“Đây là Thiên Hân ạ, anh bảo là đẻ thuê sao giờ đứa bé lại bị phá rồi?”
Từ phía sau có cô lại nào đó ăn mặc tao nhã tiến gần tới ôm lấy hắn thân mật hỏi.
Đẻ thuê? Con mẹ nó! Cô như đứng hình trước câu nói đó, hoá ra là lợi dụng cô để có một đứa con ư? Vậy tình cảm bao lâu nay hắn dành cho cô đều là giả, sự ân cần cứu giúp cô cũng để qua mặt? Nếu thật là thế, thì hắn thực sự đã thành công.
Thành công khi dùng trò đó để lấy được tình cảm của cô, phải gọi bằng hai từ “xuất sắc”.
Cô tự hỏi có phải do mình quá ngu không, bị lừa tận lần và cùng một gia đình.
Vốn dĩ cô từ đầu đã làm chủ cuộc chơi, giờ thì tình thế này là sao chứ? Bị lật vai sao?
Hàn Thiên không khó chịu, chỉ từ từ gỡ cô gái kia ra.
Đó là tiểu thư họ Trần, cô ấy là người con duy nhất của Trần Gia vì vậy cô ta rất được cưng chiều.
Nhìn cách ăn mặc tuy giản dị nhưng toàn là đồ thiết kế riêng hoặc số lượng có hạn.
Tuy mộc mạc, cũng vẫn luôn toát lên sự thanh cao, cao quý của một tiểu thư.
Còn Thiên Hân, cô chỉ là một con vịt xấu xí.
Thế nên sao có thể xứng đôi được, có lẽ từ đầu cô nên biết được sự thật phũ phàng ấy.
“Tôi đẻ thuê? Đẻ thuê mà người khác cũng phải tự bò lên giường của tôi đó ha.”
Thiên Hân vừa nói cô vừa nén hết cảm xúc cô tâm can của mình, ánh mắt của cô như dần càng tuyệt vọng hơn, nó như đang cào xé con tim của hắn vậy.
Ánh mắt đó như bộc lộ hết sự thất vọng thù hận mà vẫn không kiềm được sự tức giận, cảm xúc lúc này thật đau.
Một chút nhộn nhịp, một chút bi thương nó tạo nên khung cảnh trái ngược.
Sự vui vẻ và nốt trầm cuộc sống...
Câu nói đó như khiêu khích sự đấu khẩu của đối phương.
Cũng dịu dàng đó, nhưng khi vào săn mồi thì con sư tử nào cũng vậy, ác liệt như nhau cả.
“Thiên Hân, đừng nói nữa.
Về nhà rồi nói.”
“Sao tôi không được nói chứ? Về nhà? Anh còn có cơ hội đưa tôi về nhà ư? Anh lấy tư cách gì ở đây!”
Cái tư cách ấy đã kết thúc bởi sự im lặng của hắn rồi, không còn là gì của nhau, mỗi người sẽ có một cuộc sống khác, hắn vui vẻ đám cưới cô rơi nước mắt nơi lễ đường của người đó.
Làm sao có thể tiếp tục đây, khi họ đã mất niềm tin vào tình yêu, hai lần quá đau.
Nó hình thành nên sự sợ hãi, sợ sự quan tâm của người khác là sự thương hại, sợ sự ấm áp của họ chỉ là để lợi dụng, lừa dối.
Tất cả mọi thứ đều đang lừa cô, ngay cả hắn.
“Ở đây đông người, chị Thiên Hân đừng nóng như vậy.
Có gì...!ahh”
Câu nói chưa kết thúc nhưng được chặn lại bởi sự la hét của tiểu thư họ Trần.
Là cô, Thiên Hân cô đã tát thẳng vào khuôn mặt vốn xinh đẹp mà giả tạo của cô ta.
Cái tát khiến mọi người đều ngỡ ngàng, phải nói nó thật sự rất mạnh, nó in hằn từng ngón tay của Thiên Hân lên mặt Trần Ngọc.
Từng vết đỏ dần dần hiện lên, ngay cả hắn cũng không ngờ được việc này.
Hàn Thiên chưa từng thấy cô tức giận như vậy.
Hắn nhanh chóng cầm lấy tay cô không để Thiên Hân làm càn thêm nữa.
Hàn Thiên vừa dùng sức cản lại vừa quát nạt cô
“Em sao vậy chứ?”
Càng nói đi nói lại sức lực của cô như càng mạnh hơn, cô muốn buông bỏ nhưng khi bỏ đi cũng phải dạy cho cô ta một trận.
Cướp đồ của người khác là không đúng, vốn là tiểu tam mà đòi làm nữ chính, vai diễn này nhất định cô phải đạt được.
Hắn diễn tốt, cô cũng phải đóng chuẩn.
Hàn Thiên thấy cô cứng đầu quá hắn đã vô ý mà đẩy cô ra.
Thực sự hắn chỉ muốn cô dừng lại, hắn sợ cô sẽ bị thương hay bị làm hại vì tiểu thư họ Trần không thể đụng được.
Mà không ngờ đã đẩy cô ngã xuống đất, cái đẩy tuy lực không quá lớn nhưng bởi không giữ được cân bằng lên nó rất đau.
Hình như trên đầu gối còn có vết xước lớn, nó chưa rỉ máu nhưng tim cô thì đã thế từ lâu rồi.
