật cười.
Con mình sinh ra, bà còn không biết chúng nó nghĩ cái gì sao, một đám tiểu quỷ.
"Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt giữa con trai và con gái, làm như tôi ăn thịt chúng nó không bằng, vẫn là Y Y của chúng ta tri kỷ." Nhắc mãi xong, Kiều Hân lại có chút lo lắng, "Tên tiểu tử thối này, đã bao nhiêu tuổi rồi không biết, không ăn bữa sáng sao mà có sức làm việc."
Mục Đông Dương cười cười, "Không bằng nói con gái là áo bông tri kỷ của cha mẹ, cứ mặc kệ chúng nó, đều là người lớn rồi sẽ không để mình bị đói, chúng ta tự mình ăn."
Trấn an vợ, thuận tiện lại kêu người hầu đánh thức tiểu tứ dậy.
Ăn bữa sáng, Kiều Hân vẫn không yên tâm.
Bảo bảo cùng tiểu đại cùng nhau ra ngoài chơi, bà không lo lắng, nhưng đổi lại là tiểu nhị thì không được.
Dựa vào mấy cái không đáng tin cậy theo, sợ rằng tiểu nhị sẽ dạy hư bảo bảo.
"Quản gia, tiểu nhị có nói mang con bé đi đâu chơi không?"
"Nhị thiếu chỉ nói muốn mang Y Y tiểu thư đi thể nghiệm sinh hoạt, không nói muốn đi đâu."
"...... Tiểu tử thối!!!"