Cuối tuần
Cả hai người về lại Nhâm gia, tiện là ở lại đây ngày nghỉ luôn.
Từ sớm bà Nhâm đã chuẩn bị đồ ăn, tự tay vào nấu mấy món mà cô cùng hắn rất thích, không quên chỉ đạo:
- Anh nhanh nhanh lên...!Lần nào cũng chậm dề dề
Ông Nhâm khệ nệ xách túi đồ mới mua ngoài siêu thị về, thở hộc hộc:
- Đây đây...!Phù phù
Hai người về tới nhà thì bà Thanh chạy ra đon đả đón vật nhỏ còn với Cảnh Thâm, chắc chỉ coi hắn như tên tài xế hay sao mà đến cái liếc mắt cũng không.
Nam nhân nhún vai, tặc lưỡi một cái rồi lái về phía garage
Nhâm Cảnh Thâm sau đó lên thư phòng cùng Thế Thành, ông nhàn nhạt bảo:
- Ngồi đi, ba mới pha trà nóng đây
Cảnh Thâm gật gù rồi rót ra chén, đường hoàng nhấp thử một ngụm, hỏi thẳng:
- Ba gặp bác Triết Hạo chưa?
Thế Thành gật gù, không khí nói chuyện giữa cả hai cũng nghiêm nghị hơn hẳn, đáp:
- Rồi...!Ông ấy cũng không biết kế hoạch đó của vợ con mình nên lúc ba kể thì..hơi thoảng thốt
Nhâm Cảnh Thâm cười khẩy, tỏ ý khinh người:
- Gớm, có chó nó tin...!Lão ta là chồng là cha của hai con người kia mà không biết lòng dạ bọn họ toan tính điều gì? Cái thằng ranh con nhà lão, lão sinh ra mà làm như con rơi con rớt...!Bày đặt không biết
Nhâm Thế Thành căng thẳng, ông hỏi:
- Thế hôm đấy Tình Nhu trúng thuốc đó đó...!Có nặng không? Thế rồi...giải quyết như nào?
Cảnh Thâm nhấp trà, trả lời:
- Thuốc loại này hàng hiếm nên một chút đã đủ khiến người ta dửng mỡ rồi...!Đây tên Thẩm Du kia còn cho nhiều nên Tình Nhu quắn quéo lên xuống.
Con không tới kịp chắc...!Ba làm được thì làm, không thì giao cho con mẹ con thằng Triết kia đi...!Chứ để nó nhởn nhơ khéo nó vẫn hại...!
Thế Thành liền ngắt lời:
- Khoan...!Chuyện đấy để sau, ba hỏi mày còn vế câu nữa: "Thế rồi...giải quyết như nào?"...!Tình Nhu trúng xuân dược, mày làm thế nào để hạ hỏa cho con bé?
Nam nhân nhìn ba mình ẩn ý, đểu cáng:
- Ba đoán thử xem...!Người ta trúng thuốc thì cần cái gì để giải tỏa nào?
Nhâm Thế Thành không nhiều lời, lập tức đập tay xuống bàn tạo tiếng rầm lớn, rung cả ấm chán trên bàn, gằn lên:
- Mày thái độ gì đây? Mày đừng có bảo...!Mày giải quyết bằng cái cách...tao đang nghĩ tới đấy nhé
Cảnh Thâm vẫn an nhàn như thế, không có chút gì lạ lẫm, hắn cười cười, chọc:
- Ba nghĩ gì sao con biết? Trí tưởng tượng ba phong phú thật...!Tình Nhu là em gái "nuôi"..
Chỉ là "nuôi" thôi đấy.
Ba sợ cái gì?
Nhâm Thế Thành tức nghẹn họng, ngồi ngửa ra ghế rồi đảo mắt nhìn xung quanh, nói:
- Mày..điên quá rồi.
Ngay cả con bé là con gái của Tư Huấn mày cũng không tha? Bao nhiêu người ngoài kia sao mày lại động đến Tình Nhu chứ?
Nam nhân thanh minh:
- Con khẳng định nhé...!Hơn năm sống trên đời này, con chưa có mảnh tình vắt vai hay có ham muốn gì mà lên giường với bất kể loại gái nào đâu.