Giờ thì cả băng bông cũng chẳng ngăn nổi vết thương lòng này, hắn bảo vệ cô gái đó hơn cô.
Lại một năm nữa, Hàn Mặc cũng là tình một năm, Hàn Thiên cũng vậy.
Sao cứ là thời gian và kết thúc bi thảm vậy? Là do cô đáng bị vậy hay họ quá tồi?
Giọt nước mắt lúc này cũng không ngăn được mà từ từ rơi xuống.
Nó vốn đã cạn, nhưng giờ thì kết thúc thật rồi, lời hứa đó lại bị phá bỏ rồi, cô lại không thể giữ được người mình yêu một lần nữa, mắt muốn khô cũng chẳng thể làm được.
“Anh thất hứa thật rồi, lại một lần nữa người khác lại chen vào.
Hàn Thiên, anh nói xem liệu cuộc tình tiếp theo tôi có bị giống vậy không?”
Kết thúc, kết thúc thật rồi! Người em gái kia thua cô nhưng người khác lại thắng cô.
Thật nực cười.
Cô sai rồi!
Bản thân cô không ngờ mình lại có ngày hỏi hắn câu này, tưởng đây là kết thúc viên mãn ai ngờ một cú lừa ngoạn mục.
Trái tim cô giờ như đau thắt lại, từng nhịp từng nhịp đập gần gấp hơn.
Phải hiện cô rất đau đớn, cô mạnh mẽ bề ngoài nhưng bên trong mềm yếu, cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm lại kêu gào.
Một con người hai mặt, cảm xúc giả tạo.
Thiên Hân không muốn để ai thấy mình yếu đuối, không muốn để họ có cớ để thương hại mình.
Nhưng...!giờ cô mệt lắm, mệt bởi vì sự dày xé đấu tranh trong tâm hồn cô, cô ghét cái cảm giác này.
Nó lại giống một năm về trước, cô lại muốn ngủ, ngủ thêm một giấc nữa để khi tỉnh dậy lại có mối tình mới...
Một cuộc tình sẽ tuyệt vời hơn, tốt hơn, và sẽ không có sự lừa dối.
Phải làm sao làm sao đây!
Khuôn mặt cô càng ngày càng nóng bừng lên vì cả sự sợ hãi và thất vọng, tầm nhìn dần kém lại và mờ hơn trước.
Cái gương mặt đang đơ ra vì không biết mình vừa làm gì của hắn...cô không nhìn rõ nữa.
Nhận thức của cô ngày càng mơ hồ hơn, bản thân cô sao thế, đừng gục ngã trong lúc này chứ!? Này cơ thể đứng dậy đi, đừng từ từ ngã xuống nền gạch như thế chứ.
Lạnh lắm biết không? Thiên Hân lạnh lắm!
Lúc này thấy cô như thiếu sức sống mà ngã xuống hắn hốt hoảng ngồi xuống bế cô lên.
Hàn Thiên từng hứa sẽ không làm cô tổn thương, không làm cô đau lòng mà, sao giờ lại thất hứa nhiều như vậy chứ? Quanh quẩn trong đầu hắn không nghĩ được gì ngoài đưa cô tới bệnh viện, vừa ôm gọn cô trong lòng hắn vừa sợ hãi bảo:
“Dậy...dậy chơi với anh nào.
Chúng ta cùng đi mua gấu bông nhé?”
Hắn khóc, khóc thật rồi.
Từng giọt nước mắt lăn trên má khiến ai cũng phải cảm động, đó đúng là giọt nước mắt thực sự.
Nó không phải giả tạo, không phải gượng ép mà là sự tự động.
Cũng như cô hắn đang mang một nỗi sợ, hắn sợ mất cô.
Cái đôi bàn tay này thật khốn nạn, con người của hắn cũn thật khốn nạn.
Hắn đánh cô giờ lại còn tư cách khóc vì cô, sợ mất cô? Vừa nghĩ hắn vừa cười khuẩy một cái cho sự đểu giả của chính bản thân mình.
(...)
“Tôi...!tôi đang ở đâu?”
Sau gần ngày thì cô đã tỉnh lại.
Nơi này, cô vốn nhìn rất quen nhưng không nhớ ở đâu.
Mùi hương này tuy rất khó chịu, ngột ngạt nhưng lại rất thân thuộc đến khó tả.
“Thưa cô đây là bệnh viện, thiếu gia Hàn có dặn tôi phải chăm sóc cô.”
Bệnh viện, đúng rồi! Cái mùi nồng nặc của thuốc, của xịt khuẩn thật khó ngửi.
Trên tay cô hiện giờ còn đang truyền nước, cô ngất đi chắc do bỏ bữa cùng với tác động mạnh.
Tuy cơ thể không phải là ốm yếu quá nhưng cũng do căng thẳng mấy ngày nay nên cô cảm thấy không khí xung quanh thật ngột ngạt, nó như cuộc sống của cô vậy! Vừa ngột ngạt, vừa đầy tan thương.
Đã vậy nghe cô y tá nói đến Hàn Thiên cô thật muốn phát bệnh.
Hắn ta bỏ cô, giờ lại muốn quan tâm.
Hàn Thiên thật ra anh đang nghĩ gì vậy chứ? Thương thì thương, đau thì đau vẫn là hai thứ trái ngược.
Thiên Hân định rút truyền nước ra thì bị cô y tá chặn lại.
“Đừng cô đừng làm vậy.
Nếu cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ!?”