“Cậu Hàn Thiên, Hàn Thiên...!cô Thiên Hân biến mất rồi!”
Một lần nữa, lại một lần nữa, cô lại dùng chiêu thức cũ, giống y đã từng làm với Hàn Mặc.
Biến mất không một chút tin tức.
Vẻ mặt bác sĩ hốt hoảng chạy ra, trên tay anh ta còn là chiếc vòng mà hắn từng tặng, chiếc vòng mỏnh manh, nhỏ nhoi như chất chứa mối liên kết giữa hai bọn họ.
Giờ đây, dường như nó chẳng còn chút giá trị.
Tay Hàn Thiên đang bế đứa nhỏ bỗng khuỵa xuống vì suy sụp.
Hắn mất cô rồi, mất cô thật rồi!
Trải qua cú sốc giáng trời, Hàn Thiên bị ốm sốt, mất tinh thần hơn một tuần trời.
Bộ phim đang quay cũng vì thế mà bị chậm tiến trình, nhưng do không thay được diễn viên nên họ đành phải đợi hắn khoẻ lại mới tiếp tục.
Ấy vậy, khi đi làm lại, khuôn mặt của hắn dường như chẳng còn sức sống, nét diễn thì đơ hơn bao giờ hết.
Bà Hàn ngày đêm ở bên động viên, khuyên ngăn nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ, nghe tiếng nó khóc, hắn lại cuộn tròn người lại, đầu óc không ngừng quay cuồng, nhức nhối.
Khi ấy, nụ cười tươi, dáng người mảnh khảnh của Thiên Hân hiện lên rõ rệt trong trí nhớ.
Hắn lại khóc, lại rơi nước mắt...!lại tiếp tục nhung nhớ và đau đớn.
Nhớ nhiều khi, hắn bỏ qua mọi vướng bận đi về quê tìm cô.
Tới nơi, mảnh nhà vẫn đơn sơ, ngoại và mẹ vẫn ở đấy cùng bé An, chỉ là cô...!chẳng ghé thăm lấy một lần.
Cô như bốc hơi giữa trốn đô thị đầy sa hoa, lộng lẫy này, bốc hơi giữa cả khu đồng quê mênh mông, man mác đáng thương này.
Cứ mỗi lần về, ngoại đều ôm chặt lấy hắn hỏi thăm xem cô có khoẻ không, đứa bé có ăn mau chóng lớn không, từng câu hỏi của ngoại, khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹt lại.
Hắn nên trả lời thế nào đây? Đứa trẻ thì rất tốt, còn cô...!thì biến mất ư? Thật nực cười!
(...)
“Hôm nay con có buổi quay, sẽ về muộn nên không cần đợi cơm.”
Hắn bước xuống sau một cơn mất ngủ trầm trọng.
Đôi mắt vốn đẹp đẽ, hút hồn, nay lại chẳng còn chút ý chí, nghị lực.
Tính ra cũng đã hơn năm rồi, nhưng nỗi nhớ, nỗi ám ảnh của hắn vẫn chẳng thể nào dứt.
Đã vậy vào đêm hôm qua hắn còn mơ thấy Thiên Hân xách vali về rồi cùng đoàn tụ với cha con họ, cái cảm xúc vỡ oà ấy như niềm ao ước mỏng manh của hắn.
Nhưng khi sực tỉnh giấc giữa đêm, hắn lại mơ hồ, trầm tư mà suy nghĩ đến thao thức.
Bà Hàn bấy giờ cũng lắc đầu ngao ngán.
Vỗ vai đứa cháu nhỏ mà nói:
“Thiên Ý, ra hôn ba tạm biệt đi.”
Nghe vậy tuy có chút gượng ép sợ sệt nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đang tính chạy lại thì hắn liền ngắt ngang:
“Không...!không cần hôn.
Con đi đây!”
Dứt lời hắn vô tình, thờ ơ mà đi thẳng ra xe để lại con bé với nỗi buồn khó tả.
Hắn lúc nào cũng vậy, cũng luôn giữ khoảng cách với con bé.
