Editor: Sơ Ngọc.
Beta-er: Sơ Tư.
Y Y nhìn trán chú đại diện, khó trách nó lại bóng như vậy.
Hóa ra đều là nhọc lòng bảo dưỡng.
Mục Vân Tu ở cách đó không xa vẫn luôn ngắm tiểu gia hỏa, thấy cô nghiêm túc nghe Chu Đồ giảng những mối quan hệ phức tạp đó, sau đó lại giống ông cụ non thở dài, trên khuôn mặt nhỏ là lo lắng và không tán đồng.
Càng nhìn càng thú vị.
Trẻ con đều như vậy sao?
Trước kia sao hắn lại không phát hiện ra chứ.
Nghĩ đến mấy đứa em trai trong nhà, Mục Vân Tu âm thầm ghét bỏ, tuyệt đối là một chủng loại khác.
Nhìn tiểu gia hỏa lộc cộc chạy tới chỗ hắn, hắn làm bộ lơ đãng dời tầm mắt đi, khi tiểu gia hỏa hoàn toàn đi đến trước mặt hắn, còn cố ý hừ hừ, tỏ vẻ chính mình còn đang tức giận.
Y Y nhìn vị nhị ca không khiến cho người ta bớt lo này, chịu đựng đau lòng móc ra thức ăn dự trữ trong balo nhỏ của chính mình.
Tay xé thịt bò khô.
Tinh thần tràn đầy hăng hái mà nhai, càng nhai càng thơm, đúng là món cô yêu nhất.
Hít sâu~
Y Y hít hít bụng nhỏ, đói bụng.
Nhịn xuống! Cần phải nhịn xuống!
Đây là dùng để dỗ nhị ca.
"Nhị ca, nghe nói ăn cái này tâm tình sẽ tốt lên, em đã thử qua nha, hiệu quả đặc biệt tốt."
Mục Vân Tu duỗi tay nhận khô bò, hừ hừ.
Y Y thấy thế, lại từ ba lô móc ra một bao cá khô cay nhỏ ngon miệng.
"Cái này cũng không tồi, em cũng đã thử qua."
Mục Vân Tu lại lần nữa nhận lấy rồi thu vào trong ngực, ngoài miệng lại tiếp tục hừ hừ.
"......"
Nhị ca quá tùy hứng.
Y Y sờ sờ cái balo đã xẹp lại, khuôn mặt nhỏ đặc biệt nghiêm túc, bộ dáng rất giống như phải đối mặt với vấn đề trọng đại.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở sa mạc dạo chơi, tiêu hao rất lớn, lại còn không có bất cứ cái gì để bổ sung, balo đồ ăn vặt vốn phình phình nay đã xẹp xuống, số thức ăn còn lại chắng mấy chốc mà hết.
Y Y chịu đựng đau lòng, lại lần nữa lấy ra một bao que cay.
Trong ánh mắt trông mong của tiểu gia hỏa, Mục Vân Tu tiếp nhận bao que cay rõ ràng đã được mở ra.
"Thiếu ba cái." Ngón tay thon dài của người họ Mục nào đó chọc chọc vị trí đóng gói trống trơn nhô lên của túi que cay.
Y Y nắm móng vuốt nhỏ, nhìn thoáng qua rồi đau lòng dời đi ánh mắt của mình.
"Nhị ca, chỉ là thiếu ba cái, em đã rất kiềm chế."
"Kiềm chế? Sao anh không thấy trước khi em kiềm chế, ba cái này sẽ không ăn, có phải là không thể ăn, cho nên mới đem đồ ăn dư lại cho anh đi, Y Y, em đây là thật giả lẫn lộn." Mục Vân Tu làm bộ bất mãn mà nói.
Y Y vẻ mặt vô cùng đau đớn, sắp không được rồi, không tỉnh không được a.
Nếu như nhị ca lại ở sa mạc trì hoãn một chút, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cân nhắc mỗi ngày chỉ ăn một con cá khô nhỏ.
Quá chua xót.
Cô thảm như vậy, đều cũng đã nhịn đau đem lương thực dự trữ cuối cùng dâng lên, nhị ca nhẫn tâm bóc lột còn chưa tính, đã thế lại còn ghét bỏ.
"Nhị ca, cái này tuyệt đối không phải thật giả lẫn lộn, em chỉ là thử xem nó ăn có ngon không, em đã thử qua, nhị ca yên tâm ăn, hương vị không tồi, nhưng mà, nếu như nhị ca không thích, em cũng có thể lấy lại."
Tiểu gia hỏa nào đó gắt gao mà nhìn chằm chằm que cay trong tay Mục nhị ca, ý đồ không cần nói cũng quá rõ ràng.
Mục Vân Tu nhịn cười, cố ý che que cay lại.
"Không được, bao que cay này đã là của anh, sao có thể lấy lại."
Tiếp theo sau thịt bò khô và cá khô nhỏ, que cay lại lần nữa biến mất trước mắt Y Y, cô tiếc nuối mà thở dài.
"Nhị ca, nhanh ăn đi, ăn xong tâm tình liền sẽ tốt lên." Cho dù không ăn được, nhìn ngửi mùi vị hẳn là có thể.
Y Y hít hít mũi, tựa hồ trong mũi còn lưu lại hương vị que cay.
Mục Vân Tu cố ý đem bao que cay lộ ra ngoài, sang trái một chút, sang phải một chút.
Tròng mắt tiểu gia hỏa, cũng theo que cay mà di chuyển.
Trái phải, trái phải, tốc độ nhanh hơn, trái phải, trái phải......Tốc độ di chuyển dần dần nhanh hơn, tốc độ di chuyển tròng mắt cũng theo que cay di động nhanh hơn.
Mục Vân Tu buồn cười.
Không được, tiểu gia hỏa này chơi thật vui.
Cái bảo bối này hẳn là từ trên trời rơi xuống đi.