Con không xâm hại em ấy, cũng không chối bỏ trách nhiệm..
Ngược lại, suốt hơn năm em ấy ở đây, bao lần con che chở hay cứu nạn em ấy kịp thời chứ có phải căm ghét hay làm hại?
Thế Thành bình tĩnh hơn chút, hỏi:
- Rồi sao? Mày tính "tới bến" với Tình Nhu à? Tao nói trước, tao thì sao cũng được, miễn con cái tao an toàn, hạnh phúc...nhất là Tình Nhu, con bé phải được hưởng mọi thứ tốt đẹp của trần đời.
Nhưng mẹ mày thì sao? Mày không sợ mẹ cho mày ra bã à con? Con ơi lày phải nghĩ tới ba? Mẹ mày điên lên là ba mày mấy phen trụy tim, mày có hiểu nỗi lòng của "mỹ nam sợ vợ" không?
Nhâm Cảnh Thâm phì cười, đùa:
- Ba thật nhảm nhí, già đầu rồi mà hai ông bà còn chí chóe như thế nữa...!Thôi tóm lại, sớm muộn gì Tình Nhu cũng thuộc về riêng con thôi.
Ba sợ mẹ thì giấu đi chuyện này, viện cái cớ khắc bảo mẹ.
Khi nào con cảm thấy phù hợp, Tình Nhu không còn e sợ con nữa thì tự khắc chúng con sẽ báo mẹ
Thế Thành day trán, lẩm bẩm:
- Giờ cho mày ở riêng với con bé thì đúng là như chim xổ lồng, cá gặp nước.
Tình Nhu đáng thương của ba...!
Nhâm Cảnh Thâm sực nhớ ra, hỏi:
- À đấy, thế ba cho con giải quyết hai mẹ con thằng Thẩm Du kia nhé? Nó dám động đến vật nhỏ?
Thế Thành nhìn con trai mình đầy chán chường, đáp:
- Ừ...!Giờ mày thích làm gì thì làm.
Nhưng muốn giải quyết thì bước đầu gọi nó đúng tên hộ tao.
Nó Thẩm Diên mà mày cứ câu Thẩm Du, câu Thẩm Du...!Gớm mẹ, hại tao bị quen theo nên hôm trước gặp Triết Hạo, tao mới hùng hổ kêu: "Anh xem thằng Thẩm Du dạy dỗ ra sao mà làm trò đó?"...!Tao thấy mặt ông ta đen kịt lại, hóa ra ông tức vì tên con trai mình sáng chói hay ho thế mà mình cứ gọi rất tục tĩu
Nam nhân cười khoái chí, cuộc trò chuyện giữa cha con cũng bớt đi không khí nghiêm túc ban đầu mà dần dà nhiều tiếng cười hơn.
Lúc sau
Nhâm Cảnh Thâm xuống dưới bếp, hôm nay người làm nghỉ sớm để hai mẹ con Diệm Thanh và Tình Nhu tự nấu nướng.
Hắn nhìn ngó xung quanh thì hỏi:
- Mẹ đi đâu rồi em?
Cô vừa quấn mấy món gỏi, vừa trả lời:
- Mẹ ra ngoài vườn một lúc đó anh hai
Nhâm Cảnh Thâm nghe thế xong chững lại, sau cùng đi đứng o ép sau lưng Tình Nhu, bàn tay lại lân la sờ soạng xung quanh, rỉ ngọt bên tai:
- Nào...!Tiểu Nhu...!Tôi đã nói em không được gọi "anh hai"
Nữ nhân sợ hãi, cố né tránh, đáp:
- Nhưng mà....!Chúng ta về nhà lớn rồi, có cả ba mẹ..
Em phải gọi anh là "anh hai" chứ...um
P/s: keke nay ngày cuối cùng của năm cũ rồi mng ơi...!Háo hức sang năm mới nhiều điều tốt đẹp và tích cực hơn.
Hôm nay cũng là đầu tuần nên có phiếu vote, mng dành cho tui với nha.
Đừng quên cà thả tim và điểm quà nè ehehe.
Mơn mọi người nhìuuu.