Chưa lúc nào hắn chủ động hôn, chủ động chúc con bé ngủ ngon, đến cả khi con bé quấy khóc, hắn cùng khó chịu mà tỏ vẻ.
Chính vì vậy từ khi bắt đầu hình thành mảnh kí ức, nó đã luôn lo lắng, sợ hãi mỗi khi gần cha mình, bởi chỉ cần cái ánh mắt dò xét kia lướt qua cũng đủ khiến nó oà khóc.
Hắn thực sự...!như một con sói thiếu đàn.
Tới trường quay với tâm trạng phức tạp hắn cẩn trọng ngồi ở một góc để tránh ồn ào, phiền phức.
Đây là buổi họp báo cũng như công bố diễn viên của bộ phim mới đến với công chúng.
Vốn tính hắn không hay chú trọng đến diễn viên đóng vai chính cùng mình, dù sao sau khi kết thúc hắn cũng chẳng tham gia bất kì buổi truyền bá phim nào, từ xưa tới nay đều vậy, nên nhiều khi việc skinship (hiểu đơn giản là ghép cặp mục đích thương mại) rất khó bắt gặp.
Còn về việc kết hôn với Trần Ngọc, hắn cũng đã đính chính lại mọi chuyện, đó thật ra chỉ là một vụ làm ăn do cô ta là diễn viên mới nên cần dựa hơi để nổi tiếng, khốn nạn thay công ty ba cô ta với ba hắn lại đang làm ăn, nên hắn buộc lòng phải nghe theo ba để nâng đỡ cô ta lên.
Điều tủi nhục, khinh tởm này đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy hối hận.
Tại sao hắn lại đồng ý thứ vớ vẩn đấy chứ? Nghĩ rồi hắn bất giác thở dài.
Nếu không phải vì chuyện đó thì có lẽ...!Thiên Hân vẫn ở bên hắn.
Đang chìm vào đống suy nghĩ miên man, bỗng có tiếng nói của ai đó...
“Đây là diễn viên mới Mộng Khanh, sẽ diễn vai nữ chính trong phim cùng Hàn Thiên.”
Dứt lời mọi người xung quanh ai nấy cùng đều xì xào, tại sao một diễn viên mới không có chút tiếng tăm nào lại một bước được đóng vai nữ chính cơ chứ? Đã vậy đây có phải phim kém nổi đâu chứ?
Ngay ban đầu khi lộ diện nam chính là Hàn Thiên người hâm mộ đã mong ngóng, theo dõi chờ phim bấm máy quay, cũng mong nhận được một nữ chính xứng tầm và diễn tốt để phim được hoàn chỉnh.
Nhưng nhìn coi, nhan sắc Mộng Khanh quá đỗi bình thường, lại còn là một diễn viên non nớt, thật sự có phù hợp không đây.
Hàn Thiên thì chẳng quan tâm, hắn đương nhiên biết mấy quy tắc ngầm ở cái giới đầy thị phi, đàm tiếu này.
Nếu không phải do ăn may, hoặc thực sự có tài năng, thì họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nổi tiếng.
Không thì chỉ có nước bán thân cho mấy ông bầu giàu có để được lót đường chứ sao nữa.
Thế nhưng cái sự náo nhiệt, có chút phiền phức kia lại khiến hắn đôi chút nhức đầu, khó chịu.
Sao lại lắm mồm thế cơ chứ? Hàn Thiên thầm chửi rủa trong lòng, nét mặt cũng vì thế mà biến sắc khó coi.
“Nghe nói là người của Phong thị, nên mấy cô bớt bớt cái mồm lại.”
Phong thị? Phong Duẫn, người đứng đầu và cũng là một tên khá kín tiếng, tài giỏi.
Tuy vậy những tật xấu, thị phi bên quanh cũng không phải là ít.
Cười khẩy một cái hắn tính đảo mắt qua để xem nét ngài cô ta thế nào mà lọt thẳng vào mắt xanh của Phong thị, ai ngờ rằng dường lại chẳng thể dứt ra, đồng thời miệng không tự chủ mà thầm buột miệng nói:
“Thiên Hân!”